Chương 317: Tới Cửa Phàn Kích (1+2)

Ngạo Thị Thiên Địa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày kế tiếp, công việc Hàn Phong cũng không vì sự xuất hiện của Đường Vũ Nhu và Kỷ Thanh Thanh mà thay đổi. Mỗi ngày không phải ở Bách Thảo Đường luyện đan thì đi hướng dẫn đệ tử trong tông tu luyện đấu khí.

Ngược lại là Kỷ Thanh Thanh, ngày thứ hai nàng tới Huyền Thiên Tông đã cùng Lâm Phỉ Vân đi làm loạn.

Hai người tuổi tác ngang nhau, lại thêm tính cách đều là tiểu hài tử, bởi vậy rất nhanh liền nháo thành một chỗ.

Tựa hồ bị cảm nhiểm từ Lâm Phri Vân, thế nên một người vốn nhu thuận thiện lương như Kỷ Thanh Thanh cũng dần dần bộc lộ tiềm chất một ma nữ.

Hai nàng cả ngày hỉ hả cười đùa khắp Huyền Thiên Tông, đồng thời còn lấy việc trêu đùa Hàn Phong làm thú vui.

Chỉ bất quá, bằng sự khôn khéo của mình, Hàn Phong sao không biết ý đồ hai người, mỗi khi phát hiện hai nàng có gì mờ ám, Hàn Phong đều có thể đoán trước mà biết đường tránh né.

Tuy rằng mỗi lần đều không thể thành công nhưng vẫn khiến Hàn Phong phải kinh ngạc vì sự thích thú của hai nàng không hề giảm đi. Đối với hành động này của cả hai, Hàn Phong có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không trách cứ gì nhiều, hoặc là Hàn Phong căn bản không đành lòng trách cứ cả hai.

Đương nhiên, hai nàng tuy nhỏ nhưng hành sự vẫn biết chừng mực, tuyệt không làm sự tình gì quá mức, bởi vậy những người khác cũng không có ngăn cản.

Đảo mắt đã nửa tháng qua đi, tính ra cũng được gần hai tháng liên Hàn Phong luyện chế tụ thần đan cho đệ tử trong tông sử dụng.

Có tụ thần đan, sau khi sử dụng mọi người có thể nâng cao đấu khí nhanh hơn trong tu luyện.

Ngoại trừ tụ thần đan, Hàn Phong còn lo lắng tới chiến đấu ngày sau khó tránh khỏi thương vong, vì thế Hàn Phong cũng cố ý luyện chế một nhóm đan dược chuyên dành trị liệu.

Tuy rằng những thứ này nhìn như đơn lẻ, mười phần bình thương, nhưng chỉ có Hàn Phong và Trầm Ngọc biết, những đan dược này có công hiệu vượt xa rất nhiều so với đan dược bên ngoài luyện chế.

Những đan dược này không loại nào không được Hàn Phong sửa đổi thông qua kiến thức tích lũy từ kiếp trước mới đưa ra được kết quả, bởi vậy hiệu quả không thể đánh đồng so với đan dược bình thường.

Sau hoàn thành luyện chế đan dược cho Huyền Thiên Tông, phía bên Băng Tuyết Các cũng chuyển đến một nhóm lớn các loại tài liệu giao cho Hàn Phong.

Trông thấy một đống tài liệu lớn bày ra trước mắt, Hàn Phong không khỏi có chút nhức đầu.

Số lượng tài liệu không lồ như vậy, tuy nói có một phần trong đó thuộc về bản thân, nhưng vừa nghĩ tới phải luyện chế toàn bộ số tài liệu này, Hàn Phong cũng tránh không được cảm giác nhức đầu.

Suy nghĩ một chút, Hàn Phong quyết định trước tiên đặt những thứ tài liệu này sang một bên, bởi vì hắn cần phải chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Từ hơn một tháng trước, phía đế đô truyền đến tin tức, Tiêu Tấn cuối cùng đã thành công đẩy lui địch nhân, đương nhiên cái giá phải trả cũng không phải nhỏ.

Nhưng dù sao vẫn chưa lay động tới căn cơ của hoàng thất.

