Chương 239

Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Đăng vào: 11 tháng trước

.

63239.

‘‘Cô muốn tôi bỏ ra sức lực và tiền tài?’’

Trầm mặc một lát, Bạc Giản Thương hỏi.

‘‘Nhân lực, không được!’’ Hắn nói tiếp: ‘‘Tôi không thích ngoài tôi còn có người đàn ông khác gần cô, cô muốn tôi giúp cô làm gì, ngoài về nhà và rời xa tôi, đều được.’’

‘‘Còn vật lực…cô muốn bao nhiêu tiền? Muốn thứ gì? Cô cứ mở miệng, tôi đều có thể cho cô.’’

‘‘Khẩu khí lớn thật! Thật cho rằng mình cái gì cũng làm được!’’ Lôi Hoan Ni nói: ‘‘Vậy tôi nói tôi muốn lên sao hỏa, anh cũng làm được? Xí!’’

Lên sao hỏa?

Bạc Giản Thương ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng suy nghĩ coi tính khả thi của chuyện này.

Lôi Hoan Ni không biết, vì một câu tùy hứng của cô, lại dẫn đến việc Bạc Giản Thương tự thêm cho mình thêm một chức trách_ Nhà thiết kế về phi thuyền.

Anh rất nhanh chóng chiêu mộ các nhà khoa học, nghiên cứu hạng mục lên sao hỏa, với lại, sau 15 năm, có thể thành công.

Lôi Hoan Ni trực tiếp được anh huấn luyện là nhân viên ở trên phi thuyền, ngồi lên phi thuyền để du ngoạn sao hỏa một vòng, mới biết đàn ông của nhà mình dũng cảm ra sao. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, khi đó, Bạc Giản Thương và Lôi Hoan Ni đã thành một đôi vợ chồng thân mật.

Lúc này, Bạc Giản Thương nhận thức được “Lên sao hỏa” chuyện này trong thời gian ngắn không làm được, buồn bực nói: ‘‘Đổi cái khác.’’

“Anh để tôi điện thoại cho anh tôi, tôi đảm bảo không nói anh ấy chuyện anh ngược đãi tôi, sau đó, dẫn tôi đi dạo quanh thế giới! Tôi phụ trách mua mua mua, anh phụ trách khiêng.” Lôi Hoan Ni thử thăm dò.

“Được.” Bạc Giản Thương nói: “Nhưng đây là hai yêu cầu, tôi thực hiện, em cho tôi làm một lần, nhịn, khó chịu lắm.

“Không được.”Lôi Hoan Ni mở miệng từ chối.

“Tôi, khó chịu.” Bạc Giản Thương nói ra cảm xúc thật của mình.

“Liên quan gì đến tôi?” Lôi Hoan Ni nói: “Mỗi lần anh làm tôi, tôi nói đau, tôi nói khó chịu, anh có hiểu cho tôi không….không được!”

“Lúc đó em chả phải cũng thoải mái sao?” Bạc Giản Thương sắc mặt tối sầm lại, có chút buồn bực.

Lôi Hoan Ni: “Không, là anh thoải mái, tôi không…cho dù, chỉ một chút thoải mái, cũng là thoải mái trong đau đớn, so với thoải mái, càng đau, cho nên, tôi không thích sự thoải mái trong đau khổ, hiểu?”

“Phải làm sao mới không đau?” Bạc Giản Thương vội nói, giống như một học sinh ngoan ngoãn của Lôi Hoan Ni.

“Anh nhẹ chút, chậm chút, dịu dàng chút, trước khi bắt đầu phải đủ bước, kết thúc cũng vậy, quá trình…” Lôi Hoan Ni liền mở miệng, cô cũng không hiểu, những thứ này, đều đúc kết từ mỗi lần hắn và cô “Hành xử”, nói được một nửa, thì không biết nói gì.

“Tóm lại, chính là…không được.”

Nhưng không đợi cô nói “Không được” hai từ đó, Bạc Giản Thương đã nói; “Được! Tôi nhẹ chút, chậm chút, dịu dàng chút…”

Còn dạo đầu? Là gì?

Hôn?

Được! Hôn!

