Chương 269: Niềm tin là gì?

Hùng Bá Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Năm mươi tám người tăng lữ đoàn vẫn bám sát theo sau, đồng loạt dừng bước rồi hét lớn vô cùng khí thế. Tinh thần quả thực không tồi.

Trâu bạn học gật đầu tỏ vẻ hài lòng, bọn này thật sự không hề lười biếng.

Trong kế hoạch của Trâu Lượng, để đạt được tư cách làm tế ti chiến ca không chỉ cần to phổi, mà thể lực cũng cần phải đủ mạnh nữa. Nếu trong lúc chiến đấu tế ti chiến ca không duy trì được thể lực, đến cuối trận mà hét không ra hơi hoặc chạy không nổi để kẻ thù xông vào xé xác, thật là làm trò cười cho người đời.

Toàn bộ tăng lữ đoàn theo kịp đến nơi lại một lần nữa tụ lại thành hai tiểu đội. Mà lúc này Ranu và mười lăm nhà mạo hiểm có tiếng mới hồng hộc chạy theo đến. Thực sự một chút kiêu ngạo còn lại trong lòng các sát thủ này cũng bị đả kích trầm trọng rồi, cái lông gì thế(clgt) này, có ai thấy tế ti chạy nhanh như thế bao giờ chưa, còn nhanh hơn cả sát thủ nữa.

Bọn tăng lữ này còn là người sao? Hay là…bọn hắn biến thái rồi.

Mười lăm nhà mạo hiểm có tiếng len lén nhìn Arthur, trong mắt bọn họ gã tế ti trẻ tuổi này thật sự quá thần bí.

Không chỉ riêng các nhà mạo hiểm cảm thán mà cả đàn kiến binh cũng cảm thấy bực bội rồi. Những lần gặp con mồi trước đây nếu con mồi không liều mạng chống cự thì rất nhanh sẽ bị đuổi giết và cắn chết. Còn mấy chục con mồi này lại chạy nhanh quá, còn hơn cả yêu thú nữa, thiên lý ở đâu chứ.

Thấy đoàn tăng lữ chợt dừng lại, đàn kiến binh phút chốc hưng phấn đỏ cả mắt, tràn lên như lũ cuốn về phía đội ngũ.

Mà đàn yêu thú đã sớm không chỉ còn là ba mươi con nữa rồi. Trong lúc truy đuổi đoàn người thì không ngừng có yêu thú mới nhập đội, làm cho số lượng chúng tăng lên khoảng chừng một trăm con. Việc này làm tốc độ truy kích của chúng chậm lại một chút, cũng vừa khéo cho đội ngũ có thêm một chút thời gian.

Ranu hít thở vẫn còn khó khăn, vừa quay đầu lại nhìn thì đã thấy cả đàn trăm kiến binh thú đuổi theo.

Hơi thở giận giữ và khát máu của yêu thú theo tiếng gào thét đậm mùi hôi thối tràn tới, mặt đất cũng rung động dữ dội. Một trăm kiến binh thú điên cuồng xông đến, dù còn cách bọn Trâu Lượng cả ngàn mét nhưng khí thế khủng khiếp đã thổi bạt hết cả đám cỏ dại màu lam.

Cỏ dại đều ngã rạp xuống, thậm chí còn bị hơi thở của chúng cắt đứt, bay loạn đầy trời một màu lam rất đẹp mắt, nhưng cũng rất đáng sợ.

Mặt Ranu không khỏi biến sắc.

Một con kiến binh thú thì hắn còn chẳng để vào mắt. Ba mươi con, mọi người vẫn có thể thủ thắng được. Nhưng một trăm con, chỉ khí thế điên cuồng lao đến mà đã khủng khiếp như vậy…

Nếu trực tiếp đối kháng với chúng thì thiệt hại sẽ không thể đếm nổi, sợ rằng hơn mười nhà mạo hiểm phải bỏ mạng mà đoàn tăng lữ của Arthur cũng chết sạch.

“Arthur?” Ranu khàn giọng gọi, xem ý hắn thế nào.

Mọi người sắc mặt đều trầm trọng, chỉ trừ có một người. Trâu thần côn tiện tay lấy một cọng cỏ đặt ở trên miệng, nghe thấy Ranu gọi tất nhiên là biết hắn đang hỏi ý mình.

Bạn học Trâu thuận miệng nhổ cọng cỏ ra rồi làm thủ thế an tâm với Ranu. Cũng lười nhìn đàn yêu thú đang sắp tới gần, hắn lớn tiếng nói với năm mươi tám tăng lữ thủ hạ: “Bây giờ bố cho các ngươi một cơ hội để biểu hiện. Giao đám yêu thú này cho các ngươi, diệt sạch cho bố”.

“Tuân lệnh”. Năm mươi tám người chắp tay sau lưng ngửa cổ lớn tiếng.

Tay Trâu thần côn hướng về phía yêu thú rồi phất một cái, lập tức đoàn tăng lữ xếp thành hàng ngang trên một bãi rộng.

Bây giờ có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi. Nếu đoàn tăng lữ thất bại thì chỉ có một kết cục bi thảm là bị yêu thú xé nát.

