Chương 539: Tiểu Bạch Bị Lãng Quên

Ngạo Thị Thiên Địa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dù sao võ giả thì cũng là người, mà đã là người thì sẽ sợ chết, đối mặt với thực lực tuyệt đối thì mặt mềm yếu của nhân loại rất dễ bị khơi ra.

Trầm Ngọc và Tiêu Linh chúng nữ khi thấy Hàn Phong bị đánh rơi xuống đất thì liều lĩnh xông tới chỗ hắn.

Cũng may Phí lão và Bố Lôi Địch luôn thủ hộ bên cạnh đã kịp thời ngăn lại.

Võ Hoàng một kích đắc thủ thì cười nhạt nói:

– Không biết tự lượng sức!

Tiêu Linh và Trầm Ngọc mặc dù bị hai người Phí lão cản lại nhưng vẫn không nhịn được bi thương, lo lắng nhìn Hàn Phong kêu tên hắn.

Võ hoàng nghe thanh âm của chúng nữ không khỏi cười nhạt liên tục, hắn nhìn Hàn Phong nằm xa xa rồi nhàn nhạt nói:

– Hàn Phong, mấy năm nay ngươi luôn đối nghịch với ta, ta thấy ngươi là nhân tài nếu hôm nay ngươi khẳng khái hiệu trung với ta, ta liền thả ngươi một mạng, thế nào?

Lời này Võ Hoàng vừa nói ra khiến đám người của Liên minh lẫn Võ Hoàng điện đều giật mình kinh hô.

Ai cũng không ngờ sinh tử đại địch số một từ trước tới này của Võ Hoàng điện là Hàn Phong lại được Võ Hoàng ưu ái!

Trong lòng một số người Liên minh cũng có chút ao ước, hiệu trung cho Võ Hoàng ít nhất còn có thể bảo toàn tính mạng.

So sánh với tính mạng bản thân thì những cái khác tựa hồ không đáng kể.

Những người có suy nghĩ này cũng chỉ là số ít, đa phần thì rơi vào tâm trạng lo lắng, nhất là mấy người Trác Minh, bọn họ lo lắng nếu ba người Hàn Phong mất đi thì đối với sĩ khí của Liên minh sẽ bị đả kích rất mạnh.

Nhưng lúc này không phải bọn họ có thể mở miệng lên tiếng được.

Một kích tuỳ tiện vừa rồi của Võ Hoàng đã dập tắt ý niệm muốn tiến lên trợ trận của bọn họ.

Nếu không phải bọn họ yếu hơn ba người Hàn Phong nhiều, và cũng không phải là mục tiêu của Võ Hoàng thì có lẽ lúc này bọn họ đều đã nằm yên trên mặt đất hết rồi.

Ngay lúc này Hàn Phong gian nan đứng lên, hắn cảm thấy toàn thân khí huyết nhộn nhạo, còn chưa kịp mở miệng trả lời Hàn Phong đã không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Hàn Phong không khỏi cười khổ, Võ Hoàng chỉ tuỳ tiện một chưởng đã khiến hắn thổ huyết không ngớt. Muốn đứng lên cũng phí rất nhiều khí lực chứ đừng nói tới tiếp tục chiến đấu.

Không biết tình huống của Triệu Vô Cực có khá hơn chút nào không? Thiên giai cửu phẩm quả nhiên đáng sợ.

Mặc dù như thế nhưng khi nghe Võ Hoàng nói, Hàn Phong khẽ nhíu mày, cười nhạt nói:

– Võ Hoàng, ngươi cho rằng ta nguyện ý trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ giống đám Võ Hoàng điện các ngươi sao?

Đối với ngữ khí trào phúng của Hàn Phong, người Võ Hoàng điện liền giận dữ, nhưng Võ Hoàng lại không có chút tức giận nào, tựa hồ hắn rất coi trọng năng lực của Hàn Phong:

– Mặc dù ngươi không quan tâm tính mạng của ngươi, nhưng ở đằng kia hình như còn có vài bị hồng nhan tri kỷ của ngươi, lẽ nào ngươi muốn nhìn các nàng chết cùng ngươi?

Nghe Võ Hoàng nói, Hàn Phong liền quay đầu lại nhìn vẻ mặt lo lắng của chúng nữ, hắn muốn bước tới trấn an nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ đành cười gượng một cái rồi nhắm mắt lại hít một cái thật sâu.

Khi mở mắt ra ngữ khí Hàn Phong rất băng lãnh:

– Không cần nhiều lời, các nàng đều hiểu, tuyệt không trách ta!

– Ha ha, hảo hảo! Ngươi đã ngoan cố như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Võ Hoàng cười ha hả để che giấu nội tâm đang tức giận của hắn.

Bước vào Thiên giai cửu phẩm trở thành đại lục đệ nhất cường giả, là thần của đại lục vậy mà con kiến hôi như Hàn Phong lại dám khiêu chiến uy quyền của hắn.

Võ Hoàng đã cấp cơ hội, nếu Hàn Phong không muốn thì Hàn Phong trong mắt Võ Hoàng chỉ còn là một địch nhân, mà đối với địch nhân Võ Hoàng hắn chưa bào giờ nhân từ.

