Chương 14

Thiên Tài Bí Hiểm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Giáo sư Robert Palmer lái xe đến tận khoảng đất trước ngôi nhà rồi mới dừng lại, bước xuống. Trong đầu ông lộn xộn rất nhiều suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều chỉ xoay quanh lần gặp gỡ cuối cùng với chàng thanh tra đã xuất hiện quá bất thình lình. Trò gì đang diễn ra ở đây? Chuyện gì vậy?

Ông không khỏi có cảm giác e dè khi biết Diondra Mayne lui về sống trong một ngôi nhà như thế này. Đó là chuyện riêng của cô ta, ông không có quyền quyết định. Chỉ có điều qua những hình ảnh khủng khiếp về Diondra mà ông đã phải nhìn thấy, giáo sư Palmer đã chia tay với quan niệm Diondra chỉ là một thiên tài toán học. Ông lờ mờ cảm nhận rằng đằng sau cái bề ngoài đó còn tiềm chứa rất nhiều chuyện khác.

Ông đã nhìn thấy cô ta ngồi trong xe của ông, cầm một cánh tay người và cắn vào đó. Khuôn miệng dính máu, làn môi nhăn lên. Hình ảnh khủng khiếp nhất quyết không bay khỏi đầu óc ông và giáo sư Palmer quyết định sẽ nói chuyện với Diondra chính về chuyện đó. Dù vợ ông phản đối, nhưng Robert Palmer thấy rõ là khóng còn con đường nào khác. Ông cần một sự rõ ràng, nếu không ông sẽ không thể tiếp tục làm việc với người đàn bà bí hiểm nọ.

Rời khỏi xe, ông bước về hướng ngôi nhà tối. Có lẽ người ta đã nhận ra sự xuất hiện của ông, một ngọn đèn treo trước cửa ra vào đột ngột sáng lên, ném vầng sáng xuống giữa những bậc thềm và chỉ rõ những bề mặt mấp mô.

Giáo sư Palmer không cần phải tìm nút bấm chuông hoặc gậy gỗ để gõ cửa, cánh cửa được mở từ phía bên trong và một gã đàn ông đột ngột xuất hiện trong khuôn cửa khiến vị giáo sư không khỏi giật mình kinh hãi. Gã ta cao lớn, gây ấn tượng xù xì góc cạnh, sẵn sàng rút vũ khí ra bất cứ lúc nào và bóp cò ngay lập tức. Ánh nhìn từ đôi mắt lạnh như sao băng thậm chí không thèm chĩa vào mặt giáo sư mà lướt qua người ông, bao quát khoảng đất bên ngoài. Nó thành thạo quét qua toàn bộ không gian, tìm những chuyển động và những dáng hình lạ, rồi tỏ vẻ bình tĩnh khi không tìm thấy đối tượng khả nghi. Lúc bấy giờ, ánh mắt mới quay trở lại với khuôn mặt của vị khách mới tới, người đang muốn lên tiếng phản đối khi thấy người ta để ông đứng đó như một kẻ ăn xin.

– Ông là Palmer?

– Vâng, thưa ông, tôi là giáo sư Palmer, và tôi đã báo trước cho học trò của tôi.

– Tôi biết!

– Thế thì hay quá, làm ơn cho tôi vào trong. – Palmer cực kỳ bực bội vì cái kiểu cách cư xử hống hách của con người đứng trước mặt ông, nhưng Cusor chẳng hề nghĩ tới chuyện cho khách bước vào. Gã là sếp của nhóm bảo vệ ở đây, gã đang va phải những khó khăn mà không muốn thổ lộ, nhưng mặt khác lại cần phải tra hỏi thông tin từ người mới tới.

– Ông nghe này, giáo sư. Tôi còn một câu hỏi nữa.

– Mời ông!

– Ông có nhận thấy điều gì khả nghi trên con đường từ cửa vào đây không? Òng có chú ý đến vật nào không?

Ngay lập tức, Palmer nghĩ tới Suko. Ngài giáo sư thầm hy vọng kẻ đối diện không đọc được những suy nghĩ đó qua vầng trán mình và cố gắng tự kiềm chế để không gây chú ý. Bởi thấy Suko dễ mên hon nhiều so với tay gác cửa hống hách, nên giáo sư Palmer quyết định nghe theo lòi khuyên của chàng thanh tra.

– Không, tôi rất tiếc, tôi chẳng nhận thấy điều gì đáng nghi.

Cusor chưa hài lòng với câu trả lời.

– Có thật ông không nhìn thấy một người nào cả?

– Thậm chí cả một con thú cũng không. Thế đủ chưa? Ông đã hài lòng chưa?

– Tôi tên là Cusor và tôi chưa hài lòng. Nhưng đó không phải là chuyện của ông. – Gã bước sang một bên – Tôi sẽ đưa ông đến gặp học trò của ông.

