Chương 45: Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt tín niệm

Thịnh Thế Phong Hoa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bạch Phong Hoa đem Trường Không kiếm đút vào vỏ kiếm, định lướt qua mọi người rời đi.

Người Hiên Viên gia ngăn cản, hướng về phía Bạch Phong Hoa rống giận: “Vậy ngươi vì sao không cứu bọn họ?”

“Ta vì sao phải cứu bọn họ?” Bạch Phong Hoa cười lạnh không thôi, giọng mỉa mải nhìn nhóm người trước mắt, “Các ngươi cũng thật sự buồn cười, mai phục tại nơi đó nghĩ đánh lén chúng ta, còn muốn ta cứu thiếu gia các ngươi.’Nhân tiện tắc vô địch’, ta còn thật không nghĩ tới người Hiên Viên gia da mặt có thể dầy đến mức độ như vậy.”

Bạch Phong Hoa nói chuyện khiến cho người Hiên Viên gia hết chỗ nói, bọn họ thậm chí quen mục đích bọn họ vốn xuất hiện tại chỗ này.

Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người, cùng Mạc Thanh Tuyệt cũng không quay đầu lướt qua mọi người cứ như vậy rời đi.

Người Hiên Viên gia vội vàng hướng phía trước chạy đi, nói thiếu gia nhà mình bị yêu thú của Tiểu Thảo nuốt lấy, tổng sẽ có chút dấu vết để lại đi.

Tư Mã Minh Nguyệt xoay người nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa rời đi, trong lòng dâng lên từng trận hàn ý.Bạch Phong Hoa ngươi rốt cuộc là loại người nào? Người bên cạnh hắn đã có tới ba người có thần khí, thu thập thần khí là muốn làm cái gì? Hắn rốt cuộc từ đâu tới đây? Mục đích rốt cuộc là cái gì?

Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt dần dần đi xa, thật lâu sau,Mạc Thanh Tuyệt mới cười ra tiếng: “Phong Hoa, nàng công phu nói dối càng ngày càng thâm hậu.”

Bạch Phong Hoa bĩu môi khó chịu nói: “Thực không giống phong cách của ta.Ta vốn nghĩ là bắt được Ma tộc này sẽ một đao chém chết nàng.Nàng làm hại sư huynh bị thương, làm hại bọn Tử Mặc toàn bộ thất lạc.”

“Nhưng nàng cuối cùng vẫn cứu nàng ấy.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười nói.

“Đó là Hiên Viên Vô Ngân cam đoan sẽ mang theo nàng ẩn cư bên ngoài, không bao giờ quản chuyện phàm trần thế sự.” Bạch Phong Hoa bĩu môi hừ lạnh một tiếng.

“Vậy,nàng cũng tin tưởng.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười nhìn sườn mặt Bạch Phong Hoa không được tự nhiên.Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có thay đổi.Mặt ngoài đôi khi phi thường lãnh khốc, nhưng trên thực tế có một tấm lòng yếu mềm.Còn có, biểu hiện không được tự nhiên trong thật đáng yêu.

Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiêng: “Chúng ta cũng là từ trên người cái gọi là Tiểu Thảo được tin tức, tính là làm giao dịch.”

Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa không được tự nhiên gật gật đầu, phụ họa nói: “Đúng, đúng, nàng nói rất đúng.Đây chính là cái giao dịch mà thôi, không có vì tình cảm gì cả.Phong Hoa chúng ta a, là tuyệt đối lãnh huyết vô tình.”

“Thanh Tuyệt! Chàng thật sự là…!” Bạch Phong Hoa hừ hừ, khó được một phen kiêu ngạo, giả vờ đứng lên trách cứ.

“Ha ha, được rồi, đi thôi.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn bộ dáng hừ hừ của Mạc Thanh Tuyệt, ha ha nở nụ cười.Loại cảm giác này, rất tốt, thật sự rất tốt.

Bạch Phong Hoa cũng gật gật đầu: “Ân, lần này cũng phiền sư huynh cùng Hoàng Phủ Trác xuất mã đã giải quyết xong rồi, coi như thuận lợi.Chỉ là không biết tên hỗn đản Đông Phương Lưu Phong chạy đi nơi nào.”

“Tóm lại biết nhân loại Ma hóa chính là Tiểu Thảo đó là một chuyện tốt.” Mạc Thanh Tuyệt nghiêm mặt nói, “Nhưng phải mau chóng tìm Đông Phương Lưu Phong, trong tay hắn còn có ma khí bên trong có Ma tộc.”

