Q.5 - Chương 616: Xuất ngoại.(8)

Siêu Cấp Cường Giả

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe được cái tên Ikeda, nghe được chính miệng Ikeda nói rằng hắn đã giết Phản Thượng Tỉnh Thôn cùng toàn bộ thành viên trung tâm của Đằng gia thì trong lòng của Đằng Xuyên Nguyên tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

Thậm chí.

Hắn còn hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Nhưng mà.

Khi hắn nghe được Bùi Đông Lai nói câu đó, nghiêng đầu sang thấy Bùi Đông Lai đang đứng bên cạnh, vẻ mặt hài hước nhìn vào hắn thì lý trí nói cho hắn biết những điều Ikeda nói đều là sự thật.

Hiểu được điểm này thì Đằng Xuyên Nguyên liền rút súng ra.

– Mày coi thử, ngay cả Nhẫn hồn cũng không giết được tao thì mày có thể làm được không?

Bùi Đông Lai mỉm cười ngồi xuống vẻ mặt hài hước nói.

Được không?

Đằng Xuyên Nguyên nghe được như thế thì tay hắn dừng lại ở trên không.

Đêm đen, ánh mắt hắn trợn tròn nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

– Cả Đằng gia đã bị huyết tẩy, toàn bộ thành viên trung tâm của Đằng gia đã bị giết hết, người trong Nhẫn đường cũng bị diệt sạch, nên qua tối nay, hội Tam Hợp sẽ biến mất trong giới hắc đạo của NB.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì lúc này hắn có thể giết Đằng Xuyên Nguyên như bóp chết một con kiến, hắn chỉ chờ cho bên kia Niếp Vô Song truyền đến tin đã xử lý xong Cung Bản Thiên thì hắn mới giết Đằng Xuyên Nguyên, hắn cũng không có sốt ruột mà hắn muốn trước khi để Đằng Xuyên Nguyên chết thì phải để cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng:

– Có phải là cảm thấy chuyện này không phải là thật?

“Hô… Hô…”

Nghe Bùi Đông Lai nói những lời như thế thì hơi thở của Đằng Xuyên Nguyên trở nên dồn dập, 2 mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai giống như là lệ quỷ vậy.

– 10 năm trước Ikeda đã gia nhập Nhẫn đường. Khi đó mày không có khả năng biết hắn cho nên hắn không thể nào là gian tế mà mày xếp vào hội Tam Hợp được.

Đằng Xuyên Nguyên gắt gào nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, giọng nói khàn khàn:

– Hắn là gian tế do bên Yakuza xếp vào hội Tam Hợp, ngoài ra mày có thể tập kích trang viên của Đằng gia cũng là dò Yakuza ra tay.

– Chúc mừng, mày đã đáp úng.

Bùi Đông Lai cười trả lời, nhưng trong lòng âm thầm cảm thán, Đằng Xuyên Nguyên có thể trở thành hội trưởng của hội Tam Hợp cũng không phải là ngẫu nhiên, ngay cả lúc ở trong tuyệt cảnh như thế này mà hắn còn có thể giữ được bình tĩnh.

“Tê ~ “

Đối mặt với lời trêu chọc của Bùi Đông Lai thì Đằng Xuyên Nguyên tức giận đến cả người run lên, hắn hận không thể lập tức muốn bước lên xé nát Bùi Đông Lai ra nhưng mà lý trí nói cho hắn biết nếu hắn làm như thế thì hắn sẽ chết.

– Dựa vào tình báo của tao thì đám người võ giả TQ kia vẫn chưa rời khỏi TQ, mày ở đâu mà tìm ra được nhiều cao thủ như thế?

Vô cùng tức giận, Đằng Xuyên Nguyên hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù hắn biết chuyện Tịch Hồ dẫn người của liên minh Hoa Hạ đến NB, hắn cũng biết được Nội Vệ Tịch gia đi lần này đến NB cũng chỉ có 4 người.

– Mày muốn biết sao?

Bùi Đông Lai nghe vậy thì cười lạnh.

Có lẽ là Đằng Xuyên Nguyên không muốn làm một con mà hồ đồ thế cho nên khi nghe Bùi Đông Lai nói thế thì theo bản năng hắn gật đầu.

– Tại sao tao phải nói cho mày biết?