Ở bên cạnh trán đám nhà mạo hiểm cũng chảy đầy mồ hôi, chuyện này không phải giỡn nha.

Một trăm con yêu thú, sẽ chết rất thê thảm đó.

Việc duy nhất Ranu có thể làm lúc này là cố gắng tin tưởng vào Arthur, tin rằng hắn sẽ không mang mạng sống của thủ hạ mình ra mà đánh cược. Ranu cũng âm thầm nháy mắt cho mười lăm sát thủ có tiếng lặng lẽ bảo hộ bên người Arthur.

Ý tốt của Ranu bạn học Trâu cũng biết, có điều bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này. Hắn thấy tương đối hài lòng, mặc dù yêu thú đã tiến đến rất gần rồi nhưng cũng không thấy trong đoàn tăng lữ có ai sợ hãi cả.

Đó là một loại dũng khí, và cũng là một niềm tin đối với Arthur.

Bởi vì chính hắn đã dạy cho mọi người biết thế nào là niềm tin, thế nào là vinh quang.

Lúc này trong mắt hai vị tiểu đội trưởng Kalou và Ruman đều bùng cháy hỏa diễm. Bọn họ đứng sóng vai cùng với các anh em của mình chuẩn bị chiến đấu.

Đây chính là trạng thái không màng đến sống chết.

Chiến ca cùng cất lên.

Năm mươi tám người hợp xướng chiến ca tín ngưỡng.

Sắc mặt của Ranu và mười lăm nhà mạo hiểm ngưng trọng, đám tăng lữ mới này có làm được không đây?

Nhỡ may thất bại thì kết quả cực kỳ thảm hại.

Không riêng gì các nhà mạo hiểm, Lộ Dao và Emma cũng thấy hết sức bất an khi một trăm con yêu thú đã xông đến nơi.

Ầm ầm.

Chiến ca gào thét lanh lảnh cất lên, năm mươi tám người máu nóng sôi trào cùng hợp xướng chấn động cả đồng hoang.

Gần đến rồi.

Gần đến nơi rồi

Chiến ca chưa thấy hiệu quả??

Gần lắm rồi.

Đàn yêu thú xuất hiện một giao động nhỏ, nhưng vẫn điên cuồng lao tới.

Đám nhà mạo hiểm Ranu biến sắc, khoảng cách quá gần căn bản không còn thời gian để phản ứng nữa. Khí thế xung kích mạnh mẽ như thế cũng làm cho bọn họ cảm thấy lung lay dữ dội, chỉ có thể cắn răng đứng bảo vệ Arthur ở phía sau. Người khác có thể chết còn Arthur thì nhất định phải sống.

Nhưng dọa cho cả đám nhà mạo hiểm nhảy dựng lên là bạn học Trâu vẫn rất bình tĩnh. Thậm chí hắn còn rút ra một điếu xì gà để lên miệng hút một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra một làn khói trắng từ lỗ mũi.

Hai tay hắn chắp sau đít đứng trước mặt các tăng lữ, ánh mắt quét qua mỗi người.

Mặt hắn đối diện với đoàn tăng lữ, quay lưng lại đối với một trăm yêu thú đang điên cuồng lao đến.

Hắn dùng chính hành động của mình để nói với mọi người: “Bố tin các ngươi, mạng của bố cũng giao luôn cho các ngươi, có chết thì bố chết đầu tiên.”

Nổ rồi.

Kalou, Ruman, mỗi thành viên tăng lữ đoàn đều cảm thấy máu thú bùng cháy rồi, lão đại như thế còn không tín nhiệm sao được. Còn gì để do dự, còn gì để sợ hãi nữa?

Tất cả mọi người tay nắm chặt tay, quyết thấy chết không sờn.

Từ trong chiến ca tín ngưỡng cũng truyền thêm tinh thần cổ vũ sự kiên định tín ngưỡng và cũng khích lệ tất cả các nhà mạo hiểm.

Đột nhiên âm lượng của chiến ca tín ngưỡng bùng nổ.

Giống như dòng lũ cuồn cuộn, giống như núi lửa phun trào.

Gào thét phát ra từ linh hồn, từ phế quản.

Niềm tin của chúng ta, bởi vì sự tín nhiệm mà kiên cường; vinh quang của chúng ta, bởi vì có một người đã làm sống lại vinh quang tế ti chiến ca. Mãi mãi là vinh quang, không thể nào lùi bước.

Không bao giờ từ bỏ

Gầm gầm

Ba mươi mét…

Hai mươi mét…

Đàn kiến binh thú đang tràn tới mặt đầy lông lá đen xì, trong cái miệng há lớn nhỏ ra nước miếng màu xanh lục ghê rợn.

Mười mét…

Chiến ca gầm lên như hùng sư giận dữ, như sấm sét ngang trời.

Kiến binh thú xông đến đầu tiên đã lao tới, duỗi vuốt sắc hướng đến lưng Arthur.

Mồ hôi trên trán Ranu chảy đầm đìa, tay hắn nắm chặt vũ khí, đang muốn bất chấp lao đến ôm Arthur lăn đi, đột nhiên…

Ầm

Dường như trong chiến ca có một loại sức mạnh vô hình lan tỏa.