Chương 27: nàng, là ai?

Nhà Trọ Địa Ngục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Ngân Dạ tỉnh lại phát hiện mình Và Ngân Vũ đang nằm trong 1 tòa mật thất.

Bên trong mật thất phi thường nhỏ hẹp, trên mặt đất được lát đá cẩm thạch, ở giữa là 1 ngọn nến, 4 bên vách tường treo những bức tranh tây cổ quái.

Ngân Vũ cũng vừa vặn tỉnh lại, nàng chỉ cảm giác đầu trướng nhức không thôi, mà khi nhìn rõ người trước mặt là Ngân Dạ, nàng mới có chút yên lòng.

“Ngân Vũ!” Ngân Dạ lập tức nắm lấy tay nàng, giờ phút này, hắn sợ Ngân Vũ sẽ không hiểu thấu mà biến mất. Hiện tại, hẳn đã tiến vào dị không gian. Bất quá trí nhớ khá tốt không có bị xuyên tạc.

“Đây là… đâu?” Ngân Vũ nhìn tràng cảnh lạ lẫm trước mắt, nàng vốn tưởng rằng, nếu là Tâm Ma, có lẽ sẽ xuất hiện A Thận hoặc là cha mẹ chưa từng gặp mặt, nhưng tình huống trước mắt… rốt cuộc là chuyện gì?

Trong mật thất không có cửa sổ hay khe hở nào, nhưng ngọn nến vẫn tiếp tục cháy, cứ như thế dưỡng khí sẽ chẳng còn lại bao nhiêu. Đối với tình huống quỷ dị này Ngân Dạ cũng không hiểu ra sao. Hắn đã từng dự đoán rất nhiều hình thức tâm ma xuất hiện, nhưng không có hình thức nào giống với tình cảnh trước mắt.

Bất quá lúc này cho dù có thể nào hắn vẫn sẽ nắm chặt tay Ngân Vũ , tới chết cũng không buông.

“Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Thượng Quan Miên.” Ngân Dạ lúc này chẳng còn biện pháp nào khác. Dù sao lúc đó, đối với thủ đoạn hạ độc quỷ dị của Thượng Quan Miên, hắn không thể vọng đọng. Ngân Vũ và Phù Tĩnh Đình có quan hệ rất tốt cũng phải trơ mắt nhìn nàng chết đi. Thật đáng buồn chình là hy vọng duy nhất của hộ gia đình, hiện nay đều đang trên người Thượng Quan Miên.

“Nhưng nữ nhân gọi là Lục kia thật qủy dị.” Bây giờ nghĩ lại, Ngân Vũ vẫn cảm thấy rất cổ quái “Chẳng lẽ cũng là 1 sát thủ cấp độ S? Nhưng Thượng Quan Miên hình như có quen biết với nàng từ sớm, có thể là tâm ma của Thượng Quan Miên hay không?”

Ngân Dạ chưa kịp mở miệng đáp lời thì cửa đã mở ra. Hai nam tử da trắng mặc 1 chiếc áo dài trắng, trên mặt không chút biểu tình, 2 mắt lạnh lẽo nhìn Ngân Dạ và Ngân Vũ.

“Giáo tổ muốn gặp các ngươi. Đi theo ta.”

Nhìn 2 người mặc 1 thân áo trắng cùng với bên hông buộc 1 con dao găm, Ngân Dạ tức khắc tỉnh ngộ. Những người này chính là… tín đồ của kim sắc thần quốc!

Kim Sắc Thần Quốc là 1 đoàn thể dị giáo cực đoan. Cho đến nay đối với đoàn thể này Ngân Dạ vẫn là trăm mối không có lời giải. Tà giáo này dùng thủ đoạn gì để khống chế nhân tâm và phát triển lớn mạnh tới bậc này? Mà nó là nguyên nhân hắn và Ngân Vũ tiến vào nhà trọ, hơn nữa quan trọng nhất chính là, tà giáo này có quan hệ với nhà trọ ra sao?

Trong tâm ma của 2 người, kim sắc thần quốc lại 1 lần nữa xuất hiện.

“Các vị, ” Ngân Dạ vô ý thức bảo hộ Ngân Vũ, hắn biết dưới tình huống này muốn chạy trốn là điều không thực tế, nhưng ít nhất còn có thể thương lượng: “Có thể nói cho ta biết, vì cái gì giáo tổ lại muốn gặp chúng tôi?”

“Ít nói nhảm đi ” 1 trong 2 người ngoại quốc lạnh lùng nói: “Ta đã nói giáo tổ muốn nhìn thấy các ngươi, nhanh đi theo ta!”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại đành phải trung thực đi theo bọn hắn rồi. Kế tiếp lại nghĩ biện pháp đào tẩu.

