Chương 4

Thiên Tài Bí Hiểm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi hai chúng tôi được đưa đến bãi đậu xe có lính gác, tôi sực nhớ ra và nhắc nhở Sir James.

– Nếu đằng nào Suko cũng đóng vai trong hậu trường thì thật ra tôi rất muốn có anh ấy cùng tới đây.

Sir James ấn chiếc mũ xuống sâu hơn, lắc đầu.

– Không, John, không! Chúng ta sẽ làm theo đúng quy định.

– A ha!

Ông nói tiếp.

– Phía bên kia yêu cầu chỉ có một người duy nhất được đóng vai trò canh gác, mặc dù tôi cho điều đó là không tốt, nhưng cũng có những thứ mà tôi đơn giản phải chấp hành. Một số người có những mối quan hệ xuất sắc và họ lợi dụng nó như lợi dụng một thứ bí mật quốc gia.

– Tôi hiểu rồi, thưa ngài. Diondra Mayne có lẽ được coi như một bí mật quốc gia.

– Nếu anh nghĩ thế thì cũng đúng.

– Tôi đang rất hồi hộp đây.

– Anh sẽ còn gặp cô ta ngay ngày hôm nay. Người ta chỉ còn cần thông báo cho anh biết một số chi tiết khác.

Những chi tiết đó tôi sẽ nhận được trong đại bản doanh của công ty Phoenix, trực tiếp từ ông giám đốc là huân tước Anthony Rowles.

Công ty này rất giàu có, công ty này kiếm được rất nhiều tiền. Người ta nhận rõ điều đó ngay từ phía bên ngoài của ngôi nhà, một công trình xây dựng khổng lồ, vươn thẳng lên trời cao như một tháp canh dài mảnh, nhọn góc, làm bằng thép và kính phản quang. Công trình xây dựng này nằm không xa bờ sông Themse bao nhiêu.

Chúng tôi đã được đưa đến bãi đậu xe này, cả bãi đậu xe cũng có mái che.
Những tảng mái nhựa uốn sóng vươn rộng ra, hứng mưa. Ở đây những rãnh nhựa đã thấp thoáng một vài vũng nước nhỏ, nhìn xuống chúng tôi trân trân như những con mắt vô hồn.

Cánh cửa vào rất rộng ở phía lưng ngôi nhà mở ra tự động. Đại sảnh gây ấn tượng chẳng phải chỉ vì độ lớn của nó, mà bởi cả những chất liệu vô giá đã được sử dụng khi xây dựng. Rất nhiều đá hoa cương, nhưng cũng rất nhiều gỗ và thật nhiều thảm. Tất cả đều được bao phủ bởi một lớp ánh sáng rất mềm, tỏa ra từ những chiếc đèn đang trôi bồng bềnh như những vật thể ngoài trái đất.

Sự đón tiếp ở đây trịnh trọng như đón tiếp trong một khách sạn hạng sang và những nhân viên làm việc ở đây trông cũng tề chỉnh và trau chuốt y như vậy. Hai cô gái trẻ, một người đàn ông, nét mặt nhất nhất gào toáng lên rằng họ rõ là nhóm người hạnh phúc nhất hành tinh. Những dạng người quảng cáo, thường được người ta bày ra làm bộ mặt bên ngoài cơ sở.

Những nụ cười hoàn hảo, những đôi mắt biết cả cười theo khi chào khách. Trong khi Sir James thực hiện các thủ tục, tôi tận dụng cơ hội để xoay người, quan sát chung quanh.

Phía bên trong có một loạt đàn ông mặc complé màu xám. Họ phân bổ vị trí rất tốt, đến mức độ đây chỉ có thể là những nhân viên bảo vệ. Công ty Phoenix có lẽ là một doanh nghiệp rất rất quan trọng. Dĩ nhiên tôi đã nghe đến tên nó, nhưng hiện tôi vẫn chưa biết nó tham gia hoạt động ở những lĩnh vực nào. Tôi không phải là một nhà kinh tế học, tôi quan tâm đến những chuyện khác.

Người đàn ông trẻ tuổi ở bộ phận tiếp tân ngay lập tức chuyển động khi anh ta nghe thấy cái tên Sir James.

