Chương - 314: Trọng thương

Huyền Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau một canh giờ, rốt cuộc Dương Thiên Lôi cũng đã nhập vào cảnh giới tâm lặng như nước. Chậm rãi mở mắt ra, trong lòng lại thầm cảm thấy kỳ quái, vừa rồi Tiêu Như Mộng rõ ràng nói rất nhanh sẽ quay về, tại sao đã lâu như thế mà còn chưa trở lại?

– Chắc sư phụ ra ngoài khá xa, quay về phải tốn một chút thời gian.

Dương Thiên Lôi nghĩ thầm, lại tiếp tục nhắm mắt, đem tâm thần nhập vào trong thể nội, cẩn thận cảm ngộ trạng thái lỏng của năng lượng đang vận hành trong kinh mạch, từng chút từng chút đánh vào chướng bích.

Mặc dù Dương Thiên Lôi biết một khi còn chưa có lĩnh ngộ ảo diệu của cảnh giới

“Khí Hải Hạ Đan”

của Lục cấp Tiên Thiên thì có làm như vậy cũng chỉ là phí công, nhưng hắn vẫn không ngừng trùng kích, tôi luyện pháp lực của mình. Chính vì hắn hiểu rõ, sau khi lĩnh ngộ được ảo diệu cảnh giới rồi, lấy thể chất biến thái của hắn, còn phải có pháp lực tràn trề mới có thể phá quan, đột phá chướng bích được.

Lại một canh giờ trôi qua, Dương Thiên Lôi hoàn thành ba mươi sáu chu thiên, toàn thân đã khôi phục đến trại thái điên phong.

Hắn lần nữa chậm rãi mở mắt, Tiêu Như Mộng vẫn còn chưa có trở về.

– Xảy ra chuyện gì? Hai canh giờ rồi… Sư phụ liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Dương Thiên Lôi lúc này cũng có chút lo lắng rồi, hai canh giờ, với tu vi của Tiêu Như Mộng thì cũng đủ phi hành gần vạn lý, nói gì thì nói cũng phải quay lại rồi mới phải?

Dương Thiên Lôi vội vã lấy ra thêm một tờ Thông Tấn phù, rót niệm lực vào, trực tiếp bóp nát.

Đợi hơn mười phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì của Tiêu Như Mộng.

– Không lẽ thực sự xảy ra chuyện?

Dương Thiên Lôi cũng không thể nào ngồi yên được nữa, xoạt một tiếng liền biến mất khỏi gian phòng, nháy mắt đã ra đến đại sảnh khách sạn Bồng Lai.

– Tiên sinh, có thể giúp gì cho ngài?

Thấy bộ dáng lo lắng của Dương Thiên Lôi, nhân viên phục vụ vội vàng hỏi.

Truyện Tiên Hiệp

– Sư phụ ta có nói qua nàng đi lịch lãm ở hướng nào không?

Dương Thiên Lôi trực tiếp hỏi.

– Xin lỗi tiên sinh, sư phụ ngài không có nói qua. Đã xảy ra chuyện gì sao?

– Nàng nói sẽ về liền, vậy mà hai canh giờ rồi vẫn không có tin tức, ta vừa mới liên lạc với sư phụ thêm lần nữa, mà không thấy trả lời. Nếu sư phụ ta quay về, phiền ngươi nhắc nàng liên lạc với ta, ta ta ngoài tìm trước, cám ơn.

– Được, tiên sinh ngài có thể trực tiếp Ngự Kiếm Phi Hành từ khách sạn Bồng Lai chúng ta đến Hải Vực, không nên trì hoãn thêm chút nào nữa.

Nhân viên phục vụ nói.

– Đa tạ.

Dương Thiên Lôi đáp một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, lần nữa bước vào bên trong khách sạn Bồng Lai, trực tiếp vân khởi một đạo Kiếm quang, trong nháy mát liền bay lên trời.

Dương Thiên Lôi tiếp tục bóp nát một đạo Thông Tấn phù. Thân hình như tia chớp bay về phía vùng biển sâu, lại dưới tác dụng viễn vọng của niệm lực mà bay vòng quanh, ra sức tìm kiếm thân ảnh của bất kỳ Tu Luyện giả nào ở xung quanh đó. Cùng lúc này, Dương Thiên Lôi cũng đem tâm thần hoàn toàn dung nhập vào trên người Tiêu Như Mộng, ý đồ giống như lúc tìm kiếm Trương Tử Hàm vậy, để cảm ứng sự tồn tại của Tiêu Như Mộng.

Nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi thất vọng là, mặc cho hắn cố gắng như thế nào, đều không thể cảm ứng được một chút khí tức nào của Tiêu Như Mộng.

Biển cả mênh mông, tìm đâu bây giờ? Đây đích thực là mò kim đáy biển. Trong phạm vi ngàn lý, Dương Thiên Lôi mặc dù có thể viễn vọng, nhưng có muốn như thế nào thì cũng không tìm ra được. Chính là vì đây là Hải Vực, nếu Tiêu Như Mộng lịch lãm ở Hải Vực, vậy thì không ở trên hoang đảo thì cũng là dưới tận biển sâu, muốn nhanh chóng tìm ra Tiêu Như Mộng căn bản là không thể.

Trong khi Dương Thiên Lôi đang hết đường xoay trở, một đạo Thông Tấn phù bỗng nhiên truyền đến một trận dao động.

– Hướng Đông Nam… Khoảng tám ngàn lý có một cái hoang đảo…

Giọng nói đứt quãng của Tiêu Như Mộng truyền vào trong đầu Dương Thiên Lôi, khiến cho hắn lòng như lửa đốt, giọng nói của Tiêu Như Mộng đã nói lên rất rõ, nàng đang bị trọng thương.

Không một chút do dự, toàn thân Dương Thiên Lôi như một tia chớp phóng vụt về hướng Đông Nam, thân hình nhất thời lại được một làn sương mù dày đặc vây quanh, phảng phất như hóa thành một đám mây trắng, che giấu thân thể của hắn hoàn toàn, lấy một tốc độ kinh người mà không ngừng bay đi, trong nháy mắt liền biến mất không còn một chút tung tích.

Rầm Rầm…

Lôi điện giăng giăng, so với trên đại lục còn nồng đậm hơn gấp mấy lần, trực tiếp oanh tạc trên người Dương Thiên Lôi, nhưng hắn vẫn không hề có chút khó chịu nào, Lưu Ly bình trong suốt được lấy ra, trong phút chốc đã thiêu đốt sạch sẽ trăm vạn viên Thuần Dương đan, cả người nhất thời giống như xé rách cả hư không vậy, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng được mà phóng đi như lôi điện.

Đây tuyệt đối chính là một hành động điên cuồng, nhưng vì cảm ứng được Tiêu Như Mộng đang nguy cấp, Dương Thiên Lôi căn bản không quan tâm được nhiều như vậy. Bất kể như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không để cho Tiêu Như Mộng có bất kỳ chuyện gì.

Tiêu Như Mộng có ân với hắn. Hơn nữa còn lại đại ân lấy ơn báo oán!

Một năm qua, nàng vì muốn thành toàn cho Dương Thiên Lôi mà bỏ ra rất nhiều, nhất là Huyền Hoàng kỳ hơn ba trăm năm. Dương Thiên Lôi sớm đã đem vị sư phụ mỹ nữ này trở thành một người thân tối quan trọng nhất của hắn.

Cho dù trong lòng hắn thường xuyên sinh ra những suy nghĩ hạ lưu với Tiêu Như Mộng, thậm chí còn có chút xấu xa, nhưng hắn tin tưởng đây chẳng qua cũng chỉ là do Hoóc-môn gây ra, sâu trong nội tâm của hắn, Tiêu Như Mộng vẫn chính là sư phụ của mình, một vị sư phụ vì mình mà hy sinh rất nhiều. Sự tồn tại của nàng không kém chút nào so với lão đầu biến thái Thanh Dương.

Dưới tốc độ kinh người, Hộ thể cương khí cường hãn của Dương Thiên Lôi cũng không cách nào chịu được, trực tiếp vỡ nát, năng lượng phong bạo khủng bố trong nháy mắt liền trực tiếp ảnh hưởng tới thân thể hắn, nhất thời toàn thân hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ trên nhuyễn giáp tăng lên kịch liệt, Dương Thiên Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, đen năng lượng quanh thân vận chuyển tới cực hạn, kháng cự lại nhiệt lực kinh khủng cơ hồ như muốn đem hắn nung chảy, hai tay giống như vòng sắt vậy, xiết thật chặt Lưu Ly bình trong suốt, giờ khắc này, tinh thần của hắn ngưng tụ tới mức độ trước giờ chưa từng có, nhanh, hắn muốn nhanh hơn nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hoang đảo cách đó ngàn lý.

Rắc… rắc… Ầm…

Dao động năng lượng cuồng bạo dẫn đến đạo đạo sấm sét, dưới sự tập kích của lôi điện cùng với nhiệt độ khủng bố, Dương Thiên Lôi thế mà quên mất đau đớn trên người.