Theo 2 người này đi ra ngoài mới phát hiện bên ngoài là 1 tòa kiến trúc rộng lớn, mang phong cách châu âu. Chung quanh là 1 bầy người mặc áo trắng, bọn họ nhìn thấy Ngân Dạ Và Ngân Vũ 2 mắt đều lộ ra vẻ hung ác. Nhưng 2 huynh muội này chẳng để tâm, so với quỷ hồn, những người này căn bản không được coi ra gì.

Đi theo 2 người ngoại quốc dọc qua 1 hành lang dài hẹp, cuối cùng tiến vào 1 đại sảnh. Đại sảnh này hình tròn, ở trung tâm dựng 4 cái cột trắng, chính giữa 4 cái cột là 1 vương tọa được xây cao hơn mặt sàn 10 bậc thang. Mà ngồi ở trên vương toạ là 1 người đeo mặt nạ, phía dưới là 1 đám người mặc áo trắng đang quỳ bái. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, người ngồi trên cao kia chắc chắn chính là giáo tổ rồi.

Hai gã mặc bạch y tới nơi, lập tức lộ ra thần sắc cuồng nhiệt: “Giáo tổ! hai tâm ma đã dẫn tới! Chỉ cần người hạ lệnh, chúng tôi sẽ lập tức giết chúng!”

Giáo tổ đứng lên, dùng tiếng anh lưu loát nói: “Không cần. Các ngươi lui ra đi.”

“Vâng!”

Hai gã Bạch y lui về sau. Ngân Dạ cầm chặt tay Ngân Vũ, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ những tình huống có thể phát sinh. Trước mắt, cân nhắc đệ nhất là kéo dài thời gian, không được để ma vương phát hiện ra không gian này. Chỉ cần Thượng Quan Miên còn sống là còn hy vọng.

Giáo tổ đứng trên cao quan sát Ngân Dạ cùng Ngân Vũ, sau đó nhấc 2 tay đem mặt nạ tháo ra. Gương mặt phía dưới mặt nạ là 1 nam tử da trắng trẻ trung và cực kỳ tuấn tú.

Ngân Dạ thân là tiến sĩ, trình độ Anh ngữ tự nhiên không phải nói, bất quá hắn biết hiện tại không nên mở miệng. Hắn và Ngân Vũ đang là thị cá, phải quan sát 1 phen mới có cơ hội tìm được sinh lộ.

Mà đúng lúc này Ngân Vũ chợt phát hiện, trong số những người đang quỳ rạp, có 1 người quen biết, chính là… Diệp Phàm Thận! Hắn đang cúi đầu thật sâu giống như thần tử quỳ bái quân vương.

Giáo tổ từng bước 1 đi xuống. Mặt mũi hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng theo mỗi bước đi, sát cơ trong mắt lại càng dày đặc. Thời điểm tới bậc thang cuối cùng, đôi mắt hắn đã tràn đầy sắc máu, giống như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi.

Ngân Dạ liếc nhìn mặt đá cẩm thạch sáng bóng như gương dưới chân giáo tổ. Nhưng thứ hắn nhìn thấy không phải là người, mà là 1 ác quỷ tóc tai bù xù, cơ bắp trên mặt và toàn thân tràn đầy máu và nước mủ, thối rữa giống như cương thi chết đi ngàn năm.

Giáo tổ từng bước tiến về phía 2 người, Ngân Dạ vừa muốn lui ra sau, bỗng nhiên Diệp Phàm Thận xông tới, rút rao găm trong người ra gác lên cổ Ngân Dạ!

Sau khi huyết tự 6 khỏa đầu người kết thúc, ngân vũ mới biết A Thận xưa kia đã hoàn toàn mất đi linh hồn, biến thành khôi lỗi bị kim sắc thần quốc thao túng, không những vậy, hắn còn là đầu sỏ gây nên tình cảnh hiện nay của nàng và Ngân Dạ.

Người này hiện tại… đang đứng trước mặt nàng!

Nhưng hiện tại nàng đối với hắn đã chẳng còn nửa điểm cảm giác, ngay cả hận ý cơ hồ cũng bằng không. Đối với nàng mà nói, nam nhân này chỉ là 1 tánh mạng lướt qua đời nàng, để lại chút dấu vết trong nhân sinh của nàng mà thôi. Người quan trọng nhất trong trái tim nàng lúc này là Ngân Dạ. Mà khi nhìn thấy A Thận đem con dao gác lên cổ Ngân Dạ làm nội tâm nàng cực kỳ kinh hãi. So với quỷ hồn hay đối mặt với tử vong còn làm nàng sợ hãi hơn bội lần.