Cusor chỉ đường cho vị khách đi tới đại sảnh, ơ đó, ngài giáo sư phải đứng úp mặt vào một khoảng tường lạnh lùng mà trong lòng thầm giận sôi lên. Cusor khám xét người ông tìm vũ khí, và chỉ khi không tìm thấy gì gã mới gật đầu hài lòng.

– Thôi được. – Gã nói – Ông đi cùng tôi.

Giáo sư Palmer đi sau gã đàn ông vai rộng bè bè. Những suy nghĩ của ông không còn xoay quanh con người hống hách này nữa. Ông nhìn quanh, thấy ngôi nhà thật giống một khu nhà mồ trống vắng, một không gian chẳng khiến ai có cảm giác an bình.

Mặc dù đèn vẫn sáng, nhưng sao ông có cảm giác vầng sáng đó đang lạnh lùng buông xuống từ một hành tinh lạ, hoàn toàn không có chút ấm áp nào. Cảm giác rùng mình không muốn bay đi và Robert Palmer thầm nghĩ ở đây lẽ ra phải có lò sưởi. Những ngọn lửa ấm áp, những khúc củi nổ lách tách, tất cả những thứ đó sẽ hợp với đại sảnh này biết bao nhiêu, nhưng xung quanh ông bây giờ chỉ là sự trống rỗng lạnh lùng và trơ tráo.

Cusor dừng lại trước một cánh cửa. Gã thậm chí tỏ vẻ lịch sự và giơ tay gõ.

– Ai vậy?

– Ngài giáo sư đã đến.

– A, thế thì tốt. – Đích thân Diondra ra mở cửa và hiện lên trong vầng sáng ấm áp như một dáng người xa lạ vừa rơi xuống từ một thế giới khác.

Cusor rút lui. Gã đã nhìn thấy nét vui vẻ trên gương mặt của người đàn bà khi cô ta giơ cả hai tay về phía ngài giáo sư và được ông nắm lấy.

– Thời điểm này thật ra hơi bất thường, thưa cô Diondra, và…

– Không, không, ngài giáo sư. Tại sao lại bất thường đối với ông. Tôi xin ông, chẳng có gì bất thường cả. Ông có thể tới thăm tôi cả ngày lẫn đêm, lúc nào tôi cũng rất vui mừng.

– Thế thì rất tốt.

– Mời ông vào trong này!

Giáo sư Robert Palmer cảm thấy vui sướng khi rời khỏi khoảng hành lang lạnh lùng và khó chịu. Không gian trong căn phòng của người học trò bất thường thật khác. Căn phòng được trang hoàng đồ gỗ và có cả những lưỡi lửa nhảy nhót trong lò sưởi. Những lưỡi lửa giật giật trên những khúc gỗ, hút lấy chúng, đốt cháy chúng, và tỏa hơi ấm ra toàn bộ căn phòng, một không gian thật sự ấm cúng hơn qua những tấm rèm treo trắng muốt bên cửa sổ.

– Xin mời ông ngồi!

– Ở đâu?

Diondra giơ cả hai bàn tay phẩy nhẹ.

– Ở đâu mà chẳng được. Ông có muốn uống gì không?

– Nếu được thì cho tôi xin một tách trà.

– Vâng, tôi đang có trà nóng.

Cô ta biến mất trong góc phòng, rồi quay trở lại với một bình trà trong tay. Trên bàn đã để sẵn hai cái tách, có cả sữa và đường. Vị giáo sư nhìn người đàn bà rót trà. Diondra hoàn toàn không thay đổi, cô ta vẫn mặc đúng bộ quần áo đó, chỉ có điều trông không còn nhợt nhạt nữa, nhưng có lẽ đây chĩ là hiệu quả của ánh lửa hắt ra từ lò sưởi.

Cô gái mỉm cười với giáo sư Palmer khi chén trà đã được rót đầy.

– Sao thế? Tôi có làm gì sai không ạ?

– Không, tại sao cô lại hỏi thế?

– Ông có vẻ lạ quá.

Vị giáo sư bật cười.

– Cô học trò thân mến, chuyện đó liên quan đến những việc hoàn toàn khác. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô rót trà. Cô đừng giận, nhưng người ta không thể tưởng tượng một người đàn bà như cô lại làm được chuyện đó. Toán học thì có thể, nhưng những việc bình thường của cuộc sống hằng ngày…

Diondra cười thật thoải mái, giáo sư Palmer chưa bao giờ nghe thấy cô ta cười như vậy.

– Nghe ông nói hay quá. Thật tuyệt, tôi không ngờ đấy.

– Cả tôi cũng không phải là một chiếc máy tính.

– Vâng, tôi biết. – Cô ta ngồi xuống đối diện với ông, mỉm cười với vẻ từ tốn hơn – Chà, bây giờ ông đã tới đây. – Cô ta nói sau khi đã uống một ngụm trà.

– Đúng thế, và tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô chôn mình vào chỗ này, Diondra.

– Chôn mình?

