Chương - 977: Triền miên!

Huyền Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đáng thương cho Nhã Tĩnh muội muội, bởi vì đã sớm thất thân với Dương Thiên Lôi cho nên đoạn thời gian này thật sự là rất

“vất vả”

, tuy rằng trong đau đớn có khoái hoạt, nhưng mỗi lần đều không thể thỏa mãn dục vọng điên cuồng của Dương Thiên Lôi. Từ sau khi Dương Thiên Lôi khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, gia hỏa đáng khinh này đã cùng chúng nữ âu yếm nhau sáu năm liền, trong thời gian sáu năm này, Nhã Tĩnh muội muội không nhớ được bao nhiều lần mềm nhũn, bị Dương Thiên Lôi tát cạn hết nước.

– Lão công nhanh chóng giải quyết các nàng kia đi, em thật sự chịu không nổi nữa.

Trương Nhã Tĩnh khi thì ôn nhu, khi thì mạnh bạo, thở gấp liên tục cầu xin, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cảnh xuân vô hạn, mị nhãn như tơ.

– Vừa rồi khi ca tìm đến chị em Hắc Long, là ai dùng ánh mắt u oán nhìn ca thế?

Khóe miệng Dương Thiên Lôi nở nụ cười xấu xa, tiết tấu chậm dần, hưởng thụ cảm giác xiết chặt nói:

– Ca chính là thương tiếc em, mới không tìm đến em hai lần, không nghĩ tới tiểu Tĩnh Tĩnh đã ghen tỵ rồi.

– Làm gì có, rõ ràng là anh yêu thích hai người kia hơn, hai người cùng phục vụ anh, các nàng không thấy xấu hổ sao?

– Hắc hắc, đó là chuyện không có biện pháp, ca vừa mới bắt đầu với cô này thì cô kia đã động xuân tâm rồi, ban đầu thì có thẹn thùng một chút, nhưng không được bao lâu, liền chịu đựng không được mị lực vô hạn của ca, chủ động gia nhập vào.

Dương Thiên Lôi bỉ ổi nói.

Chị em Hắc Long, nguyên bản lúc đầu với Dương Thiên Lôi chỉ là giao dịch qua đường, nhưng lên phải thuyền giặc, nào có đạo lý quay trở lại? Cho nên, thời gian sáu năm này, hai người giống như Trương Nhã Tĩnh, đều trở thành nơi phát tiết của Dương Thiên Lôi.

Phải biết rằng, chị em Hắc Long có tâm linh cảm ứng với nhau, cho nên khi Dương Thiên Lôi mây mưa với Chiêm Thai Miết thì Chiêm Thai Huệ vốn đơn thuần liền chủ động vọt ra, trực tiếp trình diễn một màn nhất long hí nhị phường kiều diễm, Chiêm Thai Miết ban đầu còn có lý trí phản kháng, nhưng sau khi nàng rời đi một lát lại bị tâm ý tương thông của Chiêm Thai Huệ kéo trở về, vứt lý trí qua một bên.

Bất quá, từ đầu đến cuối Dương Thiên Lôi đều không khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh. Bởi vì, hắn muốn toàn bộ chúng nữ hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi mới chân chính bắt đầu.

Sau sáu năm thì thời cơ cũng không sai biệt lắm, mặc dù còn thiếu nhiều kinh lịch, nhưng ở tình huống đặc thù này, có thể làm được như vậy coi như là Dương Thiên Lôi đã tận lực.

Cảnh xuân tươi đẹp dần trôi, cho dù dung nhan của chúng nữ không biến đổi nhiều, nhưng chúng nữ mới bắt đầu bước vào con đường tu luyện, cũng chỉ có tiểu Quan Âm Liễu Diệc Nhi và chị em Hắc Long cũng coi như là một tu luyện giả gà mờ, còn lại thì tốc độ tiến triển rất chậm, tâm cảnh của các nàng thật sự là bức tường cản trở trùng điệp, đối với tu luyện chân chính, cơ hồ không có bất kỳ nhận thức nào mà hiện tại tiến vào không gian hỗn loạn đã tròn mười sáu năm, với thọ nguyên ít ỏi của chúng nữ còn có thể chống đỡ được bao lâu đây?

Hơn nữa, Dương Thiên Lôi biết, hiện tại hắn là đang chạy thi với Thần Tộc Phụ Thần!

