Chương 430: Lời hứa đẹp vì họ còn quá trẻ

Hùng Bá Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kết giới vừa xuất hiện những người biết hàng đều chấn động trong lòng, rốt cục họ đã rõ ràng vì sao Joyner lại thua trận kỳ lạ như vậy. Ai ngờ Olivia mới tỉnh giấc chẳng bao lâu đã có phạm vi khống chế rộng lớn như thế.

Neberro cũng ở trong kết giới, hắn rất rõ ràng phạm vi của kết giới này, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, thiên phú như vậy, uy lực như vậy quả thật cũng đủ tư cách làm người phụ nữ của hắn.

Olivia trên không trung uy nghiêm như nữ thần giáng lâm, trong phạm vi này hiển nhiên nàng có thể nắm giữ năng lực nào đó rất mạnh. Khả năng tiềm hành của Joyner là vô địch nhưng một khi tiến vào kết giới thì chẳng khác nào tiến vào phạm vi khống chế của Olivia, năng lực đơn thuần tỏ ra vô cùng yếu ớt, thất bại cũng là tất nhiên. Chỉ có điều ai cũng không nghĩ tới phạm vi của kết giới lại lớn đến thế.

Trên khán đài không ít người mạnh cũng rỉ tai thì thầm, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ và ghen tị. Đây chính là thứ tỉnh giấc mang đến cho tộc Thiên Mị và tộc Swan, cho dù trong hai tộc này cũng cực kì hiếm có người tỉnh giấc. Nhưng cho dù ít đến mấy thì chung quy vẫn có, và một khi tỉnh giấc sẽ nhận được một loại năng lực siêu cấp. Michiwa cũng nhìn Olivia hết sức chăm chú, phạm vi của kết giới này vượt quá tưởng tượng, tuyệt đối thuộc về sát thương phạm vi lớn, nhưng đến cùng năng lực của Olivia là gì?

Đây mới là điều mấu chốt nhất, mặc dù Olivia có thể đánh bại Joyner không một tiếng động nhưng Joyner là loại công siêu mạnh, thủ siêu yếu điển hình, không hề đủ để đưa ra kết luận gì.

Tuy nhiên Arthur thì bất đồng, hắn có thân thể siêu cấp mạnh mẽ, đồng thời thân là tế ti chiến ca nên hắn cũng có ý chí vô cùng kiên cường. Dù vậy trong nháy mắt sắc mặt Arthur đã trở nên trắng xanh.

Mồ hôi rơi xuống từng giọt.

Sắc mặt Olivia lạnh lùng, đây chính là năng lực của nàng. Ý chí là vô dụng, thân thể mạnh mẽ lại càng vô dụng.

Khó giải!

Trên mặt Bích Tú lộ ra nụ cười hãnh diện, nàng biết đám người xung quanh chắc chắn đang nghĩ rằng Olivia trẻ tuổi như vậy cho dù đạt được năng lực thì chắc chắn phạm vi cũng rất nhỏ. Phạm vi kinh người như thế thì chắc chắn bản thân năng lực sẽ yếu, nhưng Olivia khác, nàng là công chúa của Swan, là con gái của Bích Tú, nhất định sẽ trở thành nữ vương của thế giới này!

Năng lực này gọi là: Mơ tưởng!

Người mạnh mẽ đến mấy cũng sợ hãi điều gì đó, mà một khi tiến vào phạm vi năng lực của Olivia thì nguồn gốc của sự sợ hãi này sẽ bị tìm thấy, bị phóng đại, bất kể ngươi ẩn nấp sâu đến mấy cũng vô dụng.

Trừ phi người đó là người hoàn mĩ không có bất cứ điểm yếu nào, không e ngại bất cứ chuyện gì, người như vậy chắc chắn là một kẻ thiểu năng.

Trong thế giới dục vọng đang tung hoành thì loại người này không hề tồn tại, Bích Tú tin chắc điểm này.

Đôi mắt đang lim dim của Giáo hoàng đột nhiên có tinh thần, “Bích Tú, chạm đến là dừng!”

