Chương 130: Bại phong vỹ - bạch ngọc kinh đấu triệu yên

Điệp Mộng Hồng Hoa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngay lúc đó, Giang Lưu Nhi xuất kiếm.

“O… à… n… h”

Đao ảnh vỡ, hổ uy tan. Thế nhưng… kiếm ảnh vẫn còn!

“Rít… Rít… Rít…”

Ba đường kiếm ảnh quét ngang về phía Phong Vỹ.

Phong Vỹ kinh hãi, vội vã vung đao cản lại.

Trong khi Phong Vỹ đang phá kiếm ảnh phía trước thì sau lưng hắn, một đợt công kích khác đã tới.

Phong Vỹ không thể phân thân để chống đỡ cả hai mặt!

“Oành oành oành”

“Ba ba ba”

Khi kiếm ảnh tan cũng là lúc lưng Phong Vỹ bị trúng liên tiếp ba chưởng, sau đó thì rơi xuống sàn đấu.

“Này… Chuyện này là thế nào vậy…”

Một gã đệ tử thì thào.

“Sư đệ này… Có phải vừa rồi người bị đánh rơi xuống sàn đấu là Phong Vỹ sư huynh không?”

Một đệ tử khác khó tin hỏi người đang ngồi bên cạnh.

“Hình như là Phong Vỹ sư huynh.”

“Sư đệ, ngươi xác định là không lầm chứ? Chúng ta cũng không có bị hoa mắt đúng không?”

Tại sao?

Tại sao lại như vậy? Không thể nào! Ta không tin! Nhất định là giả! Nhất định là giả!

Trong số những người đang theo dõi trận đấu, có một nam đệ tử mở to mắt nhìn trân trối hình ảnh bên dưới sàn đấu. Tên của hắn là Bạch Ngọc Đô.

Bạch Ngọc Đô không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến.

Không phải đến tận bây giờ hắn mới bị rúng động, thật ra sự rúng động ấy đã bắt đầu kể từ khi hắn biết tên độc nhãn long kia đột phá vào Thần Thông Cảnh hậu kỳ. Lúc đó, hắn tự an ủi mình rằng tên kia đã có kỳ ngộ nào đó, nếu không thì cũng được Cổ Mị Sanh đặc biệt chiếu cố nên mới có thể đột phá tới Thần Thông Cảnh hậu kỳ sớm hơn Bạch Ngọc Đô hắn.

Tiếp đó, hắn lại một lần nữa rúng động khi thấy tên độc nhãn long kia đánh bại Lý Lập. Và cũng một lần nữa, hắn tự nhủ với mình rằng tên kia chỉ là nhờ vào may mắn mà thôi. Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ không phải như vậy.

Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com

Nhưng còn bây giờ?

Hắn phải tự nhủ thế nào đây? Trùng hợp ngẫu nhiên? Nhờ vào may mắn?

Muốn tự lừa gạt mình cũng không thể dùng những lý do quá vô lý và ngớ ngẩn được. Bạch Ngọc Đô hắn còn chưa biến thành một kẻ ngu ngốc!

Nhưng sự thật ngay trước mắt này, hắn không muốn chấp nhận.

Tại sao tên độc nhãn long kia có thể đột phá Thần Thông Cảnh hậu kỳ mà hắn thì lại không? Tại sao tên độc nhãn long kia có thể dùng tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ ấy để thắng Lý Lập, bại Phong Vỹ mà hắn thì lại không? Và tại sao…

Tại sao kẻ được người đàn bà kia ưu ái lại mang tên Niệm Từ mà không phải mang tên Bạch Ngọc Đô?

Niệm Từ! Cổ Mị Sanh!

“Niệm Từ sư huynh thật uy phong!”

“Triệu Ngọc Nhi, không phải nha đầu ngươi thật sự động xuân tâm rồi đấy chứ?”

“Sao? Chẳng lẽ không được? Trong tất cả đệ tử của Đại Nhật Cung này, ai có thể làm được như Niệm Từ sư huynh: lấy tu vi Thần Thông Cảnh đánh bại hai cao thủ Niết Bàn Cảnh trong hai ngày liên tiếp? Ta nghĩ dù là Tô Bá sư huynh của Trung viện cũng không thể.”

Một góc khác.

Hắn thắng rồi!… Hắn thật sự thắng rồi!…
Cô gái đưa tay bụm lấy miệng, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Nàng vui đến phát khóc. Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Hắn không phải người thân của nàng, không phải bằng hữu của nàng; có lẽ nàng chẳng là gì trong lòng hắn, thậm chí có lẽ hắn cũng đã quên nàng rồi. Nhưng tại sao nàng lại vì hắn mà lo lắng? Tại sao lại vì hắn giành chiến thắng mà vui mừng đến phát khóc?

Nàng không rõ. Nàng chỉ biết: hắn là người duy nhất đứng ra che chở cho nàng, là người duy nhất vì nàng mà đứng ra. Nàng chỉ biết như thế thôi…

Trước khi rời sàn đấu, Phong Vỹ hướng Giang Lưu Nhi, khẽ nói:

“Đa tạ.”

