Chương 20

Thiên Tài Bí Hiểm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mình không được phép ngất đi vào lúc này, trong tình huống bây giờ! Dồn những sức lực cuốì cùng, tôi vất vả chống chọi với bản thân.

Tôi hầu như không cử động được nữa, hệt như đã bị thôi miên. Diondra đã đánh trúng vào vị trí nhạy cảm trên gáy tôi, đẩy tôi đến bên bờ vực của sự vô tri vô giác. Thế nhưng tôi chống chọi và cuối cùng đã xua đuổi được những bóng đêm, tôi không bị ngất đi.

Mặc dù không còn cảm nhận được không gian xung quanh, tất cả đều trở thành nhợt nhòa, nhưng thính giác vẫn còn nguyên và tôi đang nghe tiếng bước chân.

Diondra Mayne đang đi…

Mỗi bước chân của cô ta đều gây nên một cơn sợ hãi quặn thắt trong tôi. Cô ta đến gần tôi hơn, hay cô ta bỏ đi xa? Cô ta muốn đến gần tôi để đạp cú cuối cùng và đẩy tôi sang vương quốc của thần Chết? Nếu như vậy thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên, nhưng điều đó không xảy ra, Diondra đi ngang qua.

Tôi thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng người đàn bà chưa ra khỏi phòng.

Tôi nghe tiếng cô ta. Thỉnh thoảng cô ta lại rên lên, thế rồi cô ta thì thào một vài lời nào đó, nghe khổ sở như của người đang bị tra tấn. Tôi nghĩ tới những gì mà cô ta đã nói với tôi khi hai chúng tôi rời khỏi ngôi nhà vườn. Lúc đó cô ta đã giải thích rằng tôi đang cùng người giết mình đi vào nhà mồ. Nhà mồ chính là cái ngôi nhà u ám này.

Nhưng thật ra thì tôi vẫn còn may. Hiện tôi vẫn ở bên cạnh chiếc tiểu sành. Bàn tay tôi chạm vào nó. Một khoảng thời gian nhất định đã qua đi, tôi tỉnh lại phần nào và tôi lại nghĩ đến Diondra, người vẫn chưa giết chết tôi.

Nhưng tôi lại cần phải giết cô ta.

Cô ta chính là nguồn lực sống và là nội dung của ngôi mộ này. Cô ta đã tìm ra một thứ không thuộc về thế giới của chúng ta, một thực thế của thế giới bóng đêm từ thời Ai Cập cổ đại, một thực thế đã có khả năng giết chết con người bình thường trong Diondra.

Bum… Bum… Bum…

Tôi vẫn nghe thấy tiếng tim đập. Mỗi tiếng đập vọng vào tai tôi, và giúp sức đẩy trạng thái đờ đẫn ra khỏi người tôi. Đầu hàng và nằm ườn ra ở dưới đất này thì tệ quá! Rất khó có lại được một cơ hội như bây giờ.

Tôi phải tóm lấy Diondra…

Bò trên cả tứ chi, tôi chuyển dịch ra xa chiếc tiểu sành. Dù chuyển động về hướng nào, rồi chắc chắn tôi cũng sẽ gặp một bức tường. Tôi có thể bám vào nó để đứng lên. Những chuyển động của tôi vẫn còn quá chậm rãi. Cái đau đập như búa trong đầu, nhưng tôi vẫn nhỏm được lên, tựa vào tường.

Cả tứ chi của tôi đều run rẩy. Tôi tự hỏi tại sao Diondra không tận dụng cơ hội này. Cô ta có thể giết tôi, đó là chuyện rất dễ dàng, lần này cô ta đã không tuân theo luật chơi. Rất có thể hiện cô ta đang quá bận bịu với bản thân. Cuối cùng, khi tôi quay được người lại, thì cảm giác bại liệt cũng đã qua đi. Tôi lấy hơi thật sâu, mặc dù không khí xung quanh thật tởm lợm.

Cây đèn trong tay tôi đã văng đi, nhưng nó vẫn tiếp tục sáng. Nó nằm dưới đất, cách chiếc tiểu sành chẳng mấy xa. Từ đó, nó gửi tia sáng kéo vệt dài trên mặt đất, hướng về phía cửa ra, Diondra, – thiên tài toán học, đang đứng gần nơi đó.

Vì hướng nằm chênh chếch của ngọn đèn, chỉ một phần cơ thể của cô ta hiện ra trong vầng sáng. Đa phần dáng hình vẫn chìm trong bóng tối và thực thể đó đang quay cuồng theo một điệu nhảy bóng đêm. Có lúc cô ta giật sang phải, rồi lại giật sang trái, gập người về phía trước, ưỡn người về phía sau. Tôi nghe tiếng cô ta rên lên, gầm gừ và thì thầm. Tôi không nhìn rõ từng chi tiết, bởi khung cảnh xung quanh quá nhợt nhòa u ám. Diondra đang chiến đấu và tôi nghĩ trong lồng ngực cô ta bây giờ có hai linh hồn cùng tồn tại. Chắc chắn là linh hồn này đang giằng co một cách quyết liệt với linh hồn kia, bởi chiến thắng của quyền thống trị chỉ thuộc về một phía mà thôi.