Mà sau đó, đế đô cũng trở thành một mảnh bình yên, vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào khác xuất hiện.

Hàn Phong cảm thấy, tuy rằng Võ Hoàng Điện thần bí khó lường, hành tung càng khó phát hiện nhưng nếu còn tiếp tục bị động, đối với bọn họ mà nói tương đối bất lợi.

Bởi vậy, lần này Hàn Phong dự định chủ động phản kích.

Đương nhiên, đây cũng coi như Hàn Phong muốn hoàn thành một nguyện vọng sau khi sống lại mà thôi.

Hắn muốn đích thân đi Tinh Hải Các một chuyến.

Đi Tinh Hải Các, mục đích tự nhiên không phải tới nói chuyện phiếm không thôi, Hàn Phong dự định là tự tay hủy đi Tinh Hải Các.

Từ việc Tinh Hải Các gây ra với Huyền Thiên Tông tại kiếp trước hay việc kết thành thù hận với Diệp Hạo Thiên tại Thiên Thánh Cốc cũng như Tinh Hải Các liên hợp mười thế lực tông môn Địa Minh Vực tới vây công Huyền Thiên Tông ở kiếp này.

Mỗi một chuyện đều đã định trước không có khả năng giải quyết trong hòa bình.

Trong lòng Hàn Phong, Huyền Thiên Tông và Tinh Hải Các không thể cùng lúc tồn tại.

Như vậy, chỉ còn một kết cục duy nhất, chính là khiến Tinh Hải Các hoàn toàn biến mất.

Huống chi, theo tin tức thu được từ Băng Tuyết Các, thế lực phía sau Tinh Hải Các chính là Võ Hoàng Điện, nói cách khác Tinh Hải Các kỳ thực coi như móng vuốt hoặc là minh hữu của Võ Hoàng Điện.

Vô luận thế nào, chỉ cần tiêu diệt Tinh Hải Các cũng đồng nghĩa với việc chặt đứt một nanh vuốt của Võ Hoàng Điện, đồng thời cũng như một kích phản đòn lại Võ Hoàng Điện.

Suy nghĩ này từ lúc Đường Vũ Nhu và Kỷ Thanh Thanh đến, Hàn Phong đã làm thành quyết định rồi.

Ngày hôm sau, Hàn Phong tìm tới Huyền Cơ Tử nói rõ một chút cho hắn biết việc này.

Huyền Cơ Tử nghe vậy cũng trầm ngâm một hồi, sau mới chậm rãi mở miệng:

– Ngươi đã quyết định, ta cũng không có ý kiến gì, Huyền Thiên Tông không có ngươi cũng chẳng còn ngày nay, bởi vậy vô luận ngươi làm cái gì, mặc kệ cuối cùng có thất bại ta tin tưởng mọi người cũng sẽ ủng hộ ngươi.

Hàn Phong nghe được Huyền Cơ Tử nói vậy cũng cảm động nói:

– Đa tạ tông chủ!

Khoát tay áo, Huyền Cơ Tử cười nói:

– Lần này, ngươi muốn dẫn bao nhiêu người đi?

– Bằng một Tinh Hải Các, chỉ cần dẫn theo hai người Phí lão và Bố Lôi Địch đã là coi trọng bọn chúng rồi.

Hàn Phong tự tin trả lời.

– Được rồi, nếu có chuyện gì, cứ nói cho ta!

Huyền Cơ Tử cũng gật đầu nói.

Đối với thực lực hiện tại của Huyền Thiên Tông, Huyền Cơ Tử mười phần rõ ràng, bởi vậy cũng không nói gì thêm.

Đi ra khỏi chỗ Huyền Cơ Tử, Hàn Phong liền trực tiếp đi tìm Phí lão và Bố Lôi Địch, nói rõ sự tình cho hai người một hồi, cả hai không chút suy nghĩ liền lập tức đồng ý.

Rất nhanh, Hàn Phong chào hỏi mọi người rồi dẫn theo Phí lão và Bố Lôi Địch rời Huyền Thiên Tông.

Tinh Hải Các tuy rằng không ở cùng một tòa thành với Huyền Thiên Tông, nhưng khoảng cách hai bên cũng không tính quá xa.

