Chương 207: Cổ lan

Điệp Mộng Hồng Hoa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vài ngày sau.

Tại vùng lãnh thổ trung tâm của Xích Quỷ Quốc có một tông phái tu tiên đã từng là thế lực hàng đầu, cùng với La Sát Phái, Âm Dương Tông, Tinh Cung, Đà La Tự và Đại Nhật Cung được xưng là lục đại phái của tu tiên giới Thiên Vũ đại lục. Tại sao lại nói là đã từng? Bởi vì hiện tại nó đã không còn nữa.

Kể từ khi Lam Nguyệt Cung bị Diêm La Điện tiêu diệt, đại đa số những tiểu tông tiểu phái phụ thuộc vào nó cũng phải chịu vạ lây. Nước mất thì nhà tan, tuy Lam Nguyệt Cung không phải nước nhưng nó chính là bức tường thành vững chắc che chở cho những tiểu tông phái kia, và lúc tường đã sụp đổ thì điều gì đến cũng phải đến. Người thì trốn chạy sang các đại quốc khác, kẻ lại cúi đầu quy thuận dưới trướng của Diêm La Điện. Sự kiện ấy đã đánh dấu sự lụi tàn của chính phái sau vạn năm phát triển tại lãnh thổ Xích Quỷ Quốc. Quả thật là thế đạo điêu đứng, lòng người hoang mang.

Cùng với sự diệt vong của chính phái là sự bành trướng thế lực của tà phái mà điển hình là Diêm La Điện và Âm Dương Tông. Có câu nói “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi”, đối với trường hợp của Âm Dương Tông và Diêm La Điện cũng vậy. Từ sau khi Lam Nguyệt Cung bị diệt, bọn họ ra sức chiếm lấy địa bàn, không chỉ của Lam Nguyệt Cung mà còn cả hàng trăm tông môn chính phái khác. Và như một hệ quả tất yếu, xung đột lợi ích nổ ra giữa hai đại phái này. Tuy nhiên, chẳng rõ có phải vì đã tiêu hao lực lượng quá nhiều cho lần đại chiến với Lam Nguyệt Cung trước đó không mà trong các cuộc tranh chấp với Âm Dương Tông, hơn phân nửa người của Diêm La Điện đều bị thua thiệt. Dần dà, địa bàn mà họ lấy được lần lượt rơi vào trong tay Âm Dương Tông.

Tình trạng ấy đã diễn ra được gần mười ngày và đến hôm nay, dù hai bên còn chưa tới mức như nước với lửa nhưng sợ là cũng chẳng cách bao xa. Nguyên nhân là bởi Âm Dương Tông đã cho người tấn công vào Lam Nguyệt Cung, nơi mà hiện giờ đang là địa bàn cung cấp tài nguyên tu luyện quan trọng nhất của Diêm La Điện.

Lúc này, tình hình đã trở nên rất căng thẳng. Mặc dù bên phía Diêm La Điện có lợi thế về địa hình cũng như có hộ phái đại trận hỗ trợ nhưng nhân số của họ lại ít hơn hẳn Âm Dương Tông; ngoài ra, điều trọng yếu nhất là bên họ chỉ có một cường giả Chân Đan Cảnh trấn giữ trong khi phía Âm Dương Tông thì có tới hai kẻ cùng cấp công kích. Dựa theo tình hình này thì e rằng chẳng bao lâu nữa, sau khi hộ phái đại trận tan vỡ, Lam Nguyệt Cung sẽ bị Âm Dương Tông chiếm mất.

Thời khắc hiện tại, đang đứng công phá kết giới đại trận trên bầu trời Lam Nguyệt Cung là một đôi nam nữ. Người nam tuổi độ trung niên, tất nhiên đó chỉ là xét theo hình dáng bề ngoài. Hắn mặc một bộ y phục màu vàng tôn quý, tay cầm một đôi song chùy khá to không ngừng ra sức nện xuống kết giới. Hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, có thể xem là một nhân vật rất có thân phận tại Âm Dương Tông. Trừ phụ thân là một trong hai vị tôn giả thì bản thân hắn cũng làm đến chức tứ trưởng lão của tông môn này. Tên hắn là Trương Vũ.