Đằng Xuyên Nguyên tức giận đến cả người run lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, đồng thời cũng hiểu được, Bùi Đông Lai không giết hắn, là ở cố ý trêu đùa hắn, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tuy rằng tao không biết mày tìm được đám người này ở đâu nhưng mà mày cho rằng NB chỉ có những cao thủ Nhẫn đường này thôi sao? Tao cho mày biết, quân đội NB có rất nhiều cao thủ che dấu, rất nhanh NB sẽ không cho ai rời khỏi nước này 1 ước, đồng thời những cao thủ ấy sẽ xuất động, đến lúc đó chúng mày sẽ không chạy thoát được.

– Chẵng lẽ mày đã quên tao nói gì rồi sao? Là Yakuza giúp tao.

Bùi Đông Lai nghe những lời uy hiếp của Đằng Xuyên Nguyên thì cười khinh:

– Nếu Yakuza đã ra mặt giúp tao thì mày cảm thấy rằng Tam Tỉnh tài phiệt cũng gia tộc Liễu Sinh ở phía sau lưng Yakuza sẽ không giúp tao sao? Nếu như bọn hắn giúp tao thì quân đội NB còn đối phó với tao sao?

– Không… Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này!!”

Đằng Xuyên Nguyên điên cuồng mà lắc đầu, gào:

– Dân tộc NB là dân tộc đoàn kết nhất trên thế giới, Ma Cốc Doanh tên hỗn đản này vì dã tâm của mình mà không để ý đến lợi ích của quốc gia thì có thể hiểu được, nhưng Tam Tỉnh tài phiệt cùng cùng gia tộc Liễu Sinh sẽ không.

– Thật sao?

Bùi Đông Lai nghe vậy thì cười:

– Nếu tao cho có thể cho Tam Tỉnh tài phiệt trở thành đối tác của liên minh Hoa Hạ, để cho gia tộc Liễu Sinh lật đổ An gia, trở thành gia tộc chính giới số 1 của NB thì mày nói bọn hắn có giúp tao không?

– Mày…

– Có phải mày muốn nói, điều này cũng không thể đúng không>

Lúc này đây, Bùi Đông Lai không đợi Đằng Xuyên Nguyên nói hết mà cắt ngang:

– Ma Cốc Doanh là người có dã tâm, điều này không sai nhưng mà nếu như không có Tam Tỉnh tài phiệt cùng gia tộc Liễu Sinh cho phép thì hắn dám hợp tác cùng tao, huyết tẩy Đằng gia sao?

Sẽ không.

Trong lòng nghĩ đến đáp án này thì Đằng Xuyên Nguyên ngậm miệng lại.

– Xúi giụp nội đấu, mượn đao giết người đây chính là những chiêu mà mày vừa làm với tao ở TQ.

“Ọe”

Đằng Xuyên Nguyên nghe vậy thì liền trực tiếp hộc máu.

– NB bọn mày không phải là chuẩn bị quân diễn với Mỹ, Anh sao?

Thấy Đằng Xuyên Nguyên tức giận đến hộc máu, Bùi Đông Lai lạnh giọng nói:

– Thử mà nghĩ xem, ngay tại lúc 3 nước sắp tiến hành quân diễn, NB phát sinh nội đấu, sau đó tuyên bố HOÀNG SA và TRƯỜNG SA của VN thì mày nghĩ tình hình sẽ như thế nào?

– Mày…mày…

Đằng Xuyên Nguyên nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, chỉ tay vào mặt Bùi Đông Lai rồi gào thét, kết quá vì quá kích động mà lại hộc máu thêm lần nữa.

Hả?

Mắt thấy Đằng Xuyên Nguyên lại hộc máu, Bùi Đông Lai vốn còn muốn nói điều gì để khiến Đằng Xuyên Nguyên hoàn toàn tuyệt vọng nhưng mà hắn lại nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Bùi Đông Lai liền đứng lên thì hắn thấy được Cung Bản Thiên đang chạy về phía bên này.

Nương theo ánh trăng, Bùi Đông Lai có thể thấy được trên người của Cung Bản Thiên đã có vết máu, dường như là hắn bị thương cũng không nhẹ.

Thấy một màn như thế thì tinh quang trong mắt Đằng Xuyên Nguyên hiện lên, rút súng ra.

Nhưng mà.

Không đợi Đằng Xuyên Nguyên rút súng ra thì đột nhiên Bùi Đông Lai xoay người, chân phải của hắn vung lên rồi đá một phát vào người của Đằng Xuyên Nguyên.

“Bịch”

“Rắc”

Tiếng trầm đục cùng tiếng xương gãy vang lên, Đằng Xuyên Nguyên giống như là trái banh, bị người ta sút vào.

Hả?