Anh ta lướt tới bên và giải thích một cách dịu dàng rằng huân tước Anthony đang chờ chúng tôi.

– Cho phép tôi được đi trước chứ ạ? – Anh ta lịch sự hỏi.

Chúng tôi gật đầu.

Thật ra, tôi đã tính đến khả năng được dẫn vào một chiếc thang máy bình thường. Nhưng không, chúng tôi bước vào một thang máy riêng, chỉ đến duy nhất một nơi là tầng giám đốc, nằm ở trên cùng.

Cabin thang máy đưa chúng tôi lên rất nhanh. Trang phục của nam nhân viên thật hoàn hảo, veston xanh thẫm, sơ mi trắng muốt, một chiếc cà vạt kẻ sọc, bên dưới là một chiếc quần màu xám thẳng tắp. Mái tóc vàng được cắt tỉa rất cẩn thận, và nhìn toàn bộ khuôn mặt anh ta tôi không phát hiện thấy một sợi râu nào cả.

Anh ta mỉm cười với chúng tôi, nhưng không nói một lời. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã tới nơi.

– Mời quý ngài ra trước. – Chàng trai trẻ nói. Hai chúng tôi bước vào phòng thư ký hay nói khác hơn là một phòng lớn, bởi ở đây có nhiều cô gái trẻ đang ngồi bên bàn, hoặc đánh máy hoặc gọi điện thoại.

Người ta hầu như không hề để ý khi hai chúng tôi đi xuyên qua căn phòng. Một cánh cửa sơn màu trắng dịu dàng được mở ra, Sir James và tôi bước vào khu linh thiêng nhất của công ty Phoenix. Một căn phòng được trải thảm rất dày, có màu nâu như lông hươu con, tất cả những cửa sổ của nó đều cho người ta một cái nhìn tuyệt vời xuống thành phố London bên dưới. Một cái nhìn mà không ít người chỉ dám thầm mong ước. Hai thư ký, một nữ thư ký và một cánh cửa lớn, cánh cửa đang mở sẵn để chúng tôi có thể nhìn vào phần bên trong.

Đó là nơi sếp ngồi!

Người ta báo rằng chúng tôi đã tới, nhưng người đàn ông đang đứng dậy bên bàn viết của mình chỉ phẩy tay.

Tôi cố gắng giữ nét mặt nghiêm nghị, bởi bình thường người ta hay tưởng tượng một viên quản trị phải khác hẳn như thế này. Khi đứng dậy, người đàn ông kia chăng cao hơn khi ngồi trên ghế là bao nhiêu. Ông ta rất thấp, cái đầu láng bóng, hình như vầng trán hói được cọ rửa và phét sơn mỗi sáng.

Huân tước Anthony Rowles mặc một bộ complé màu xanh thẫm, được cắt bởi một bàn tay điệu nghệ. Nụ cười của ông ta quá rộng và trên làn môi là hai cánh mũi xòe rộng ra, tạo thành những lỗ mũi cũng rất rộng. Tôi có cảm giác người đàn ông này có thể ngửi được mùi tiền lời ngược chiều gió cả hàng ngàn dặm.
Vầng trán cao và rộng, cũng có lẽ càng cao và rộng hơn bởi cái đầu hói. Nhưng giữa vầng trán và cái mũi là một đôi mắt và ánh mắt của tôi bây giờ đang đổ dồn về đó.

Huân tước Anthony hầu như không có lông mày, ai đối diện với ông ta cũng phải nhìn vào con ngươi. Hai con ngươi lạnh lùng, quan sát, cũng có phần tính toán, chẳng phải hoàn toàn vô cảm, nhưng ánh mắt này cho tôi rõ chủ nhân của nó biết chính xác ông ta đang làm gì. Đây là người không bao giờ tạo cơ hội cho sự tình cờ, một người luôn mạnh mẽ tỉnh táo, không dễ gì qua mặt.
– Tôi đã sắp xếp để trong khoảng thời gian tới, chúng ta sẽ không bị quấy rầy, thưa quý ngài. Nếu quý ngài có nhu cầu dùng gì, xin làm ơn cho tôi biết! – Ông ta hướng tay về phía một nhóm ghế bành bọc da màu xanh olive và chúng tôi ngồi xuống.