Bích Tú hơi sửng sốt nhìn Giáo hoàng, ánh mắt hai người giao nhau, tựa hồ Giáo hoàng không biết gì cả nhưng lại có vẻ biết hết mọi thứ. Bích Tú cũng đang phỏng đoán xem ý của Giáo hoàng là gì.

Không đợi Bích Tú trả lời Đại quan cầm quyền Sanchez đã cười cười: “Đặc sắc, không nghĩ tới Olivia còn trẻ mà lại có thành tựu cao như thế. Đại nhân Bích Tú thật may mắn, bệ hạ, đây cũng là phúc của Mông Gia chúng ta!”

Đối với con dâu tương lai của chính mình đương nhiên Đại quan cầm quyền sẽ không keo kiệt từ ngữ để khen ngợi. Hắn cũng đã nhìn ra Bích Tú đang muốn hạ sát thủ, cho dù không biết nàng dùng biện pháp gì nhưng ai thèm quan tâm. Đối với Quan cầm quyền thì Arthur chết cũng là một chuyện rất vui vẻ, hơn nữa chiến sĩ kiểu năng lực khó có thể khống chế mức độ, kết quả thế nào ai cũng khó mà nói được. Trừ phi lúc này Giáo hoàng hạ lệnh dừng đấu, nhưng như vậy thì Benedict mười lăm còn đâu thể diện nữa? Đương nhiên sau đó thì Arthur cũng xong, Thú tộc luôn tôn trọng sự dũng cảm vậy mà hắn lại sợ chiến đấu, còn đâu thể diện đứng trước mọi người chứ chưa nói đến quản lý những người khác.

Sanchez nói như vậy Benedict mười lăm cũng không còn nói gì nữa, ánh mắt hắn lại mơ hồ nhìn ra giữa sân.

Kiểu gì cũng không nghĩ tới Olivia vừa mới tỉnh giấc đã có phạm vi đáng sợ như vậy, càng không nghĩ tới là loại năng lực không thể phòng ngự này, người định không bằng trời định.

Lạch cạch…

Quyền trượng của Trâu Lượng rơi xuống đất, mặc dù không biết đây là năng lực gì nhưng người thú ở đế đô đều có kiến thức uyên bác, từ lâu đã nghe nói mỗi một đời truyền nhân của Nicola và Gabriel đều có năng lực vô địch nào đó làm cho tất cả các chiến sĩ khác cam chịu hạ phong.

Trâu Lượng ôm đầu, thân thể run rẩy, hiển nhiên hắn có điểm yếu, hơn nữa còn rất nhiều điểm yếu.

Trong đôi mắt của Olivia hoàn toàn không có chút tư duy nào, toàn bộ đều nằm dưới sự khống chế của Bích Tú.

Cho dù Giáo hoàng đã mở miệng nhưng Bích Tú cũng không định buông tha Arthur, chỉ khi tên này chết Olivia mới có được tự do và tương lai, bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện can thiệp vào kế hoạch của bà.

Kết giới đang thu nhỏ, phạm vi thu nhỏ thì đồng nghĩa với uy lực tăng cường.

Vừa rồi phàm vi của kết giới là để không cho đối phương bất cứ cơ hội nào. Như Joyner, kỳ thực sự sợ hãi ẩn giấu trong lòng cô bé rất mãnh liệt, đối mặt với loại năng lực này hầu như lập tức gục ngã, nhưng Arthur quả thật kiên cường, đối mặt với loại năng lực này mà còn đang chống cự.

Trâu Lượng có trí nhớ hai đời, đã trải qua Thông Thiên chi lộ, hắn thật sự không sợ cái gì sinh lão bệnh tử, một người đã từng trải như vậy quả thật không có gì phải sợ hãi.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn không sợ gì cả, trong lòng Trâu Lượng, giây phút Emma chết trong lòng hắn là thời điểm đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất trong cuộc đời hắn. Hắn liều mạng như vậy chính là để vĩnh viễn không cho chuyện tương tự có thể xảy ra lần nữa.

Nhưng trong kết giới mơ tưởng này tất cả đều có thể tái diễn.

Thời gian dường như chậm lại làm cho giây phút người hắn yêu mến chết đi kéo dài ra, phóng đại lên vô số lần, đến tận lúc tinh thần hắn sụp đổ.