Phía trước, Cung Bản Thiên đang chạy nghe được tiếng động như thế thì đồng tử thu nhỏ lại, thấy được cả người Đằng Xuyên Nguyên đang bay về phía mình.

– Hội trưởng.

Cung Bản Thiên rất thấy thế, ngay tại chỗ bắn ra, cố gắng muốn bắt lấy Đằng Xuyên Nguyên nhưng mà bởi vì thương thế nghiêm trọng nên không thể bắt được Đằng Xuyên Nguyên.

“Bịch”

Thân thể Đằng Xuyên Nguyên đập thẳng xuống mặt đất, thân mình cuộn tròn lại, không ngừng run lên, máu trong miệng phun ra.

Cung Bản Thiên thấy thế thì sắc mặt đại biến, vốn là nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai mở một bên sau đó bước lên đỡ Đằng Xuyên Nguyên dậy.

– Bùi thiếu, thương thế của Cung Bản Thiên rất nghiêm trọng, không phải đối thủ của ngài, ngài không cần phải lo lắng.

Cùng lúc đó, giọng nói của Niếp Vô Song vang lên trong bộ đàm.

Bởi vì Cung Bản Thiên đã bước chân vào Nhẫn thuật Thập đoạn cho nên mặc dù thấy Cung Bản Thiên bị thương nhưng mà Bùi Đông Lai cũng không dám tùy tiện ra tay, lúc này nghe được Niếp Vô Song nói thế thì hắn liền đứng lại.

– Hắn muốn khơi dậy nội đấu trong NB.

Đằng Xuyên Nguyên phun máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, quát lên:

– Giết hắn, giết chết tên hỗn đản này, để hắn chôn cùng với ta.

– Vâng.

Nghe Đằng Xuyên Nguyên nói thế thì Cung Bản Thiên vốn ra cả kinh, sau đó gật đầu.

Nói xong, hắn liền buông Đằng Xuyên Nguyên xuống rồi bắn ra, lướt về phía Bùi Đông Lai.

– Để lại mang con chó Tung cẩu kia.

Mặc dù là thương thế của Cung Bản Thiên nghiêm trọng, nhưng mà hắn là một tuyệt thế cường giả, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay khí thế bàng bạc.

Trong màn đêm, hắn hóa thủ vi đao, cả người hóa thành một thanh bảo đao, người đao hợp nhất, cả người bắn về phía Bùi Đông Lai, muốn một kích tất sát.

Cảm nhận được khí thế và chiến ý của Cung Bản Thiên, đối mặt với một kích của Cung Bản Thiên thì Bùi Đông Lai cũng không có trốn mà là nhắm 2 mắt lại.

Đúng vậy.

Lúc này đây Bùi Đông Lai nhắm 2 mắt lại, một bên điều động kình lực trong cơ thể, một bên dựa vào khí huyết mà cảm ứng khoảng cách giữa bản thân và Cung Bản Thiên.

25m

10m.

5m.

Bùi Đông Lai đột nhiên mở mắt ra, vung quyền đón lấy.

Sát chiêu, Lôi Đình!

Đây là lần đầu tiên hắn dùng sát chiêu này.

“Lôi Đình”, thất trọng kình lực dồn vào 1 chiêu.

“Rầm”

Một quyền đánh ra, ngay lập tức đánh nát cánh tay của Cung Bản Thiên, hơn nữa quyền thế cũng không giảm mà oanh vào người của Cung Bản Thiên.

“Rầm”

Một quyền đánh trúng, kình lực liền truyền vào người Cung Bản Thiên làm cho cả người Cung Bản Thiên chấn động, kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng lục phủ vỡ nát sau đó bay ngược lại.

“Phốc”

Cung Bản Thiên phun máu ra, sau đó đụng vào một gốc cây rồi ngã ầm xuống đất.

Đằng Xuyên Nguyên thấy vậy thì cả kinh há to mồm, sau đó hắn dùng toàn bộ khí lực còn lại đê quay đầu lại, thì thấy được Cung Bản Thiên đang, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Chết rồi?

Cung Bản Thiên bị một quyền của tên Tung cẩu kia đánh chết rồi sao?

Điều này làm sao có thể?

Cả người Đằng Xuyên Nguyên run lên, trừng to mắt, không thể tin mà nhìn vào thi thể của Cung Bản Thiên rồi tự hỏi.

“Ọe”

“Bịch”

Sau đó, cả người hắn phun ra một ngụm máu rồi té xuống.

Hắn bị hù chết.