Tôi để ý thấy huân tước Anthony chào hỏi Sir James rất tận tình, nhưng chỉ ban cho tôi một cái gật đầu rất nhẹ. Tôi cho người đôi mặt với mình là loại cao ngạo. Nhưng ông ta rõ là vẫn quan tâm tới tôi, thể hiện qua vẻ ông ta nhìn tôi khi một nữ nhân viên mang cà phê tới.

Sir James uống nước lọc, tôi uống cà phê và vẫn đứng dưới sự kiểm tra của ánh mắt ngài giám đốc.

– Người tôi có cái gì không ổn sao, thưa ông? – Tôi hỏi.

Rowles lắc đầu.

– Không, điều đó thì không, hoàn toàn không. – Ông ta mỉm cười. – Tôi chỉ đang cân nhắc, liệu ông có phải là người đàn ông thích hợp cho nhiệm vụ này hay không?

Tôi giơ hai bàn tay lên.

– Nếu ông quen một người tốt hơn, thưa ông, tôi rất sẵn sàng rút lui.

– Không, không.

– Anh ấy là người tốt nhất cho công việc này. – Sir James ủng hộ tôi.

– Dĩ nhiên, tôi biết là có thể tin tưởng nơi ông. Nhưng nhiệm vụ này không đơn giản. Nó đòi hỏi một người đặc biệt tinh tế.

– Trong tư cách cận vệ? – Tôi nói.

Huân tước Anthony Rowles nhìn tôi, vừa giận dữ vừa ngạc nhiên.

– Cận vệ ư? Ông Singlair, tôi xin ông! Ông không thể nói như thế được. Làm cận vệ là nhiệm vụ dành cho những người khác. Kể cả làm cận vệ cho nhân vật mà ông muốn nói tới?

– Dĩ nhiên rồi!

– Thế thì tôi phải làm gì ở chỗ cô ta?

Huân tước Anthony uống thử một ngụm cà phê, tỏ vẻ hài lòng rồi quay trở lại vấn đề.

– Tôi sẽ lại dùng khái niệm cận vệ mặc dù nó không hẳn khiến tôi hài lòng. Ông Singlair, đã có bao giờ ông canh chừng cho một thiên tài chưa?

Tôi hắng giọng.

– Sao kia?

– Một thiên tài.

Tôi nhìn Sir James. Ông không giúp được gì tôi.

– Ừ thì, còn tùy xem ông hiểu thế nào là một thiên tài. – Tôi bắt đầu – Rất có thể chúng ta có hai định nghĩa khác nhau.

– Cho tôi biết định nghĩa của ông đi.

– Thưa ông huân tước, tôi nghĩ đến một chuyện tương đối đơn giản. Những bà mẹ nào ngày hôm nay còn đủ nghị lực và kiến thức để nuôi nhiều đứa con cùng một lúc, người đó đối với tôi là một thiên tài, bởi bà mẹ đó ít nhất phải biết thực thi đồng thời khoảng chừng hai mươi ngành nghề khác nhau.

Lập luận của tôi khiến ông ta không nuốt được. Rowles nhăn mặt như trong cốc không đựng cà phê mà là dấm chua.

– Vâng. – Ông ta thú nhận – Thế thì quả thật hai chúng ta có hai định nghĩa khác nhau.

Tôi nhún vai.

– Tôi đặ nghĩ như vậy mà. Bây giờ làm ơn cho tôi biết định nghĩa của ông. Ông hiểu thế nào là một thiên tài?

– Rất sẵn lòng. Ông sẽ phải bảo vệ cho một thiên tài như vậy. Một thiên tài đang làm việc cho công ty chúng tôi.

– Diondra Mayne?

– Chính xác, cô ấy là một thiên tài, cô ấy là một thần đồng toán học. Cô ấy giỏi hơn tất cả các nhà khoa học lẫn máy tính. Tôi đã tinh cờ gặp gỡ cô ấy và mời cô ấy về công ty chúng tôi làm việc từ một nửa năm nay. Ở đây cô ấy có một thế giới riêng của mình, cô ấy có thể làm việc hoàn toàn độc lập. Chúng tôi đã tạo riêng một phòng mới cho cô ấy.