“Chính là lần trước cùng chàng giao thủ …” Bạch Phong Hoa nói tới đây, sắc mặt trầm xuống, lo lắng nói, “Cái Ma tộc kia, không đơn giản.Bản thể của hắn chưa đến nhân gian, nhưng thực lực lại cường hãn như vậy.” Bạch Phong Hoa nghĩ đến lúc ấy chiến đấu cùng cái Ma tộc kia, trong lòng liền ảo não.Chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của Ma tộc.Quá yếu, chính mình quá yếu! Nếu cùng Ma tộc kia giao chiến, chính mình nên làm như thế nào?

“Phong Hoa, không cần lo lắng, ta sẽ luôn luôn ở tại bên cạnh bảo vệ nàng.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn ra Bạch Phong Hoa lo lắng, khẽ ra tiếng lại kiên quyết nói.

Bach Phong Hoa thoáng chốc quay đầu, sáng quắc nhìn Mạc Thanh Tuyệt, đầu tiên là khẽ gật đầu, tiếp đó lại dùng sức lắc lắc đầu.Mi gian hiện lên sự kiên định.

“Làm sao vậy?” Mạc Thanh Tuyệt hơi nhíu mày, trong lòng một cỗ bất an nổi lên.

“Thanh Tuyệt, có chàng ở đây, quả thật tốt lắm.Nhưng mà, ta không thể vĩnh viễn chỉ dựa vào chàng.” Bạch Phong Hoa nhìn đến Mạc Thanh Tuyệt biến sắc muốn nói gì đó, vội vàng tiếp tục nói: “Ta nói không phải cái ý tứ chàng nghĩ đến.Ta nói là, ta cũng có người phải bảo vệ.Ta không thể vĩnh viễn tránh ở dưới cánh chim của chàng.Ta cũng muốn biến cường, ta cũng muốn có thể đối mặt được với cùng địch.Nếu có một ngày chàng không ở bên, ta phải như thế nào ứng chiến?”

Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, nhìn ánh mắt kiên quyết của Phong Hoa, cuối cùng cười rộ lên, gật gật đầu: “Là ta không đủ chu đáo.”

“Ta cũng muốn biến cường.Có một ngày ta cũng có khả năng bảo vệ chàng.” Bạch Phong Hoa nhe răng cười.

“Ta mới không cần.” Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh một tiếng, kiên quyết phản đối Bạch Phong Hoa có ý nghĩ như vậy.

“Ha ha.” Bạch Phong Hoa thoải mái nở nụ cười, khó có khi nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Mạc Thanh Tuyệt.

Hai người cười nói, trở lại quán trà.Mà đoàn người Nam Cung Vân ngồi trong quán trà rất xa đã nhìn thấy Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt hai người cười nói đi trở về.Bọn họ luôn chờ đợi Bạch Phong Hoa phát ra tín hiệu triệu hồi bọn họ đến hỗ trợ, nhưng vẫn không có tin tức gì.Mà hiện tại nhìn đến bọn họ vẻ mặt thoải mái, liền biết sự tình đã giải quyết xong.Chỉ là, Nam Cung Vân nhìn hai người trên mặt tươi cười, trong lòng đau xót, lại không biết nói cái gì.Hoàng Phủ Trác nhìn một màn này, còn lại sắc mặt hơi hơi chùng xuống, lạnh giọng đến gần hai người nói: “Các ngươi đang làm cái gì? Vì sao không phóng tín hiệu?”

“Sự tình đã giải quyết a.Nhân loại Ma hóa chính là tỳ nữ bên người Hiên Viên Vô Ngân, chính là cái thao túng yêu thú… “ Bạch Phong Hoa giải thích.

“Ta hỏi là vì sao các ngươi không phóng tín hiệu? Không cùng nhau bao vây tiêu diệt.Nếu các ngươi gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?” Hoàng Phủ Trác giọng điệu càng phát ra nghiêm khắc.

“Không có chuyện a, đã giải quyết tốt lắm.Chúng ta cũng biết một số tin tức hữu dụng.” Bạch Phong Hoa không rõ Hoàng Phủ Trác này vì cái gì mà tức giận.

“Hừ.” Hoàng Phủ Trác hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xem cũng không tốt.

“Phong Hoa, lần sau không nên như vậy.Làm chúng ta thực sự lo lắng.” Nam Cung Vân ở phía sau trầm giọng nói, “Hoàng Phủ thiếu gia cũng không có ý gì đặc biệt.Chỉ là cảm thấy cùng nhau hành động, nhưng các ngươi không có phóng tin hiệu cho chúng ta biết.”

