Q.9 - Chương 41: Tiểu Nhu dị biến

Quang Chi Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ta tiến vào trong kết giới, đi tới bên cạnh Mộc Tử, nhẹ nhàng nói:

-Công chúa, vừa rồi ta xin lỗi đã mạo phạm nàng.

Mộc Tử ánh mắt phức tạp nhìn ta, nói:

-Cũng tạnh mưa rồi, huynh mở kết giới cho muội ra ngoài đi!

Ta cũng bất đắc dĩ phải lìa xa nàng, hiện giờ ta căn bản là không thể khống chế cảm xúc của mình, nếu sự tình tương tự như vừa rồi lại phát sinh, không biết ta có thể kìm cương ngựa bên bờ vực nữa hay không ( huyền nhai lặc mã )

Ta triệt thoái kết giới, nhìn bóng Mộc Tử từ từ rời đi, nàng đi đến khoảng cách ta 10 thước bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nói với ta:

-Muội sẽ dùng sự thật chứng minh cho huynh thấy.

Nói xong tức thì xoay người lại chạy về chỗ cũ. Ta trong lòng chấn động, ngây ra một chốc, nàng muốn chứng minh cho ta cái gì, chứng minh nàng với ta một dạ chung tình hay sao?

Bóng hình của Mộc Tử từ từ biến mất sau sườn núi, ta trong lòng phảng phất cảm giác mất mát. Ta tự mình xoa xoa vết sẹo trên mặt, cười khổ một tiếng, tại sao định lực chế ngự bản thân của mình lại kém như vậy.

Ta rút ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để nãy giờ cắm ở bên cạnh ra, thân hình lóe lên một cái, thuấn di đến chỗ Chiến Hổ đại ca. Chiến Hổ vừa nhìn Mộc Tử đứng cùng với Khách Luân Đa cách đó không xa vừa nhìn ta, thấp giọng nói:

-Huynh đệ, đây là cô gái ngươi yêu à?

Ta chỉ yên lặng gật đầu.

-Hai người các ngươi sao vậy? Quan hệ dường như có chút điểm kì quái a?

Ta thở nhẹ một hơi, nói:

-Thật sự rất kì quái, đại ca, huynh xem bộ dạng đệ bây giờ, làm sao có thể sánh đôi bên Mộc Tử được. Chỉ sợ rằng cả Đại lục cũng chẳng có ai xấu xí hơn đệ cả.

Chiến Hổ cau mày, nói:

-Có gì đáng nói đâu, nếu nàng thật tâm yêu ngươi, làm sao có thể chỉ chăm chăm quan tâm đến vẻ ngoài của ngươi được. Ta nghĩ nàng ta không phải là loại phụ nữ nông cạn như thế.

Ta nhìn thoáng qua hình bóng Mộc Tử đang khoanh chân ngồi trên tảng đá, than thở:

-Có lẽ đúng vậy, nhưng đệ không thể làm khổ nàng, yêu một người là hy vọng người đó hoàn toàn hạnh phúc, cho dù là nàng nguyện ý theo đệ, đệ cũng không thể chấp nhận, đệ cũng không muốn tương lai cả đời nàng bị hủy trong tay mình.

-Đệ cơ bản là không thể cùng với nàng kết hợp được. Đại ca, huynh nhớ không, lúc đầu Khách Luân Đa nói hắn chính là hôn phu của Mộc Tử đó, Khách Luân Đa dung mạo anh tuấn hơn đệ, hơn nữa thân thủ cũng lại rất khá, tiền đồ phải nói là vô cùng xán lạn, hắn mới đúng là chọn lựa chính xác nhất của Mộc Tử.

Ngay khi nói ra câu cuối cùng, trong tim ta cũng chịu một cảm giác bị đả kích, thống khổ một trận mãnh liệt.

Chiến Hổ cả giận nói:

-Sao lại có chuyện hoang đường thế, tiểu tử này làm hại đệ còn chưa đủ hay sao mà còn muốn chiếm luôn cả em dâu ta. Không được, ta nhất định phải dạy cho hắn một trận.

Nói xong, lập tức rút kiếm đeo bên hông ra, xăm xăm đi tới chỗ Khách Luân Đa.

Ta vội cản Chiến Hổ lại, nói:

-Đại ca, huynh đừng làm vậy, đệ thật sự chỉ hy vọng Mộc Tử sẽ hạnh phúc, huống chi ban đầu là ai vì chủ nấy, chúng ta cũng không thể trách Khách Luân Đa được, có trách thì chỉ trách số đệ xui xẻo quá thôi. Sau này khi hoàn thành tất cả mọi việc rồi mà đệ may mắn còn giữ được mạng này, đệ cũng sẽ tìm một nơi nào đó không người lai vãng, sống nốt phần đời còn lại.

Ý nghĩ bi quan trong lời nói của ta làm Chiến Hổ sợ đến ngây người, hắn cũng không nghĩ là ta lại có thể tiêu cực đến như vậy, hoàn toàn mất hết phong phạm hào hùng oai phong của Trường Cung trước kia.

Hắn kích động nắm chặt bả vai ta, nói:

-Trường Cung, đệ tuyệt đối đừng nhụt chí, ta không tin cả Đại lục rộng lớn này lại không tìm ra thầy thuốc nào có khả năng khôi phục diện mạo cho đệ như lúc đầu. Đại ca này cho dù phải lùng sục từng tấc đất trên toàn Đại lục cũng nhất định phải tìm cho được người chữa trị vết sẹo này cho đệ.

