Q.1 - Chương 8: Huyết Tinh Thịnh Yến 3

Nhà Trọ Địa Ngục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tống Thiên ngay tại thời điểm can đảm cũng muốn vứt bỏ, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là thanh âm của Cát Linh: “Ngươi tên gì! Á… Người chết!”
Thanh âm này lập tức giống như thanh âm cứu mạng truyền vào trong tai Tống Thiên, hắn lập tức quay đầu lại hô: “A, A Linh… Mau mở cửa, có… Có…”
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía bồn cầu… Chỗ đó, đã rỗng tuếch rồi…
“Ta nghĩ muốn hiểu rõ, chuyện ma quái đến tột cùng là như thế nào.”
Lý Ẩn cũng dứt khoát sắm vai phóng viên, mà Tần Thủ Thiên dứt khoát cũng đem chứng nhận phóng viên của mình đem ra, càng làm A Tú tin phục.
Lập tức, Lý Ẩn tạị sân nhà A tú kê một cái bàn bát tiên, trải lên một trang giấy, lấy ra một cái bút đến, hỏi: “A Tú tiểu thư… Kế tiếp sự tình chúng ta muốn hỏi rất mấu chốt, hi vọng, ngươi thành thật trả lời.”
Lý Ẩn xác định, hết thảy sẽ không phải biểu hiện đơn giản như đã thấy.
Tòa nhà trọ này, sẽ không khiến bọn hắn làm 1 chuyện không nguy hiểm tới tánh mạng, huống chi đối với hắn mà nói đây là lần thứ tư thực hiện chỉ thị máu. Lần trước u linh trong trường học, là sự giết chóc không có báo trước. Thế nhưng mà lần này, tựa hồ rõ ràng chính là một sự kiện linh dị báo thù.
Như vậy… Nàng sẽ không có lý do gì, đối với chính mình động thủ. Độ khó, ngược lại thấp hơn chỉ thị máu lần thứ ba. Cái này là chuyện không thể nào.
Cho nên Lý Ẩn rất xác định, bọn hắn nhất định không để ý tới một cái gì đó. Mà chỗ xem nhẹ đó, tuyệt đối là trí mạng!
Tòa nhà trọn này sẽ không lưu lại cho bọn hắn một góc chết nào đó để sống sót! Tại nơi đó cư ngụ một năm Lý Ẩn rất tinh tường điểm này!
A Tú giờ phút này ngồi đối diện với Lý Ẩn, nhẹ nhàng cười cười: “Phóng viên tiên sinh, cái kia, những điều mà ta nói, ngươi nhất định phải viết ra đó.”
“Nhất định.”
“Vậy tốt… Ta sẽ nói cho ngươi biết.” A Tú bắt đầu tự thuật chuyện của Băng Nhi sau khi chết.
Lí Băng chết, đối (với) thôn dân mà nói xác thực đưa tới một hồi náo loạn. Mặc dù mọi người trước kia đều khinh thị Lí Băng, nhưng nhân mạng tại trời, sau đó làm ầm ĩ một đoạn thời gian. Còn đối với A Tú người có cảm tình sâu đậm với Lý Băng, thì là thống khổ.
Tới tận sau này, A Tú trải qua một đoạn thời gian sinh hoạt như cái xác không hồn, bình thường cũng không có tâm tình đi canh tác, hơn mấy tháng đều ăn cơm không ngon, cuối cùng gầy chỉ còn da bọc xương.
Đoạn thời gian đó, thật sự rất thống khổ. Mà có hai người, một mực đều đến thăm nàng, đưa thức ăn tới. Hai người kia, là Lương Nhân cùng Trương Tố Nguyệt.
Ngoại trừ Băng nhi, A Tú cùng Tố Nguyệt cảm tình là tốt nhất. Nàng tuy là cháu gái nhà trưởng thôn, nhưng rất bình dị gần gũi, thân là con nhà nông cũng rất cần cù, chỉ là tính cách quá mức mềm yếu, không có chủ kiến. Cho nên, mới có thể khi sự tình Băng Nhi xảy ra, sinh ra theo tâm lý chung. Tuy nhiên nàng cũng đồng tình với Băng nhi, nhưng cũng không dám vì nàng mà đứng ra nói chuyện.
Tình bạn ngày xưa, đã triệt để vỡ tan rồi. A Tú giờ phút này nhìn về phía Tố nguyệt, trong ánh mắt, chỉ có cừu hận.
Đại khái một năm sau, tại buổi tối ngày 6 tháng 6 năm đó, Tố Nguyệt lại đây chăm sóc A Tú. Cứ nói vài câu lại lâm vào xấu hổ, nhưng là nàng vẫn là liên tục dặn dò A Tú bảo trọng thân thể.