Dùng thực lực hiện tại của ba người Hàn Phong, chỉ cần thời gian một ngày đêm là tới.

Mà Hàn Phong dự định chuyến này đánh cho đối phương trở tay không kịp, bởi vậy trong Huyền Thiên Tông ngoại trừ mấy người trọng yếu biết được, còn lại không ai biết Hàn Phong rời Huyền Thiên Tông có mục đích gì.

Qua hai ngày đường, rốt cục tại buổi đêm ngày thứ hai, ba người đã đi tới Tinh Hải Thành, nơi Tinh Hải Các tọa trấn.

Tinh Hải Thành này kỳ thực coi như là địa bàn Tinh Hải Các, đại bộ phận sản nghiệp nơi này đều có quan hệ với tay chân Tinh Hải Các.

Có những sản nghiệp này, mỗi năm Tinh Hải Các có thể đổi lấy vô số kim tệ cùng các loại tài liệu trận quý hiếm lạ. So với điểm này, nội tình Huyền Thiên Tông xác thực vẫn còn kém xa các thế lực nhất lưu kia. Nếu như không phải dựa vào phương pháp bồi dưỡng tài liệu trân quý của Lão Dược Si, chỉ sợ Huyền Thiên Tông bây giờ còn chưa thoát khỏi cảnh túng quẫn.

Trong một tòa tửu lâu giữa Tinh Hải Thành, Hàn Phong cùng hai người Phí lão ngồi ở một góc.

– Hàn tiểu tử, ngươi nói chúng ta cần làm như thế nào?

Bố Lôi Địch ngồi một bên, vừa uống rượu vừa dò hỏi.

Hàn Phong nghe vậy, không chút do dự đáp:

– Tự nhiên là trực tiếp đánh tới, lần này tới Tinh Hải Các có hai mục đích, một là phản kích Võ Hoàng Điện, một nữa là dành cho những thế lực có ý đồ với Huyền Thiên Tông một cảnh cáo, cho bọn họ thấy được đắc tội Huyền Thiên Tông ta sẽ có kết cục như thế nào.

Phí lão và Bố Lôi Địch nghe xong cũng mười phần tán thành.

Ba người nghỉ ngơi một hồi, đợi cho sắc trời tối dần, lúc này Hàn Phong dẫn theo Phí lão và Bố Lôi Địch thẳng hướng Tinh Hải Các đi tới.

Càng tiếp cận Tinh Hải Các, trong lòng Hàn Phong cũng đang bắt đầu một mạch suy nghĩ.

Giờ khắc này, tình cảnh này, đối với kiếp trước của hắn mà nói, chính là trở về sau khi vượt qua không biết bao nhiêu giấc mộng.

Từ khi Huyền Thiên Tông ở kiếp trước bị Tinh Hải Các chiếm đoạt, Hàn Phong không giây phút nào quên nghĩ tới một ngày có thể tự mình xông lên Tinh Hải Các báo thù diệt môn.

Chẳng qua, Hàn Phong không nghĩ tới chính là, kiếp trước mất thời gian hơn bốn trăm năm cũng không hoàn thành được ước nguyện này, không nghĩ tới tại kiếp này mới qua thời gian mấy năm đã làm được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Phong cảm khái dị thường.

Mang theo những mạch suy nghĩ khác nhau, ba người rất nhanh liền đi tới địa bàn Tinh Hải Các.

Trông thấy trên đỉnh đầu, ba chữ Tinh Hải Các khắc lớn lấp lóe kim quang, nhìn lại vô cùng khí thế, Hàn Phong thu hết mạch suy nghĩ, khóe miệng không khỏi nổi lên một cỗ cười nhạt.

Hàn quang trong mắt chợt lóe, cũng không thấy Hàn Phong có động tác gì, tay chỉ nhẹ vung lên, nhất thời một đạo kình khí vô hình bắn thẳng về phía bảng hiệu.

“Rắc rắc!”

Một tiếng âm hưởng rất nhỏ vang lên rõ ràng giữa xung quanh tĩnh lặng.

Ngay sau đó, tấm bảng hiệu sừng sững giữa trời bị trực tiếp đánh rớt xuống trên mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề.