Tôi gọi tên cô ta.

Thật ra đó chỉ là một tiếng thì thào khàn khàn. Dáng đứng của tôi bây giờ cũng chưa vững lắm, nhưng nó mỗi lúc mỗi tốt hơn.

Tôi nhìn thấy cô ta đi.

Cô ta đi xuyên qua vầng sáng nhợt nhạt của ngọn đèn pin, hắt bóng không phải chỉ lên tường lên cả cánh cửa khi cô ta mở nó ra.

Thế rồi cô biến mất.

Trước khi Diondra thật sự biến đi, tôi còn kịp nhìn nhận ra rằng cô ta chưa biến trở lại người bình thường. Cô ta bây giờ vẫn còn là con quái vật.

Hành lang vang tiếng bước chân cùng tiếng cười hả hê. Chính tiếng cười cho biết phần người trong Diondra bây giờ hầu như đã mất hẳn. Cô ta đã quyết định trở thành một thực thể của bóng đêm. Pháp thuật cổ xưa đã thắng.

Tôi vẫn đứng tựa lưng vào tường. Lẽ ra tôi có thể mừng vui rằng cô ta chưa giết tôi. Nhưng đó là may mắn hay tình cờ?

Tôi không tin vào cả hai điều này. Việc tôi chưa bị chết là hậu quả tình trạng trong con người Diondra. Đó là thời điểm cô ta muốn quyết định, và lúc đó Diondra chưa biết cô ta sẽ biến trở lại thành người bình thường hay thành quỷ. Giờ tôi đã tin chắc là mình không còn cơ hội để gặp lại một Diondra người bình thường nữa. Giờ thì cô ta đã ngã hẳn về hướng thực thế bóng đêm, những thực thể chỉ còn biết nghe theo bản năng khát máu của chúng và đi săn lùng người sống. Đây không phải là chuyện tưởng tượng, đây là kinh nghiệm mà tôi đã trải qua. Hiện chỉ có một số rất nhỏ người được biết, có bao nhiêu những thực thể như vậy đang trà trộn vào thế giới của nhân loại trên địa cầu?

Phải chặn tay Diondra lại. Thiên tài toán học bây giờ đã chuyển thành thiên tài pháp thuật và để chặn tay được cô ta, tôi phải đuổi theo.

Không còn cơ hội để quan tâm đến tình trạng sức khỏe hiện thời. Tôi phải tìm được một cách nào đó để liên lạc với Suko, báo động cho anh. Hợp sức lại, hai chúng tôi sẽ có nhiều ưu thế hơn trong cuộc chiến.

Tôi ấn người vào tường, đứng thẳng dậy và bực mình khi thấy đôi chân vẫn còn chưa vững.

Gót giày của tôi quệt trên nền phòng. Gian phòng u ám vẫn nhảy nhót chao đảo trước mắt. Kể cả luồng sáng nằm trên nền phòng cũng giật qua giật lại, tạo thành hình cây quạt.

Phải với tay chộp lấy hai lần, tôi mới tóm được cây đèn pin. Khi nâng nó lên, cả vầng sáng và bàn tay tôi đều run bắn. Tiếng thở hào hển của tôi tràn ngập căn phòng, thậm chí còn vang to hơn tiếng đập trầm đục.

Trái tim vẫn đập tiếp.

Mỗi âm thanh phát ra đập đến tai tôi như một hồi chuông báo động. Tôi biết đã tới lúc phải hành động. Diondra là quan trọng, nhưng trái tim cũng rất quan trọng, nhất định tôi phải xử lý nguồn gốc của pháp thuật độc ác này. Nó đang nằm trong tầm tay với.

Tôi xoay người, ngọn đèn xoay theo, luồng sáng chĩa thẳng vào mục tiêu, cái tiểu sành.

Trên người tôi đang đeo cây thánh giá thần, khẩu Beretta và cả con dao găm bằng bạc. Cả hai thứ vũ khí có thể giúp tôi diệt trừ cái ác. Một lần nữa, tôi ngạc nhiên về những hình dạng quái đản của cái Ác khi hiện hữu. Vật thể nằm trước mặt tôi đã sống sót rất nhiều ngàn năm. Người ta đã chôn vùi nó, đã cất giấu nó vào trong những tầng hầm bí hiểm không ai biết tới của Kim Tự Tháp Cheops. Tôi đã vui mừng biết bao khi thấy bí mật này được rất ít người biết tới. Giờ chỉ còn biết hy vọng là tình trạng sẽ không thay đổi.

Thêm một lần nữa, tôi đứng sát chiếc tiểu sành. Tôi chống cả hai tay lên miệng tiểu, nhìn vào trong, thấy cái khối màu đen đang quằn quại. Trái tim đập.

Nó đã lớn lên nhiều trong những phút vừa qua, ít nhất thì tôi cũng có cảm giác như vậy. Tảng cơ bắp đó giật nảy lên trước mỗi lần phát ra tiếng đập. Âm thanh như một tiếng rên.

Tôi nhìn nó thật kỹ.

