Q.3 - Chương 2: Hàm Nghĩa Chính Thức Của Huyết Tự Chỉ Thị

Nhà Trọ Địa Ngục

Đăng vào: 11 tháng trước

.

12h vừa điểm, chơi trốn tìm chính thức tuyên cáo đã bắt đầu. Căn cứ quy tắc, Tư Thần với tư cách “Quỷ” nhắm mắt lại, đưa lưng về phía bọn hắn, đợi đếm xong thì có thể đi tìm bọn hắn.
Dương Lâm nhiều lần khuyên bảo Tư Thần, quyết định không thể nhìn lén. Dù sao, chơi trốn tìm cũng có trò chơi quy tắc, nếu như hắn làm trái, cũng chẳng khác nào là trái với huyết tự chỉ thị của nhà trọ.
Mà khi Tư thần quay lưng đi, bốn người khác đều lập tức vung chân hướng dưới núi liều mạng chạy! Giờ phút này, mỗi người đều dùng tốc độ chạy nước rút 100m, dù sao ai cũng không biết, nếu như bị tìm được, sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào.
Chạy trốn nhanh nhất chính là Dương Lâm, hắn thời còn học sinh thường xuyên tham gia đại hội thể dục thể thao điền kinh của trường học, hơn nữa thành tích còn rất ưu tú, còn đã từng chạy qua Ma-ra-tông, sau khi tiến vào nhà trọ, còn thường xuyên rèn luyện tốc độ chạy bộ, cho nên Tư Thần còn chưa đếm tới năm, ba người khác cũng chẳng nhìn tới thân ảnh của hắn rồi.
Dương Lâm một hơi chạy gần hơn bảy trăm mét, sau đó cước bộ thoáng chậm lại, nhưng nhịp thở vẫn đều đặn. Hắn không dám buông lỏng chút nào, vẫn như trước không ngừng nhìn chung quanh. Mặc dù nói là muốn ẩn núp, thế nhưng mà cái núi Hoa Nham này có chỗ núp sao? Cơ hồ nhìn không thấy cây cối, bụi cỏ cũng không cao, đi tới chỗ nào đều làm người khác dễ dàng chú ý. Trừ phi, có thể tìm ra một cái động. Bất quá Dương Lâm cho rằng, trốn trong động là hạ sách. Dù sao, một khi bị tìm được, trốn đều trốn không thoát. Cái núi này mặc dù lớn, nhưng Tư Thần cũng có mười hai giờ tìm kiếm mình. Cho nên hắn cho rằng, còn không bằng chạy loạn xạ khắp nơi đi, cũng không dễ dàng đụng phải Tư Thần.
Đồng thời hắn cũng là không rõ, lần huyết tự chỉ thị này đến cùng có bẩy rập như thế nào. Bất quá có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là đơn thuần chơi trốn tìm.
Núi Hoa Nham đường đi cực kỳ nhấp nhô, cao thấp không giống bình thường, tương đối khó đi. Mặt đất cực kỳ khô ráo, trong không khí tựa hồ không có một chút độ ẩm nào, thậm chí Dương Lâm cảm thấy thời điểm hô hấp giống như có hạt cát tiến vào lỗ mũi.
Chơi cái trò chơi trốn tìm này, Dương Lâm khi còn bé cũng thường xuyên chơi, khi đó cùng hiện tại giống nhau, một người tìm còn mọi người trốn. Mỗi lần lựa chọn chỗ núp, đều rất thận trọng, thậm chí còn chạy đi rất xa. Đến cuối cùng người khác tìm không thấy hắn, thế nhưng mà hắn cũng lạc đường không về nhà được. Bởi vì kinh nghiệm lạc đường, làm cho hắn về sau đối (với) trò chơi trốn tìm sinh ra cảm giác rất sợ hãi, thế cho nên về sau hắn rốt cuộc không chơi trốn tìm nữa.
Mà bây giờ… Rõ ràng lại dùng cái trò chơi chán ghét này, để chấp hành huyết tự chỉ thị.
Một mặt khác, Trương Linh Phong chạy trốn cũng không tính là chậm, khoảng cách với đỉnh núi cũng có năm sáu trăm thước. Chỉ là thể chất của hắn không bằng Dương Lâm, giờ phút này đã thở không ra hơi, bây giờ đã biến thành đi bộ rồi.
Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới sẽ bị “Quỷ” tìm được, không biết sẽ có hậu quả như thế nào, cũng không dám dừng lại, tiếp tục bước đi nhanh hơn. Huyết tự chỉ thị quy tắc là, chỉ cần không ly khai núi Hoa Nham, ẩn núp tại bất kỳ địa phương nào cũng đều được… Hướng dưới núi chạy? Như vậy thời gian vừa đến, lập tức có thể ly khai. Thế nhưng mà, hắn lập tức bác bỏ phương án này. Nếu như bị Tư Thần tìm được, sẽ không thể ly khai núi Hoa Nham, ngay cả địa phương chạy trốn cũng không có. Vẫn là đến chân núi tìm một cái địa phương ổn thỏa ẩn núp đi.
Mười hai giờ, nghe không hề dài, nửa ngày mà thôi. Thế nhưng mà, đối với bọn hắn… Mỗi một giây trôi qua đều là dày vò cùng tra tấn! Trương Linh Phong cơ hồ cách hai ba phút lại nhìn đồng hồ một lần, sau đó còn không ngừng quay đầu coi Tư Thân có đuổi theo hay không.
“Không biết tiểu tử kia tốc độ chạy bộ thế nào. Hắn có thể hay không quay đầu lại xem trộm lộ tuyến của chúng ta a?”
Trương Linh Phong tích cách cao ngạo, cùng các hộ gia đình quan hệ cũng không tính là đặc biệt tốt, mà Tư Thần ở tương đối cao, cùng hắn liên hệ cũng không tính là sâu. Trong nhà trọ, cùng hắn quan hệ khá tốt, cũng chỉ có Tần Thủ đã chết. Lúc biết được cái chết của hắn, Trương Linh Phong quả thực than tiếc một phen. Thế nhưng mà không có biện pháp, ở tại nhà trọ này, mỗi người đều là ăn bữa hôm lo bữa mai, bất luận một lần đi chấp hành huyết tự chỉ thị, cũng có thể không cách nào trở về.
Ở lại nhà trọ này, xác thực tương đối sợ hãi, bất quá thời gian dài, sợ hãi cũng dần dần chết lặng. Mọi người hiện tại cũng vì liều đến lần huyết tự chỉ thị thứ mười, đạt được tự do, ly khai cái nhà trọ chết tiệt này.
“Ta tuyệt đối sẽ không chết! Ta nhất định phải còn sống ly khai nhà trọ!”
Trong nội tâm Trương Linh Phong suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên nổi lên một trận gió. Trận gió tới có chút quỷ dị, tất cả cát bụi trên mặt đất cũng bị cuốn lại, thậm chí có chút mê hoặc con mắt. Trương Linh Phong nhất thời không đứng vững, trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất, rõ ràng bị trật chân!
“Ah ——”
Trương Linh Phong trong nội tâm rất hoảng sợ, tại nơi này chơi trốn tìm rồi bị trật chân, cũng không phải đùa giỡn đó chứ! Hắn vội vàng dốc sức liều mạng dùng tay mát xa mắt cá chân, thế nhưng mà bất kể văn vê thế nào, cảm giác đau nhức vẫn không thuyên giảm! Bởi như vậy, đừng nói chạy bộ, coi như đi đường, tốc độ đều rất chậm!
Tức khắc trán của hắn không ngừng chảy ra mồ hôi, càng không ngừng nhìn chung quanh, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện các đấng tối cao hắn có thể nghĩ tới, hi vọng Tư Thần ngàn vạn lần đừng có lúc này tìm được hắn!
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ… Ngọn núi này lớn như vậy, hắn không có lý do nhanh như vậy tìm được ta…
Hắn đứng người lên, cắn răng tiếp tục đi về trước, dù sao trước mắt cách đỉnh núi vẫn là khá gần, cứ việc mỗi một bước chân đều truyền đến đau đớn kịch liệt, thế nhưng Trương Linh Phong vẫn dốc sức liều mạng nhẫn nại tiến lên.
Thần chấn Hưng lúc ban đầu là muốn lái xe đến trên núi, nhưng đường núi so với hắn tưởng tượng còn muốn nhấp nhô hơn, nhất là có một đoạn đá vụn tạo thành đường, nếu như cứ lái xe qua, lốp xe cũng bị phá, cho nên chỉ có thể cho xe đứng ở chân núi. Chạy trốn cũng chỉ có thể đi bộ.