Nàng yêu Ngân Dạ so với trong tưởng tượng của mình còn nhiều hơn nữa. Cái gọi là tình yêu không phải như thế sao? Gặp phải sinh tử, bất ly bất khí. (không bỏ không rời)

Nàng thận trọng tiến lên từng bước, 2 mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Diệp Phàm Thận. Lúc này chỉ cần con dao kia đưa 1 đường là có thể cướp đi tánh mạng người nàng yêu nhất đời này, cũng hủy diệt luôn cả linh hồn nàng.

“Xin ngươi… A Thận…” Ngân Vũ giờ phút này buông bỏ hết thảy tôn nghiêm, nàng khẩn cầu hung thủ đã khiến cuộc đời nàng và Ngân Dạ bi thảm như hiện tại: “Đừng giết anh ấy, xin đừng giết anh ấy!”

“Ngân Vũ?” A Thận giờ phút này cũng chú ý tới ánh mắt của Ngân Vũ, hắn không hiểu sao nàng lại như thế? Ngân Vũ, chẳng lẽ đã yêu tên nam nhân này sao? Kha Ngân dạ, cho dù 2 người không có huyết thống thì hắn không phải vẫn là ca ca của nàng sao?

Nhưng lúc này giáo tổ đã bước tới trước mặt 3 người.

“Giết bọn chúng đi.” Giáo tổ lạnh lùng nói: “Diệp Tế Tự, ngươi bắt được hắc tâm ma cho nên hiện tại ngươi đã là đại tế tự rồi. Giết chết bọn hắn đi, đây chính là huy hoàng của ngươi. “

Ngân Dạ cảm thụ được độ lạnh lẽo của dao găm, tuy rằng hắn không ngừng suy nghĩ sách lược, nhưng ánh Mắt A Thận luôn gắt gao theo dõi hắn, căn bản không cấp cho hắn bất luận cơ hội xoay người nào. Mà con dao kia cũng đồng dạng là vật bị nguyền rủa…

“Đợi một chút…” Ngân Dạ bỗng nhiên nhìn về phía giáo tổ, nói một câu: “Ngươi có biết về nhà trọ sao?”

Nhưng giáo tổ lại chẳng hề có chút phản ứng nào, giống như hắn chưa từng nghe thấy điều gì. Thế cuộc trước mắt, nhìn thế nào cũng đều thấy hết sức căng thẳng.

A Thận lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, Ngân Vũ, ta phải giết hắn. Em cũng vậy, nhưng ta đây đều là vì em, xin em hãy tin tưởng!”

“Không… Không!” Ngân Vũ xông lại muốn cứu Ngân Dạ, nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của A Thận lại không dám lộn xộn.

Ngay trước lúc A Thận ra tay vẽ 1 đường trên cổ Ngân Dạ, đột nhiên khuỷu tay phải của hắn phát ra 1 mùi cháy khét, tiếp theo giống như sáp nến bị chảy, cẳng tay cầm con dao rớt xuống mặt đất, cánh tay hắn tức khắc đứt hẳn 1 nửa!

Ở 1 mặt khác của đại sảnh là 1 tuyệt sắc mỹ nữ mặc kimono đen đứng đó. Ánh mắt nàng thờ ơ giống như vạn vật trên thế gian đều không đáng cho nàng nhìn tới.

“Ngươi… Ngươi là ai?” A thận tức khắc nổi giận rống to, mà quỷ dị chính là vết thương trên tay hắn không hề chảy máu, chỉ có 1 ít chất lỏng sền sệt bám vào đó.

Ngân Dạ và Ngân Vũ cùng nhìn về phía nữ tử kia. Nữ nhân này không phải người được Thượng Quan Miên xưng là “Lục” sao?

Nàng tiến từng bước 1 về phía Ngân Dạ và Ngân Vũ, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn tập trung trên người giáo tổ. Giáo tổ vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mà chỗ cổ của hắn bỗng nhiễn toát ra nhiệt khí, rồi giống như sáp nến bị nung cháy, máu thịt phân rã, cái đầu lập tức rớt trên mặt đất!

Giáo tổ ngã xuống cứ như vậy mà chết! Mà sau đó, hình ảnh ác linh phản chiếu trên mặt đá cẩm thạch cũng biến mất, biến thành mặt đá bình thường.

Nữ nhân mặc kimono đen chậm dãi đi về phía giáo tổ, giờ phút này tất cả bạch y nhân còn lại trong đại sảnh đều bị đứt tay đứt chân, không 1 ai có thể xông lên được nữa.

Ngân Dạ và Ngân Vũ dùng ánh mắt phi thường kinh ngạc nhìn nàng, mà nữ nhân mặc kimono nhìn về mặt đá cẩm thạch dưới chân, tiếp theo đưa mắt nhìn 2 người Ngân Dạ cùng Ngân Vũ.

Nữ nhân này… Tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?

