Chương 4: Thù này, sớm hay muộn đều phải tính

Thịnh Thế Phong Hoa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cái xưng hô này, làm cho ba người nháy mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa không hề cử động.

Vòng tay tháo xuống, dung nhan chân chính của Bạch Phong Hoa dần dần hiển hiện ra.Đó là hé ra dung nhan tuyệt mỹ, mặt mày trong lúc đó bọn họ rất nhanh nhìn thấy bóng dáng người kia.

“Ngươi, ngươi …” Tiết Trật Bạc vung hai tay đã muốn run rẩy.

“Ngươi là, ngươi là …” Ngụy Vi không ngừng run run, từ từ cố hết sức bước lại gần Bạch Phong Hoa, vươn tay dừng ở giữa không trung do dự hạ xuống, thế này mới thật cẩn thận sờ mặt Bạch Phong Hoa.Khuôn mặt này, cùng Tiết Nhu Nhi giống như vậy.

Tiết Chi Hạo môi cũng hơi run run, mắt có chút chua xót.Nàng là đứa nhỏ tỷ tỷ sao? Thật không?

“Đúng vậy, bà ngoại, cháu là ngoại tôn người.” Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Ngụy Vi, “Nương rất nhớ mọi người, rất nhớ mọi người.Nàng vẫn thực lo lắng các người.Để cho ta mang theo rất nhiều đồ đến cho mọi người.Còn có thư.” Bạch Phong Hoa chớp mắt theo túi Càn Khôn bên trong lấy ra rất nhiều đồ, có đồ đạc của Tiết Nhu Nhi, cũng có đồ nàng mua vô cùng nhiều.Mấy thứ này, Tiết Trật Bạc cùng Ngụy Vi đều nhận ra được, những thứ này là vật tùy thân năm đó Nhu Nhi mang đi.Ngọc bội, quần áo …Ngụy vi tiếp nhận thư, vừa thấy, nước mắt liền chảy xuống.

“Là bút tích Nhu Nhi, là Nhu Nhi, còn có bức tranh, đây là Nhu nhi.” Ngụy Vi nước mắt không ngừng rơi xuống, kích động ôm lá thư không buông, còn chưa nhìn xem bên trong nội dung viết gì, chỉ nhìn mặt bìa cũng rõ ràng rồi.Đứa nhỏ trước mắt chính là đứa nhỏ Nhu Nhi a!

“Đứa nhỏ, đứa nhỏ, để cho ta nhìn xem, để cho ta hảo hảo nhìn xem.” Tiết Trật Bạc lại đây, nắm bả vai Bạch Phong Hoa, giọng nói của hắn rung rung, khóe mắt cũng đục ngầu nước mắt trào ra.

“Ngoại công.” Bạch Phong Hoa cười, nhìn lão nhân kích động trước mắt, trong lòng cũng dâng lên nỗi chua xót.Nhiều năm như vậy a, bọn họ vẫn trải qua gian khổ như vậy, luôn luôn tưởng niệm nữ nhi.

“Ai, ai, lại kêu một tiếng, lại kêu một tiếng.” Tiết Trật Bạc giống cái đứa nhỏ, kích động làm cho Bạch Phong Hoa lại kêu một tiếng.

“Ngoại công, ngoại công, ngoại công.” Bạch Phong Hoa kêu liên tục, làm cho Tiết Bạc Trật vui sướng vạn phần.

“Ai, ai, ai, cháu nói nhanh lên, nương cháu đâu? Nàng ở nơi nào? Không cùng nhau trở về sao?” Tiết Trật Bạc nắm bả vai Bạch Phong Hoa kích động hỏi.

“Này, nói rất dài dòng, ngoại công trước người ngồi xuống, từ từ nói cho người biết.” Bạch Phong Hoa đỡ Tiết Trật Bạc cười nói.

“A, đúng, phải.” Tiết Trật Bạc thế này mới phục hồi lại tinh thần lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, mở to hai mắt nhìn Bạch Phong Hoa, chờ đợi đáp án từ Bạch Phong Hoa.