Lập tức, Hàn Phong tung cước, lạnh lùng đạp lên bảng hiệu, dưới cước lực được Hàn Phong gia chú kình khí, bảng hiệu nứt thành từng mảng rồi chớp mắt biến thành vô số mảnh vụn, bay lả tả trên không trung.

Làm xong tất cả chuyện này, Hàn Phong còn lạnh lùng lên tiếng:

– Hôm nay, ta sẽ khiến Tinh Hải Các giống như tấm bảng hiệu này, xóa tên hoàn toàn trên đại lục.

Giờ khắc này, Phí lão và Bố Lôi Địch đứng tại phía sau Hàn Phong không hẹn mà cùng cảm thụ được trên người Hàn Phong phát ra một cỗ tức giận ngập trời.

Hai người tuy rằng không rõ vì sao Hàn Phong lại nổi giận như vậy nhưng những thứ này cũng không phải trọng điểm, bọn họ chỉ biết một điều ngày hôm nay tới đây gây nháo sự, như vậy là đủ rồi.

Chỉ một thế lực còn không được tính hàng nhất lưu, Tinh Hải Các đối với bọn họ mà nói, căn bản không có bất cứ uy hiếp gì.

Mà lúc này, Hàn Phong vẫn là người dẫn đầu, trước nhất xông thẳng phía bên trong Tinh Hải Các chạy đi.

Hai người Phí Lão và Bố Lôi Địch liếc mắt nhìn nhau, rồi cũng theo sát sau đó.

Ba người đi chưa tới một hồi liền phát hiện ra vài tên đệ tử Tinh Hải Các đang canh giữ cửa vào.

Mấy tên này cũng phát hiện ba người Hàn Phong đột nhiên xông tới, trong lòng nổi trận kinh hãi, một tên trong đó phản ứng nhanh hơn, vội vàng rút binh khí của bản thân chỉ vào ba người phẫn nộ quát:

– Các ngươi là người phương nào? Vì sao tự tiện xông vào Tinh Hải Các?

Đối mặt với chất vấn của vài tên đệ tử, Hàn Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời, lập tức bay thẳng tới trước mấy người.

Nhất thời, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó vài tên đệ tử này đã thấy ngã nằm trên mặt đất, mắt trợn tròn bất động.

Nơi cổ của mấy người hiện rõ một vết máu giống nhau.

Người vừa hạ thủ chính là Hàn Phong, trong tay hắn hiện còn nắm một thanh bí khí trong suốt.

Nhìn những tên đệ tử chết không nhắm mắt, Hàn Phong thấp giọng lẩm bẩm:

– Muốn trách chỉ có thể trách các ngươi là người của Tinh Hải Các.

Nói xong, Hàn Phong cũng không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp xông thẳng vào bên trong.

Theo mỗi bước tiến, khí thế trên người Hàn Phong cũng tăng lên, chỉ trong chốc lát thời gian, khí thế trên người Hàn Phong đã hoàn toàn kéo tới đỉnh.

Mà vừa lúc này, từ bốn phương tám hướng đột nhiên không ngừng chạy đến một đám người.

Thấy đoàn người không ngừng vọt tới từ bốn phương tám hướng, Hàn Phong cũng không có nhiều lắm kinh ngạc.

Từ lúc mới tới đây, hắn đầu tiên đạp tan bảng hiệu của người ta, lại đánh chết vài đệ tử Tinh Hải Các, hơn nữa khí tức trên người cũng không ngừng phát tán.

Làm ra nhiều động tĩnh như vậy, mục đích của Hàn Phong tự nhiên là muốn dẫn người trong Tinh Hải Các đi ra, hắn cũng không muốn phí nhiều công sức đi tìm.

– Không biết người phương nào quang lâm Tinh Hải Các chúng ta, nếu như đắc tội chỗ nào đó xin hãy thứ lỗi.

Lời vừa dứt, một thân ảnh từ trong đoàn người đi ra.

Người này là một trung niên nam tử sắc mặt hiền hòa, mặc một thân trường sam màu trắng rộng rãi nhưng không thiếu phần quý phái.

Hàn Phong nhìn lại phía phát ra thanh âm, liếc mắt liền nhận thức được thân phận của hắn.

