Chương 911: Chiến với ta...ngươi xứng sao

Giới Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 911: Chiến với ta…ngươi xứng sao

Quỷ Linh Thảo bình thường chỉ là một loại cỏ dại rất ít được chú ý đến.

Nó có hình dạng gần giống với hoa mắc cỡ ở việt nam, bình thường rất nhút nhát, trên thân mọc đầy gai ngược để bảo vệ, trên gai còn có một chất độc gây tê nhẹ.

Loài cây này có sức sống vô cùng mạnh, dù ngươi dày xéo thế nào cũng không chết, dù khô hạn bao lâu cũng không chết, thậm chí dùng lửa đốt mà không cẩn thận thì cũng rất khó chết.

Đó là lý do khiến người ta gọi nó là Quỷ Linh Thảo, khó chết như quỷ, sống dai như quỷ linh.

Trên thân gai xương của nó còn ẩn chứa kim hệ lực lượng cho nên gần như không có khắc tinh, rất vừa vặn cho bây giờ khi nó trở thành một chiến binh thánh giả tay cầm kiếm nhọn chỉ xéo thương khung.

“Ầm….” một đạo lôi kiếp cuối cùng tán đi cũng là lúc bên dưới Quỷ Linh Kiếm Thảo này nhận được lôi điện tẩy rửa hoàn thiện luyện thành nhân thân thảo mộc.

Trên trán không ngờ còn hiện 1 chữ vương, trên thân ẩn hiện vương khí nhàn nhạt hiển nhiên đã thành vương của Quỷ Linh Thảo.

“Không tệ…” Thiên đánh giá cái ngũ hành hồ lô vừa luyện chế thành này tựa như một vật nhỏ bé không đáng nói.

“Uhm….trở về với chủ đi thôi” Thiên tựa như đang nói chuyện với cái hồ lô đang nằm dưới đất.

Cái hồ lô này vô cùng linh tính rung nhẹ mấy cái hướng tới Thiên lượn quanh mấy vòng rồi bay về phía Dịch Kiến Hành nhập vào đan điền hắn.

“Vật này hiện chỉ thiếu một bước nữa sẽ tới thiên phẩm, đó là cực hạn của ngươi có thể khống chế, nếu như nó chân chính đạt tới thiên phẩm thì sẽ mất đi giá trị tự phát triển của mình, Dịch Kiến Hành…”

“Có ta…” Dịch Kiến Hành tựa như đang do dự làm điều gì.

“Ngươi một lần nữa dung luyện lại Ngũ Hành Hồ Lô này, tạm thời nó sẽ có thể chứa được 10 địa cảnh, đã đủ để ngươi san bằng cái gì Ngũ Độc Môn….đi tìm hạt giống độc thảo, độc vật đi, rồi tới tìm ta…ta”

Thiên còn chưa nói xong 4 chữ (giúp ngươi độ kiếp) thì..

“Bịch….” Dịch Kiến Hành đã quỳ một gối xuống đất, tay đặt ngực cúi đầu làm một động tác thuần phục.

“Uhm…đi đi” nam nhân không cần nhiều lời vô ích.

Rất rõ ràng…những điều Thiên làm đã quá rõ ràng và Dịch Kiến Hành hắn có ngu cũng hiểu được mình bây giờ cần phải làm gì.

Hắn thần phục, không cần bất kỳ một lời miệng lưỡi chiêu dụ. Cũng không phải vì ơn nghĩa.

Mà thuần túy, chỉ là vì hắn cảm thấy mình vinh hạnh.

Được thuần phục dưới trướng của Thiên. Đó chính là phúc của hắn, ngày hôm nay được Thiên thu nhận là phúc lớn của hắn.

Nếu một ngày năng lực của Thiên mà lộ ra ngoài, lúc đó e rằng thiên tài quỳ gối dập đầu nguyện thần phục sẽ đếm không xuể, lúc đó Dịch Kiến Hành hắn có muốn 1 phần cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dịch Kiến Hành biến mất để lại Thiên và 3 vị mỹ nhân đang ngơ ngác nhìn tới.