– Phòng nào?

– Phòng nghiên cứu khuynh hướng phát triển xã hội.

Tôi nhếch mép.

– Đó là một khái niệm rất chung chung, huân tước Anthony. Ông có thể giải thích kỹ hơn không?

– Tôi sẽ tìm cách. Chúng ta đang chuyển sang một thiên niên kỷ mới, lịch sử dạy cho chúng ta biết rằng ở những năm cuối cùng của một thế kỷ và ở những năm bắt đầu của một thiên niên kỷ mới luôn xảy ra những sự kiện đặc biệt. Điều đó chắc chắn cũng sẽ không khác đối với thế kỷ thứ hai mươi mốt. Ông hãy thử nhớ lại sự thay đổi của các hệ thống đối địch giữa Đông và Tây, những sự kiện xảy ra ở miền Balean, kể cả hai miền nước Đức cũng đã hợp nhất, đó chỉ là một vài yếu tố mà tôi muốn nhắc tới. Trong tư cách giám đốc của công ty, tôi chịu trách nhiệm trước các cổ đông và dĩ nhiên rất quan tâm tới tương lai. Tôi muốn biết con đường sắp tới sẽ ra sao? Các cơ hội bán hàng sẽ phát triển như thế nào? Liệu chúng ta có thể bành trướng và tạo ra những thị trường mới ở phía Đông? Những con người nơi đó ứng xử như thế nào? Vậy là tôi phải thu thập rất nhiều thông tin, để sau đó có thể tạo một cái nhìn toàn cảnh.

– Tôi rõ rồi, thế nhưng điều đó không phải do ông làm.

– Chính xác. Tôi đã mời Diondra. – Ông ta uống cạn tách cà phê rồi nhìn xuống dưới hai bàn tay đang gấp vào nhau, đặt trên đầu gối – Diondra là một lời đảm bảo cho tương lai của công ty. Cô ta xử lý mọi dòng thông tin về khuynh hướng hiện thời, về cách ứng xử của những con người ở những miền đất khác nhau, về những khuynh hướng phát triển xã hội và chính trị về những bước thay đổi đột ngột của những quốc gia trong thế giới thứ ba, bởi đó mới chính là thị trường tương lai…

– Chỉ dưới điều kiện người ta đừng bóc lột họ quá đáng. – Tôi nói và ngay lập tức nhận một cái nhìn quở trách của sếp, thế nhưng đối tượng là huân tước Anthony vẫn bình tĩnh như không.

– Dù sao chăng nữa, chúng tôi cần những thông tin đó, chúng tôi cũng nhận được chúng, nhưng qua đó chưa phải là đã tìm được giải đáp. Những thông tin cần phải được xử lý, cần phải được tính toán để đưa ra những phương án thử nghiệm. Phải tiên hành công việc phân tích, phải nhân thông tin lên gấp đôi gấp ba lần nữa. Để đạt tới trạng thái cân bằng, tôi đã mời cô gái trẻ đó về đây, đó là một thiên tài, một thiên tài mà tôi không những chỉ kính trọng. Nếu có ai trên trái đất này có khả năng xử lý cả một biển thông tin thì người đó chỉ có thể là Diondra. Cả một giáo sư đã thử nghiệm với có ta cũng phải đồng ý với tôi như vậy. – Người đàn ông lúc lắc cái đầu hói bóng nhẫy – Cô gái đó chắc chắn phải có một bộ não khổng lồ. Những gì đang xảy ra bên trong đó thật nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. – Ông ta đưa tay vuốt sống mũi – Tôi thật sự quan tâm tới thành công của công ty và tôi muốn đảm bảo rằng không gì có thể cản trở được nó.

– Nhưng thành công là chưa chắc chắn.

– Chính vậy. – Ông ta giơ bình cà phê lên, rót cho mình. Trong khi cái luồng dung dịch màu nâu đó còn đang chảy, ông ta đã nói tiếp – Tôi có thể tướng tượng được rằng, tin này đã lan ra xa, người ta đã biết chúng tôi câu được con cá tầm cỡ như thế nào. Ông hiểu chứ? – Ông ta đặt bình cà phê xuống mặt bàn.