Bạch Phong Hoa sửng sốt, quả thật ban đầu bàn bạc kế hoạch tốt, một khi phát hiện Ma tộc sẽ thả tín hiệu thông báo cho bọn Nam Cung Vân.Nhưng sự tình cuối cùng phát triển thành cái bộ dạng kia, cũng không phải nàng có thể khống chế a.

“Thực xin lỗi, ta về sau sẽ không thế nữa.” Bạch Phong Hoa nhẹ giọng xin lỗi, “Là ta sai.”

Bạch Phong Hoa thản nhiên xin lỗi nhưng thật ra khiến Nam Cung Vân cùng Hoàng Phủ Trác trở nên mất tự nhiên.

“Là ta nói quá nặng.” Hoàng Phủ Trác trên mặt mất tự nhiên, “Ta chỉ cảm thấy ngươi không có đem chúng ta làm bằng hữu, trong lòng có chút khó chịu.”

Hoàng Phủ Trác lời nói rơi xuống, Mộ Dung Âm Sinh vẫn trầm mặc đứng ở phía sau lưng Nam Cung Vân nhưng thực ra rất kinh ngạc.Hoàng Phủ Trác luôn luôn ‘tâm cao khí ngạo’ lại có thể nói những như vậy.Hơn nữa, hắn cho tới bây giờ là cao cao tại thượng, sẽ không có con mắt xem bất luận kẻ nào.Những lời vừa rồi, đem Bạch Phong Hoa làm bằng hữu.Mộ Dung Âm Sinh quay đầu sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa.Ngươi rốt cuộc là người thế nào? Ngươi bất tri bất giác ảnh hưởng những người xung quanh.Này, đó là sức quyến rũ của ngươi sao?

Mạc Thanh Tuyệt cũng hơi nhướng mày, hắn so với ai khác đều rõ nguyên nhân thái độ của Hoàng Phủ Trác cùng Nam Cung Vân như vậy.Chậc, đầu thật có chút đau a.Muốn đem thứ tình cảm đó nhanh chóng bóp nát mới được!

Kế tiếp, Bạch Phong Hoa đem tin tức có được từ Tiểu Thảo nói cho mọi người nghe, mọi người sau khi nghe xong sắc mặt khác nhau, nhưng mi gian đều thực ngưng trọng.

“Nói cách khác, hiện tại chúng ta phải làm là mau chóng tìm được Đông Phương Lưu Phong.” Hoàng Phủ Trác nhíu mày nói, “Bất quá, hắn nếu có tâm không cho chúng ta tìm được, chúng ta cũng không có biện pháp tìm được.”

Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới, nhíu mày, Đông Phương Lưu Phong, chính mình lần trước hành động tùy hứng quả thật có chút không ổn hay không? Lúc ấy hẳn nên một kiếm giết chết hắn.Bởi vì muốn cho hắn bị trừng phạt đến khắc cốt ghi tâm, cho nên mới tạm thời buông tha cho hắn.Thế mà sự tình hiện tại lại lâm vào cục diện bế tắc.

“Ta cảm thấy, chúng ta trước không cần để ý đến tới Đông Phương Lưu Phong.” Bỗng nhiên, Bổn Bổn theo trong người Bạch Phong Hoa chiu ra, cất cao giọng nói, “Chúng ta có thể không cần để ý đến hắn, chỉ cần thu thập đủ thần khí, trực tiếp đi đến đại môn Ma giới, lại đem phong ấn gia cố.”

“Ngươi biết đại môn Ma giới ở nơi nào?” Bạch Phong Hoa kinh ngạc hừ một tiếng.

Bổn Bổn ở giữa không trung nhấp nhô cao thấp phi xuống, hừ một tiếng: “Tuy rằng đại môn Ma giới cũng không cố định, thời không thực hỗn loạn, nhưng chỉ cần năm chúng ta tập trung cùng một chỗ, ta có thể dùng sức mạnh mọi người cảm ứng được đại môn Ma giới ở chỗ nào.”

“Nhưng mà, Tiểu Mễ không biết ở nơi nào a.” Sau đó, Tiểu Mộc cũng chui ra khỏi thân thể Bạch Phong Hoa, có chút lo lắng nói.Hiển nhiên, Tiểu Mễ chính là đoàn linh hỏa cuối cùng, tên kim chúc tinh linh hỏa.

“Cái kia thùng cơm!” Ly Yên cùng Khốc Khốc cũng bay đi ra, hừ một tiếng.

“Nhĩ hảo không đi nơi nào.” Ly Yên khinh bỉ nói Khốc Khốc.