Tiết Thần lại trừng to hai mắt, sao lại thế này? Mình không phải hoa mắt, vừa rồi người này còn là một nam nhân, như thế nào liền biến thành nữ, hơn nữa, thân phận, tính lên vẫn là đường tỷ của mình? Không phải chứ? Đây rốt cuộc là sao lại thế này a?

Tịch Nhiêu còn lại híp mắt, hứng thú lẳng lặng nhìn bên này, hắn cũng rất muốn biết đáp án, rất muốn biết.

“Vị này là …” Tiết Chi Hạo chú ý tới Tịch Nhiêu ngồi ở một bên.

“A, thỉnh ngài không cần để ý.Ta chỉ là tôi tớ của chủ nhân mà thôi.” Tịch Nhiêu nhe răng cười, lời nói khiêm tốn, nhưng khẩu khí này, không có ý tứ này.

Tiết Trật Bạc thế này mới chú ý tới Tịch Nhiêu, nhìn lướt qua Tịch Nhiêu ở phía sau, hắn có chút kinh hãi.Này người mang mũ che mặt, chính mình lại không thể nhìn thấu thực lực của hắn.

“Là tôi tớ phải đi pha trà đi.” Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã nói.

“A? Chủ nhân không cần thôi, ta một hồi đi pha, ta an vị ở bên cạnh sẽ không gây phiền toái.” Tịch Nhiêu giọng nói mềm mại đáng yêu cùng giọng điệu làm cho Bạch Phong Hoa thật không biết nói gì.

“Không cần đề ý đến hắn.” Bạch Phong Hoa bĩu môi, quay đầu cùng mọi người tiếp tục nói chuyện.

Tịch Nhiêu chỗ sâu nhất trong con ngươi hiện lên tia ấm áp.Nàng, không có ý tránh mình.Loại cảm giác này, có điểm thoải mái a.

Bạch Phong Hoa đem chuyện lúc trước hai người dưới sự trợ giúp của Bạch Ngọc Phi chạy trốn tới Vị Diện dưới, cùng với chuyện vòng tay thủ giới giả cho thay đổi giới tính, từ đầu tới cuối nói cho người Tiết gia, Tiết gia trợn mắt há hốc mồm.

“Nhu nhi sống tốt, cái gì cũng tốt, chúng ta đây cũng yên tâm.” Tiết Trật Bạc cùng Ngụy Vi trên mặt đều là nụ cười an tâm.

“Bạch Hận Thủy đối với tỷ ta tốt chứ?” Tiết Chi Hạo nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên tốt lắm, cha đối với nương tốt không có gì để nói.” Bạch Phong Hoa nghiêm mặt nói, “Lễ vật này, đều là cha cùng nương đi chọn đấy.”

Tiếp theo, trong đại sảnh một trận trầm mặc, tất cả mọi người an tĩnh lại, tựa hồ cũng đắm chìm chính trong suy nghĩ của mình.Ngụy Vi cầm thư Tiết Nhu Nhi, vẫn nhìn, nước mắt không ngừng chảy.

Thật lâu sau, Bạch Phong Hoa đánh vỡ sợ trầm mặc này: ”Ngoại công, người hình như bị nội thương không nhẹ, rốt cuộc là sao lại thế? Tiết gia sao có thể biến thành như vậy?”

“Hầy …” Tiết Trật Bạc mắt ảm đạm xuống dưới, khẽ thở dài, nhưng không có trả lời.

Tiết Chi Hạo sắc mặt cũng khó coi lên.

“Còn không phải Bạch gia! Bạch gia bọn khốn khiếp, một ngày nào đó ta muốn giẫm biển bọn họ!” Tiết Thần nhảy dựng lên phẫn nộ quát.

“Thần nhi!” Tiết Chi Hạo biến sắc, ra tiếng quát lớn.

“Ha ha.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, không có ngăn lời Tiết Thần nói, mà là đi lên trước, cầm cổ tay Tiết Trật Bạc, bắt đầu bắt mạch.