– Lực lượng cạnh tranh?

– Vâng.

– Ai?

Huân tước Anthony nhún vai.

– Tôi không biết. Dĩ nhiên tôi có thể kể cho ông nghe tên một vài công ty, nhưng chưa có bằng chứng gì chắc chắn.

– Ông nói với Diondra chuyện đó chưa?

Anthony cười. Ông ta cười mà nghe như tiếng chó sủa.

– Chính cô ta nói với tôi.

– Tại sao?

– Cô ta đến gặp tôi. Cô ta nói cô ta có cảm giác bị đe dọa. Chính cô ta mới dẫn tôi tới suy nghĩ này.

– Ông có thể nói cụ thể hơn không?

– Không!

– Thế thì tệ thật. – Tôi thẳng thắn.

Ông ta tự bào chữa.

– Không phải lỗi của tôi, ông Singlair, vấn đề chủ yếu là Diondra.

– Tại sao lại là cô ta?

– Cô ta không muốn diễn tả, không muốn thổ lộ. Tôi đã yêu cầu cô ta kể cụ thể hơn, nhưng cô ta từ chối. Tôi đã hỏi nhiều lần, cuối cùng cô ta đưa cho tôi một câu trả lời khiến tôi rúng động. Câu trả lời không phù hợp với nhân sinh quan thế giới của tôi, bởi nó có liên quan đến… chà… tôi không biết phải nói như thế nào. – Ông ta nhăn trán như cố tìm từ ngữ – Có liên quan đến chuyện siêu tự nhiên.

– Nhưng chung chung như thế thì không giúp gì được cho tôi cả, huân tước Anthony.

– Tôi hiểu. Cô ta đã nói đến khái niệm những thế lực của quá khứ.

– Ngoài ra không còn gì nữa sao?

– Không!

– Ông không hỏi chi tiết sao?

– Tôi có hỏi nhưng Diondra không diễn tả được. Lúc đó, tôi có cảm giác bản thân cô ấy cũng chưa chắc chắn.

Sir James hắng giọng, rồi ông nhăn trán lại.

– Dĩ nhiên, thông tin như vậy là hơi ít, huân tước Anthony. Lẽ ra ông phải hỏi chi tiết hơn.

– Vâng, tôi hiểu điều đó, nhưng tôi quan tâm đến chuyện khác. Tôi là một quản trị gia chứ không phải một giáo sư thần học.

– Tôi cũng không phải một nhà thần học. – Tôi nói – Nhưng tôi cần một số thông tin nhất định. Nếu tôi phải bảo vệ thiên tài của ông, thì bây giờ tôi đứng đấy như một kẻ chẳng biết gì.

– Đúng vậy! Thật không phải là một điểm xuất phát tốt.

– Cũng may mà ông cũng nhìn ra điều đó. – Tôi nhếch môi.

– Nhưng tôi biết làm gì hơn? – Ông ta nhìn Sir James rồi nhìn tôi – Tôi đâu thể ép buộc Diondra mở miệng. Nếu cô ấy không muốn nói, thì tôi đành phải chấp nhận. Đằng nào thì cô ấy cũng là một người khác biệt hẳn những người khác, ông Singlair.

– Khác như thế nào?

Ông giám đốc cầm lên một chiếc hộp nhỏ có nắp dát vàng lá, mở hộp lấy ra một điếu xì gà rất mảnh, rồi châm lửa bằng một chiếc bật lửa cũng bằng vàng, nhả khói lên trần.

– Nếu tôi muốn diễn tả một cách lạc quan thì tôi sẽ nói rằng, đây là một con người hướng nội, ông Singlair.

– Tức là rất kín đáo?

– Cũng đúng.

– Nhưng cô ta đã làm việc cho ông. Chính ông đã nhận Diondra vào công ty. Làm cách nào để ông thuyết phục được cô ta, ông gặp nhân vật đó ở đâu?