“Ta không giống với hắn, ta chỉ ăn hỏa thuộc tính hảo, hắn cái gì cũng đều ăn có được hay không? Chỉ cần hắn coi trọng đều ăn.” Khốc Khốc khó chịu cãi lại.

“Vấn đề là như thế nào tìm được hắn.” Tiểu Mộc ngăn cản Ly Yên cùng Khốc Khốc khắc khẩu, “Hai ngươi câm miệng cho ta, đều trở về.”

Khốc Khốc cùng Ly Yên hai luồng hỏa đụng vào nhau rơi xuống, giống như đang giận lẫy.Tiếp theo hỏa tinh vẩy ra, chung quanh cái bàn đều bốc cháy.Tiểu Mộc quát lớn, hai luồng hỏa mới ngoan ngoãn phi vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

Mộ Dung Âm Sinh cùng Hoàng Phủ Trác xem đều kinh ngạc không thôi, Ngũ Hành chi hỏa cư nhiên nhân tính hóa như thế!!!! ( ý nói phản ứng giống con người )

“Ta đi tìm cái tên kia, tìm được lập tức mang về.” Bổn Bổn bay lượn giữa không trung nói như vậy.

“A? Ta đây cũng…” Tiểu Mộc vừa nói nửa câu, đã bị Bổn Bổn cự tuyệt.

“Ngươi không cần đi, ngươi trông hai kẻ gây rối kia là được.” Bổn Bổn phân phó.

“Ân.” Tiểu Mộc đáp ứng xuống, không có dị nghị gì.

Hai luồng hỏa cứ như vậy quyết định chuyện xuống dưới, không làm cho bọn Bạch Phong Hoa nói một câu.

“Bạch Phong Hoa, trong khoảng thời gian này ngươi cố gắng tìm kiếm thần khí đi, ta sẽ mau chóng tìm được Tiểu Mễ.Đến lúc đó chúng ta tìm ra đại môn Ma giới, lại phong ấn là được.” Bổn Bổn bay lượn ở trước khuôn mặt Bạch Phong Hoa nói như vậy.

“Hảo.Vậy, Bổn Bổn, chính ngươi cẩn thận.” Bạch Phong Hoa do dự, vẫn lựa chọn vâng theo ý nguyện Bổn Bổn.

Bổn Bổn lóng lánh một chút, trực tiếp nhập vào mặt đất, biến mất ‘vô tung vô ảnh’.

Tiểu Mộc chờ Bổn Bổn sau khi rời đi, cũng chui trở về trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

Sau đó lại yên tĩnh, Bạch Phong Hoa nhìn mọi người, nhún vai nói: “Hiện tại chuyện chính xác cần làm, thu thập thần khí.”

“Nhưng đó là thần khí, nhiều như vậy, nói muốn thu thập dễ hơn làm!” Mộ Dung Âm Sinh lo lắng hỏi.Ở nàng xem đến, căn bản không có khả năng! Mười đại thần khí, không phải là mười bảo đao, muốn tề tụ quả thật chính là chuyện thần thoại.

“Không khó!” Bạch Phong Hoa hới híp mắt, “Bây giờ còn thiếu Hận chủy thủ, Liễu Nguyệt tiên (roi ).Cùng với bộ phận Chuyển Sinh Thạch.”

“Cái gì?” Hoàng Phủ Trác cùng Mộ Dung Âm Sinh đều giật mình nhìn Bạch Phong Hoa.Những lời Bạch Phong Hoa là nói bảy thanh thần khí nàng đã chiếm được? Mà còn bộ phận Chuyển Sinh Thạch chưa có là có ý gì?

“Chẳng qua, Si cầm cuối cùng dừng ở trên tay người nào còn không biết?” Bạch Phong Hoa còn có chút lo lắng về chủ nhân Si cầm.Về phần Chuyển Sinh Thạch, Bạch Phong Hoa trong lòng hừ lạnh, còn thiếu một phần, Lâu Bạch Y nhất định tìm được, hiện tại cơn bản đã gần đủ.

Nghe lời này, Mộ Dung Âm Sinh cùng Hoàng Phủ Trác rung động không thôi, thần khí, thần khí trong truyền thuyết, cư nhiên đại đã số đã xuất thế muốn nhận chủ, hơn nữa đều là người bên cạnh Bạch Phong Hoa.Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy? Điên rồi sao?

“Hiện tại trước đi về đã.” Bạch Phong Hoa khẽ thở dài,, “Cũng không biết bọn Tử Mặc hiện tại ở nói nào, bây giờ thế nào.”