Sau khi nàng rời đi, A Tú cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ. Tuy trời đã càng ngày càng muộn, thế nhưng mà nàng không hề ủ rũ. Ngày mai là ngày giỗ của Băng Nhi rồi.
Cha mẹ sau khi chết, đối (với) A Tú mà nói, Băng nhi chính là thân nhân duy nhất. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ lúc nào, Băng nhi đều bảo vệ nàng, mỗi thời mỗi khắc, giống như tỷ tỷ quan tâm bảo vệ.
Nàng đối (với) cái chết của Băng Nhi, căn bản không cách nào quên được.
Mà vào buổi tối ngày hôm đó…
Nàng chợt nghe, vạc nước trong phòng bếp, truyền đến tiếng nước kỳ quái.
A Tú ban đầu bị giật mình, nhưng nàng vẫn chậm rãi đi vào phòng bếp, nhìn hướng vạc nước.
Thời điểm nói đến đây, Diệp Khả Hân đang ngồi nghe rùng mình một cái, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía phòng bếp bên kia.
“Đừng sợ, Diệp tiểu thư.” A Tú mỉm cười nói: “Băng nhi tỷ tỷ, sẽ không đả thương các ngươi đâu.”
Nàng lại tiếp tục nói.
Lúc ấy, nàng cũng không biết lấy dũng khí từ nơi nào, mở vạc nước. Mà ở trong chum nước xuất hiện… Lại là cha của Tố Nguyệt, thi thể con rể nhà trưởng thôn!
Lúc ban đầu A Tú cực kỳ thất kinh, nhưng nàng lập tức… Chú ý tới…!
Tại phần eo của thi thể, vờn quanh một đôi cánh tay trắng nõn dài nhọn! Mà khi A Tú chú ý tới cánh tay kia, nó liền lập tức rút về sau lưng thi thể!
A Tú lập tức đem mọi chỗ xung quanh thi thể kia kiểm tra qua (nói đến đây, Khả Hân nhìn về phía A Tú, khuôn mặt càng nhiều thêm vài phần sợ hãi), nhưng chủ nhân của cặp cánh tay kia, lại như thế nào cũng tìm không thấy.
Thế nhưng A Tú lại hiểu rõ.
Là Băng nhi.
Băng nhi tỷ tỷ giết chết người nam nhân này, lúc trước hắn cũng khuyên bảo qua Tố Nguyệt, muốn nàng cùng Băng nhi đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt đối không nên cùng nàng quá mức thân mật. Cũng bởi vì hắn, Tố Nguyệt cùng Băng nhi tỷ tỷ quan hệ càng trở nên lạnh nhạt.
“Biết ta về sau làm cái gì không?” Giờ phút này khuôn mặt A Tú, quả thực biến thành cười thảm: “Ta cắt đứt đầu lưỡi của hắn! Bởi vì bọn hắn nhiều lời! Sau đó, ta đem thi thể của hắn, dựng trước lối đi nhà trưởng thôn!”
Tần Thủ Thiên nghe thế, đẩy kính mắt, ngữ khí nhanh chóng vững vàng nói: “A Tú tiểu thư… Ngươi, rõ ràng chuyện như vậy cũng nói cho chúng ta biết?”
“Các ngươi không phải là phóng viên sao? Vậy thì đem những chuyện này viết lên báo đi.” A Tú trên mặt càng thêm vui vẻ, phảng phất như đang nói một chuyện rất bình thường: “Nha, ta nói không sao cả. Băng nhi tỷ tỷ sau khi chết, ta sống hay chết, đã sớm không quan trọng.”
“Đầu lưỡi của con rể trưởng thôn bị cắt mất… Sự tình này…”
“Người nhà trưởng thôn cũng không nói gì. Ha ha, bọn hắn đại khái nghĩ tới điều gì? Hoàn toàn chính xác có người hoài nghi tới ta, bất quá thì tính sao? Dù sao ta cùng người trong thôn quan hệ sớm đã như nước với lửa. Cũng như Lương Nhân còn không ngừng dây dưa với ta, nhưng ta lại có thời khắc hy vọng, có một ngày nhìn thấy thi thể hắn xuất hiện trong chum nước!”
“Những người trong thôn mất tích, toàn bộ xuất hiện trong chum nước sao? Thi thể về sau ngươi xử lý như thế nào?”
“Cắt mất đầu lưỡi mà thôi, về sau thi thể sẽ tự biến mất, sau đó… Lại xuất hiện một cái thi thể mới.”
Lý Ẩn hết thảy đều ghi chép lại, sau đó, cưỡng ép bảo trì trấn định, nói: “Cảm ơn ngươi, A Tú tiểu thư, tư liệu của ngươi rất trân quý.”
Nữ nhân này… Rõ ràng đã không còn bình thường rồi.