– Trong một kỳ nghỉ mát. – Người đàn ông mỉm cười – Cô ta đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. Lúc đó tôi đang ở Sardinien, và cô ta xuất hiện. Trong một quán ăn nhỏ bên bãi biển. Cô ta ngồi ở bàn bên cạnh và nhìn tôi. Nhìn rất nhiều và rất lâu. Thế rồi cô ta giải thích rằng tôi là một người đàn ông đặc biệt.

– Cô ta phải làm điều đó sao?

Huân tước Anthony không hề để ý đến nụ cười thú vị của tôi.

– Có lẽ vậy, cô ta nói thẳng vào mặt tôi rằng tôi là người đàn ông giữ nhiều trọng trách và luôn luôn suy nghĩ về chuyện đó, bởi tình trạng kinh tế trong các quốc gia công nghiệp hiện thời không được tốt đẹp cho lắm. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau suốt một đêm, và mỗi lúc tôi mỗi ngạc nhiên hơn về cô gái trẻ đó. Từ lúc đó tôi đã nhận ra rằng, cô ấy rất giỏi, nói đúng hơn, cô ấy là một thiên tài.

– Sau đó ông đã mời cô ta về đây làm việc?

– Vâng.

– Và từ đó cô ấy làm việc ở đây?

Ông ta gật đầu.

– Tôi đã đưa cô ấy đến gặp một người bạn là giáo sư, người mà tôi quen từ thời còn học đại học. Robert Palmer là một nhà toán học xuất sắc và đã thử nghiệm rất kỹ với Diondra.

– Nếu thế ông ấy phải tìm ra một kết quả nào đó chứ, Anthony? – Sir James nói.
– Dĩ nhiên, anh ấy đã tìm ra. Anh ấy rất hào hứng với Diondra, anh ấy đã khẳng định rằng con người này là một thiên tài.

– Ta hãy quay trở lại chủ đề đe dọa.

– Tôi rất tiếc, James. Nhưng ở vấn đề này thì kể cả giáo sư Palmer cũng không giúp được tôi. Cô ta không cởi mở với anh ấy, cô ta đóng kín. Thậm chí anh ấy còn dùng tới khái niệm bí hiểm. Nhưng khi gặp tôi, cô ta giải thích rằng mối đe dọa đó mỗi lúc một mạnh hơn. Cô ta cũng nói đến những bóng tối của quá khứ, nhưng cô ta chưa bao giờ nói đến những thế lực tài chính cạnh tranh. Vì thế mà tôi đã không mời đến thám tử, có làm vậy cũng chẳng được ích chi. Bởi tôi cho rằng, kẻ thù của cô ấy là… là… – Anthony lại nhăn trán tìm từ ngữ, và lần này thì Sir James nhảy ra giúp đỡ.

– Những kẻ thù rất khác biệt.

– Vâng, chính thế. Những kẻ thù thật khác biệt. Vì thế mà tôi đã nhờ tới ông, James. Tôi biết nghề nghiệp của ông, tôi biết ông đang đứng đầu một bộ phận đặc biệt và cũng gặt hái rất nhiều thành công. Tôi muốn ông đồng ý với kê hoạch của tôi.

Sir James giơ tay sửa lại gọng kính. Ông uống một ngụm nước lọc. Bầu không khí chìm xuống trong tĩnh lặng và chỉ bị ngắt quãng bởi những âm thanh nước chảy qua cổ họng của sếp tôi.

– Lẽ ra thì ông phải hỏi John Singlair xem liệu anh ấy có sẵn sàng hay không?

– Khoan đã. – Rowles ngay lập tức trở lại một thương gia lạnh lùng, một con người thực tiễn. – Đây là nghề của anh ấy mà.

– Đúng thế, nhưng nếu tôi giúp đỡ ông thì trường hợp này hoàn toàn mang tính cá nhân. Ông phải hiểu rằng cho tới nay vẫn hoàn toàn chưa có hiện tượng gì xảy ra. Nếu chỉ là một nỗi nghi ngờ thuần túy thì thật sự chúng tôi chưa thể ra tay. Người ta phải nghĩ tới khía cạnh đó.