Giáo sư Palmer ngả người ra sau lưng ghế. Ông bắt chéo hai chân, rút kính xuống, lau mặt kính rồi tiếp tục nói.

– Vâng, tôi có cảm giác như vậy. Có cảm giác cô đang chôn mình vào nơi này. Trong một ngôi nhà trông như một nhà mồ khổng lồ. – Ông rùng mình – Tôi không thể sống ở đây, dù chỉ một buổi tối.

– Vâng. – Cô ta hơi cúi đầu xuống, thú nhận – Cả tôi cũng gặp khó khăn.

– Vậy mà cô vẫn ở lại nơi này?

– Chắc chắn.

– Tại sao?

– Bởi tôi phải ở đây. Chính tôi đã chọn.

Giáo sư nhún vai.

– Thôi, đó là chuyện của cô, Diondra. Thật ra thì cả hai chúng ta biết tương đối nhiều về nhau, và chắc cô cũng sẽ không phản đối nhận định đó. Chúng ta đã làm việc với nhau. Việc cô quyết định chọn một ngôi nhà như thế này thật là một chuyện khó hiểu đối với tôi.

– Tôi cần phải sống cô đơn.

– Ở đây cô có cô đơn không? Có người canh chừng cho cô mà.

– Đúng.

– Vậy thì tại sao?

Diondra xoay đầu, nhìn về hướng lò sưởi. Ngài giáo sư nhìn rõ nét mặt cô ta. Sao trỏng nó có vẻ dẹt dẹt, phẳng phẳng. Người đàn ông cố gắng tìm một sự so sánh và ông nghĩ tới khái niệm mờ nhạt. Đúng vậy, mờ nhạt và rất dễ quên. Những ai chỉ nhìn thấy Diondra một lần, có lẽ sau đó chẳng thể nào nhớ được cô ta.

Ấy vậy mà trong người đàn bà này lại bao chứa những khả năng vượt trội mà ông không tìm được lời miêu tả.

Một thiên tài…

– Ông đang nghĩ chuyện gì vậy, giáo sư? Khoan đã, ông đừng nói. Ông đang nghĩ về tôi phải không?

– Tôi không phủ nhận.

– Ông đang nghĩ đến ngôi nhà này và động tác rút lui về đầy của tôi.

– Đúng vậy.

– Tôi bị đe dọa!

Giáo sư Palmer muốn uống trà, thế nhưng cánh tay cầm tách trà của ông dừng lại giữa chừng. Ông nhìn xuống mũi giày của mình, hắng giọng, bởi không thể tưởng tượng rằng người đàn bà này lại bị đe dọa. Thế rồi ông xoay suy nghĩ của mình sang hướng khác. Con người ngồi trước mặt ông đang làm việc cho một công ty đa quốc gia, nhiệm vụ của cô ta là phân tích để rút ra những lời tiên đoán về xu hướng tương lai, bởi thế giới hiện đang đứng trước một bước ngoặt nhất định. Thế kỷ cũ sắp qua đi, một thế kỷ mới sắp tới, chắc chắn sẽ có những chuyển động đáng kể. Hơn nữa, những lực lượng cạnh tranh của công ty Phoenix đâu có ngủ yên. Ông giáo sư thầm nghĩ, những công ty này rất có thể cũng cần đến một thiên tài như Diondra.

– Ông không khỏe sao?

– Tại sao cô lại hỏi tôi, cô mới là người bị đe dọa? – Giáo sư Palmer cười khẽ.

– Đúng vậy!

– Và cô không sợ sao?

– Tôi được canh chừng rất tốt.

Cuối cùng thì ngài giáo sư cũng uống được một ngụm trà. Chất nước ngọt chát chảy như một dòng sông ấm áp qua cổ họng, lan xuống dạ dày, mang lại cho ông một chút cảm giác yên ổn.

– Ai đang đe dọa cô vậy, Diondra? Cô có nghi ngờ cụ thể gì không?

– Không!

Câu trả lời đến quá nhanh như không cần suy nghĩ. Giáo sư Palmer có cảm giác Diondra nói dối. Bất chợt ông nhớ lại những ảo ảnh mà cô ta đóng vai trò chính. Nhưng nhìn người đàn bà trước mặt, lam sao ông tưởng tượng được rằng cô ta lại có thể cầm lên một cánh tay người và…

Không, chuyện điên rồ…

– Chuyện gì ám ảnh ông vậy, giáo sư?

– Chả lẽ lại có chuyện ám ảnh tôi?

– Có chứ, nếu không ông đã chẳng tới đây. – Người đàn bà mỉm cười – Dần dần tôi cũng hiểu ông một chút.

Người đàn ông nhún vai.

– Vâng, đúng, có một số việc mà tôi thật sự không hiểu. Và rất có thể chúng có liên quan đến mối đe dọa của cô.

Ánh mắt Diondra sáng lên.

– Ái cha, ông khiến tôi tò mò đấy.

– Vâng, tôi không đến đây để thu thập bằng chứng. Mà vì nghĩ rằng trong tương lai, chúng ta có lẽ còn làm việc với nhau.