Tay phải tôi đã cầm sẵn cây thánh giá bạc. Dù thực thể bóng tối này có là ai chăng nữa, dù hình dáng chúng có như thế nào, tôi thầm cầu nguyện nó cũng không đủ sức lực để chống đỡ lại quyền uy của cầy thánh giá thần.

Tôi hành động chầm chậm, cây thánh giá chuyển dần xuống dưới.

Nó lấp lóe trong ánh sáng của ngọn đèn pin đang chiếu chênh chếch. Biểu tượng của ánh sáng đang dần dần tấn công vào bóng tối và quả đúng như vậy, cây thánh giá vừa tiến qua miệng bình thì phản ứng đầu tiên đã xảy ra.

Trái tim cũ xưa kia ngừng đập.

Sự kiện xảy ra rất nhanh, tôi hầu như không thể theo nổi. Đầu tiên, nó đập một lần cuối cùng, cứ như thể muốn lấy hơi thật sâu, thế rồi nó co rúm lại và nằm yên.

Không một tiếng đập, không một cử chỉ quằn quại nào nữa.

Mùi xác chết tởm lợm khiến cảm giác chòng chành trong tôi tăng lên. Nó không phải chỉ là mùi xác chết, đằng sau đó còn nhiều thứ khác. Một mùi thối rữa xưa cũ như thế cũng thường bốc lên từ những khoảng tường hoang đổ, nơi mọi thứ thật ra đã mục rỗng cả rồi. Kể cả những chất liệu vô cơ lẫn hữu cơ đã trộn vào với nhau, tạo thành mùi thối.

Cây thánh giá thọc xuống sâu hơn.

Nó xuyên vào khối đen!

Cái cơ tanh tưởi khổng lồ bên dưới giãy lên!

Tôi ngạc nhiên đến mức độ bàn tay phải hơi giật lên cao. Tôi không tính đến một phản ứng mạnh mẽ như vậy, mặc dù thật ra tôi đâu cần sợ hãi bởi nó chẳng phải là một cái mõm chó đang ngoác ra để đớp.

Cái cơ bắp màu đen dưới kia giật lên, rồi tắt lịm.

Một lần nữa, tôi hạ cây thánh giá thần xuống dưới khối màu đen bên dưới. Phải huỷ diệt nó! Tôi muốn nó tan ra chứ không phải chỉ nằm yên trong tư thế rình mò bất động.

Đã có một thứ đông cứng. Khối chất lỏng bao quanh trái tim. Khối chất lỏng co rúm lại và đánh mất sự mềm mại của nó. Tôi không ấn được vào sâu thêm, ở bên trong không còn nước, không còn gì chuyển động. Cuối cùng, khi sờ tay xuống dưới, tôi thấy nó đã cứng như bê tông.

Trái tim nằm bất động ở khoảng giữa khối chất lỏng đã đóng bê tông. Nó đã bị khuôn đá khép kín lại như một cành lá của thời tiền sử. Không còn chuyển động nữa.

Tôi không biết mình nên mừng vui hay thất vọng. Tiếng đập đã ngừng lại, mảng tĩnh lặng phủ xuống như một tấm rèm thật dày. Tôi chỉ còn thấy nhịp tim của chính mình nếu lắng nghe và tôi thấy nhịp thở của chính tôi đang tỏa ra những luồng khí ấm áp bên rìa chiếc tiểu sành.

Có phải guồng máy pháp thuật đó đã bị hủy diệt? Có phải nó đã lấy đi quyền lực của ngôi nhà này? Tôi không tìm được câu trả lời, nhưng tôi thử nghiệm một lần nữa.

Tôi xoay cây thánh giá nằm ngang, áp sát vào khối màu đen trong bình. Không có phản ứng!

Nhưng quyền lực cây thánh giá cũng không bắt được chúng vỡ tan ra. Tiếng kêu lánh lót vang lên khi hai chất liệu đó chạm vào nhau từ từ dịu xuống.

Phải chăng như vậy là đã xong?

Tôi không tin. Tôi cứ tưởng tượng mọi việc phải khác hẳn, tôi cứ tưởng tượng trái tim già nua kia phải tan ra thành từng mảnh. Tôi rút cây thánh giá ra, muốn xới lớp bên trên nhưng không được.

Ngừng lại lâu hơn trong căn phòng ngộp thở này và suy nghĩ về cái khối màu đen kia chắc cũng chẳng ích chi. Yếu tố quan trọng hơn bây giờ là Diondra, bởi cô ta vẫn còn sống, dù trái tim không còn đập nữa. Giữa hai thực thể rõ ràng có một mối liên quan, lòng tôi thầm hy vọng mọi việc với Diondra rồi sẽ xoay theo hướng tốt đẹp, nếu một khi trái tim không còn tồn tại. Tôi ném một cái nhìn cuối cùng vào khối màu đen bị khóa trong đá, rồi bỏ đi.

Điều quan trọng bây giờ là tìm cho được Diondra. Một khi đã làm xong việc đó, tôi sẽ phải quay trở lại đây một lần nữa.

Mang trong đầu suy nghĩ đó, tôi rời căn phòng ở tầng hầm..