– Khốn khiếp! – Anthony nuốt khan – Chẳng lẽ phải xảy ra chuyện đầu rơi máu chảy đã hay sao?

– Đáng tiếc là như vậy. Nếu Diondra đã trải qua một sự đe dọa thật sự, một mối đe dọa nằm trong vùng quan tâm của bộ phận chúng tôi thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác. Nhưng theo như tôi nghe kể thì chuyện đó chưa hề xảy ra.

– Đáng tiếc, người ta phải công nhận như vậy thật. Cho tới nay nó mới chỉ là một mối nghi ngờ. Còn thiếu bằng chứng.

– Nếu có bằng chứng, James, có lẽ Diondra cũng không còn sống nữa.

– Cũng có thể.

Huân tước Anthony Rowles nhìn tôi.

– Thế còn ông, ông Singlair? Ông có đồng ý với tôi không?

Tôi hắng giọng.

– Ý ông muốn nói liệu tôi có sẵn sàng nhận vụ này không?

– Đúng thế!

– Còn tùy.

– Tùy thuộc vào điều gì?

– Tôi cần nhiều chi tiết hơn. Những gì tôi nghe cho tới nay chưa đủ.

Ông ta chĩa đầu xì gà đang cháy về phía tôi.

– Giờ thì tới lượt ông phải nói cụ thể hơn, và cho tôi biết cụ thể quan niệm cũng như đòi hỏi của ông.

– Tôi sẵn sàng, nhưng ta hãy nói chuyện lý thuyết chung chung trước đã. Ông tưởng tượng rằng tôi sẽ ngồi vào trong căn phòng làm việc của nữ nhân viên đầu bảng của ông và không rời mắt khỏi cô ta?

Lần đầu tiên, người đàn ông bật lên một tiếng cười nghe có vẻ thành thật.

– Trời đất ơi, ai nói với ông điều đó vậy?

– Đối với tôi thì là chuyện logic thôi, nhưng có lẽ sẽ rất nhàm chán.

– Tôi hiểu, tôi cũng sẽ không bắt ông làm việc nhàm chán đó đâu. Không, điều đó sẽ không xảy tới.

– Vậy là chuyện gì?

– Công ty của chúng tôi có một ngôi nhà cổ ở miền Nam. Nó nằm ở phía Tây Brighton. Một ngôi nhà rất cô độc, trong một mảnh đất hoang vắng, giữa một cánh rừng. Chúng tôi đã đưa Diondra về đó. Cô ta rất thích nơi ấy. Cô ta được nối với chúng tôi bằng những công cụ liên lạc hiện đại nhất. Qua cách này, cô ta nhận được toàn bộ thông tin cần thiết. Có một đường dây dẫn trực tiếp nối cô ta với tôi. Ngoài ra, cô ấy sống ở đó một mình.

– Thật sự một mình?

– Không, không hẳn. Nếu như thế cô ấy sẽ trở thành một miếng mồi dễ dàng cho các lực lượng cạnh tranh. Sống quanh cô ta có những người khác, một người đàn bà nấu bếp và làm những việc trong nhà cũng như một nhóm cận vệ.

– Thế thì tôi sẽ trở thành thừa thãi.

– Rất đúng, hầu như vậy nhưng thật sự thì không thừa, ông sẽ phải quan tâm tới những mối đe dọa khác, hoàn toàn không dính dáng gì đến sự mời mọc của những lực lượng cạnh tranh. Nhưng có lẽ tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu ở đây cũng chẳng phải là những thế lực cạnh tranh đâu.

– Nếu ông quan niệm thế thì tốt.

– Người ta chỉ có thể quan niệm như vậy thôi. – Ông ta nhìn tôi căng thẳng – Tôi rất sẵn sàng gửi ông một món tiền bồi dưỡng, nhưng mà…

– Xin lỗi, tôi là cảnh sát viên, tôi chỉ còn những câu hỏi xoay quanh chuyện bảo an. Đã có biện pháp bảo an nào được thực hiện chưa? Toàn bộ khuôn viên đó có dàn điện tử canh chừng không? Có máy quay phim…?