– Tôi cũng nghĩ vậy.

– Và vì thế mà tôi lo lắng.

– Vì tôi ư?

Ông gật đầu.

Diondra bật cười lên ở phía bên kia cái bàn nhỏ.

– Kìa, ngài giáo sư, giờ thì ông phải diễn tả rõ ràng hơn.

– Tôi sẽ tìm cách. – Ông hít một hơi thật sâu. Bản thân ông cũng thấy câu hỏi mà ông sắp đặt ra thật buồn cười, thậm chí kỳ quặc. Nhưng ông không thể giữ nó lâu hơn nữa – Việc cô là một thiên tài, Diondra, chẳng phải riêng tôi mới biết. Nhưng tôi rất muốn biết thêm, vì thế mà tôi tự hỏi, điều gì đã tạo nên cô rất đỗi lạ lùng như ngày hôm nay?

– Ý ông muốn nói năng khiếu của tôi?

– Dĩ nhiên rồi!

Diondra Mayne nhún vai.

– Tôi cũng không thể nói cho ông biết, giáo sư ạ.

– Điều đó thì tôi đã biết rồi. Nhưng cô chưa kể gì về cha mẹ cô cả.

Diondra xoay lại, nhìn thẳng vào mắt giáo sư Palmer.

– Chẳng lẽ cha mẹ tôi quan trọng tới như vậy?

– Tôi nghĩ là có.

– Ý ông muốn nói đến gen di truyền?

– Đúng.

– Họ không còn sống nữa.

Palmer lắc đầu.

– Nghe giọng cô kể, tôi cảm giác như họ chưa bao giờ tồn tại. Con người nào mà chẳng có cha mẹ, thế nhưng mối quan hệ của cô đối với họ hình như không phải là nrôi quan hệ tốt nhất.

– Kìa, ngài giáo sư. – Người đàn bà cắt lời, nghe giọng như muốn dạy bảo người đối diện – Ỏng là một nhà toán học.

– Đúng.

– Tại sao bây giờ ông lại muốn nhảy sang lĩnh vực tâm lý? Thôi, hãy cứ chấp nhận tôi như một đối tượng thử nghiệm đặc biệt đã vô tình xuất hiện trên con đường nghề nghiệp của ông.

“Phản công tốt lắm!”. – Giáo sư nghĩ thầm – “Cô ta đang muốn dụ mình đi lạc lối”.

– Đúng, tôi là một nhà toán học, nhưng toán học không phủ nhận môn tâm lý. Cô biết là thế giới này đã thay đổi, chúng ta hôm nay không còn sống như trước đây hai mươi hoặc ba mươi năm nữa. Cả những nhà khoa học như tôi đây cũng phải cần suy nghĩ lại. Chúng tôi không nên chĩ quan tâm đến một lĩnh vực duy nhất. Hiện đã có những công ty đa quốc gia rất quyền thế mời vào hàng ngũ quản trị viên của họ những nhà triết học, những nhà tâm linh học, bởi chính những con người này đã học được cách suy nghĩ toàn cầu và không bị trói chặt vào một mô hình duy nhất. Cả tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, và rút ra kết luận rằng giới khoa học chúng tôi phải mở lòng ra với những sự kiện mà trước đây chúng tôi chỉ coi là chuyện nực cười, hoặc kỳ quái.

Diondra Mayne đã thay đổi thế ngồi. Thân hình căng lên, đùi bên phải bắt chéo lên chân kia.

– Những diễn giải của ông bắt đầu khiến tôi chú ý, giáo sư Palmer. Mời ông nói tiếp đi.

– Rất sẵn lòng, Diondra. Như vậy cô mới hiểu tôi rõ hơn. Tôi cho rằng hai chung ta rất có khả năng cộng tác về mặt nghề nghiệp. – Người đàn ông nói tiếp khi nhận ra cái gật đầu đồng tình của người đối diện – Vì lý do đó, có thể giữa hai ta sẽ xuất hiện một mỏi quan hệ, ít nhất thì tôi cũng có cảm giác như vậy.

– Có thể.

– Tôi xin nói cho ngắn gọn, Diondra. – Ông gỡ kính ra và đưa tay xoa xoa hai viền mắt – Tôi cảm nhận mối quan hệ này rất rõ ràng và mạnh mẽ. Có vẻ như hình ảnh của cô đang bám đuổi theo tôi.

– Sao kia?

Không nhìn cô ta, Palmer nói tiếp.