Về phần người nữ, luận thân phận, so với Trương Vũ thì nàng không hề thua kém chút nào. Nàng tên Cổ Lan, là con gái của tông chủ tiền nhiệm Cổ Liệt, muội muội của tông chủ tân nhiệm Cổ Mị Sanh. Giống như tỷ tỷ mình, Cổ Lan là một nữ nhân cực kỳ quyến rũ, đồng thời cũng rất thần bí. Ngoài một vài nhân vật cao tầng của Âm Dương Tông ra thì chưa từng có ai biết được tên thật của các nàng. Hầu hết mọi người chỉ biết các nàng là con gái Cổ Liệt, là nhị trưởng lão và tam trưởng lão của Âm Dương Tông, ngoài ra thì chẳng biết thêm gì nữa. Thậm chí phải đến lúc đã xác định vị trí tân nhiệm tông chủ thì người ta mới biết được tên thật của Cổ Mị Sanh là Cổ Mị Nhi. Thoạt nhìn thì điều đó có vẻ lạ lùng, nhưng nếu suy xét về mục đích và nhiệm vụ mà các nàng phải thực hiện thì lại thấy nó chẳng có gì kỳ lạ hết.

Ngay từ khi vừa sinh ra đời, số phận của Cổ Mị Nhi và Cổ Lan đã được định sẵn là không thể sống yên bình. Phụ thân các nàng là Cổ Liệt vì muốn hai nhi nữ mình ngày sau có thể nhất hô vạn ứng, kế thừa bá nghiệp nên đã dốc hết tâm huyết bồi dưỡng. Từ công pháp, bí thuật cho đến cách đối nhân xử thế lẫn thủ đoạn làm việc, tất cả đều là những thứ nhất lưu của tà đạo. Tất nhiên, mấy từ như “huyết tinh”, “tàn nhẫn”, “độc ác”, “mưu mô xảo quyệt”… tuyệt không cần đề cập. Đơn giản vì nó vốn dĩ đã là phong cách của người trong tà đạo rồi.

Nếu xét về tư chất và ngộ tính thì Cổ Mị Nhi cao hơn hẳn muội muội Cổ Lan của mình. Tuy nhiên, so về tâm tư thâm trầm thì Cổ Lan lại bỏ xa Cổ Mị Nhi. Đó cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa hai tỷ muội họ.

Ban đầu, Cổ Mị Nhi rất chán ghét những việc máu tanh và có phần ghê tởm trong thế giới tà đạo mà nàng phải học. Do đó, mặc dù nhiều lần bị phụ thân mình trách phạt nhưng nàng vẫn thường xuyên “đối xử nhân từ” với người khác. Thậm chí đến cả việc tu luyện công pháp hay bí thuật gì đấy nàng cũng chẳng hứng thú. Nàng chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng, không tranh với đời. Cứ thế, cho tới ngày nàng bị người bắt cóc với ý định đem chà đạp thì nàng mới dần biến thành một con người khác.

Trái hẳn với Cổ Mị Nhi, bản tính Cổ Lan như thể được di truyền từ phụ thân mình: lạnh lùng, tàn nhẫn và âm hiểm. Nó là thứ vốn có mà không phải cần “tạo ra” như Cổ Mị Nhi. Chính nhờ bản tính ấy mà Cổ Lan mới có thể phá bỏ được khoảng cách chênh lệch về tư chất và ngộ tính với tỷ tỷ mình để trở thành tam trưởng lão của Âm Dương Tông, trở thành nhân tuyển cho vị trí tông chủ. Công bằng mà xét thì nếu không nhờ sự trợ giúp của Thiên Ma trong cuộc tuyển chọn tân tông chủ lần trước thì người ngồi trên ngai tông chủ hiện giờ tuyệt đối là Cổ Lan mà chẳng phải Cổ Mị Nhi. Thậm chí kể cả sau khi Cổ Mị Nhi trở thành tông chủ thì vẫn còn rất nhiều người âm thầm ủng hộ Cổ Lan. Trong số những người ủng hộ đó, đáng chú ý nhất là Cực Lạc tôn giả. Riêng với bản thân Cổ Lan, nàng chưa bao giờ chịu khuất phục tỷ tỷ mình, dù là lúc trước hay là bây giờ. Hoàn toàn ngược lại, nàng rất không cam lòng phải cúi đầu trước Cổ Mị Nhi…

Quay trở lại với cuộc chiến.

Lúc này, sau nhiều lần bị công kích, hộ phái đại trận bên phía Diêm La Điện đã bắt đầu lung lay, có dấu hiệu sắp sụp đổ. Trên không trung, Cổ Lan ngạo nghễ cất tiếng:

“Người của Diêm La Điện hãy nghe đây! Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu như không muốn bỏ mạng oan uổng thì lập tức đầu hàng quy phục ta!”