– Có, có tất cả. Trong tầng hầm của ngôi nhà có một trung tâm bảo an. Ở đó có bốn màn hình theo dõi, thật ra không nhiều cho một khuôn viên rộng đến như thế, nhưng cũng có thể là tạm đủ.

– Không nhiều hơn sao?

– Không.

– Thế thì không tốt.

– Tôi biết, ông Singlair. Tôi cũng sẽ cho thay đổi từ lâu rồi, nếu tôi biết tin về mốì đe dọa này sớm hơn.

– Bao giờ thì tôi có thể bắt đầu công việc của mình?

– Ngay lập tức.

Tôi cười méo mó.

– Cứ nói là hôm nay đi. Vẫn còn một chuyện khác. Người đàn bà đang quan tâm đến Diondra tên là gì?

– Gilda Moore.

– Hay lắm. Diondra có tin bà ta không?

– Có. – Giờ đến lượt Anthony cười – Trong chừng mực mà người ta có thể tin tưởng vào một người lạ. Nhưng cho tới nay tôi chưa hề nghe thấy một câu than phiền nào.

– Thế thì tốt. Tôi sẽ tự tìm ra tên tuổi của những người cận vệ kia, nhưng tôi phải nói trước với ông rằng, tôi không thể đảm bảo cho thành công, huân tước Anthony. Nếu tôi có cảm giác cũng như có bằng chứng rằng mọi thứ chỉ là trò tưởng tượng hão huyền của nữ nhân vièn của ông, thì tôi sẽ chấm dứt công việc ngay lập tức.

– Dĩ nhiên, đó là quyền tự do của ông.

– Tốt, thế thì mọi việc đều được giải thích xong. – Tôi đứng dậy, không khỏi cảm thấy mừng vui vì đổi được tư thế ngồi chán ngán.

– Bộ phận thư ký phòng bên sẽ trao cho ông tất cả những hồ sơ cần thiết.

– Cám ơn!

Lần này, huân tước Anthony Rowles chìa tay cho tôi, mặc dù tôi không hề biểu lộ là đang quá mong mỏi cái cử chỉ ban ơn đó. Bước chân khỏi căn phòng làm việc rộng rãi của ông ta, đôi mắt tôi tận hưởng một lần nữa cái nhìn London từ trên cao. Trời ngoài kia bây giờ đã tạnh mưa. Sir James nán lại trao đổi với ngài giám đốc. Sang đến phòng ngoài, tôi hướng tới nữ thư ký, người này phản ứng một cách thành thục và lành nghề. Cô ta ngay lập tức đưa cho tôi một phong bì. Những ngón tay đặt trên nền giấy có móng sơn đỏ như máu.

– Xin mời ông tự nhiên.

Tôi cầm lấy phong bì, không mở ra.

– Xin lỗi cô, cô có biết Diondra không?

Người đàn bà khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn vận và ứng xử một cách hoàn hảo, cố hít một hơi thật sâu qua hai lỗ mũi, đáp:

– Không, thưa ông, tôi không biết cô ấy.

– Nhưng chắc chắn cô đã nghe nói về cô ta?

– Có thể.

Tôi mỉm cười. Những ai tỏ vẻ kín đáo như vậy chắc chắn là người đã bị sếp đích thân buộc rọ mõm. Tôi vẫy vẫy cái phong bì về hướng cô ta, mắt nhìn thấy Sir James bước khỏi phòng Anthony.

– Cũng không sao, thưa cô. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Cô ta nhìn tôi bằng nét mặt lạnh như băng, chắc trong lòng đang thầm nguyền rủa quỷ sứ bắt tôi xuống địa ngục. Hình như nhân viên của công ty này không quen có người cư xử thoáng đãng kiểu tôi.

Chuyến đi bằng thang máy xuống dưới xảy ra trong im lặng. Mãi tới khi bước khỏi cabin, tôi mới thở phì ra.

– Anh sao vậy, John?

– Bị làm việc ở đây thì kinh khủng quá.

– Tại sao?

– Không khí ở đây lạnh như băng vĩnh cửu.

– Ra bây giờ anh thích cái văn phòng của chúng ta hơn?

– Thích quá đi chứ.

– Tôi cũng vậy, John. Tôi cũng vậy…