– Rất lạ, nhưng tôi không nói dối đâu. Hình ảnh của cô đã xuất hiện trước mắt tôi trong tư cách ảo ảnh. Tôi nhìn thấy cô, mặc dù lúc đó cô không ở bên cạnh tôi. Cô thử tưởng tượng điều đó xem. – Giờ thì ông ngẩng đầu lên và nhìn vào mặt cô ta người đôi diện không né tránh ánh mắt ông. Giáo sư Palmer nhìn vào mắt Diondra và thấy chúng đã thay đổi rất nhiều. Tỉnh táo và chăm chú hơn trước, hoàn toàn không có một nét vui vẻ nào nữa. Hai con ngươi đang ánh lên thứ ánh sáng lạnh lùng của băng vĩnh cửu. Chỉ thiếu một chút nữa là vị giáo sư đâm hối hận vì đã đề cập đến vấn đề này.

– Tất cả chỉ có vậy thôi sao?

Ngài giáo sư tìm đường né tránh.

– Về mặt nguyên tắc thì như vậy…

– Nhưng không phải đối với tôi.

– Tại sao không?

– Tôi biết, ông biết nhiều hơn và tôi muốn biết tất cả những điều đó, mời ông.

Giáo sư Robert Palmer chẳng phải chỉ cảm thấy bất an, ông khó chịu cựa quậy trên ghế.

– Có lẽ là tôi đã đi quá xa…

– Vậy là ông đã nhìn thấy tôi?

– Vâng.

– Ảo ảnh?

– Đúng vậy.

– Ở đâu?

Palmer không thích cái trò bị hỏi cung như thế này. Ông đã tưởng tượng cuộc nói chuyện sẽ trôi theo một nhịp điệu khác, nhưng ông biết làm gì bây giờ? Ông đã cắn nhầm phải một quả táo chua, bây giờ phải nghiên răng nuốt phần còn lại.

– Không phải ở đây.

– Điều đó thì tôi tưởng tượng được, thưa giáo sư.

– Trên đường về nhà vào buổi tối hôm trước. Chia tay với cô xong, tôi đã lên xe ngay và trên đường đi tôi đã có cảm giác khỏng còn ngồi một mình trên xe nữa. Có người nào đó bên cạnh, mặc dù tôi không nhìn thấy ai. Ấn tượng đó mỗi lúc mỗi mạnh hơn, tôi cứ xoay nhìn xung quanh nhưng không phát hiện thấy người nào, mặc dù nghe thấy giọng nói.

– Giọng nói?

– Vâng, chúng vẳng ra từ miền vô hình. Một tiếng thầm thì bất thường bao quanh, khiến tôi kiệt sức về mặt tinh thần. Tôi sự hãi khủng khiếp và rất mừng khi đến đoạn đường rẽ khỏi xa lộ. Sau đó tôi đã dừng xe bên một cánh đồng. Tôi xuống xe và có ý đi khỏi một quãng xa, tới đứng ở giữa đồng.

Người đàn bà cười với ông, nụ cười hầu như hiền lành.

– Ông nhìn thấy gì ở đó, giáo sư?

– Chiếc xe của tôi.

– Còn gì nữa?

– Đằng sau cửa kính, tôi nhìn thấy một chuyển động. Tôi không biết nó là gì và vẫn luôn nghĩ tới những giọng nói, nhưng chắc đây không phải là giọng nói. Từ chuyển động đó hiện ra một hình người nhợt nhạt.

– Một con ma hả? – Diondra hỏi bằng vẻ giễu cợt.

– Hầu như vậy.

– Vậy là một con người?

Giáo sư Palmer lắc đầu.

– Có lẽ là cả hai. Tôi không giải thích được. Đúng hơn là một ảo ảnh, nếu cô hiểu cho. Và cái ảo ảnh này trông rất giống cô.

Palmer đã nói ra và ông chờ xem Diondra phản ứng ra sao. Đầu tiên, cô ta chẳng làm gì cả. Cô ta cứ ngồi đó và nhìn ông. Thế rồi khuôn miệng cô ta chuyển động, làn môi tỏa ra cho một nụ cười rộng.

– Cô không nói gì cả sao, Diondra?

– Không.

– Tại sao không?

– Ông nói tiếp đi. Chuyện đã hết đâu!

“Không, đúng là chưa hết thật”. – Ông nghĩ thầm – “Khốn khiếp, mọi thứ không phải chỉ có vậy, nhưng làm sao mà cô ta biết? Tại sao cô ta lại có thể biết rõ như vậy? Phải chăng cô ta đã có mặt ở đấy? Đó là một ảo ảnh, hay là hiện thực?”

– Cô đang cầm cái gì trong tay, Diondra?

– Thế sao?

Palmer giận dữ vô cùng khi thấy mình đổ mồ hôi. Ông không ngăn được chuyện này, chỉ riêng ánh mắt của người đàn bà trẻ tuổi đã khiến suy nghĩ của ông nóng lên, mạnh mẽ hơn tất cả những tia lửa trong lò sưởi.

– Ông nói đi, giáo sư. Ở đây chỉ có hai chứng ta, không có microphone nghe lén nào đâu. Chúng ta không cần phải che giấu điều gì cả. Chỉ như vậy chúng ta mới đến được kết quả.