Bạch Phong Hoa vừa mới nói xong, Mạc Thanh Tuyệt bỗng chốc xoay người, nhìn về mặt sau của cây đại thụ.

“Làm sao vậy?” Mọi người nghi hoặc hành động của Mạc Thanh Tuyệt, mà ngay sau đó mọi người cảm giác được điểm khác thường.

Thân ảnh Lâu Bạch Y dần dần theo mặt sau đại thụ hiện ra.

“Bạch Tử Mặc không có việc gì.Chờ hắn cường có thể tự bảo vệ mình sẽ trở về.” Giọng nói Lâu Bạch Y lạnh lùng vang lên ở bên tai mọi người.Một viên hạt châu màu đỏ quanh chung quanh hắn, xoay tới xoay lui.

Bạch Phong Hoa đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu được.Tử Mặc hiện tại chỉ sợ ở cùng với Lâu Bạch Y, mà có lẽ thân phận Băng Nhi đã bị bại lộ, Lâu Bạch Y hiên tại giúp Tử Mặc đề cao thực lực.Này cũng là một chuyện tốt.Chẳng qua, khỏa hạt châu màu đỏ quay chung quanh Lâu Bạch Y, hình như có chút quen mắt.Đó là cái gì? Chính mình từng gặp qua sao? Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm vào khỏa hạt châu màu đỏ kia.

Lâu Bạch Y nhìn tầm mắt Bạch Phong Hoa chằm chằm vào hạt châu màu đỏ bên người mình, hai mắt lạnh lùng, không đợi Bạch Phong Hoa nói chuyện, xoay người nhanh chóng rời đi.

“Tử Mặc không có việc gì là tốt rồi.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng truyền đến.

Bạch Phong Hoa lại vuốt chính cằm mình, hồi tưởng khỏa hạt châu màu đỏ kia vì sao nhìn quen mắt như vậy.

“Làm sao vậy Phong Hoa?” Mạc Thanh Tuyệt khẽ hỏi.

“Ta như thế nào cảm thấy hạt châu màu đỏ bên người Lâu Bạch Y nhìn quen mắt như vậy?” Bạch Phong Hoa lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang hỏi Mạc Thanh Tuyệt.

“Đó là khỏa yêu đan.” Mạc Thanh Tuyệt nói.

“Ta nhớ ra rồi! Đó là hỏa diễm lúc ấy Hàm Lượng dùng luyện đan.” Bạch Phong Hoa nháy mắt nghĩ tới, khỏa yêu đan kia chính là lúc ấy Hàm Lượng dùng để đề cao khả năng luyện đan thành a.Chỉ là, hiện tại như thế nào đến trong tay Lâu Bạch Y.

“Hàm Lượng đại sư đã chết!” Hoàng Phủ Trác trầm giọng chen vào nói, “Hàm Lượng đại sư vừa mới ra thành không lâu, người liền mất tích.Xương cốt không còn, nhưng hai con ngựa kéo xe lại hoàn hảo không tổn hại gì.”

Bạch Phong Hoa giật mình, tiếp theo khóe miệng hiện lên một tia nghiền ngẫm.Xem ra, Lâu Bạch Y đều không giống như mặt ngoài vô tình lạnh như băng vậy.

Mà giờ phút này Lâu Bạch Y ở trên đại thụ nhảy lên nháy xuống, hướng phía trước mà đi.Trên đầu của hắn, hạt châu màu đỏ kia chặt chẽ nằm úp sấp.Lâu Bạch Y nhìn tiền phương, ánh mắt âm trầm, nam nhân bên người Bạch Phong Hoa kêu Mạc Thanh Tuyệt, rốt cuộc là người phương nào? Cư nhiên nháy mắt có thể đã nhận ra chình mình tồn tại.Nhìn không thấu thực lực của hắn, vẫn đều nhìn không thấu.

“Tử Mặc không có việc gì, những người khác hắn cũng không có chuyện.” Nam Cung Vân an ủi Bạch Phong Hoa, “Ta đã gọi người đi dò xét, khi có tin tức lập tức hồi bẩm.”

“Ta cũng phân phó xuống.” Hoàng Phủ Trác thản nhiên nói.

“Ta, ta một hồi sẽ phân phó xuống.” Mộ Dung Âm Sinh cũng vội vàng nói.

“Cảm ơn các ngươi.” Bạch Phong Hoa đối với ba người nở nụ cười, mi gian lại hiện ta một ít mệt mỏi.

“Chúng ta vẫn nên đi trở về trước.Trở về lại thương nghị.” Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa mệt mỏi, đau lòng nài.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu.Mọi người đứng dậy, hướng thôn trấn gần nhất mà đi.So với lều trại ở Chu Sa Cốc, tự nhiên giường ở quán trọ vẫn thoải mái hơn.