Mà cùng với sự thu nhỏ của kết giới loại cảm giác này lại càng rõ ràng, rõ ràng đến mức vượt qua cả hiện thực, cùng với sức mạnh của Olivia càng lúc càng tăng thì hiệu quả này cũng sẽ càng ngày càng mạnh, đến tận lúc trở thành thiên hạ vô địch.

Bích Tú cũng hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới gã này lại thật sự ngoan cường như vậy. Chỉ sợ là tên nhóc này đã che giấu sức mạnh, rất có khả năng đã tiến vào cấp bạc trắng. Nếu là cùng cấp bậc thì đã xong từ lâu rồi. Đáng tiếc, trừ phi thú linh chênh lệch rất nhiều còn nếu không thì vẫn chỉ là vấn đề thời gian.

Trâu Lượng cũng không chống đỡ được thân thể nữa, hắn quỳ một gối xuống đất, trên mặt đã không còn chút máu nào.

Đối với một chiến sĩ thì sự đau khổ về thân thể hoàn toàn không đáng kể chút nào. Tinh thần, hơn nữa còn là nơi yếu ớt nhất của tinh thần bị tấn công mới là tàn khốc nhất.

Đánh người không đánh mặt, mắng người không bới móc, loại phương thức công kích này có thể nói là đã đến cực hạn.

Nếu như là chính Olivia tấn công thì chắc chắn nàng sẽ khống chế mức độ, sẽ không tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Tựa như Joyner chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Nhưng Bích Tú thì không, bà thực sự muốn Arthur trở thành phế nhân!

Phải cho O’Donna nhìn thấy mình sẽ phải tránh đường mà đi.

Cho nên bà sẽ không nhẹ tay.

Sân đấu hoàn toàn yên tĩnh, không ai hoài nghi sức mạnh của Arthur. Hát chết lãnh chúa yêu thú, đấm tan Behemoth bạc trắng, hắn đã là nhân vật cấp truyền thuyết. Nhưng đối mặt với năng lực vô lí của tộc Swan tựa hồ sức mạnh gì cũng không thể nào phát huy được. Có thể làm cho người kiên cường như vậy đau khổ như thế năng lực của Olivia đáng sợ cỡ nào?

Đây chính là nguyên nhân rõ ràng nhân số của gia tộc Nicola và Gabriel không nhiều nhưng địa vị lại không thể rung chuyển.

Tuyết nữ đột nhiên phát hiện thân thể của mình lại sinh ra một loại cảm giác “đau” kì lạ, bản thân Tuyết nữ hoàn toàn không có cảm xúc gì với tình hình của Arthur, thắng làm vua thua làm giặc, ngược lại nàng còn cảm thấy cực kì hứng thú với năng lực của cô bé kia. Một loại năng lực tinh thần tương đối ưu tú.

Nhưng vì sao thân thể mình lại đau, có một loại cảm giác rất khó nói. Rõ ràng thân thể mình không hề bị thương tổn mà.

Trong tâm trí Trâu Lượng, cái chết của Emma ngày cảng trở nên dài đằng đẵng, càng trở nên rõ ràng, nó là sai lầm lớn nhất của Trâu Lượng đời này, nó là tình cảnh đau khổ nhất.

Máu từ trong miệng Arthur chảy ra, đây là năng lực sát thương. Một khi người trong kết giới không thể kháng cự thì thân thể sẽ dần dần suy sụp, chống cự càng mạnh thương tổn lại càng lớn.

Sắc mặt O’Donna cũng không dễ coi lắm, không phải bà không nghĩ tới việc Olivia có năng lực đặc thù, có điều ai cũng không nghĩ tới phạm vi lại rộng như vậy, mà uy lực cũng mạnh như thế.

Trong lòng không thể không hối hận, bà không nên khiêu khích Bích Tú, nếu không…

“Ơ”.

Emma nhìn hai tay mình, vì sao lại run rẩy?

Kì lạ!

Tiếng kêu này không hề lớn nhưng vẫn phát ra thành tiếng, có điều trong bầu không khí này thì cũng không ai để ý. Nhưng khi vào trong tai Trâu Lượng thì lại chẳng khác nào tiếng sấm.