Mặc dù không biết tình huống cụ thể của Phụ Thần, nhưng Dương Thiên Lôi và Lăng Hi đều mơ hồ đoán được đại khái ý đồ của Phụ Thần, biện pháp để đối phó chính là Dương Thiên Lôi trở lại vũ trụ hình thức ban đầu Tam Thập Tam Thiên, hợp nhất hai nửa lạc ấn linh hồn, hợp nhất hai thân thể rồi hợp nhất thần cách. Chỉ có như vậy, Dương Thiên Lôi mới có thể chiến thắng Phụ Thần. Bằng không, đừng nói là xây dựng lại tiên ban, chỉ sợ cả Hồng Mông đại thế giới cũng sẽ chân chính rơi vào trong tay Thần Tộc.

Cũng chính bởi vì như thế, sáu năm qua, tuy rằng mặt ngoài Dương Thiên Lôi vắt hết óc quyến rũ chúng nữ, nhưng trên thực tế, lại không hề có một khắc chân chính hái quả, hắn và Lăng Hi thủy chung luân phiên thúc dục chủ chiến hạm, luôn luôn tốc độ duy trì tại mức cao nhất, so sánh với chiến hạm của Phụ Thần mà nói, phải nhanh gấp mấy lần, dù sao lúc này Lăng Hi cũng là cao thủ cảnh giới Đại La Kim Tiên, Dương Thiên Lôi còn là tồn tại siêu việt Đại La Kim Tiên, chẳng qua là bởi vì không có chân chính hợp nhất, uy lực phát huy ra so với Lăng Hi cũng không mạnh mẽ hơn nhiều lắm, còn Phụ Thần chẳng qua là một luồng thần niệm ngưng tụ thành lạc ấn linh hồn, ngay cả thần cách còn chưa ngưng tụ ra, không thể đợi nữa, ca đích xác phải giải quyết nhanh.

Dương Thiên Lôi dừng ở dưới thân hình kiều diễm ướt át của Trương Nhã Tĩnh, một câu hai ý nghĩa, lúc nói chuyện cũng bắt đầu trùng kích.

Hắn rất lo lắng, lo lắng Thần Tộc Phụ Thần sẽ trở lại Địa Cầu sớm hơn hắn.

Khi đó, cho dù hắn đã sắp thu xếp xong xuôi hết thảy, lấy thực lực công nghệ cao của gia tộc Khẳng Ni Địch, một khi có bất kỳ ngoài ý muốn, đủ để đưa hắn và chúng nữ cùng những người thân cận, toàn bộ vào không gian hỗn loạn tránh thoát kiếp nạn, còn muốn cứu cả Địa Cầu, hiển nhiên là không có khả năng.

– Tuyết tỷ…

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

– http://truyenfull.vn

Ngày hôm sau, Dương Thiên Lôi trắng trợn kéo Lý Tuyết tiến nhập mật thất, đối với Lý Tuyết ôn nhu như nước, ở trong lòng Dương Thiên Lôi chính là một khối ôn ngọc, mỗi khi nghĩ đến, đều làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy sự ấm áp của tình yêu, của thân tình. Là thanh mai trúc mã sống dựa vào nhau, giữa hắn và Lý Tuyết, kỷ niệm đáng nhớ có rất nhiều, so với chúng nữ bất kể thế nào cũng chiếm phần hơn.

Sáu năm này, khi đối mặt chúng nữ, chỉ có trước mặt Lý Tuyết là Dương Thiên Lôi

“thành thật”

nhất, bởi vì Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, tình cảm giữa bọn hắn kỳ thật đã không cần phải bồi dưỡng gì nữa. Cho dù sáu năm trước tiến lên một chút, cũng đều là nước chảy thành sông.

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng ôm Lý Tuyết vào lòng, lúc này đây, không nói nhiều lời hoa mỹ, trực tiếp hôn lên đôi môi ướt át của Lý Tuyết.

Kiếp sống tu luyện mười sáu năm, Lý Tuyết và chúng nữ giống nhau, cũng không có cảm thấy buồn tẻ, không giống như Lăng Hi đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác

“cao thủ tịch mịch”

không có gì để theo đuổi. Thế nhưng trong lòng Lý Tuyết cũng không cảm thấy chân chính vui sướng, cuộc sống như vậy, cũng không phải là hạnh phúc giản đơn nàng hằng mong, mỗi ngày Lý Tuyết đều nhớ tới ngày xưa, những ngày gian khổ mà nàng và Dương Thiên Lôi cùng nhau trải qua, mặc dù là cô nhi, không được ăn ngon, không có áo đẹp để mặc, nhưng đó là

“hạnh phúc”

.

Chỉ có điều, loại

“hạnh phúc”

này nàng chỉ có thể giấu sâu trong nội tâm, bởi vì nàng không muốn khiến cho Dương Thiên Lôi sầu muộn bởi vì mình.