“Uhm…đi thôi, chúng ta trở về thôi” Doãn Lục Anh vẫn là người trưởng thành nhất, nàng tới níu tay áo hắn rất tự nhiên nói.

Doãn Kế Anh rất là khó chịu nhìn tỷ tỷ nhưng cũng không chịu lép vế liền chạy tới.

“Uhm…hơi trễ rồi..” Thiên chợt nói một câu làm các nàng ngạc nhiên nhưng mà chân hắn vẫn bước đi giống như kẻ đang tới là thành phần không đáng để hắn quan tâm vậy.

“Không sai…tặc tử, bây giờ muốn đi đã trễ rồi” một giọng nói bá đạo mà sắc bén chợt vang vọng sau đó là một đạo ánh mắt hung hăng chiếu tới.

“Ah…là hắn” giọng nói này quá quen thuộc đối với Doãn Lục Anh.

Dù nằm mơ mà nghe phải giọng nói này đều làm nàng sợ hãi thức giấc, đó chính là giọng nói đã ám ảnh nàng mấy năm qua đến nỗi ăn ngủ không yên.

Hoàng Chiếu

Không sai, đi tới đây chính là hắn.

Trong sợ hãi, bất tri bất giác Doãn Lục Anh lại tiến sát về phía Thiên, trong vô thức ôm cánh tay hắn.

Hành động này của nàng lại vừa vặn lọt vào mắt Hoàng Chiếu, ngay lập tức cơn thịnh nộ của hắn liền như sóng sau đè sóng trước mà dâng lên, thù mới hận cũ chồng chất.

“Nghịch thần tặc tử…lập tức cút xa khỏi Lục Anh ra cho ta” âm thanh này mang theo một chút đế khí vương giả bất khả xâm phạm tựa như một loại thần thông sơ thành, một câu này vừa ra liền mang theo kinh người sóng âm cùng với uy nghiêm ập đến.

Cũng ngay lúc này Doãn Lục Anh theo bản năng muốn đứng lên trước chắn lấy sóng gió, bất quá một hét này dù có uy lực hơn nữa thì cũng vô phương đến được phạm vi gần người Thiên.

Mấy ngày nay vờn quanh di tích, cả 3 nàng đã có một thói quen không rời xa khỏi Thiên khoảng cách quá 5m. Đó là khoảng cách tuyệt đối an toàn của họ và cũng là khoảng cách mà họ thích nhất.

Hành động của Doãn Lục Anh tuy không có bao nhiêu tác dụng với Thiên nhưng lại thể hiện rõ tâm ý của nàng và đặc biệt nhất đó là…nó lọt vào mắt Hoàng Chiếu, và giống hệt như 1 can xăng đổ vào lửa lớn.

“Tiện nữ nhân….đã thành nữ nhân của ta còn dám gần gũi tiện chủng khác…dâm tiện…còn không trở về, chờ ta diệt tộc ngươi sao..” Hoàng Chiếu vừa tới đã buông lời cay nghiệt, nhưng mà đáng tiếc là hắn còn không biết thời thế của mình bây giờ

Chân mày Thiên nhíu lại, giọng hắn đanh thép.

“Cẩn thận miệng chó của ngươi…”

Cũng lúc này thì đám người Hoàng chiếu gồm 7 nam 2 nữ đã tới, một cô nương bên cạnh hắn liền buông lời ngả ngớn

“Ây zô…bênh vực tình nhân sao, quả nhiên nữ tiện thì đi kèm với nam cẩu ah…haha..” nhưng ả ta còn chưa nói xong thì một cái tát vang trời đã tát đến.

“Bốp…rắc…” cái tát này nhanh không gì sánh được, mạnh không gì sánh được. Vừa tát tới ả ta liền như cọng bún vô lực bị tát bay.

Không có lấy một tiếng la hét, chỉ có âm thanh vỡ vụn và một chuỗi máu tươi vương vãi kéo một đường hàng ngàn mét mới dừng lại.