Anh lên trước, dùng tay mình ôm mặt của Lôi Hoan Ni, rồi đè bờ môi mình lên đó.

Thì ra, khi tiếp xúc với bờ môi mềm mại của cô, hắn có chút chịu không nổi muốn cắn vào nó, nhưng lại nhớ đến yêu cầu của cô phải nhẹ, chậm, dịu dàng, lại không thể không khống chế chút, động tác cũng dịu dàng hơn.

Chậm lại chút, lòng lại thấy ngứa, cảm giác không đạt được dục vọng khiến hắn phát điên lên, nhưng mà Lôi Hoan Ni thật không cự tuyệt hắn.

Trong lòng hắn có chút vui vẻ, thử giơ lưỡi mình ra, cạy răng cô.

Lần này, hắn muốn sâu hơn, bị cô cắn mạnh một cái, chảy máu mấy ngày.

Tuy nhiên, hắn cũng ‘‘trừng phạt’’ lại cô, nhưng bị người phụ nữ làm bị thương, còn khiến anh buồn vô đối.

Lần này…

‘‘Ni, mở miệng ra’’ tiếng thở hổn hển, hắn nói bên tai cô.

Lôi Hoan Ni cảm thấy có chút kích thích, luồng hơi nóng quấn lấy nhau, làm thân thể của Lôi Hoan Ni mềm đi, bất giác mở miệng ra, để Bạc Giản Thương thâm nhập vào trong, hít lấy những ngọt ngào của cô.

‘‘Ừng’’ Cô vô thức rên lên một tiếng, đôi mắt nhắm lại.

Tên hoang dã này, sao lại thành cao thủ hôn rồi?

Lại khiến cô có một …cảm giác ngọt ngào?

Nụ hôn dài, cho đến khi Lôi Hoan Ni không thở nổi mới kết thúc.

Lôi Hoan Ni cả mặt đỏ lên, đôi mắt đầy dịu dàng và mê mị, lọt vào mắt Bạc Giản Thương, càng quyến rũ mê người.

Bạc Giản Thương ngược lại mặt không đỏ tim không đập, nhưng lại hài lòng với trạng thái lúc này của Lôi Hoan Ni.

‘‘Cô thích như vậy.’’ Hắn hỏi.

‘‘Ừm.’’ Lôi Hoan Ni thành thật gật đầu.

So với bị tên hoang dã Bạc Giản Thương ‘‘hành hạ’’, cô đương nhiên thích nụ hôn không rời đó.

Mắt Bạc Giản Thương bỗng sáng lên.

Thì ra, cô thích thế, với lại, cảm giác được cô khẳng định, sao lại tuyệt đến thế?

Nếu được một lần đụng vào cô thì càng tốt.

Nhưng…chỉ là hôn miệng mà cô đã thích đến thế, chi bằng, hôn chỗ khác.

Tầm nhìn của Bạc Giản Thương nhìn vào cái cổ trắng ngần của Lôi Hoan Ni, những đường gân tinh tế, dọc đường xuống, mắt sáng lên, càng ngày càng nóng.

Nhưng, trận dạo đầu phải duy trì đúng gần một tiếng mới xong.

Bạc Giản Thương hình như phát hiện bảo bối giấu trên người Lôi Hoan Ni, không ngại hôn hết cơ thể của Lôi Hoan Ni, cô chủ động rên lên: ‘‘Thương, em …khó chịu quá, em muốn,..muốn!’’

Thương?

Bạc Giản Thương kích động tiến vào cơ thể của Lôi Hoan Ni: “Ni, anh thích cách xưng hô này, sau này em cứ gọi”

‘‘Thương!’’

‘‘Thoải mái…quá!’’

Vốn dĩ, Bạc Giản Thương cảm thấy để Lôi Hoan Ni nằm dưới anh kêu “đau” anh mới có cảm giác chiếm dụng, nhưng khi cô vừa khóc vừa cười nói “Sướng”, anh cảm thấy trái tim anh được lấp đầy, không chỉ có cảm giác mê hoặc, còn có một cảm giác ngọt ngào và ấm áp!

Đây chính là cái cô nói, cảm giác được tôn trọng?