Chương 205

Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Không! Cô tạm thời đừng cử động cô Cố, tuyệt đối đừng cử động nhé cô Cố.” Chu Hoành nói: “Đợi sau khi tôi đến hãy nói.”

Anh ta không trực tiếp nói với xã hội đen, Vân gia, Hoắc gia, Giang gia đã hợp lực để bảo vệ Cố Du, bởi vì anh ta biết xã hội đen không phải là người của anh ta, anh ta trước tiên phải ổn định lại, nếu không thì thật sự sẽ hại đến Cố Du, ngay cả chín mạng của anh cũng không đủ trả.

Sau đó, bọn côn đồ đó đã ngửi thấy mùi vị có chút nguy hiểm.

Cô Cố?

Lúc trước đó Chu Hoành tìm anh ta, miệng luôn nói rằng Cố Du chết tiệt, ném cô ta vào lầu xanh làm nữ hầu thấp hèn nhất trong thành phố. Nhưng lúc này anh ta lại xưng hô thế này?

Chẳng lẽ, Chu Hoành cũng biết Cố Du là con dâu Giang gia, như vậy anh ta sẽ gặp nguy hiểm?

Không được, anh ta không thể để điều này xảy ra. Anh ta phải hỏi lại và tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Chu Hoành.

Sau khi quyết định, côn đồ đã hỏi Chu Hoành: “Anh Hoành, chuyện gì đã xảy ra? Dường như anh có kế hoạch khác cho con tiện nha đó? Em nói anh nghe, con tiện nha đó rất khó bắt, còn đám đe doạ em dám động đến cô ta thì cô ta sẽ cho người trả thù! Này! Không phải chỉ là một con nha đầu thôi sao có năng lực gì chứ? Tuy nhiên, con tiện nha đầu đó cũng khá thông minh, đoán được phía trên em có người…”

“Được rồi, tôi biết rồi, nói tóm lại bây giờ cậu đừng động vào cô ta, mau chóng gửi địa chỉ cho tôi.” Chu Hoành ngồi trong xe, hoàn toàn không nghe côn đồ nói gì, anh ta chỉ nghĩ rằng nhanh chóng chạy qua đó, ngăn chặn những côn đồ khác làm hại đến Cố Du, mang lại cho anh ta thảm hoạ lớn.

Côn đồ nghe những lời này, trong lòng không còn đáy: “Vậy…anh Hoành, anh đã hứa cho em phần thường…”

“Vẫn còn mặt mũi nói đến phần thưởng sao?” Đã gây ra một rắc rối lớn cho tôi như vậy, nếu không phải anh của cậu không đui mắt và đưa Cố Du lên thuyền thì làm sao có chuyện như vậy xảy ra?

Chu Hoành rất muốn chửi một trận, nhưng vì muốn né tránh những con chó của xã hội đen, anh ta phải chịu đựng sự tức giận này trong lòng mình, sau đó bình tĩnh lại: “Cậu đừng quên, người khiến cho việc kinh doanh của chúng ta rò rỉ là do anh cậu, người chết thì mọi thứ biến mất, anh cũng không tính toán với các cậu nữa, còn để các cậu trói Cố Du và Trương Thông để trả thù….

Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện đã giải quyết xong, những lợi ích nên có sẽ không vắng mặt cậu, cậu giữ chặt người giúp tôi và đợi tôi đến nói tiếp.”

Côn đồ nghi ngờ, sau khi do dự thì cũng đã gửi địa chỉ cho Chu Hoành.

Chu Hoành nhanh chóng thông báo cho tài xế đến vị trí đó. Đồng thời dựa theo số điện thoại Vân gia, Hoắc gia, Giang gia gọi qua và gửi qua một phần. 5 phút sau, gọi điện thoại qua, không cần biết đầu dây bên kia là ai và luôn mở miệng giải thích: “Địa chỉ tôi gửi ngài đã nhận được chưa? Em họ của A Đạt đã trói người ở đó, tôi bây giờ đến ngăn chặn họ.

Ngài phải tin tôi, đây không phải là ý nghĩ của tôi, đều là do thằng em họ của A Đạt biết rằng anh trai đã chết vì thế hận trong lòng. Trước đó tôi đã khuynh cậu ta, tôi không biết cậu ta gan như vậy, còn dám ngay lúc trời sáng như vậy bắt cóc người, tôi cũng không biết thân phận của cô Cố.

Nếu tôi biết cô Cố quý giá như vậy thì tôi sẽ mất mạng, tôi cũng không để họ làm hại đến cô ta. Chuyện này, tôi nhất định sẽ giải thích, mời ngài nói một vài điều tốt của tôi trước mặt cô Vân, ngài Hoắc, Giang thiếu, tôi rất biết ơn…”

Vào lúc này, tất nhiên sẽ đổ tội lỗi cho người khác. Chỉ cần Vân gia, Hoắc gia và Giang gia có thể thấy anh ta chủ động đưa địa chỉ và “kẻ giết người”, cũng có thể tha thứ một chút.

Tại nhà máy cũ.

Côn đồ kết thúc cuộc gọi với Chu Hoành, cậu ta bước về là liếc nhìn Trương Thông ngay dưới đất, lại một lần nhìn vào người bị trói Cố Du, trong lòng càng trở nên khó chịu.

Mặc dù Chu Hoành không nói gì, nhưng vì anh ta không nói gì thậm chí càng khiến cậu ta khó an tâm hơn. Những người đi theo con đường này đều là vì lợi ích và quyền lực tối cao, Chu Hoành sức lớn nhưng lại không trung thành, nghe nói rằng anh ta dựa vào việc bán đứng anh em nên mới leo được đến đây. Cảm thấy rằng, lần này cậu ta sẽ bị Chu Hoành bán đứng.

“Cố Du, cô thành thật mà nói, có phải cô biết người bỏ tiền ra để yêu cầu chúng tôi làm việc này là ai không?” Ngay chỗ Chu Hoành cậu ta không nhận được câu trả lời vì thế côn đồ lại cố gắng nghe thông tin từ chính miệng Cố Du.

Cố Du vừa nghe anh ta nói vậy, quả nhiên biết rằng có người chỉ định cậu ta, trả lời: “Tôi không biết, nhưng trong tay tôi có thứ liên quan đến người của chiếc thuyền buôn lậu này, có thể đoán được…cái gì? Sau hậu trường thì người đàn ông đó quyết định bàn chuyện này với tôi rồi?”

“Thôi bỏ qua đi!” Côn đồ nói: “Tốt nhất là cô đừng nên chơi bất kỳ mánh khoé nào khác, dù cho oanh Hoành có qua đây thì tôi cũng tự tay huỷ diệt anh ta.

Trong lòng Cố Du nhẹ nhõm hẳn, có vẻ như người chỉ định bọn họ chính là cái người tên “Anh Hoành”, Anh Hoành đó muốn qua đây sao?

Điều này có thể dành nhiều thời gian cho cô ấy và Trương Thông hơn.

Ai biết được tên xã hội đen đã đi thẳng về phía Trương Thông, kéo anh ta lên khỏi mặt đất: “Tiện nha đầu không được cử động, để cho bố mày ra tay chút nào!”

Côn đồ sớm đã không chịu đựng được và muốn ra tay rồi, làm những chuyện này làm thế nào có thể ngăn chặn nó nếu không thấy máu?

Chân đấm điên cuồng lên người Trương Thông.

Trương Thông không ngừng né tránh, liên tục kêu đau.

Cố Du cũng hét rất lớn: “Dừng tay, các ngươi mau dừng tay, không được đánh cậu ta, không được đánh cậu ta, mau dừng tay, dừng tay!”