Chương 1629: Dược Linh Các. (2)

Thần Khống Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vậy nhọc lòng Hương Hương, sau khi chúng ta mua thánh vật, nhất định bảo Tiếu nhi tặng ngươi thứ tốt!

Phong Thanh Duyên cười trêu ghẹo.

– Ha ha, ai hiếm lạ chứ!

Dương Bích Hương e thẹn cười nói.

Nàng thân làm thất tiểu thư của Dương gia, bình thường muốn gì mà không có, nhưng mà trong lòng vẫn chờ đợi Lăng Tiếu có thể tỏ vẻ một chút.

Mọi người đi lên tầng bốn, phát hiện phía trên cực kỳ an tĩnh, không có mấy người ở đây, hơn nữa đồ vật bày biện ít đi.

Lăng Tiếu lần đầu tiên nhìn qua bồn cây cảnh vật liệu đá ở trung ương, hình dạng của nó toàn thân màu xanh, phát ra hương khí mê người, khiến người ta cảm giác tinh thần buông lỏng.

– Đây là Tĩnh Linh Ngọc Thạch vạn nưm, là chí bảo ngưng tụ thiên địa linh khí và bổn nguyên, không ngờ lại đặt ở đây!

Lăng Tiếu hai mắt tỏa sáng.

Dương Bích Hương cười nói:

– Chỗ nầy đều là thánh bảo trân quý, tự nhiên cần phải có thánh bảo thời khức nào cũng phải ôn nhuận chúng! Nhưng cả Dương gia thành chỉ có một khối Tĩnh Linh Ngọc Thạch này.

Đám người Lăng Tiếu đánh giá chung quanh, ánh mắt sáng ngời.

Bởi vì nơi này toàn là thánh bảo, còn là thánh vật khó tìm!

– Đều nhìn xem có thánh vật thích hợp với các ngươi không, nhưng mà giá ở đây rất đắt, ta chỉ có thể giảm giá 80% cho các ngươi mà thôi, lại thấp hơn là không được!

Dương Bích Hương thè lưỡi rất khả ái.

Đám người Lăng Tiếu gật đầu, trên gương mặt cảm kích.

Nếu không có Dương Bích Hương dẫn đường, bọn họ cũng không tới đây nhanh như vậy, còn không lên được nơi này.

– Này… Đây là bát giai trung giai Thanh Phong Quả và bát giai cao giai Phong Phiêu Hoa!

Phong Thanh Duyên nhìn thấy hai gốc linh thảo phong thuộc tính thì kinh hô lên, trong đôi mắt đầy mừng rỡ.

– Sư nương không nên kích động, bên kia còn có không ít thứ tốt, ngươi lại từ từ xem đi!

Lăng Tiếu ở bên cạnh cười nhạt nói ra.

Chỗ nầy có không ít thứ quý giá, nhưng so với trong dược đỉnh của hắn thì kém xa, nhưng mà Lăng Tiếu lại không cách nào tùy ý vận dụng linh thảo bên trong mà thôi, điểm này làm hắn buồn bực.

Sau đó Ngọc Nhu Phỉ cũng phát hiện không ít linh thảo quang thuộc tính, nhưng mà những linh thảo này không đủ giúp nàng đột phá Thánh Hoàng cảnh, phải cần linh thảo cửu giai mà thôi.

Tuy nói linh thảo ở đây tác dụng với Ngọc Nhu Phỉ không lớn, nhưng mà với Huyền Diệu là thánh vật khó tìm.

Lăng Tiếu không thể không mua một ít linh thảo bát giai, trừ có phong, quang hai thuộc tính, hắn mua không ít linh thảo khác hệ.

Dương Bích Hương nhìn thấy Lăng Tiếu mua nhiều linh thảo như thế thì tặc lưỡi.

Nàng không thể không lo lắng Lăng Tiếu có đủ huyền tinh mua linh thảo hay không.

– Tiếu nhi, mua nhiều vây có đủ huyền tinh không? Chúng ta còn cần lưu lại một ít tiêu dùng đấy?

Phong Thanh Duyên nói.

Sau khi rời trung vực, nàng cũng là một người chưởng quản đại quyền của Phong gia, không gian giới có không ít huyền tinh, nhưng là mà thoáng cái mua nhiều linh thảo như vậy cũng không đủ dùng.

Bởi vì mỗi gốc linh thảo có giá trên trời, thoáng cái mua hơn trăm gốc, số lượng to lớn có thể nghĩ.

– Ta có không ít huyền tinh!

Ngọc Nhu Phỉ ở bên cạnh nói.

Nàng dù thế nào cũng là phó giáo chủ Thánh Âm Giáo, lại là Thánh giả đỉnh phong, trân tàng nhiều năm không ít.

– Yên tâm đi, không được lấy thứ khác điền vào, chút huyền tinh này ta vẫn có.

Lăng Tiếu sờ sờ cái mũi nói.

Sau đó hắn cầm đi kết tón với số lượng khổng lồ.