Tuy rằng nàng có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng Ngân Dạ không có cảm giác rung động chút nào. Đối với hắn chỉ có 1 người làm tim hắn lay động chính là người hắn yêu, Ngân Vũ. Huống chi nữ nhân này nhan sắc không thể dùng ngôn ngữ miêu tả nhưng thủ đoạn cũng tàn nhẫn không thôi. Cho dù so sánh với Thượng Quan Miên cũng không thua kém. Không… coi như là Thượng Quan Miên, muốn giết chết những người này cũng không có khả năng làm nhẹ nhàng như vậy!

Sau đó, Lục rốt cục mở miệng.

“Đi thôi.”

Ngân Vũ lúc này không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Thực xin lỗi… Đầu tiên rất cảm tạ ngươi đã trợ giúp, nhưng xin hỏi… Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao ngươi có thể đi vào nơi này?”

Ngân Vũ có một loại cảm giác mãnh liệt rằng, nữ nhân này chỉ sợ không phải Tâm Ma, mà là người chân chân chính chính!

“Ta có chuyện muốn tìm tiểu thụy.” Lục nhàn nhạt mở miệng, “Trước đó còn có sự tình cần làm cho xong.”

Thân là 1 nhân loại lại có khả năng tiến vào không gian này, như vậy chỉ có 1 giải thích, nàng khẳng định có đèn dẫn đường!

Đèn dẫn đường xuất phát từ nơi nào vốn là 1 câu đố, chẳng lẽ nữ nhân trước mắt nắm được bí mật này? Nàng là người Nhật Bản? Thế nhưng tiếng trung không khỏi có chút sành sỏi quá.

Ngân Dạ lôi kéo Ngân Vũ, cấp cho nàng 1 ánh mắt. bất luận thế nào, dưới cục diện như vậy đừng nên mở miệng mới thỏa đáng. Nữ nhân gọi là Lục này quá mức thần bí, lại quên biết với Thượng Quan Miên, sao có thể là nhân vật bình thường!

Dọc theo hành lang, vách tường trước mắt đột nhiên xuất hiện vài mặt kính tròn. Nhưng theo Lục không nhừng tới gần, những tấm gương kia từng cái nát vụng, thậm chí thủy tình hoàn toàn biến thành cặn bã. Mà trước mắt nếu xuất hiện bạch y nhân nào, như vậy hậu quả của người đó thiết tưởng không chịu nổi. Bất luận tánh mạng nào ở trước mặt Lục cũng là bước chân vào khu vực tử vong!

Ngân Dạ và Ngân Vũ có rất nhiều câu hỏi, nhưng 1 câu cũng không thể nói nên lời.

Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Kế tiếp, tự các ngươi đi xuống. Không muốn chết thì đừng để nó đi ra ngoài.”

“Cái … Cái gì?” Ngân Dạ và Ngân Vũ hoàn toàn chẳng hiếu ra sao. Nữ nhân này… Đến tột cùng là ai?

Nhưng còn không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nữ nhân mặc kimono trước mắt từng bước 1 tiêu biến. nhưng nàng ta cũng không hề đem đèn dẫn đường lấy ra!

Sau một khắc, Lục xuất hiện ở khu không người bên ngoài nhà trọ. Mộng Khả Vân đã rời đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời không có 1 ánh trăng nào, tự nhủ: “Vẫn là tìm không thấy.”

Tiếp theo thân thể của nàng, xuất hiện một vết rách, nhưng… vết thương kia rất nhanh đã lan rộng toàn thân của nàng, sau đó cả người, giống như đất đá vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất, rồi từ từ biến mất.

Thời gian trôi qua khoảng năm phút đồng hồ, thì cũng ở chỗ đó bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt không gian, một cánh tay trắng nõn từ trong khe duỗi ra, sau đó
Lục toàn thân bước ra khỏi khe nứt. Nàng giơ ống tay áo lên, tự nhủ nói: “Còn có… Ba cái…”

Nàng hơi nâng tay phải lên, tiếp theo quanh đó có vô số hồ điệp màu tím đen bay đến, xoay quanh thân thể của nàng.

Mà Ngân Dạ cùng Ngân Vũ, sau khi tận mắt thấy Lục biến mất, thì hai mắt trợn to không thể tin được. Nhưng vô luận như thế nào, đây cũng là sự thật.

Không có đèn dẫn đường? Cô gái kia làm thế nào mà có thể tự do ra vào dị không gian này?

Cô ấy… Đến tột cùng là ai?

Mà Ngân Dạ vẫn không biết, vì cái gì mà mình đã tiến vào dị không gian, tràng cảnh cứ vậy mà hiện ra.

Mà những… tấm gương vỡ vụn trên mặt đất kia, Ngân Dạ cũng không biết, tà ác khủng bố chính là ẩn núp ở trong đó…