Nghe lời hắn nói, trong lòng ta đang tràn ngập bi thương thống khổ như được tiếp thêm một luồng sinh khí ấm áp, ta hai mắt đỏ lên, cắn môi nói:

-Đại ca.

Chiến Hổ nắm chặt bả vai ta, chỉ vào chân trời xa xa, nói:

-Huynh đệ, ngươi xem xem, mặt trời lại mọc rồi, trên đời không có chuyện gì là không thể, chỉ cần xua tan hết mây đen là sẽ thấy trời xanh, nhất định sẽ có ngày ngươi khôi phục lại như trước kia. Còn bây giờ, hãy cứ phóng tâm vui vẻ đi nhé.

Ta gật đầu, nhìn phía xa ánh mặt trời từ từ bừng lên rạng rỡ, trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều. Trong lúc ta gặp khó khăn nhất, cũng là lúc có đại ca chia sẻ, làm cho tâm hồn ta vốn đang u ám đau thương lại trở nên tĩnh lặng.

-Đại ca, bọn Đông Nhật đi đâu hết cả rồi?

-Bọn họ hiện giờ đang tu luyện ở phía bên kia núi. “ Chiến Hổ chỉ sang sườn núi bên phải nói.

Chủ nhân, chủ nhân, ta đã mang thức ăn về rồi.

-Tiểu Nhu nhẹ nhàng chạy lại, phía sau kéo theo một ma thú, bởi vì vừa bị mắc mưa, nên quần áo đầu tóc Tiểu Nhu cũng bị ướt hết, dính bết vào vóc người đầy đặn của nàng. Nước mưa từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không ngừng rơi xuống, mặc dù toàn thân ướt đẫm nhưng cũng không che được nét hưng phấn trên mặt. Cùng với dáng điệu của nàng là nhan sắc động lòng người, ta trong lòng nhất động, phảng phất cảm thấy điều gì đó.

Ta đi tới tiếp nhận thức ăn từ tay Tiểu Nhu, nói:

-Tiểu Nhu, nàng chịu khổ rồi.

Tiểu Nhu lắc lắc đầu nói:

-Không có gì đâu, chủ nhân, ngài không biết, ma thú này căn bản đã chết, hơn nữa công phu của ta lúc này tiến bộ khá nhiều, chỉ chốc lát đã bắt thêm được khá nhiều nữa, chừng này hẳn là đủ ăn a.

Ta đưa tay phải để lên đầu nàng, nói:

-Đủ rồi, đủ rồi, đứng yên đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi hong khô hết hơi nước trên người, nhiễm lạnh không tốt cho sức khỏe đâu.

Quang mang màu vàng từ bàn tay ta cuồn cuộn đổ vào cơ thể Tiểu Nhu, trên mặt Tiểu Nhu lộ ra vẻ say mê, đối với dị thú như nàng, năng lượng thần thánh vốn là thứ hấp dẫn nhất. Thời gian ngắn sau, quần áo trên người Tiểu Nhu đã được năng lượng của ta phát nhiệt hong khô hoàn toàn.

Ta thu tay lại, Tiểu Nhu lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhanh chóng điều tức, dung hợp năng lượng ta vừa truyền vào cơ thể nàng, ta quay đầu lại nói với Chiến Hổ:

-Đại ca, hôm nay gia vị hơi thiếu thốn một chút, chắc phải trông cậy vào tài nghệ chế biến của huynh rồi.

Chiến Hổ cười nói:

-Mặc dù gia vị không đầy đủ nhưng hai ngày nay ta cũng góp nhặt xung quanh một ít rau cỏ, mang chúng đi hấp cách thủy cũng có thể tạm coi là thay thế được, đệ khỏi lo đi. Nha đầu Tiểu Nhu kia, tâm địa cũng rất thiện lương, cứ để nàng ta đi theo chúng ta, mưa dầm thấm lâu, dần dần cũng có thể cảm hóa thú tính, hơn nữa nàng ta còn có thể tiến hóa lên Cửu vĩ hoàn toàn thì sao? (ở c20 Ma hồ mới mọc thêm 3 cái đuôi nhỏ-chưa hoàn toàn biến hểt) Chúng ta giúp nàng thì phải giúp cho trót, dù sao trước đây tính mạng của đệ cũng là do nàng ta cứu.

Ta trả lời:

-Đúng vậy, đại ca huynh cứ yên tâm đi, ta nhất định không bạc đãi nàng ta đâu.

Vẻ mặt Tiểu Nhu rất tĩnh lặng, toàn thân bao phủ một lớp kim quang nhàn nhạt, bây giờ nhìn nàng hoàn toàn không có vẻ yêu mị như xưa, ngược lại bản thân còn phát tán khí thế thần thánh. Ta biết, nàng đang ở giai đoạn tu luyện khẩn yếu quan đầu, rất có thể nhân cơ hội này đột phá, lúc này tuyệt đối không thể để bị người khác quấy rầy, ta cảnh giác nhìn quanh tứ phía. Rồi dung hợp năng lượng toàn thân, phát ra một kết giới bao cả 2 người chúng ta ở bên trong.

Tiểu Nhu phảng phất cảm giác được, trên người kim quang phát ra mạnh mẽ dày đặc hơn lúc trước. Bởi vì ta không hiểu rõ lắm phương pháp vận công của ma thú, hiện giờ chỉ có thể trông chờ vào sự nỗ lực của chính bản thân nàng. Năng lượng trên người nàng bắt đầu từ từ chuyển động, tương tự như sóng biển, từng đợt từng đợt di chuyển, lấy phía sau ót làm trung tâm truyền đến.