Kỳ thật Lý Ẩn mặc dù nói tách ra chạy sẽ tốt hơn, nhưng trong lòng của hắn vẫn là hi vọng có thể cùng mọi người trốn một chỗ. Ngày bình thường hắn hay nói những điều khôi hài, bên trong nhà trọ các mối quan hệ cũng rất tốt. Trong đó, cùng Hạ Uyên là tốt nhất. Sau khi nghe Doanh Tử Dạ biết được hắn đã chết, cũng khổ sở vài ngày. Hắn rất khó tin tưởng Hạ Uyên tràn đầy tự tin, đơn giản như vậy đã chết rồi. Nếu điều này là sự thật, bất kỳ một hộ gia đình nào, đều không có bảo đảm sinh tồn.
Lý Ẩn trở thành Lầu trưởng mới, trong lòng của hắn tuy có thể tiếp nhận, nhưng trong tiềm thức luôn có chút mâu thuẫn. Hắn cảm giác, cảm thấy, chỉ có Hạ Uyên mới xứng đáng đảm nhiệm chức vị lâu trưởng này, Lý Ẩn hắn chỉ ở nhà trọ mới một năm mà thôi. Đương nhiên, Lý Ẩn tài trí là không thể nghi ngờ, nhưng là cảm giác, cảm thấy so với Hạ Uyên vẫn là thua một bậc. Hạ Uyên mãi mãi tràn đầy tự tin, Thái Sơn áp đỉnh cũng không thay đổi thần sắc, khích lệ rất nhiều hộ gia đình tích cực mà đối diện với huyết tự chỉ thị, mà Lý Ẩn không cấp cho người ta cảm giác như vậy.
Hơn nữa… Liền Hạ Uyên cũng đã chết, như vậy những hộ gia đình khác thì làm sao đây? Cái này không khỏi làm cho người cảm giác tuyệt vọng. Thế nhưng mà, muốn nghĩ sống sót, chỉ có tiếp tục chấp hành huyết tự chỉ thị rồi.
Thần chấn Hưng hi vọng, Lý Ẩn có thể mang cho mọi người một hi vọng mới. Dù sao, Hạ Uyên không có khả năng cải tử hồi sinh.
“Cũng không biết A Viện cùng Binh Dương hiện tại có tốt hay không…”
Sau khi hắn quyết định ở tại nhà trọ, Thần chấn Hưng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định cùng thê tử ly hôn. Dù sao, thê tử còn trẻ, mà hắn tiến vào nhà trọ này, ai cũng không biết tương lai sẽ như thế nào. Mà nữ nhân đã qua một lần kết hôn với quả phụ, là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, người phía trước tái hôn tự nhiên so phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa loại chuyện này, cũng không có khả năng cùng thê tử ăn ngay nói thật, nếu không hắn sẽ trở thành người mắc chứng vọng tưởng.
Cuối cùng hắn cắn răng, tìm một người làm công bên ngoài, kín đáo đưa cho nàng ta một khoản tiền, trước mặt thê tử diễn một vở tuồng, nói mình ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên muốn cùng thê tử ly hôn. Dù sao, nếu như vô cớ ly hôn, thê tử sẽ không ngừng truy tra nguyên nhân, nói không chừng cho là mình có nỗi khổ tâm mà không muốn ly hôn. Kết quả, Thần chấn Hưng lưng đeo bêu danh, cả con của hắn cũng đều xem thường hắn, mắng hắn là Trần Thế Mỹ, là đàn ông phụ lòng. Thê tử ban đầu phi thường phẫn nộ, hơn nữa Thần chấn Hưng nhất định phải ở tại trong nhà trọ, ném cho thê tử thư ly hôn rồi rời khỏi nhà, chỉ dùng luật sư cùng thê tử trao đổi. Cái này ngược lại càng làm cho thê tử nhận định hắn đã triệt để thay lòng đổi dạ, rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng ký tên ly hôn.
Tuy nhiên là sự tình nửa năm trước, nhưng Thần chấn Hưng hồi tưởng lại cảm giác vẫn rất thống khổ. Thê tử rất hiếu thắng, phòng ở lúc trước của bọn hắn chủ yếu là Thần Chấn Hưng trả tiền, đăng ký cũng là danh tự của Thần chấn Hưng, cho nên thê tử dứt khoát rời khỏi nhà, mang theo nhi tử Binh Dương ra bên ngoài bươn chải tự kiếm tiền nuôi con.
Trong lúc nhất thời, những người không rõ chân tướng, tất cả đều chỉ trích Thần chấn Hưng, liền cả cha mẹ ruột của hắn đều nói, nếu như không cùng thê tử phục hôn, sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Mà người thân bằng hảo hữu thì nói với hắn, nam nhân tại bên ngoài gặp dịp chơi thì có thể lý giải, ngẫu nhiên mất phương hướng cũng là điều bình thường, nhưng không cần phải ly dị vợ? Còn có người nói, hắn không chút nào cân nhắc quyền nuôi con sao?