Vị giáo sư bật ho. Dòng tiến triển của câu chuyện mỗi lúc mỗi khiến ông ít hài lòng hơn. Diondra biết tất cả. Ông tin chắc như vậy. Mặc dù vậy, cô ta muốn xỏ mũi ông, cô ta muốn chính bản thân ông nói ra và cô ta đang tham lam chờ đợi điều đó. Trong hai con mắt kia rõ ràng đang sáng lén sự tham lam.

– Tôi cầm cái gì?

– Một… một cánh tay người! – Vị giáo sư phun thật nhanh câu trả lời và chuẩn bị tinh thần là người đàn bà sẽ nhảy dựng lên, nhưng chuyện đó không xảy tới. Diondra vẫn ngồi đó, cứ như thể chẳng nghe thấy lời buộc tội kia. Cô ta thậm chí chẳng thèm nhìn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên, hình như cô ta chẳng hề nghi ngờ điều ông vừa kể.

– Còn gì nữa không?

Giáo sư Palmer gật đầu. Trước khi nói, ông rút khăn lau mồ hôi trên trán.

– Có, còn nhiều, nó không phải chỉ là cánh tay mà cô cầm trong tay. Bản thân cô cũng có ở đó, cô cắn vào cánh tay đó. Cô có thể tưởng tượng được điều đó không? Cô… cắn vào nó. Xé thịt ra, tôi nhìn thấy máu, tôi nhìn thấy thịt và gân, rồi tôi nhìn thấy cả máu trên mặt cô. – Người đàn ông lắc đầu – Thật khủng khiếp! Một cú sốc đối với tôi! Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì kinh khủng như vậy.

– Tôi tin ông.

Ông nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

– Khốn khiếp, làm sao mà hình ảnh đó lại có thể xuất hiện được? Thần kinh tôi lúc đó đã mỏi mệt đến mức độ nào để tôi phải nhìn thấy một cảnh tượng như thế?

– Có lẽ do quá sức?

– Vâng, hay là… – Vị giáo sư bất giác ngậm miệng lại. Ông suy nghĩ, phàn tích và đến với một kết luận. – Hay là dây thần kinh của tôi chẳng hoàn toàn mỏi mệt? Cũng không phải tôi hoàn toàn tưởng tượng ra cảnh đó, nó có thể tồn tại trong hiện thực.

– Ý ông nói gì?

– Tôi không tin được điều đó! – Giáo sư Palmer thét lên – Tôi không hiểu được! -Ông giơ tách trà ra, những ngón tay run bần bật, trà bên trong tràn ra ngoài, nhưng ông không để ý, ông uống trà và cố gắng nuốt thứ chất lỏng đó xuống dưới, cổ họng ông như đã bị thít chặt.

Diondra đứng dậy.

– Giáo sư. – Cô ta vừa nói vừa bước về phía ông – Tôi mừng là ông đã tới đây.

Vội vàng, người đàn ông đặt tách trà xuống bàn.

– Tôi… tôi chỉ muốn hiểu cho rõ hơn, để có thể khẳng định về một điều gì đó.

– Bây giờ thì ông thỏa mãn rồi chứ?

– Không, không. Hiện tôi vẫn chưa biết tôi phải hiểu những ảo ảnh đó như thế nào.

Người đàn bà phẩy tay.

– Ông cứ chấp nhận nó đi. – Diondra bước thêm một bước về phía trước. Lúc đó cô ta đã đến ngang phần lửa hắt ra từ lò sưởi, vầng ánh sáng từ những lưỡi lửa đang nhảy múa trùm lên người cô ta soi rõ một chiếc áo bành tô bắt người ta phải cảm nhận hai thứ đối nghịch nhau: ánh sáng và bóng tối.

Đột ngột, giáo sư Robert Palmer chẳng phải chỉ thấy cô bí hiểm, mà ông có cảm giác trước mặt mình bây giờ là một người hoàn toàn khác. Ông rút kính, vuốt mắt, nhìn lại một lần nữa, nhưng ấn tượng đó không mất đi. Không phải là cô Diondra mà ông quen biết, chỉ riêng ánh nhìn kỳ lạ trong đôi mắt đã nói rõ điều đó.

Ngài giáo sư tìm một lời giải thích. Chắc chắn phải có một lời giải thích, cái trí tuệ suy nghĩ và phân tích theo logic ra lệnh cho ông như vậy. Mọi thứ trên đời này đều có lời giải thích, kể cả sự đổi thay trong ánh mắt kia. Đôi mắt con người có thể biểu hiện lòng căm thù, tình yêu, sự buồn thương hay nỗi tuyệt vọng. Nhưng điều đó không đúng với Diondra. Đôi mắt cô ta bây giờ đã nhận được một dáng vẻ hoàn toàn khác, khiến ông phải suy nghĩ.

Người đối diện cũng để cho ông có thời gian, cô ta vừa ngồi chờ vừa mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ dừng lại ở khuôn miệng, đôi mắt không thay đổi. Thế rồi đột ngột, giáo sư Palmer nhìn thấy lưỡi cô ta. Nó thè ra khỏi miệng, giống hệt một khúc mouse màu xám.

