Chương 274

Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hai phút sau, phòng sách.

‘‘Bà nói gì? Phu nhân may quần áo?’’ Tiêu Trì có chút kinh ngạc: “Đích thân cô ta may?”

“Đúng vậy” nữ giúp việc cung kính đáp: “Phu nhân đích thân may đồ cho mình, cô ta bảo tôi mang chỉ và kéo đến, rồi lấy rèm cửa phòng tắm kéo xuống, lấy bộ đầm màu xanh lam để chỉnh sửa. Động tác phu nhân rất nhanh, lúc cắt rèm cửa rất dứt khoát, lúc tôi đến thư phòng ngài, bộ đồ phu nhân đã may gần xong, đợi xíu nữa, chắc sẽ mặc bộ đó.”

Để tránh mình bị phạt, người giúp việc cố gắng kể càng chi tiết càng tốt.

“Cô còn biết may quần áo? Chuyện này thú vị thật.” Mắt Tiêu Trì nhẹ nhàng dãn ra.

Anh đích thật là cố ý lựa mấy bộ đồ lộ da thích mang đầy ý luyến ái cho Vân Điềm, chính là coi thử Vân Điềm xử lý như thế nào.

Đương nhiên, chuyện này cũng chả có gì che giấu, anh cũng vừa tìm hiểu qua Vân Điềm xíu, người phụ nữ ngày nhìn biểu hiện thì có vẻ thoáng, nhưng mà cũng hay mắc cỡ, chắc chắn không để mình đầy vết tích đến Nhất Khuynh Sơn Trang, nên anh muốn làm khó cô chút.( Làm khó phụ nữ, là lần đầu Tiêu Trì làm, anh vốn không ý thức được rằng kế hoạch nho nhỏ của anh, một chút cũng không giống tác phong của anh.)

Anh cho rằng Vân Điềm cùng lắm là không chịu mặc đồ, tức giận chạy đến chỗ anh quậy, nếu vậy, người chiếm thế chủ động là anh.

Nhưng ai ngờ, cô lại tự tìm cách giải quyết?

Nhưng không phải chưa đi học qua sao? Được nuôi dưỡng trong Nông trại như con nha đầu hoang? Cô còn biết thiết kế đồ ư?

Hay là. Cô chỉ đơn thuần là biết may, vốn không hiểu gì về thiết kế?

Còn nữa, sao cô thuyết phục được người giúp việc lấy kim chỉ và mấy đồ đó cho cô?

Nghĩ tới đây, Tiêu Trì cố ý nói lạnh lùng: “ Cho nên, bà không nghe rõ mệnh lệnh của tôi? Ý nguyên bản của tôi là, kêu bà mời phu nhân lựa một trong những bộ mà tôi đưa bà, chứ không phải bảo cô ta động tay sửa đổi!

Hay là, bà cảm thấy mình ở bên tôi hầu hạ lâu quá rồi, có thể kháng lệnh tôi?

Hừm! Tôi không thể chịu đựng được nhất, là người không có quy tắc, bà có còn muốn làm người nhà họ Tiêu không?

Người giúp việc bị dọa “ngã” quỳ xuống đất, liền nói: “không! Không phải vậy, chủ nhân, tôi sống là người nhà họ Tiêu, chết là người nhà họ Tiêu, tuyệt đối không có ý rời xa, phản bội Tiêu gia, cũng không dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân!”

“Tôi biết ý chủ nhân là bảo phu nhân phải chọn một bộ trong số đó, nhưng phu nhân nói, đã là vợ của gia chủ, tức là nữ chủ nhân Tiêu gia, Tiêu gia là gia tộc lớn trọng quy tắc, căn dặn và mệnh lệnh của chủ, tôi…không dám không nghe.”

Hả? Người phụ nữ này còn biết chiêu này?

Tiêu Trì phát hiện mình không hiểu Vân Điềm, trong lòng nảy lên chút cảm giác kì lạ, giống như trên người Vân Điềm rốt cuộc cô có bản lĩnh và điều thú vị gì.

15 phút sau, Vân Điềm tự mặc bộ đầm mà cô thiết kế xuống đại sảnh.

Phần đuôi cá của chiếc đầm màu xanh được biến tấu thành dạng đầm ôm kiểu ngắn, bên ngoài có một lớp vải cát trắng mềm mại, lớp bên ngoài nữa lại thêm một lớp màu xanh nhạt, không di chuyển, vốn không phát hiện điều gì, khi di chuyển, lại in hình dáng của đôi chân thon dài, mê hoặc lòng người.

Thân trên là kiểu cúp ngực, bên ngoài cũng là một lớp vải cát trắng, bông hoa đứng màu trắng, điểm nhấn đặt ở trung tâm chiếc đầm xanh, hai đóa hoa giữa hai bên eo, một ở trên vai, những chất liệu cát trắng ấy nhìn đơn giản, nhưng theo từng bước chân của Vân Điềm, lại phiêu diêu vô lối, lúc này, khiến cô lộ ra một khí chân thần tiên kiều diễm, giống như một giai nhân bước ra từ trong bức tranh.

Lúc này, đến cả Tiêu Trì cũng nhìn đến ngây người.

Đây là… Vân Điềm?

Người vợ anh mới cưới về?

Lúc thì xảo trá, lúc hoang dã, lúc phóng túng, lúc lại nội tâm, có chút giống tinh linh đầy khuyết điểm, có lúc lại giống con yêu tinh xảo huyệt, có lúc giống một cô gái đơn thuần, giờ lại hóa thân thành nữ thần tuyệt diễm?

Vân Điềm thu gom toàn bộ phản ứng của Tiêu Trì lại trong ánh mắt, trong lòng mừng thầm.

Xem ra, lấy bản lĩnh của cô ra, quả thực có hiệu quả.

Cô gợi cảm đến bên cạnh Tiêu Trì: “Trì à, xem biểu hiện của anh, có chút thất vọng?”

Cô thiết kế như vậy, chỗ nên che đều che hết, không hở bất cứ gì.

“Biết lên kế hoạch để xem chuyện cười của em thất bại, là cảm giác gì?”

“Không tốt lắm đâu? Haha..Trì à, anh phải biết, sau này chúng ta là vợ chồng, vợ chồng một thể cùng vinh nhục mà, anh muốn em xấu hổ, tuy xuất phát điểm khiến em có chút khó chịu, nhưng không sao, em là người rộng lượng nhất, tha thứ cho anh, càng huống hồ thủ đoạn nhỏ đó của anh, đâu làm khó được em chứ”

Nói xong, Vân Điềm mới cố ý vỗ vai của Tiêu Trì cái: “Nhưng, anh cũng đừng tức, lần sau, cố gắng lợi hại hơn, haha”

Biểu hiện đắc ý của cô, giọng cười thanh cao mang chút khàn khàn, khiến lòng của Tiêu Trì có chút phức tạp.

Đây mới là bản chất của người phụ nữ này, chuyện nhỏ như thế, đã đắc ý không còn quy tắc gì, còn dám vỗ vai anh?

Nhưng, đối với hành động láo xược của cô, sao anh không giận chút nào?