Đến khi nó dừng lại cũng là lúc một thân xinh đẹp biến thành một bãi bùn nhão đỏ tươi không hình dạng.

Tròng mắt Thiên tựa như ẩn chứa nghìn đao vạn kiếm, sắc diện nghiêm khắc đến đáng sợ.

“Dương Tiêu ta xưa nay không thích nói nhiều….đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta” giọng hắn tựa như vọng từ địa ngục vọng về.

Nói xong, hắn lại nắm nhẹ tay Doãn Lục Anh đang sợ hãi ngây người rồi lạnh lùng bước đi.

Doãn Minh Anh, Doãn Kế Anh nhìn theo bóng lưng đại tỷ không hiểu sao lại hiện lên biểu tình ngưỡng mộ.

“Hừ, Dương Tiêu…nghịch thần tặc tử ngươi thật to gan, thấy bổn hoàng tử không những không quỳ gối còn dám láo xược…Dương gia ngươi từ khi nào lại dưỡng ra một tên phản nghịch như ngươi”

“Còn nữa, Doãn Lục Anh là vị hôn thê của ta, đã là người của Hoàng gia…ta dậy vợ ta là chuyện nhà, ngươi có quyền gì xía vào chuyện của chúng ta”

Hoàng Chiếu không sợ, hắn sao lại phải sợ. Hắn không chỉ là hoàng tử một triều thân phận cao quý mà bây giờ còn ngấm ngầm có 1 vị thánh giả đi theo.

Hắn tại sao lại phải sợ.

Sợ trước hung uy của một thần tử con dân sao…người ta mà biết thì không phải sẽ cười hắn thối mũi sao.

Thiên chậm rãi quay đầu lại đối diện với hắn.

“Đừng tưởng rằng một cái danh Hoàng Tử là có thể vênh váo trước mặt ta….ta không rảnh nói lý lẽ với loại cặn bã như ngươi…cút đi” mỗi chữ Thiên phun ra khỏi miệng đều tựa như nặng hàng ngàn cân, khi nói đến 2 chữ cuối người ta thậm chí còn cảm giác thấy thời đất quay cuồng, lỗ tai đau nhức, ngực khó thở.

“Hừ…cuồng đồ, vậy thì bổn hoàng tử cũng cho ngươi biết, ta..cũng không thích tranh cãi với loại hạ đẳng nhân, phế vật ti tiện như ngươi, hôm nay…ta chỉ muốn ngươi…chết”

“Làm nhục bổn thái tử…vậy thì ta sẽ nói cho mấy con chó Dương gia đó biết…hậu quả sẽ là thảm trọng tới cỡ nào”

Thiên nhêch miệng nở một nụ cười băng giá.

“Giết ta…chỉ với vài con chó con mèo và 1 tên thánh giả cỏn con này sao…”

“Hừ….ngông cuồng, thật là ngông cuồng…tốt…tốt, để vậy ngày hôm nay…bổn hoàng tử sẽ tự tay phế bỏ ngươi…”

Hoàng Chiếu tức đến run người, trước một đám thuộc hạ hắn không muốn hạ thân phận, mất uy nghiêm nhưng mà bây giờ…hắn bất chấp tất cả. Dù người ta có chê hắn ỷ danh thái tử đi hạ mình trừng phạt một phế vật thần tử thì hắn cũng mặc kệ.

“Chết…cho…ta…” trên thân Hoàng Chiếu bộc phát ra khí tức kinh người, uy áp bán thánh bộc phát khiến một mảnh không gian trở nên nặng nề.

Một đạo long ảnh như vương giả bộc phát mang theo khí thế bén nhọn hung tàn trở tay liền vung một đạo long trảo tát tới.

Khí thế này mạnh như kình thiên phích lịch, một đạo long trảo mang theo hơn vạn tinh kinh khủng lực lượng ầm ầm trảo tới, thế tiến này dù là một ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị nó tạp toái.

Nhưng ở đối diện, Thiên vẫn thờ ơ như không miệng còn cong lên một đường cong lạnh lẽo.

“Chiến với ta…ngươi xứng sao?”