“Xem như mỗi ngày tận thế để yêu nhau

Em đẹp đến từng phút từng giây

Nước mắt rơi

Không quan tâm người khác nói gì

Chỉ cần em dũng cảm đi theo anh…”

Âm thanh khàn khàn lúc này trở nên đặc biệt rõ ràng, Olivia trên không hiển nhiên cũng sửng sốt, trong tình hình năng lực của mình không ngừng ép tới mà hắn còn có sức mạnh phát ra âm thanh.

Khóe miệng Bích Tú lộ ra một nụ cười lạnh, chiến ca?

Hắn còn thật cho rằng chiến ca là không gì làm khó được sao? Thằng ngu, đây là khúc hát đưa ma hắn tự hát cho mình mà.

“Yêu không cầu mọi chuyện đều hoàn mỹ

Chỉ cần được mãi mãi bên nhau

Chỉ cần ôm em trong vòng tay

Những gì chúng ta tin rồi sẽ đến…”

Trâu Lượng chậm rãi đứng lên cầm lấy quyền trượng của mình.

Lần đầu tiên gặp Emma Trâu Lượng không hề nghĩ đến sẽ có hôm nay, lúc đó hắn cảm thấy Emma chính là loại hình hắn ghét nhất, nhưng đây là vận mệnh, ngươi vĩnh viễn không biết tương lai sẽ như thế nào. Thế nào là oan gia? Có lẽ rất nhiều tình yêu đều khởi đầu từ cãi vã. Nàng kiêu căng, nàng kênh kiệu, rồi nàng dịu dàng sau khi trở thành phụ nữ của mình, điều này đối với Trâu Lượng chính là kỳ tích!

Có những thứ ngươi vĩnh viễn không nên đụng tới, bởi vì ngươi không thể đụng tới được.

“Chết rồi vẫn còn yêu

Không sâu đậm

không nông nàn

nhưng yêu mãi mãi

Đến đường cùng vẫn còn yêu

Yêu lâu như trời đất…”

Siêu cao âm liên tiếp xông thẳng lên trời cao, chỉ tiến không lùi, quyền trượng tỏa ra ánh sáng lấp lánh dường như phải thắp sáng cả thế giới, kết giới trực tiếp nổ tung.

Bất cứ sức mạnh nào trừ phi đã đến thần cấp còn không đều có lực phản chấn. Không tấn công được đối thủ thì chính mình sẽ bị thương.

Một khi sức mạnh bùng nổ trong thân thể Trâu Lượng thì thật sự không thể nào ngăn cản.

Không sai, trong lòng mỗi người đều có thứ sợ hãi nhất, cần bảo vệ nhất, đó là mơi yếu ớt nhất.

Nhưng nơi yếu ớt nhất cũng là nơi mạnh nhất, chỉ cần có thể vượt qua được sự sợ hãi đó.

Chết rồi vẫn còn yêu…

Bài chiến ca ẩn chứa ý chí tuyệt đối đó vang vọng khắp sân đấu, không còn bất cứ âm thanh nào khác. Trong muôn vàn người, Trâu Lượng nhìn thấy Emma, ánh mắt hai người có thể xuyên qua không gian, kỳ thực chỉ cần một ánh mắt đã có thể có sức mạnh vô cùng.

Chiến ca vang vọng sân đấu, khi chiến ca từ trầm thấp chuyển thành vút cao thì đám người thú cũng trở nên điên cuồng không thể khống chế chính mình, lúc này cái gì Neberro, cái gì Gregg chẳng qua đều là lũ mặt trắng vô dụng.

Sự đôn hậu của Bear cộng thêm tình cảm phát ra từ nội tâm đủ để ảnh hưởng đến bất kì ai, một số người đã tràn xuống bên dưới không thể khống chế. Cảm giác này khác loại kích thích của những màn đẫm máu, đây là cảm giác phát ra từ linh hồn, không phải sự kích động nhất thời.

Tách…

Kết giới vỡ vụn như thủy tinh, Olivia từ không trung rơi xuống. Trên khán đài, thân thể Bích Tú chấn động, gương mặt cao nhã đó rốt cục đã trở nên vặn vẹo.