Ngay sáng ngày hôm sau, khi bọn họ dàn xếp ở quán trọ.Tô Mộng Vân đã trở lại! Mang theo Si cầm đã trở lại.

Khi Tô Mộng Vân phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa cao hứng một phen ôm lấy nàng.Nhưng rất nhanh bị dị vật ở sau lưng nàng hấp dẫn.

“Đây là cái gì?” Bạch Phong Hoa vươn cổ nhìn vật sau lưng Bạch Phong Hoa.Khối kia thật dài dùng vải màu lam bao bọc ngang mông thật kín.

Tô Mộng Vân xoay người lại, kéo mảnh vải xuống, khẩu khí có chút bất đắc dĩ: “Là Si cầm.”

“A?” Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn Si cầm trên lưng Tô Mộng Vân.Mà những người khác trong phòng cũng khiếp sợ không thôi, này Si cầm cư nhiên cứ như vậy ở trên lưng Tô Mộng Vân.

“Nhận chủ?” Bạch Phong Hoa kinh hỉ hỏi.

“Tăng tăng!” Si cầm vừa nghe Bạch Phong Hoa nói lời này, lại vang lên, dường như kháng nghị lời Bạch Phong Hoa nói.

“Điên nha đầu nói Tô Mộng Vân vốn chính là chủ nhân của nàng, không cần cái gì Phá nghi thức nhận chủ!” Tiểu Mộc theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa đi ra, cao giọng giải thích.Lúc này có bọn Tiểu Mộc ở đây, rốt cuộc có người làm phiên dịch.

“A?” Tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên không thôi.Tại sao có thể như vậy?

“Ngươi kia hảo trọng, vẫn bắt tại trên lưng ta không chịu xuống dưới, chỉ có thời điểm ta tắm rửa mới rời xuống.” Tô Mộng Vân oán giận nói.

“Tăng tăng.” Si cầm lại vang lên.

“Nàng nói ngươi trước kia không phải đều như vật cõng nàng thôi.” Tiểu Mộc tiếp tục giải thích.

“Thật đúng là kỳ quái, điên nha đầu ngươi cư nhiên cũng sẽ buông người chấp niệm trong đầu, lại nhận chủ.” Ly Yên theo trong thân thể Bạch Phong Hoa chui đi ra, âm dương quái khí nói.

Si cầm trực tiếp theo trên lưng Tô Mộng Vân chuyển động lên, cầm vang tiếng nổ lớn, đối với Ly Yên khởi xướng công kích.Không khí chung quanh nháy mắt hỗn loạn, bao gồm Bạch Phong Hoa đều cảm thấy trong người có điểm choáng váng.

“Ly Yên, không nên chọc nàng tức giận.” Tiểu Mộc ra tiếng giáo huấn.

“Nga, thực xin lỗi, tiểu Si cầm.” Ly Yên không hề có thành ý xin lỗi.

“Tăng.” Si cầm lại quay trở về bắt tại trên lưng Tô Mộng Vân.

“Cái gì? Ngươi nói nàng là chủ nhân ngươi chuyển thế, tuyệt đối không có sai?” Tiểu Mộc kinh ngạc nói ra những lời này, rốt cuộc giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người.Thực lực Tô Mộng Vân, cũng không cường, nhưng lại có thể khiến cho Si cầm nhận chủ.Nếu lý do như vậy, quả thật mới có thể.

“Người, sẽ có chuyển thế? Sẽ có kiếp trước kiếp này?” Mộ Dung Âm Sinh giọng nói tràn đầy hoài nghi.

“Không có khả năng.” Hoàng Phủ Trác lạnh giọng nói, “Người sau khi chết, liền sẽ biến mất, cái gì cũng không còn.” Hoàng Phủ Trác trong lòng một mảnh phức tạp, ở hắn xem ra, người chỉ có cuộc đời ngắn ngủi, nếu kiếp này không thể sống hảo, nói gì đến kiếp sau?

Nam Cung Vân trầm mặc, chỉ là mi gian của hắn có một tia tỏ vẻ hắn đồng ý lời Hoàng Phủ Trác nói.

“Không, người là có kiếp trước kiếp này, còn có kiếp sau.” Mạc Thanh Tuyệt giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, không biết vì sao, trong giọng hắn có mang theo một tia không hiểu đau thương nhàn nhạt.

“Làm sao có thể.” Hoàng Phủ Trác xuy cười một tiếng, khẩu khí rất là khinh thường.