Đối (với) Băng nhi loại tình cảm cố chấp này, làm cho nàng làm ra loại hành vi không thể tưởng tượng được.
Lúc này, Tần Thủ Thiên dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Lý Ẩn, ý tứ rất rõ ràng: Lời nữ nhân này nói…, có thể tin được mấy phần?
Lý Ẩn dùng ánh mắt trả lời hắn: Cơ bản có thể tin.
Nếu là lúc trước, Lý Ẩn tuyệt đối sẽ cho rằng A Tú có chứng vọng tưởng nghiêm trọng, nhưng là bây giờ… Hắn lại cho rằng điều này càng giúp hắn tiếp cận với sự thật.
Vạc nước… Thi thể… Đoạn lưỡi… A Tú… Băng nhi…
Lý Ẩn cảm giác được, đây hết thảy, tựa hồ cất dấu một điểm mấu chốt nào đó mà bọn hắn đã xem nhẹ. Đến tột cùng là cái gì đây? Oan hồn Băng nhi một mực không tiêu tan, một tháng trước ngày giỗ của nàng, đại khai sát giới, đem thi thể đưa đến nhà A Tú.
Ngẫm lại làm cho mọi người cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Đến ở nhà A Tú, thật là một cái quyết định chính xác sao?
“Ngươi cho rằng…” Lý Ẩn hạ giọng, hỏi: “Nàng còn có thể giết bao nhiêu người?”
“Cái này sao… Đại khái, Thiết Cầm, Lương Nhân, Cát Linh, Hồng Vũ cùng Tố Nguyệt, năm người này, nhất định sẽ chết…”
Lý Ẩn lại hỏi một vấn đề.
Một cái vấn đề hắn cực kỳ quan tâm.
“Ngươi, có thể cùng linh hồn Băng Nhi giao lưu sao?”
A Tú lắc đầu, nói: “Không thể, nếu như có thể mà nói, ta thực hi vọng, có thể cùng tỷ tỷ trao đổi nhiều một chút!”
“Ngươi không sợ sao?”
“Sợ? Tại sao phải sợ?” A Tú như trước mỉm cười, nhưng, cái này ngược lại càng thêm đáng sợ.
Diệp Khả Hân rốt cục nhịn không được nói một câu: “A Tú tiểu thư… Ngươi không nên làm như vậy… Ngươi…”
Lý Ẩn vội vàng bảo diệp Khả Hân không cần nói nữa, nhưng đã không còn kịp rồi. A Tú lạnh lùng trừng mắt với nàng, nói: “Cái gì? Chẳng lẽ những người kia không nên chết sao? Là bọn hắn bức tử Băng nhi tỷ tỷ! Không phải sao? Không phải sao!”
“Ngươi… Lời này của ngươi…”
Diệp Khả Hân cái gì cũng không dám nói nữa rồi.
Đêm đó, sự tình Thiết Cầm mất tích, cũng làm cho cả thôn lâm vào khủng hoảng. Lúc này, có thể nói là mỗi người đều cảm thấy bất an, trong thôn vốn là đêm không cần đóng cửa, bây giờ buổi tối đều phải khóa cửa cẩn thận, hơn nữa đều kết bạn mà đi.
Kế tiếp cuộc sống trong một tháng, tương lai sẽ phát sinh cái gì đây?
Đem tối.
Lý Ẩn cùng Tần Thủ Thiên ngồi trong sảnh đường, nghe trong phòng truyền đến tiếng ngáy nhỏ, bắt đầu thảo luận kế hoạch.
“Không đúng.” Tần Thủ Thiên cũng không phải đầu tiên chấp hành chỉ thị máu, hắn không tin hết thảy đều đơn giản tới như vậy.
Lý Ẩn cầm đèn pin, chiếu vào tờ giấy kia, đối (với) Tần Thủ thiên nói: “Cái vạc nước kia, tựa hồ là môi giới liên hệ giữa A Tú cùng Băng Nhi, mỗi lần đều là đưa tới thi thể người chết, bất quá về sau đều là biến mất, chỉ có con rể trưởng thôn là ngoại lệ, dường như tình cảm giữa nàng va A Tú tương đối sâu đậm, chỉ cần chúng ta đối tốt với A Tú, nàng sẽ không có lý do gì đụng vào chúng ta.
“Chẳng lẽ… Không đúng sao?”
“Có chút kỳ quái đây, tựa hồ có người hoài nghi A Tú giết người, nhưng bọn hắn lại càng là coi trọng thuyết pháp ma quỷ. Từ mối ghen ghét với phóng viên và những lời nói ban đầu. Bọn hắn không thừa nhận có chuyện ma quỷ, nhưng cũng không cách nào bài trừ hết được thuyết pháp này.