Dáng dấp người này có vài phần tương tự so với Hạo Thiên, Hàn Phong căn bản không cần đoán liền biết được thân phận của hắn, chính là các chủ Tinh Hải Các, Diệp Khải Minh.

Chẳng qua, Hàn Phong sau khi quét mắt toàn bộ cũng không phát hiện thấy thân ảnh Diệp Hạo Thiên, không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Mà lúc này, Diệp Khải Minh nhìn ba người Hàn Phong đứng giữa sân, trên mặt cũng không thấy biểu tình đặc biệt, cất giọng không mặn không nhạt như trước:

– Không biết ba vị từ đâu tới, vì sao lại vô cớ xông vào Tinh Hải Các ta?

Hàn Phong tự nhiên hiểu rõ, Diệp Khải Minh thấy bọn họ đều là cường giả Thiên giai nên nói chuyện mới khách khí như vậy.

Nếu như đổi lại thành một tên tôm tép nào đó, phỏng chừng lúc này Diệp Khải Minh đã trực tiếp sai người tới bắt giữ rồi, sao còn khách khí trước mặt hắn như vậy.

Bất quá vô luận Diệp Khải Minh có thái độ thế nào, đều không thể cải biến được quyết định của Hàn Phong.

– Các chủ chẳng lẽ là quý nhân hay quên, sự tình hai tháng trước các ngươi vây công Huyền Thiên Tông, ta đến nay vẫn còn nhớ mãi a!

Hàn Phong vừa cười vừa nói.

– Huyền Thiên Tông!

Nghe được ngữ điệu như cười như lạnh của Hàn Phong, con ngươi Diệp Khải Minh hiện lên từng tia rối loạn nhìn xuống đám đông chúng đệ tử.

Hiển nhiên, tất cả mọi người ở đây đều biết sự tình xảy ra ở Huyền Thiên Tông, tràng đại chiến hai tháng trước Huyền Thiên Tông một mình đối kháng liên quân do Tinh Hải Các dẫn đầu mười mấy tông môn, nhưng cuối cùng phía liên quân chỉ còn được hai ba người chạy ra.

Đương nhiên, hai ba người may mắn chạy thoát được nay tự nhiên cũng do Hàn Phong cố ý, mục đích của hắn là muốn cho mấy người này mang tin tức quay về.

Về phần Hạo Thiên, đến tột cùng rời đi bằng cách nào, Hàn Phong vẫn chưa biết được, thế nhưng khi hắn nhớ tới Võ Hoàng Điện, mơ hồ cũng có chút minh bạch.

Chẳng qua, lấy hiểu biết về Hạo Thiên từ kiếp trước của Hàn Phong, hắn rõ ràng thuộc về hạng người cao ngạo, thiên phú bản thân cũng không tồi. Người như hắn thế nào lại đơn giản thỏa hiệp với người khác?

Huống chi, dùng tư chất của hắn, thời gian bước vào cảnh giới Thiên giai cũng không gặp phải cản trở gì quá lớn, nói hắn tiếp thụ cải tạo huyết tế của Võ Hoàng Điện, trong lòng Hàn Phong không mấy tin tưởng chuyện này.

Chỉ bất quá, nếu không phải vậy hắn làm thế nào có thể đạt được tín nhiệm của Võ Hoàng Điện, từ đó thu được bí thuật của Võ Hoàng Điện.

Hàn Phong tin tưởng, ngoại trừ bí thuật của Võ Hoàng Điện ra, không còn người nào có thể thần không biết quỷ không hay thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn và Lý Thần.

Mà lúc này, sau giây lát thoáng ngây người, Diệp Khải Minh đã lấy lại được phản ứng, sắc mặt cũng không còn trầm ổn như trước mà chuyển thành âm trầm, cất giọng nói:

– Nguyên lai là chư vị Huyền Thiên Tông, chẳng qua không biết các vị tới đây có mục đích gì.

Đối với mục đích ba người Hàn Phong tới đây, tất cả mọi người sợ rằng đều biết rõ trong lòng, chẳng qua Diệp Khải Minh vẫn còn cố ý dây dưa hỏi tới.