“Đứa nhỏ ngươi đang làm gì?” Tiết Trật Bạc cùng Ngụy Vi nghi hoặc hỏi.

Rất nhanh Tiết Trật Bạc chưa biết Bạch Phong Hoa đang làm gì, một cỗ hơi thở ấm áp tiến nhập vào trong cơ thể hắn, chạy ở trong cơ thể.

“Nội thương trầm trọng, bất quá, không phải không có cách.” Bạch Phong Hoa mỉm cười nói.

“Cái gì?”

“Cháu nói sao?”

“Gạt người!”

Cuối cùng một câu gạt người, đương nhiên là Tiết Thần nói ra.Phải biết rằng, gia gia bị bệnh rất lâu, tìm bao nhiêu danh y đều không có người có thể trị khỏi.

“Đương nhiên, nội thương tuy nghiêm trọng, nhưng có đan dược có thể chưa khỏi a.” Bạch Phong Hoa trả lời đương nhiên, “Này Mai đan dược thuộc loại đan dược cao cấp.”

“Đan dược? Là cao cấp?”

“Đừng nói giỡn! Ai sẽ luyện đan a? Hay là cao cấp đan dược!” Tiết Thần thở phì phì nói.

“Ta sẽ a.” Bạch Phong Hoa đương nhiên trả lời.

Một phòng người cằm đều trật khớp.

“Như thế nào? Luyện đan rất kỳ quái?” Bạch Phong Hoa khó hiểu.Bạch Phong Hoa không biết, luyện đan ở thế giới này, đã sớm xuống dốc.Hiện thế giới này chỉ còn ít ỏi lại vài cái luyện dược sư sơ cấp, luyện chế đan dược đơn giản mà thôi.Mà thế giới này tồn tại một ít đan dược cao cấp nhưng nâng giá đến tận trời.Rất nhiều đan dược có giá trị vô giá.

Khi Tịch Nhiêu giải thích cho Bạch Phong Hoa mới giật mình lại đây.

“Ngươi nói mười tám năm trước các luyện sư cao cấp đều biến mất, mà trung cấp luyện dược sư không ít người chết bấc đắc kỳ tử, may mắn còn sống cũng đã biến mất.Cho nên sau lại cũng không ai dám học chế đan dược nữa?” Bạch Phong Hoa có chút kinh ngạc hỏi.Luyện dược sư nghề này đã muốn xuống dốc đến tình trạng này?

Tiếp đó, Bạch Phong Hoa mới biết được, sau khi Bạch Ngọc Phi đưa Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy đi, hắn mất tích.Mà chuyện kế tiếp, rất là quỷ dị.Các luyện dược sư chết bất đắc dĩ kỳ tử, nghề luyện dược sư càng lúc càng suy bại.Không cần nói cao cấp đan dược vạn kim khó cầu, ngay cả trung cấp đan dược cũng không dễ tìm.

“Vậy, nội thương ngoại công là chuyện gì xảy ra?” Bạch Phong Hoa cau chặt mày hỏi.

Bất thình lình, Bạch Phong Hoa hỏi ra câu này, toàn bộ đại sảnh đều trầm mặc xuống.

“Đều tại ta, đều là tại ta… Nếu ngày đó ta không đi đến bên đó, cũng không mắc bẫy người Bạch gia, cũng không hại tiểu thúc vì cứu ta..Cũng sẽ không hại gia gia thành như vậy.” Tiết Thần cắn môi, nước mắt không ngừng trào ra.Trí nhớ thống khổ giấu sâu ở trong nội tâm lại hiện lên, hung hăn cắn nuốt lòng của nàng.

“Thần nhi, hết thảy cùng cháu không quan hệ.Người Bạch gia đó là có ý định làm khó xử.Khi đó cháu còn là một đứa nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu.” Tiết Trật Bạc nhìn đến Tiết Thần tự trách như vậy, đau lòng một phen ôm chầm Tiết Thần.