Thần chấn Hưng đương nhiên không có khả năng tranh quyền nuôi dưỡng nhi tử, hắn không có cách nào cùng nhi tử sinh hoạt cùng một chỗ. Hơn nữa, với tội danh ngoại tình, muốn tranh quyền nuôi con, toà án cũng không có khả năng cấp cho hắn.
Sau nửa năm Ly hôn, Thần chấn Hưng vẫn đúng hạn gửi thê tử phí nuôi dưỡng, thế nhưng thê tử không chủ động liên hệ với hắn. Hơn nữa chỗ ở mới của nàng khoảng cách xa xôi, tuy bốn mươi tám giờ đi tới đi lui vẫn dư thời gian, nhưng không ai có thể bảo chứng có thể hay không đụng phải kẹt xe hoặc là tình huống đột ngột phát sinh, không có việc gì cũng không nên ly khai nhà trọ. Cuối cùng Thần chấn Hưng cố lấy dũng khí đi gặp thê tử một lần, thế nhưng thê tử căn bản không muốn thấy hắn.
Câu chuyện của hắn được những người trong nhà trọ biết được, tất cả đều rất cảm động. Nhất là Hạ Uyên, biết rõ chuyện này, nói: “Không muốn nhụt chí! Chờ chúng ta còn sống ly khai nhà trọ, ta nhất định giúp ngươi một lần nữa theo đuổi thê tử ngươi! Tuy tính cho đến lúc đó, sự tình nhà trọ cũng không cách nào nói cho nàng biết, nhưng ít ra ngươi có thể cùng nàng ở cùng một chỗ!”
Hạ Uyên lời nói thành thật…, làm Thần chấn Hưng cực kỳ cảm động, cho nên hắn và Hạ Uyên trở nên rất đỗi thân thiết. Hai người ước định, nhất định phải còn sống cùng ly khai nhà trọ!
Thật không nghĩ đến… Hạ Uyên rõ ràng ra đi trước mặt mình. Lời thề xưa còn văng vẳng bên tai, thế mà Hạ Uyên hài cốt cũng không còn.
“Ta sẽ sống thay phần ngươi! Hạ Uyên!”
Trong bốn người này, chạy trốn chậm nhất, đương nhiên là Đường Lan Huyễn rồi.
Đường Lan Huyễn cùng Lý Ẩn là một trong những người có mỗi quan hệ khá tốt, cùng Thần chấn Hưng quan hệ cũng không tệ. Đường Lan Huyễn cá tính ôn hòa thiện lương, là điển hình của người tốt, trong nhà trọ, mỗi người nhìn thấy hắn đều xưng hô “Đường bác sĩ”. Cha mẹ Lan huyễn đều không ở trong nước, hắn công tác trong một bệnh viện lớn. Thân là bác sĩ ngoại khoa, trong lúc chấp thành chỉ thị hắn thường xuyên đảm nhận sơ cứu người bị thương, thậm chí cung cấp rất nhiều dược vật cùng tri thức cấp cứu y học cho các hộ gia đình, làm mọi người đều rất cảm động. Mọi người cho rằng, nếu như nói trong nhà trọ này người nào chết đi, sẽ có hơn nửa những hộ gia đình sống tại đây thương tâm, vậy khẳng định là bác sĩ Đường Lan Huyễn.
Đường Lan Huyễn rất sùng bái phụ thân của Lý Ẩn là Lý Ung, Lý Ung là viện trưởng của bệnh viện tổng hợp nổi tiếng thành phố K, đồng thời mẫu thân Lý Ẩn là chủ tịch bệnh viện. Đường Lan Huyễn đã từng nghe qua Lý viện trưởng y học toạ đàm, phi thường thưởng thức kiến thức chuyên môn của Lý viện trưởng. Cũng xuất phát từ nguyên nhân này, hắn và Lý Ẩn quan hệ đặc biệt tốt. Bất quá hắn rất kinh ngạc Lý Ẩn rõ ràng không kế thừa bệnh viện của phụ thân hắn, mà lại trở thành tiểu thuyết gia internet, không khỏi phi thường kỳ quái. Hắn và Lý Ẩn giao lưu qua tri thức y học, phát hiện tài năng trên phương diện này của Lý Ẩn cũng không thấp hơn phụ thân hắn.