Olivia chưa rơi xuống đất Trâu Lượng đã đỡ được nàng, dù thế nào hắn cũng không muốn nàng bị thương.

Sắc mặt Olivia cũng trắng xanh nhưng vẫn tốt hơn Arthur rất nhiều, bởi vì Arthur không nhằm vào nàng, hắn chỉ đánh vỡ kết giới, chặt đứt khống chế của Bích Tú.

Nhìn Olivia, Trâu Lượng nhẹ nhàng gạt lọn tóc trên trán nàng, “Anh biết có thể em không nhớ, nhưng anh vẫn cảm ơn em!”

Trong thời gian vừa tới Mông Gia, Olivia như ánh mặt trời chiếu sáng thế giới của Trâu Lượng.

Lời hứa thật đẹp bởi vì họ còn quá trẻ.

Nhưng, đó không phải tình yêu.

Trâu Lượng như đang tự nói với mình, hoặc như đang chính thức từ biệt Olivia.

“Buông con bé ra!”

Trên khán đài Bích Tú trợn mắt đứng lên, đồng thời âm thanh nổ vang bên tai Trâu Lượng.

Trâu Lượng nhìn lại Bích Tú, nhìn vị gia chủ Gabriel, nhân vật phong vân của đế đô này, hắn giơ bàn tay phải về phía Bích Tú, ngón tay cái chỉ xuống đất trước sự chứng kiến của đông đảo người thú, rất rõ ràng, rất chính thức!

Toàn trường hầu như đều sôi trào, đã bao nhiêu năm ở Mông Gia lại có người dám khinh bỉ tộc trưởng gia tộc Gabriel trước mắt bao người như vậy. Đây là tộc trưởng của gia tộc Gabriel!!!

Nhưng Trâu Lượng đã làm như vậy!

Còn như sợ đối phương không nhìn thấy.

Mặt Bích Tú lập tức sa sầm, đời này bà chưa từng giận dữ như bây giờ.

Sát khí trên người tràn ra không thể ngăn chặn.

“Muốn chết!”

Đây ít nhất là hơi thở mạnh mẽ của cấp vàng sáng, nhưng Trâu Lượng chưa bao giờ sợ những cái gọi là mạnh mẽ đó!

“Đại nhân Bích Tú, sao vậy? Con gái đánh không lại mẹ lên đánh thay à?”

Một luồng khí thế khác dâng lên, đó là O’Donna. Mặc dù hai người có mâu thuẫn nhưng chưa từng công khai. Ở bên ngoài luôn luôn phải duy trì sự nhã nhặn của quý tộc.

Hội trưởng đại nhân của Công hội nhà mạo hiểm đương nhiên không ngại tộc trưởng Gabriel, hai luồng khí thế khổng lồ lập tức lao vào nhau.

Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, ai ngờ một trận chiến đấu của đám trẻ lại gây nên chuyện lớn như vậy, nếu như Bích Tú và O’Donna đánh nhau trước mặt mọi người thì đây tuyệt đối là tin tức giật gân nhất Mông Gia mấy năm qua.

Nụ cười trên khóe miệng Sanchez lóe lên rồi biến mất, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản, có mâu thuẫn, có đối thủ thì gia tộc Gabriel sẽ càng phải đến gần gia tộc hắn.

Cộc cộc cộc…

Vẫn không lên tiếng, Giáo hoàng đột nhiên gõ quyền trượng, gương mặt toàn là nếp nhăn đó giãn ra một chút, “Ngồi xuống hết đi!”

Chỉ mấy chữ, hơi thở ngưng trệ giữa hai người đã trực tiếp bị đánh tan, ngữ khí của Giáo hoàng không cho ai được phản đối.

Bích Tú và O’Donna không ai nhường ai nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngồi xuống, mặc dù chưa từng thấy Giáo hoàng tức giận nhưng đối nghịch với Giáo hoàng trong trường hợp công khai thì đúng là hỏng não.

Một cơn sóng gió nhẹ nhàng biến mất, trong lịch sử của Gabriel có lẽ chưa từng gặp phải trường hợp nào khó xử như vậy.