Quản sự nhìn thấy bọn người Lăng Tiếu mua nhiều linh thảo như vậy thì kinh ngạc.

– Vạn bá, đây là bằng hữu của ta, ngươi nên tính toán tiện nghi một chút!

Dương Bích Hương nhìn quản sự nói ra.

Quản sự có thực lực Huyền Đế cao giai, hắn đã sớm chú ý tới đám người Lăng Tiếu, nhưng mà do thất tiểu thư dẫn đi nên đặc biệt chú ý nhiều.

Bây giờ nhìn thấy bọn họ mua nhiều linh thảo như vậy muốn không quan tâm cũng không xong.

Quản sự cung kính cười nói:

– Thất tiểu thư, ta biết rõ nên làm thế nào, nhưng mà đây là bút sinh ý lớn nhất Dược Linh Các gần đây, tự nhiên phải ưu đãi rồi.

Trải qua hạch toán, những linh thải này cần năm tỷ thượng phẩm huyền tinh.

Con số này đào tận của cải của tông môn tứ phẩm cũng không có được, mà thế lực tam phẩm thì đây là áp lực lớn.

Nhưng Lăng Tiếu là ai, hắn từ khi xuất đạo tới nay thu tiền tài không ít, lại đào móc một cái thượng phẩm tinh quáng, mà thành lập Tiếu Ngạo Cung hắn đấu giá đan dược đều là do hắn mang ra bán, đại bộ phận thu nhập đều nằm trong túi của hắn, hắn muốn không giàu có cũng không được.

Nhưng mà trước khi rời đi hắn cũng lưu lại không ít huyền tinh cho nữ nhân và chi tiêu trong cung, thoáng cái lấy ra nhiều thượng phẩm huyền tinh như vậy, huyền tinh của hắn cũng giảm nhiều.

Nhưng mà với thân phận của hắn tìm huyền tinh cũng không khó, bởi vì thánh dược sư là chức nghiệp cực giàu, hơn nữa sau khi thông qua chín đạo quan tạp không gian, hắn còn thu được nhiều cực phẩm huyền tinh, thu được không ít linh thảo.

– Nếu là bằng hữu của thất tiểu thư, vậy lão hủ thu bốn tỷ tám trăm triệu thượng phẩm huyền tinh a!

Tên quản sự bày tỏ muốn giảm bớt, trực tiếp giảm bớt hai trăm triệu huyền tinh.

Sau đó Lăng Tiếu muốn giao huyền tinh thì Dương Bích Hương lại lên tiếng nói:

– Bốn tỷ năm trăm triệu, sinh ý lớn như vậy nên giảm ưu đãi một chút.

– Nha, bà cô của ta ơi, đây là sinh ý gia tộc, ta không thể trám nhiều như thế, lại còn giảm giá giúp ngoại nhân nữa!

Cái kia quản sự trong lòng đau nói.

Hắn không dám nghịch ý của Dương Bích Hương, do dự vẫn nhận lời.

Lăng Tiếu sau khi trả tiền, đôi mắt của Dương Bích Hương đầy tinh quang.

Nàng không nghĩ đến Lăng Tiếu lại giàu như vậy, ràng thuận tay tiêu hơn bốn tỷ huyền tinh, cho dù là đại thế lực cũng khó lấy ra một lần nhiều như thế.

Nàng cảm thấy Lăng Tiếu càng lúc càng mê người, không chỉ nhìn anh tuấn, hơn nữa thực lực cường đại, gia tài to lớn, đây chẳng phải là đối tượng trong lòng của các nữ nhân hay sao?

Lăng Tiếu thu hồi linh thảo, sau đó mang linh thải phong thuộc tính và quang thuộc tính cho Phong Thanh Duyên cùng Huyền Diệu.

Lăng Tiếu nhìn qua Ngọc Nhu Phỉ thất vọng thì an ủi.

– Không nên gấp, ta nghĩ tới Dương gia sẽ không chỉ có chút trân tàng này đâu, đồ tốt chân chính bọn họ không mang đặt ở ngoài đâu.

Tiếp theo hắn nhìn qua Dương Bích Hương hỏi:

– Tiểu muội muội, chỗ các ngươi còn có thứ tốt gì không, mang cho chúng ta nhìn đi.

Dương Bích Hương khó xử nói:

– Còn có một ít thánh vật, nhưng mà… Nhưng mà ta không có quyền hạn mang chúng ta.

Lăng Tiếu sau khi nói chuyện, một giọng nói to truyền tới.

– Hương Hương tới có phải thỉnh an tam gia gia không, có phải nhớ lão đầu tử này không?

Từ trên lầu có một lão giả chừng năm mươi đi xuống, trên thực tế này lão giả này đã mấy ngàn tuổi, tinh lực cực kỳ tràn đầy, nhìn qua không có vẻ gì là già, thực lực đạt tới Thánh giả trung giai đỉnh phong.

– Tam gia gia!

Dương Bích Hương nhìn qua người tới và kinh hô, nàng như con chim non chạy tới bên cạnh lão giả.