“Lý Ẩn… Ý của ngươi là…”
“Hiện tại những người trong thôn, có khả năng đã có người nhìn thấy Băng Nhi, người đã chết. Nếu không nghi ngờ A tú giết người sẽ hợp lý hơn. Mà trưởng thôn cũng để ý chúng ta, nhắc nhở đừng tin vào những lời của A Tú, trưởng thôn làm sao lại nghĩ rằng chúng ta sẽ tin lời A Tú, nếu chúng ta hoài nghi những thuyết pháp ma quỷ này, có lợi gì cho trưởng thôn.
“Cái này…” Tần Thủ Thiên đối với vấn đề này cũng rất khó hiểu: “Thôn trưởng đối (với) chúng ta thật sự rất không bình thường..”
“Hạ Uyên nói cho ta biết, theo lần chỉ thị thứ tư bắt đầu, mọi việc sẽ càng trở nên quỷ dị cùng dị thường, chuyện này lại vô cùng đơn giản là vong linh báo thù, manh mối quá mức sáng tỏ rồi. Tuy rằng thực thế khá quỷ dị, nhưng so với ba lần chỉ thị trước, chưa tới nỗi đặc biệt quỷ dị.
“Hoàn toàn chính xác ah…” Tần Thủ Thiên cũng nhớ rõ một ít kinh nghiệm trước kia, cho tới nay, nhiều những kinh nghiệm cũng khó thể nào lý giải nổi.
“Băng Nhi tự sát biến thành quỷ, sau đó hướng tới những người khi còn sống hạ nhục nàng báo thù, mọi chuyện đơn giản như vậy thôi sao.” Có một cái mấu chốt cần chú ý.” Lý Ẩn nói.
“Cái…, cái gì?”
“Nước.”
“Nước?”
“Băng nhi xuất hiện, toàn bộ đều cùng nước liên quan. Ta thời điểm tiến vào thôn là nhìn thấy trong thùng nước của A Tú xuất hiện gương mặt kia, mà Băng Nhi chết trong nước, mỗi lần nàng giao xác cho A Tú đều bỏ vào vạc nước, tất cả cùng nước đều có liên quan.
“Đấy… Hoàn toàn chính xác.”
“Có lẽ, nàng chỉ có thể phụ thuộc vào nước mà đi động? Không, có lẽ không có đơn giản như vậy. Bất quá, nước, tuyệt đối là một cái tín hiệu không thể nào bỏ qua.”
“Ân… Ta biết rồi.”
Mà cùng thời gian này, người không ngủ được còn có một người, chính là Tố Nguyệt.
Nàng một mình một người nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ.
Cuối cùng, nàng một mình rời giường, quyết định ra ngoài tản bộ ở hồ cá bên ngoài.
Buổi tối hôm nay, không có trăng, tại cái thôn này, tự nhiên là bao phủ trong bóng tối.
Tố Nguyệt đi bên cạnh hồ cá, trong lòng không khỏi nhớ lại Băng Nhi ngày xưa tràn ngập hy vọng, vui tươi. Nàng ngồi xổm xuống, múc nước trong lòng bàn tay.
“Băng nhi…” Bất tri bất giác, mặt mũi đã tràn đầy nước mắt… “Xin lỗi… Thực sự xin lỗi…”
Đúng vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy một cổ cảm giác mát lạnh.
Cúi đầu nhìn về phía hồ cá một mảnh tối đen, loáng thoáng cảm giác được, bên trong có những vòng nước đang khuếch tán.
Đó là cái gì?
Lập tức, lại nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối, một bóng người chậm rãi đi tới.
“Ai… Ngươi là ai!” Tố Nguyệt giờ phút này cũng cảm giác run sợ trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Đối phương không trả lời.
Bóng đen kia càng tiến đến gần, phát hiện xương cốt người đó càng thêm vặn vẹo lợi hại, giống như là bên trong không có xương.
Tố Nguyệt lập tức đứng lên, muốn chạy trốn. Nhưng không còn kịp rồi…
Cái bóng đen kia chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt nàng.
Thế nhưng mà, quá mờ, nàng căn bản thấy không rõ gương mặt đối phương.
Thời điểm này, hồ cá sau lưng vang lên tiếng nước, như có cái gì đó đang vọt ra.
Bóng đen trước mắt, đặt tay lên cổ Tố Nguyệt, nàng cảm thấy bàn tay đó hoàn toàn bị ngấm nước.
“Băng… Băng nhi…” Thời điểm này, nàng cảm giác tánh mạng của mình đang bị hút ra khỏi thân thể.
Nàng quả nhiên là trở về rồi.
Trước khi tử vong ập đến, một ánh nguyệt bắn xuống, lọt vào tầm mắt nàng đúng là Băng Nhi, gương mặt nhợt nhạt, lãnh lẽo.