“Gia gia, thực xin lỗi, đều là tại cháu, nếu không phải cháu…” Tiết Thần không ngừng nức nở, thương tâm không thôi.Tuy rằng người trong nhà vẫn nói như vậy, nhưng mà, lúc trước nếu không phải nàng ngốc ngếch đi theo qua, sự tình làm sao có thể phát triển thành như vậy?

Bạch Phong Hoa sắc mặt trầm xuống:”Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Ai…” Tiết Trật Bạc vừa muốn nói gì lại chợt nhớ đến bọn họ vẫn kích động, lại quên hỏi tên Bạch Phong Hoa. ”Đúng rồi, đứa nhỏ, ngươi tên gì?”

“Ta gọi là Bạch Phong Hoa.” Bạch Phong Hoa nhẹ giọng trả lời.

“Ừ, Phong Hoa, lúc trước chuyện nương cùng cha ngươi cũng biết đấy.Trên đời không có gió nào không thổi qua tường, tuy chuyện này Bạch gia gia chủ cùng chủ mẫu kiệt lực áp chế, nhưng khó tránh khỏi có chút lời đồn nhảm truyền đi ra ngoài.Bạch gia bắt đầu từ thời điểm đó, trên dưới nổi lên địch ý đối phó nhóm chúng ta, cho rằng chúng ta làm hại Bạch Ngọc Phi bế quan không gặp người.Mà Nhu nhi làm con dâu của Bạch gia lại mất tích, càng rước lấy lời đồn vô ý, đều đồn đãi là Bạch Ngọc Phi là bị Tiết Nhu Nhi làm thương tâm mới hoàn toàn bế quan.”Tiết Trật Bạc nói xong, thân thể không khỏi ho khan lên, “Ngày ấy một đứa nhỏ Bạch gia lừa dẫn Thần nhi ra ngoài thành, nghĩ đối Thần nhi bất lợi.Bị Ngôn phát hiện, Ngôn đuổi theo, không nghĩ tới Dịch Phong phái người đến.Người Dịch Phong phái vẫn muốn nhận Bạch Ngọc Phi làm đệ tự, cho nên muốn lấy lòng Bạch gia, đối Ngôn vừa ra tay chính là trí mạng.Nếu không phải ta đuổi tới, Thần nhi cũng nguy hiểm.”

“Ô ô ô, sau lại tiểu thúc bị nâng trở về, liên tiếp vài ngày liên tục hộc máu bỏ mình, đều là ta sai, ta sai!” Tiết Thần đã muốn thành cái lệ nhân, thân mình yếu đuối run run, Bạch Phong Hoa xem căng thẳng.Có thể tưởng tượng đến, đứa bé này những năm này gần đây đeo trên lưng cỡ nào thống khổ cùng dày vò.

Ngụy Vi khẽ thở dài, vươn tay vuốt đầu Tiết Thần: ”Thần nhi, đây không phải cháu sai.Nghe lời, thật không phải ngươi sai.”

“Bà nội, bà nội, ô ô ..” Tiết Thần khóc thành cái lệ nhân, làm sao còn giống thời điểm lần đầu tiên gặp Bạch Phong Hoa hung hẵn cùng nói lời ác độc.

“Nói như vậy, ngoại công bị nội thương cũng là Dịch Phong phái tạo thành?” Bạch Phong Hoa giờ phút này trong lòng vô cùng chua xót, còn có phẫn nộ.Tiết gia, lại không thể ngờ rơi xuống tình trạng như thế.Tiết Thần trong miệng tiểu thúc Tiết Ngôn chính là đệ đệ mẫu thân đi, chính mình thậm chí cũng chưa gặp qua một lần.Dịch Phong phái, người Dịch Phong phái hóa ra thấp hèn đến tình trạng này! Vì lấy lòng Bạch gia mà đối Tiết gia hạ sát thủ.

Tiết Trật Bạc trầm mặc xuống dưới, Bạch Phong Hoa lập tức hiểu được mình đã đoán đúng.

“Dịch Phong phái là một môn phái thế nào?” Bạch Phong Hoa trầm giọng hỏi.Đến thế giới này, đã không chỉ một lần nghe đến tên Dịch Phong phái.