Đối với điều này, Lý Ẩn giải thích, không thích loại số mệnh kế thừa gia tộc. Dù sao hắn tinh thông cũng không chỉ lĩnh vực y học, cũng có thể tại khác lĩnh vực làm việc. Bất quá, Lan huyễn cảm giác đây không phải là nguyên nhân mấu chốt nhất. Hắn cho rằng, Lý Ẩn không muốn làm bác sĩ, là xuất từ việc hắn đối (với) tử vong mẫn cảm. Trở thành bác sĩ, thời thời khắc khắc phải đối mặt với nhân sinh lão bệnh tử, nhưng thật ra là khảo nghiệm tố chất lòng người.
Lý Ẩn từng từng nói qua một câu: “Cảm giác, cảm thấy, bác sĩ lâu năm, đối với cái chết của bệnh nhân cũng sẽ chai mòn, tử vong thảm thiết, cũng không cách nào kích thích bi thương. Ta không thích cái dạng này, vì còn sống mà vui sướng, vì chết đi mà bi thương, đây mới là người.”
Câu nói kia, một mực ghi sâu ở trong lòng Lan Huyễn. Hắn đồng ý với thuyết pháp của Lý Ẩn, đối (với) bác sĩ mà nói, y thuật tuy trọng yếu, nhưng là, sự thương xót cùng đồng tình, cũng tuyệt đối không thể thiếu khuyết. Chỉ có trong nội tâm thủy chung đối với sinh mạng kính sợ, mới có thể đem hết toàn lực đi cứu trị từng cái tánh mạng.
Thời điểm Lan huyễn suy nghĩ như vậy, đã khoảng cách đỉnh núi rất xa. Bỗng nhiên, điện thoại trong túi áo chấn động. Hắn lấy ra xem, là Lý Ẩn.
Lan huyễn tiếp điện thoại, hỏi: “Lý Ẩn, sự tình gì?”
“Lan huyễn… Các ngươi đã tuyển ra ‘Quỷ’ sao? Ta vừa rồi, đối (với) huyết tự chỉ thị có chút ý nghĩ mới, muốn cùng ngươi nói xem.”
“Ah, đã tuyển ra. Ngươi có ý kiến gì không?”
“Nhu thế nào tuyển ra? Là ai đảm đương ‘Quỷ’ ?”
“Là chơi đoán số tuyển ra. Làm ‘Quỷ’ chính là Tư Thần.”
Lý Ẩn dường như không nghe rõ, lạihỏi một câu: “Ai? Ai đảm đương ‘Quỷ’ ?”
“Tư thần, là phòng 1215 Tư Thần, người thích chơi bài Tarot.”
Lý Ẩn bên kia hô to: “Lan huyễn! Ngươi thanh tỉnh cho ta! Chúng ta nhà trọ 12 lâu tối đa là 1214 phòng, ở đâu ra 1215 phòng? Tư thần? Trong nhà trọ này ở đâu có cái hộ gia đình này?”
“Lý… Lý Ẩn, ngươi, ngươi nói đùa gì vậy, trước không phải Tư Thần đều cùng chúng ta tụ tập dưới lầu, nói phòng của hắn cũng xuất hiện huyết tự…”
“Ngươi thanh tỉnh! Lần này nhận được huyết tự chỉ thị chỉ có ngươi, Thần chấn Hưng, Dương Lâm cùng trương Linh Phong! Nào có cái gì Tư thần ah!”
Lan huyễn giật mình một cái, đại não bỗng nhiên rõ ràng… Mà bắt đầu…
Đúng vậy…
Tại nhà trọ, lúc nào từng có một người tên là Tư Thần? Lượt qua trí nhớ, cũng căn bản tìm không thấy người này tồn tại!
Cái gì ở tại phòng 1215, ưa thích dùng bài Tarot xem bói cho mọi người, những ký ức liên quan tới Tư Thần…
Toàn bộ đều là giả dối!
Chỉ sợ là sau khi rời khỏi nhà trọ, gặp “Nó”, sau đó bị “Nó” mê hoặc, coi “Nó” cũng là một trong những hộ gia đình, sau đó cùng “Nó” đi tới núi Hoa Nham, cùng “Nó” thông qua trò chơi đoán số quyết định “Nó” đảm đương quỷ…
Giờ phút này, lan huyễn ý thức được một việc.
Nói cách khác… Bốn người bọn họ, bây giờ đang cùng một con “Quỷ” chính thức, chơi trốn tìm…