Sau đó, cũng không đợi đối phương đáp lại, Phong Vỹ đã đi vào trong.

Hắn biết, Niệm Từ kia đã nương tay cho mình.

“Tây viện chủ, tuy biết là có hơi đường đột nhưng mà ta vẫn muốn hỏi một câu. Kiếm pháp được Niệm Từ thi triển trong trận đấu vừa rồi chẳng hay là loại kiếm pháp gì?”

Trương đường chủ nhìn Cổ Mị Sanh, lên tiếng hỏi. Hắn cũng không có ý gì cả, đơn giản chỉ là vì tò mò cộng thêm một chút rúng động.

Chiêu kiếm kia thật sự làm người ta phải rúng động.

Không chỉ mỗi mình Trương đường chủ mà tất thảy những người đang ngồi đây đều cảm thấy như vậy. Nếu thân pháp mà Niệm Từ sử dụng để đánh bại Lý Lập khiến bọn họ kinh ngạc thì chiêu kiếm đánh tan Phá Diệt Đao của Phong Vỹ lại làm bọn họ chấn động.

Phải biết rằng Khai Thiên Đao Pháp không phải là một bộ công pháp tầm thường mà là bộ đệ nhất đao pháp của Đông viện. Nhưng chính đao chiêu của bộ đệ nhất đao pháp ấy đã bị một kiếm chiêu khác đánh bại, đáng nói hơn là kẻ thi triển kiếm chiêu nọ còn có tu vi thấp hơn người thi triển đao chiêu.

Điều này nói lên cái gì?

Kiếm chiêu kia có đẳng cấp cao hơn nhiều so với đao chiêu Phá Diệt Đao.

Và nếu như kiếm chiêu kia là một chiêu thức trong bộ công pháp nào đấy thì rất có thể đó là mô bộ công pháp lợi hại hơn không ít so với Khai Thiên Đao Pháp.

Đó là điều mà hầu hết những người ở đây quan tâm. Một bộ công pháp vượt qua cả Khai Thiên Đao Pháp thì tác dụng của nó không phải nhỏ.

Trước vẻ mặt chờ đợi của mọi người, Cổ Mị Sanh nhàn nhạt nói:

“Ta nghĩ chắc hẳn Trương đường chủ cũng như những người ngồi đây đều biết kiếm chiêu mà Niệm Từ thi triển không phải là của Tây viện, càng không phải của Đông viện, Nam viện, Bắc viện hay là Trung viện.”

Nàng nói tiếp:

“Ta đã từng hỏi qua và biết được đó là kiếm chiêu hắn học trong một bộ công pháp tàn thiên. Và vì là tàn thiên, bị thiếu hụt rất nhiều nên hắn cũng không rõ tên gọi cũng như số tầng của công pháp kia.”

Nghe nàng nói vậy, mọi người đều ra vẻ hiểu được. Còn hiểu thế nào thì chỉ họ mới biết chính xác.

Cổ Mị Sanh thì chẳng quan tâm đến điều đó. Nàng giải đáp cho có thế thôi chứ cũng không cần họ phải tin tưởng.

Trên sàn đấu lúc này, hai thân ảnh đang cuốn lấy nhau. Một người là đại sư tỷ của Nam viện hiện giờ – Triệu Yên, người còn lại là một đệ tử khóa mới và cũng đồng thời vừa trở thành đại sư tỷ của Bắc viện sau khi đánh bại Bạch Hạo – Bạch Ngọc Kinh.

Trận chiến của họ được đông đảo các đệ tử cổ vũ. Có lẽ đây là trận chiến có được sự cổ vũ nhiệt tình nhất từ đầu đại hội tới giờ, và trong đội ngũ những người cổ vũ đó thì nam đệ tử chiếm đại đa số. Điều này thì cũng dễ hiểu, dù sao cả Triệu Yên lẫn Bạch Ngọc Kinh đều được đánh giá là mỹ nữ hàng đầu của Đại Nhật Cung.

“Bạch sư tỷ cố lên! Sư đệ ta hết lòng ủng hộ cho sư tỷ!”

“Triệu sư tỷ uy vũ! Sư tỷ nhất định sẽ giành chiến thắng!”

“Ta thật hy vọng Triệu sư tỷ có thể đánh rơi tấm mạn che mặt của Bạch sư tỷ xuống. Thật mong được nhìn thấy dung nhan của Bạch sư tỷ a.”

“Sư đệ! Không ngờ ngươi lại có cùng ý nghĩ giống ta như vậy! Quả là tri kỷ của ta! Nào! Chúng ta hãy cùng cổ vũ cho Triệu sư tỷ đi!”

“Bạo Vũ Lê Hoa Châm!”

Từ phía Triệu Yên, hàng trăm cây băng châm li ti bắn đi như mưa.

Bạch Ngọc Kinh chẳng quá nao núng, nàng dùng tấm dải lụa trong tay đón đỡ những băng châm đang lao tới kia.

Trong chốc lát, tất cả băng châm đã vỡ vụn. Nhưng cũng chính lúc này, tiếng của Triệu Yên hô lên:

“Băng kiếm – Tam Kiếm Tề Phi!”