“Không, Hoàng Phủ Trác.” Bạch Phong Hoa bỗng lên tiếng, quay đầu hai mắt sáng quắc nhìn Hoàng Phủ Trác, “Trên thế giới, là có luân hồi.Có kiếp trước, kiếp này, cũng có kiếp sau.”

Hoàng Phủ Trác chống lại con ngươi sáng quắc kia, ngây ngẩn cả người.Đây là lần thứ hai Bạch Phong Hoa kêu tên của hắn, hơn nữa khẩu khí còn thật sự nghiêm trọng như thế này.

“Các ngươi không cần tin, người sau khi chết, quả thật là có hồn phách.” Bạch Phong Hoa ánh mắt có chút xa xôi, nhìn Hoàng Phủ Trác, lại giống như xuyên qua hắn có thể thấy được địa phương rất xa. “Hồn phách người, trong lúc đó sẽ không biến mất, mà vẫn tồn tại, sau đó chuyển sinh.”

Si cầm lại phát ra âm thanh, chỉ là lần này thanh âm vô cùng ôn nhu.Ngay sau đó, tất cả mọi người cảm giác được toàn thân dào dạt luồng khí ấm, một cỗ cảm giác thoải mái không nói nên lời nháy mắt truyền khắp tứ chi.Mà trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều cảm giác thực lực của chính mình nâng cao lên một chút.Cho dù là một chút, nhưng quả thật là tăng lên.Si cầm quả nhiên là danh bất hư truyền, có thể sinh ra phản ứng hỗ trợ, cũng có thể ngay lập tức có hiệu quả.Đoàn người Hoàng Phủ Trác trong lòng đều kinh ngạc không thôi, Si cầm, thần khí như vậy, nếu dùng ở trong chiến tranh, chính là loại vũ khí như thế nào.Trên phạm vi rộng giúp người gia tăng thực lực, tăng cường ý chí con người.Lúc này đây, Tô Mộng Vân thật nhặt được bảo vật.

Hiển nhiên, Si cầm nghe được những lời Bạch Phong Hoa nói như vậy phi thường cao hứng.Bạch Phong Hoa thừa nhận Tô Mộng Vân chính là chủ nhân chuyển thế của nàng.

Nam Cung Vân cùng Hoàng Phủ Trác còn có Mộ Dung Âm Sinh đều bị lời Bạch Phong Hoa nói làm giật mình.Vì sao Bạch Phong Hoa có thế chắc chắn chuyện chuyển sinh như vậy? Tô Mộng Vân có chút nghi hoặc, nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Si cầ, trong lòng dần dần hiện lên một cỗ dịu dàng.Mặc kệ Si cầm nói có phải sự thật hay không, nhưng tình cảm Si cầm là thật, để lòng nàng cảm động không thôi.Si cầm, luôn luôn một mình đau khổ chờ đợi chủ nhân của nàng.Về sau, chính mình nhất định hảo hảo trân trọng nàng, vĩnh viễn không tách rời, thẳng đến khi chết.

“Quả thật là có, tin hay không tùy các ngươi.” Mạc Thanh Tuyệt giọng nói nghiêm túc.

“Ta, ta, ta tin tưởng!” Mộ Dung Âm Sinh nhìn thái độ Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa như vậy, trong lòng cư nhiên bắt đầu tràn ngập hy vọng cùng chờ mong.Chuyển sinh, nếu thật sự có chuyển sinh, kiếp sinh, có phải mình có thể ở cùng một chỗ với Vân ca ca không?

Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt liếc nhau, mỉm cười hết thảy đều không cần nói.

Nam Cung Vân nhìn một màn này, cỗ đau đớn trong lòng lại một lần tăng thêm, cơ hồ không thể hít thở.

Hoàng Phủ Trác trầm mặc xuống dưới, cúi đầu, có chút suy nghĩ.

“Bất quá, Mộng Vân ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt.” Bạch Phong Hoa cao hứng nói.

“Người hiền gặp lành.” Mộ Dung Âm Sinh cười khẽ bổ sung.

“Đúng vậy.” Bạch Phong Hoa nở nụ cười, trong lòng lại nghĩ tới những người khác, Vô Song,Thiếu Minh, Thượng Quan Oánh Nhi, còn có Tiểu Điệp! “Hy vọng những người khác cũng không có việc gì.”

“Đều thất lạc sao? Những người khác còn chưa trở về?” Tô Mộng Vân kinh ngạc hỏi.