Ông rùng mình. Mặc dù vậy, ánh mắt kia vẫn ám ảnh ông, và ông đột ngột nghĩ ra…

Giờ thì ông biết.

Chắc thế.

Hai con ngươi đó không già nua, mà trở nên thông thái. Cứ như thể trong đó đã tụ hội những kiến thức của rất nhiều thế kỷ, thậm chí ông không muốn nói là của nhiều ngàn năm cộng lại. Những kiến thức của một thế giới xưa cũ mà cả các nhà sử học cũng không dễ dàng biết tới.

Những kiến thức tiền sử…

Ngài giáo sư thầm ngạc nhiên về những suy nghĩ của mình. Tại sao những thứ đó lại có thể xuất hiện trong đầu ông? Bí hiểm thật! Muôn vàn con nhện đang bò trên sống lưng ông, cảm giác tê dại từ những đôi chân nhện cứ thế tiếp tục tràn lên mặt, rồi vượt lên tới đỉnh đầu.

Người đàn ông vật lộn với bản thân, cố giữ vẻ ngoài điềm tĩnh. Ông hy vọng Diondra không nhận ra điều đó và không nhận ra cả nỗi sợ hãi trong ông. Nếu cô ta biết được những gì ông đang nghĩ, rất có thể điều đó sẽ mang lại những hậu quả tệ hại đối với ông, thậm chí cả cái chết.

Điều quan trọng bây giờ là đổi hướng suy nghĩ và tìm cách rút lui.

Diondra đang ở thật gần ông mà cũng thật xa. Cô ta đang phả hơi thở ấm áp vào mặt ông và giáo sư Palmer cảm giác hơi thở đó đang chứa vô vàn gia vị khác nhau.

Cô ta sẽ làm gì? Có phải cô ta đã nhận ra rằng ông biết một điều gì đó? Ngài giáo sư tin người đàn bà này có thể làm tất cả, kể cả đọc được những suy nghĩ của người khác. Gọng kính đã trượt trên sóng mũi về phía trước vì khuôn mặt đẫm mồ hôi khiến khuôn mặt người đàn bà chỉ còn là những đường nét nhạt nhòa.

Ông thậm chí không dám đưa tay sửa kính. Thay vào đó, ông nghe giọng cô ta hỏi. Mỗi từ ngữ như một bản án tử hình.

– Ông đang nghĩ cái gì thế, giáo sư? Tôi làm ông sợ hả? Ông đã nhìn sâu hơn được rồi phải không? Lý trí ông bây giờ đang chuẩn bị cho một cuộc phân tích mới, phải không?

– Làm ơn! – Ông nói. – Tôi…

– Ông bối rối và không phân biệt được phải trái nữa phải không? Ông không biết cái gì là hiện thực và cái gì là ảo giác? – Diondra giơ tay vuốt má người đối diện. – Ông đang đổ mồ hôi đầm đìa đây này, giáo sư. Ông sao vậy?

– Không khí trong phòng nóng quá. – Ông nặng nề trả lời.

– Chỉ là ánh lửa hả?

– Có lẽ.

– Hay là ông sợ? – Đưa ra câu hỏi đó xong, người đàn bà lùi trở lại và tạo điều kiện cho giáo sư Palmer hít đủ hơi vào buồng phổi. Vừa thở thật sâu, ông vừa nhắm mắt lại. Đột ngột, ông không còn muốn nhìn thấy cô ta nữa. Tự động, ông đưa tay sửa lại kính, bực bội vì mình đã đi cả một đoạn đường tới đây và mong ước được ở một nơi khác thật xa cách biệt hẳn nơi này. Ông muốn lập tức rời khỏi ngôi nhà này, một ngôi nhà giống như nhà mồ quỷ ám. Nhưng ước muốn chỉ là ước muốn, ông vẫn ngồi đây, lòng thầm cầu Chúa cho mọi việc không trở thành quá tệ hại. Cuối cùng, ông mở mắt ra, mang cảm giác như mình đã nhắm mắt trong nhiều giờ.

Nhưng sự thật, mới chỉ có vài giây trôi qua mà thôi. Diondra vẫn còn ở trong phòng. Chỉ có điều cô ta đã bước đến bên lò sưởi, cúi mình xuống, rút một thanh từ đống củi bên cạnh đó và ném vào lò lửa. Những lưỡi lửa mừng vui vì nhận được thức ăn mới, chúng tấn công tứi, vuốt thành những cánh tay dài nhảy nhót, những ngón tay nhọn bốc lên cao, nóng bỏng.

Diondra đứng bên lò, nhìn lửa.