– Ngươi phải trả giá cho sự ngu xuẩn của ngươi!

Võ Hoàng quát khẽ một tiếng, ngay sau đó một đầu ngón tay bao trùm trong tử khí đen nhánh như một hắc tiễn trong chớp mắt đánh nên người Hàn Phong khiến hắn không kịp né tránh.

Hàn Phong vốn còn muốn tận lực chống lại nhưng thực lực của Võ Hoàng quá cường đại.

Một kích tức giận này so với một chiêu hời hợt khi nãy còn hung hiểm hơn rất nhiều, Hàn Phong ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền bị mũi hắc tiễn kia đánh trúng.

– Phốc!

Máu không ngừng tuôn ra, Hàn Phong cảm thấy thân thể như bị xé rách ra vậy.

Lực lượng cường đại đó không chỉ đánh lên người Hàn Phong mà còn đánh thủng một cái hố to sau lưng hắn, khiến hắn vừa mới cố gắng đứng dậy lại phải vào trong hố nằm.

Mấy người Trác Minh cũng nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh này.

Tiêu Linh và Trầm Ngọc lúc này đã trở thành lệ nhân, các nàng muốn đi hỗ trợ nhưng cái gì cũng không làm được, nếu như có thể, các nàng nguyện vì thay Hàn Phong chịu đựng tất cả những chuyện này.

Toàn trường lúc này hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Vô Cực và Hư Không lúc trước chịu một kích tới giờ vẫn chưa thể đứng dậy được.

Đúng lúc này thì Võ Hoàng đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng:

– Vẫn chưa chết! Đúng là ngoan cường!

Theo lời Võ Hoàng vừa dứt, trong cái hố kia phát ra một chút âm thanh.

Ngay sau đó, một bàn tay từ bên trong đá vụn vươn lên, thân hình Hàn Phong chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.

Gian nan đứng lên một lần nữa, bây giờ Hàn Phong tóc tai bù xù, quần áo rách tươm, trên người toàn là vết máu loang lỗ, khuôn mặt tái nhợt như người chết.

Hàn Phong cũng không biết tại sao hắn vẫn chưa chết, tuy rằng toàn thân đau đớn nhưng hắn biết mình vẫn chưa chết.

Hắn cũng không biết tại sao bản thân vẫn có thể đứng lên, có lẽ đây chỉ là hành động vô thức của thân thể.

Đầu óc hắn lúc này đã có chút mơ hồ, thực lực của Võ Hoàng quá đáng sợ, mặc dù thân là Thiên giai bát phẩm cùng với thân thể hoàn mỹ nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Võ Hoàng.

Hàn Phong dựa vào bản năng đứng lên, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất là: không được chết!

Ở phía hắn còn có người hắn phải bảo vệ, đó là những người mà hắn kiếp này hắn đã phát thệ sẽ bảo vệ bằng mọi giá.

Mặc dù là thế nhưng hắn hiện tại ngoài trừ có thể đứng lên thì toàn thân không còn chút khí lực nào, tự thân hắn còn khó bảo toàn chứ đừng nói bảo vệ người khác.

Hàn Phong cực kỳ ảo não: “Ta phải làm thế nào đây?”

Hàn Phong không ngừng tự hỏi bản thân như thế.

Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Hàn Phong, đối với hắn, Hàn Phong chỉ là một con kiến hôi, tuy rằng con kiến này ngoan cường hơn so với những con kiến bình thường khác nhưng trước sức mạnh tuyệt đối trong tay hắn thì vẫn không là gì cả.

Hai lần liên tục xuất thủ mà vẫn không thể giết chết Hàn Phong đã làm Võ Hoàng rất tức giận.

– Ngươi giỏi lắm! Một chiêu kế tiếp này, ngươi nhất định phải chết!

Hàn Phong ngoan cường đã triệt để kích phát sự tức giận của Võ Hoàng, với hắn thì một cường giả Thiên giai cửu phẩm như hắn muốn bóp chết một con kiến hôi mà phải dùng tới ba chiêu là một sự sỉ nhục rất lớn.

Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến thần uy của hắn!

Sau khi trở thành Thiên giai cửu phẩm, Võ Hoàng đã tự xem bản thân hắn là thần, là chúa tể duy nhất của thế giới này.

Nghĩ vậy, khí tức trên người Võ Hoàng bắt đầu vận chuyển không giữ lại chút nào. hắn phải đem tên tiểu tử Hàn Phong này phân thây mới có thể vãn hồi được uy nghiêm của hắn.

Thần uy, không được khiêu chiến!

Theo động tác của Võ Hoàng, tử khí ngập trời một lần nữa tập trung lại, dưới sự điều khiển của hắn trong nháy mắt đã tụ thành một đoàn rồi hoá thành một luồng hắc quang nhanh chóng phóng tới chỗ Hàn Phong.

Đối mặt với lực lượng huỷ diệt này, Hàn Phong không hề nhúc nhích.