Cảm nhận được nụ hôn của Dương Thiên Lôi so với dĩ vãng càng kích động nồng nhiệt hơn, Lý Tuyết loáng thoáng ý thức được điều gì, có chút mất tự nhiên rồi bắt đầu cuồng nhiệt bắt đầu đáp lại Dương Thiên Lôi.

Sau một lát, thể xác và tinh thần đã sớm chín mọng của nàng tràn đầy lửa tình nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Dương Thiên Lôi chủ động rời xa cái lưỡi thơm tho của Lý Tuyết, bắt đầu hôn hít các khu vực mẫn cảm trên người nàng, cùng lúc đó, hai tay hắn cũng bắt đầu rờ rẫm trên người Lý Tuyết, cảm thụ sự mềm mại đàn hồi dưới lớp quần áo.

Lý Tuyết chưa bao giờ thưởng thức qua sự cuồng nhiệt như thế của Dương Thiên Lôi, bắt đầu cam chịu nghênh tiếp thế công của hắn. Sau một hồi liền thở gấp liên tục, liền quên đi điều luôn dặn lòng mình là đêm đầu tiên của nàng phải dành cho lúc động phòng hoa chúc, dứt bỏ cái hạnh phúc đơn giản mà nàng hằng mong muốn, cho dù nghi ngờ và tiếc nuối, nhưng nàng vẫn vô oán vô hối. Chẳng biết lúc nào, quần áo của Lý Tuyết đã bị Dương Thiên Lôi lột xuống từng kiện.

Da thịt trắng như ngọc, chiếc bụng bằng phẳng, đôi vú căng tròn điểm tô đôi nhũ hoa căng cứng, tất cả tản ra một sự hấp dẫn mê người, Dương Thiên Lôi ôn nhu hôn hít mỗi tấc da thịt của Lý Tuyết, khi Lý Tuyết đã hoàn toàn mê muội, thở gấp liên tục, không kìm được phải phát ra tiếng rên rỉ thì Dương Thiên Lôi đột nhiên cởi quần áo của mình ra, trong phút chốc, hai cái thân thể trần trụi gắt gao quấn lấy nhau.

– Tuyết tỷ hạnh phúc mà chị muốn, em biết rất rõ, chị yên tâm, chờ khi tiêu diệt được yêu nghiệt Thần Tộc, em sẽ cho chị ngày nào cũng đắm chìm trong hạnh phúc, chờ hết thảy qua đi, em sẽ dẫn chị đến điện phủ tốt nhất, hưởng thụ những điều kiện tốt nhất, ở đó chị sẽ sinh cho ta một đám hài tử xinh đẹp…

Khi Dương Thiên Lôi cảm thấy đào nguyên động khẩu của Lý Tuyết đã ướt át, hắn liền bắt đầu xâm nhập động khẩu thần tiên này.

Trong khoảnh khắc này, Lý Tuyết bỗng nhiên chăm chú vào cái dùi vĩ đại của Dương Thiên Lôi, nhẹ cắn môi của mình, thậm chí cả thở cũng đã đình chỉ…

Lý Tuyết so với Dương Thiên Lôi trưởng thành hơn mấy năm, không phải là không có ảo tưởng đến ngày này, chỉ là khi chân chính tiến đến, nàng vẫn là một cô gái ngây ngô, trong lòng khẩn trương tới cực điểm.

Trải qua hôm nay, nàng sẽ trở thành đàn bà, là đàn bà của Dương Thiên Lôi, tâm của nàng, hết thảy của nàng, đều hoàn toàn thuộc về Dương Thiên Lôi.

Dưới thế công ôn nhu của Dương Thiên Lôi, đau đớn rất nhỏ truyền đến, hai người rốt cục hoàn toàn hòa vào nhau. Cảm thụ được khe hẹp ấm áp kia, Dương Thiên Lôi tràn đầy quan tâm không nhúc nhích, tràn ngập nhu tình hôn lên môi Lý Tuyết, thẳng đến Lý Tuyết hết đau, với kinh nghiệm chiến trường dày dặn, Dương Thiên Lôi mới bắt đầu ôn nhu kéo ra…

Loại cảm giác tâm linh cùng thân thể hoàn toàn hòa vào nhau này, làm cho Lý Tuyết quên đi nỗi đau phá thân, cũng làm cho Dương Thiên Lôi hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, loại cảm giác này, không phải là những nữ nhân Hiên Viên Kiếm Tông kia có thể so sánh. Với tư thế đơn giản nhất, nguyên thủy nhất, Lý Tuyết chân chính rơi vào cảnh đẹp, hơn nữa lên tới cao trào, Dương Thiên Lôi cũng không khắc chế chính mình nữa, nương theo Lý Tuyết, cùng nhau hướng đến cảm giác cực khoái.