– Tôi yêu những lưỡi lửa. – Cô ta thú nhận – Chúng thật tuyệt vời, giáo sư ạ, bởi chúng đã tồn tại từ nhiều ngàn năm nay, và dù trái đất này có trải qua nhiều ngàn năm nữa thì cũng không một ai thống trị được chúng. Người ta không được phép để chúng bốc cháy tự do mà phải luôn quan sát chúng, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất mạng người nhanh như chớp. Nó đã như vậy, nó đang như vậy và nó vẫn tiếp tục như thế. Ông có yêu lửa như tôi không?

– Không!

– Nhưng trong nhà của ông cũng có lò sưởi, đúng không?

– Điều đó thì đúng!

Cô ta rút ra một thanh củi nữa rồi ném vào lò. Với một cử chỉ đột ngột và sắc sảo, cô ta xoay người lại, đi về hướng chiếc bàn. Đôi mắt cô ta bây giờ đã mất đi ánh nhìn bất thường ban nãy, trông chúng lại như mắt người khác, nhưng ngài giáo sư không tin tưởng người đàn bà trước mặt mình nữa. Cô ta đã thay đổi trong những phút vừa qua. Phải chăng lúc đó cô ta mới chỉ ra bộ mặt thật của mình? Hay đó cũng chỉ là một cái mặt nạ khác? Có phải sự thật hoàn toàn không có sự đe dọa nào, mà chính bản thân cô ta mới là sự đe dọa?

Tất cả những điều đó có thể là sự thật, chỉ có điều ông không muốn nghe lời giải thích nữa. Mọi mối quan tâm đã cháy rụi. Dù người đàn bà này có là ai, dù cô ta có được những năng khiếu thiên tài đó từ đâu, ông không quan tâm nữa. Con đường của ông tới đây cũng sẽ rời xa cô ta, dù trong tư cách học trò hay đối tượng thử nghiệm, Diondra kể từ giây phút này đối với ông là người đã chết.

Ông chỉ cần thoát khỏi ngôi nhà này, và biết việc đó không dễ dàng.

– Áo ảnh đó ám ảnh ông, phải không giáo sư? – Cô ta đột ngột hỏi.

Ông nhún vai, và mừng vui thấy mình trở lại với trạng thái tỉnh táo.

– Nó chỉ là một ảo ảnh. Cũng có lẽ tại tôi đã già rồi. – Ông rời ghế bành, đứng dậy – Nhưng giờ đã tới lúc tôi muốn ra về. Vợ tôi đang chờ tôi. Tôi đã hứa với Rebecca là sẽ trở về ngay.

– Cô ấy cũng biết, phải không?

– Vâng, tại sao không?

Diondra ngửa đầu ra phía sau gáy một thoáng, rồi cô ta gật đầu.

– À, tôi chỉ hỏi thế thôi.

Ông gật đầu nhưng lòng thấy bất an.

– Tốt lắm, vậy là tôi sẽ đi và đề nghị chúng ta sẽ tiếp tục liên hệ với nhau. Một khi mối đe dọa đã qua đi, Diondra, lúc đó xin cô liên hệ lại với tôi.

– Ý ông muốn vậy thật sao, giáo sư?

Ông cố gắng đưa ra một câu trả lời.

– Vâng, tôi nghĩ như vậy.

Diondra cân nhắc. Cô ta đi đi lại lại trong phòng. Ngài giáo sư có cảm giác ông bây giờ chỉ còn là một món đồ chơi đang nằm hoàn toàn trong vòng điều khiển của người đàn bà kia. Ông thậm chí không dám đi về hướng cửa. Hơn nữa, ông có thể tưởng tượng rằng người đàn bà này cùng những tay cận vệ của cô ta đang theo đuổi cùng một mục đích và ông hoàn toàn không thể chống chọi lại chúng. Tốn biết bao nhiêu sức lực, giáo sư Palmer mới bước được bước chân đầu tiên về hướng cửa. Nhưng ngay bước thứ hai đã bị chặn lại, bởi ông nghe thấy giọng của người đàn bà vang lên rất sắc bén ngay sau lưng.

– Nó đập, giáo sư!

– Sao kia?

Cô ta đi về hướng ông. Chỉ trong một tích tắc, cô ta lại trở thành một con người khác hẳn. Ánh mắt lạnh lùng, cái cằm vểnh về phía trước, dáng người như đang nghe ngóng rình mò.

– Tôi nghe tiếng nó đập, giáo sư, tôi nghe rất rõ. Vừa có chuyện xảy ra, ông tin tôi đi, nó đang ở đây.

– Cái gì đang ở đây?

Diondra thoáng xoay người nghe ngóng, rồi lại bước tiếp về phía giáo sư Palmer. Suýt nữa cô ta chạm phải người ông.

– Nỗi đe dọa, giáo sư, sự đe dọa đang ở đây. Tôi sẽ phải tự vệ, cả ông cũng không thể ngăn cản được tôi đâu. – Cô ta thọc ngón tay trỏ vào ngực ông – Nhưng ông có lý, giáo sư.

– Có lý… chuyện gì?

– Có lý với lời nhận xét về ngôi nhà này. Nó thật sự là một nhà mồ, kể cả đối với ông…