“Hiện tại chỉ biết là ngươi cùng Tử Mặc không có việc gì.” Bạch Phong Hoa khẽ thở dài, “Hy vọng bọn Vô Song cũng không có việc gì.”

“Đừng lo lắng, có lẽ quá hai ngày bọn họ sẽ trở lại.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng an ủi.

Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu, trong lòng vẫn thực lo lắng.Bởi vì Vô Song đứa nhỏ này, không có chiến khí, nếu cùng mọi người thất lạc,phải như thế nào mới có thể bình yên trở lại bên người mình?? Còn có Tiểu Điệp, Tiểu Điệp hẳn là cùng một chỗ với Vô Song đi.Hy vọng sâu háo sắc này cũng sẽ không có chuyện gì.

Tô Mộng Vân vẫn liều mạng chạy đi đã muốn mệt mỏi không chịu nổi, Bạch Phong Hoa dặn dò một số chuyện, đem tình huống phát sinh về sau nói cho nàng nghe mới nhanh chóng đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Đông Phương Lưu Phong như trước không có tin tức gì, mà ngày kế tiếp, cũng không có tin tức thần khí nào xuất thế.Chính là hai ngày sau, ở Chu Sa Cốc xảy ra hỗn loạn lớn.

Mà hỗn loạn lớn này, chính là từ Vô Song cùng Tiểu Bạch gây ra!!!

Đều không phải bởi vì Vô Song cưỡi Tiểu Bạch không kiêng nể xuất hiện ở Chu Sa Cốc.Vô Song tuy là đứa nhỏ, nhưng tâm trí trưởng thành sớm, biết như vậy phi xuống tất nhên sẽ khiến mọi người rối loạn.Hắn cùng Tiểu Bạch ban đêm đáp xuống chỗ sâu trong rừng cây sau đó mới đi bộ hướng miệng Chu Sa Cốc nghĩ đi tìm Bạch Phong Hoa.

Nhưng mà, Vô Song khôi phục lại diện mạo, thật sự cũng khiến người chú ý.Tự nhiên cũng khiến cho có không ít người không an phận mà muốn làm chuyện xấu.Tiểu Bạch làm sao có thể bỏ qua đám người tâm tư không trong sạch này, đương nhiên dẫn đến hỗn loạn lớn.

Khi Bạch Phong Hoa nghe được tin tức đuổi tới miệng Chu Sa Cốc, tức thì nhìn thấy một đám người vây ba tầng trong ba tầng ngoài ở nơi nào.Hô quát lớn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên.Bạch Phong Hoa lòng nóng như lửa đốt, chạy nhanh nhất, đem tất cả mọi người quăng ở phía sau, trước tiên đến Chu Sa Cốc.Đoàn người Mạc Thanh Tuyệt sau đó được tin tức, cũng vội vàng ở đằng sau đuôi theo Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhún nhẹ mũi chân, trực tiếp phóng qua đám người, tiến nhập bên trong.Ở giữa đám người, một cái đầu Hồ Ly trắng thật lớn nhe răng gầm gừ, mắt lộ hung quang trừng mọi người, mà Vô Song ôm chân trước của Hồ Ly bạc, vẻ mặt quật cường.Kia thật là Hồ Ly? Bạch Phong Hoa hơi híp mắt, hình như không phải Hồ Ly bình thường.Yêu thú? Vô Song cư nhiên mang về đến một cái yêu thú.Hơn nữa nhìn hắn cùng yêu thú này động tác vô cùng thân thiết chỉ biết bọn họ quan hệ không giống bình thường.

Khi Vô Song nhìn đến Bạch Phong Hoa đứng ở trước mặt hắn, cao hứng kêu lên:”Ta, về.”

Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Vô Song, hướng Vô Song mỉm cười gật gật đầu, xoay người nhìn nhóm người vây quanh bọn họ, giọng nói lạnh lùng: “Chư vị đây là ý gì?”

“Bạch đại sư, đứa nhỏ chúng ta biết là người bên cạnh ngươi, nhưng hắn xui khiến yêu thú đả thương người.Chúng ta không thể không bắt hắn!” Một người trẻ tuổi cầm đầu cao giọng nói, giọng điệu thật đúng là kêu một cái chính nghĩa trong lời nói.

Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, Vô Song tuyệt đối không có khả năng xui khiến yêu thú đả thương người.

“Nguyên nhân là cái gì?” Bạch Phong Hoa không để ý đến nam tử trẻ tuổi, mà là xoay người nhìn Vô Song, mỉm cười nhẹ giọng hỏi.Trong lòng có vui sướng nhàn nhạt, Vô Song đã trở lại, Vô Song không có việc gì.