“Dịch Phong phái là môn phái hiển hách nhất đại lục này.Mọi người đều lấy việc đi vào Dịch Phong phái làm vẻ vang.Dịch Phong phái giống như là người thủ hộ thế giới này.Nghe nói ở trong môn phái có người siêu phàm tồn tại.” Tiết Chi Hạo giải thích, “Mà lúc trước Dịch Phong phái có người nhìn trúng Bạch Ngọc Phi, muốn nhận hắn làm đệ tử, lại bị Bạch Ngọc Phi cự tuyệt.Không ngờ người Dịch Phong phái chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm ân cần.Nghe nói người nọ còn là cấp bậc một trưởng lão.”

“Hừ, người tác phong xấu xa như vậy gọi cái gì là người thủ hộ, thật sự khôi hài.” Bạch Phong Hoa khinh thường hừ lạnh một tiếng.Giết chết tiểu cậu chưa từng gặp mặt, đả thương ngoại công, này thù, sớm muộn đều phải tính! Bất quá, Bạch Ngọc Phi, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Cư nhiên làm cho người Dịch Phong phái người đều hướng tới lấy lòng hắn?

“Phong Hoa, ngươi nghe ta nói.” Tiết Trật Bạc nghe được khẩu khí Bạch Phong Hoa, lo lắng, “Sự tình đã qua, Dịch Phong phái cường đại, không phải ngươi có khả năng tưởng tượng.Bọn họ là đại biểu tối cao của đại lục này.”

“Ta biết, ngoaị công.” Bạch Phong Hoa mỉm cươi, “Ta tuyệt đối không lấy trứng chọi đá.” Chính mình cũng sẽ không làm trứng, chính mình nhưng vẫn đều là tảng đá.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Tiết Trật Bạc lúc này mới yên lòng.Bạch Phong Hoa vừa rồi đáy mắt hiện lên không kiềm chế được cùng hết sức lông bông hắn xem đích xác, nếu không khuyên bảo ngăn cản, dù thực lực cũng không mạnh nàng đi báo thù, vậy, hậu quả… Hắn cũng không muốn mất đi ngoại tôn nữ vừa mới gặp này.

“Ngoại công, bệnh, ta nhất định suy nghĩ biện pháp chữa khỏi.Không cần lo lắng.” Bạch Phong Hoa kiên định nói, tiếp theo từ trong Càn Khôn túi lấy ra này nọ, “Hảo a, này Tiêu Diêu chết tiệt, gọi hắn chuẩn bị chút đáng giá, đều chuẩn bị gì a?” Bạch Phong Hoa vừa rồi chú ý, Tiết gia trên dưới rách nát vô cùng, ngoại công bà công cùng cậu cùng Tiết Thần đều giản dị vô cùng.Nói vậy, Tiết gia hiện tại rất túng quẫn.

Mọi người nghi hoặc nhìn động tác Bạch Phong Hoa, “Bịch!” một tiếng, Bạch Phong Hoa rốt cuộc đem một cái gói to đào ra, thật mạnh nện xuống mặt đất.

“Là cái gì?” Ngụy Vi nghi hoặc nhìn một gói to đặt xuống đất.

“Hắc hắc, là chút vật nhỏ.” Bạch Phong Hoa đổ gói to ra, bên trong ánh sáng phát sáng lóe ra ngoài.

“A!” Ngụy Vi kinh ngạc mở to hai mắt.

Bên trong gói to, không ngờ toàn bộ đều là vật quý, bảo thạch, trân châu quý giá gì đó.Vô giá!

“Hù, thật nặng.Bất quá có thể cùng bạc đáng giá chút đi.Tiêu Diêu cuối cùng phát huy chút tác dụng.” Bạch Phong Hoa từ bên trong túi lấy ra quý giá gì đó, “Này đủ thỉnh một cái học giả tiếng tăm viết bảng hiệu Tiết gia chứ?”

Mọi người chăm chú nhìn hành động của Bạch Phong Hoa, tập thể hóa đá.