Chương 148: Tiến tới quần long đại hội

Điệp Mộng Hồng Hoa

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Hai ngươi còn đứng thừ người ra đó làm gì, mau đi thôi.”

Từ bên trong động phủ, lão Phong Tử bước ra, tiếp đó, không đợi hai đồ đệ mình đáp lại thì đã phá không bay đi.

Bạch Thiên Thù lưu luyến nhìn tiểu Đồng Đồng trên vai Giang Lưu Nhi, bộ dáng như muốn nói lại thôi. Cuối cùng hóa thành một đạo hắc quang đuổi theo lão Phong Tử.

“Đồng Đồng, chúng ta cũng đi thôi.”

Đại Nhật Cung, Bắc viện.

Trời đã tắt nắng từ lâu, trong màn đêm sâu thẳm, dưới ánh trăng mờ, một bóng người ngồi lặng lẽ. Hắn đã ngồi như thế rất lâu, đến nỗi tưởng chừng sắp hòa vào với không gian tĩnh mịch này.

Một tiếng khe khẽ thở dài.

Giang Lưu Nhi đem “Tương Tư” cất vào lại không gian giới chỉ.

Không biết “Tử Niệm” có còn trên thế gian này chăng? Hay là… đã bị người ném bỏ?

Lại một tiếng khe khẽ thở dài.

Lời hứa năm nào giờ đã theo gió bay.

Không vì người phụ bạc, chẳng vì quên.

Vì đâu?

Biết đáp gì ngoài thốt lên rằng “Thiên ý trêu ngươi!”.

Đang nghĩ ngợi miên man thì ánh mắt Giang Lưu Nhi chợt động.

Có người đang hướng nơi này đi đến.

Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện. Nàng đi đến trước mặt Giang Lưu Nhi, nhỏ giọng hỏi:

“Ta có thể ngồi không?”

Giang Lưu Nhi khẽ gật đầu.

“Cảm ơn.”

Bạch Ngọc Kinh ngồi xuống ở nửa còn lại của chiếc ghế đá, không nói thêm gì nữa.

Thời gian từng chút trôi đi, mãi đến tận khuya.

Bạch Ngọc Kinh đứng dậy, rời đi mà không nói câu nào…

Sáng hôm sau, tại nơi ở của Bắc viện chủ.

“Ngươi đến tìm ta có việc gì?”

Nhìn người trung niên trước mặt, Bạch Thiên Thù lãnh đạm hỏi.

Người trung niên này tên Chính, họ Bạch, có quan hệ huyết thống rất gần gũi với Bạch Thiên Thù. Hắn là con trai lớn của Bạch Lân – nhị ca nàng. Tuy là cô cháu ruột rà nhưng nàng không có thiện cảm gì mấy với hắn. Nguyên nhân để nàng không ưa thích thì có nhiều lắm, vô lễ chẳng hạn. Và điều đó được thể hiện ngay trong câu trả lời của hắn:

“Ta nghe nói trong số những danh ngạch tham dự Quần Long Đại Hội của Bắc viện chúng ta có một cái được dành cho tên nhóc Niệm Từ?”

Bạch Thiên Thù cau mày, không đáp mà hỏi ngược lại:

“Ngươi có ý kiến gì sao?”

“Cô cô nói vậy thì oan cho ta rồi, một trưởng lão tầm thường như ta thì có thể ý kiến gì chứ! Ta chẳng qua là thay mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi.”

Bạch Thiên Thù nhếch môi, mặt lộ vẻ khinh thường:

“Vậy suy nghĩ kia là gì, ta cũng đang muốn nghe thử đây.”

Dường như Bạch Chính không mấy để tâm đến thái độ của nàng, hắn hơi mỉm cười, giọng đều đều:

“Ta, cũng như nhiều trưởng lão khác cho rằng Niệm Từ không xứng nhận được danh ngạch tham dự Quần Long Đại Hội.”

“Vậy ra đây là “suy nghĩ” của các ngươi?… Hừ! Vậy để ta nói cho các ngươi được rõ, danh ngạch mà Niệm Từ nhận được hoàn toàn không liên quan gì đến Bắc viện. Danh ngạch đó là từ Tây viện chuyển sang để ban thưởng vì thành tích trong Quần Anh Hội nửa năm trước của hắn. Lui một bước mà nói, cho dù không có danh ngạch kia đi nữa thì hắn vẫn sẽ được chọn để tham dự Quần Long Đại Hội sắp tới, đó là ý muốn của lão nhân gia. Có cần ta đi nói lại “suy nghĩ” của các ngươi với lão nhân gia không?”

Bạch Chính dĩ nhiên biết “lão nhân gia” trong lời Bạch Thiên Thù tức ám chỉ lão Phong Tử. Bác bỏ ý kiến của lão Phong Tử? Hắn tự nhận mình không dám, ít nhất là hiện tại. Hắn đành nhượng bộ:

“Chúng ta chỉ là muốn góp ý một chút, tất cả đều là vì suy nghĩ cho Bắc viện, cho Đại Nhật Cung, cô cô hà tất phải chấp nhặt. Nếu như danh ngạch kia là của hắn thì đương nhiên việc hắn đại diện cho Bắc viện tham dự Quần Long Đại Hội ngày mười lăm tháng tám tới chúng ta sẽ không có ý kiến.”

“Nếu như ngươi không còn việc gì nữa thì về đi. Ta cần nghỉ ngơi.”

Bạch Thiên Thù lên tiếng tiễn khách. Nàng không có hứng thú để dong dài với hắn.

“Vậy cô cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta xin phép cáo từ.”

Mặc dù Bạch Chính đã rời đi được một đỗi lâu nhưng tâm tình Bạch Thiên Thù vẫn không sao tốt lên được. Hết trong phòng lại ra ngoài vườn, sau khi loay hoay mãi mà cũng chẳng khá hơn chút nào, Bạch Thiên Thù quyết định đi đến một nơi.

“Cốc cốc”

Nghe tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng, Giang Lưu Nhi mở miệng:

“Sư tỷ vào đi, cửa không khóa.”

Bạch Thiên Thù chậm rãi tiến vào bên trong, tới gần Giang Lưu Nhi. Nàng đưa mắt đảo quanh khắp phòng như đang muốn kiếm gì đó.

Thấy vậy, Giang Lưu Nhi mới hỏi:
“Sư tỷ, tỷ đang tìm gì sao?”

Hơi ngập ngừng, Bạch Thiên Thù lên tiếng:

“Tiểu Đồng Đồng… Nó đâu rồi?”

Quả nhiên là nàng ta đến vì tiểu tử kia.

Giang Lưu Nhi cầm cái túi đeo bên hông lên, thần niệm khẽ động. Ngay tức thì, một tiểu yêu thú nhỏ nhắn mũm mĩm xuất hiện. Nó còn chưa kịp quan sát tình hình thì đã bị một đôi tay nhấc bổng lên.

“Chi chi!”

“Tiểu Đồng Đồng, là tỷ tỷ.”

“Chi chi?”

Đồng Đồng ngước mắt lên nhìn, khi trông thấy gương mặt xinh đẹp của Bạch Thiên Thù thì hớn hở gọi “chi chi” mấy tiếng.

“Hì hì, tỷ tỷ biết là ngươi cũng nhớ tỷ tỷ mà!”

Bạch Thiên Thù vui vẻ hôn liền mấy cái lên mặt Đồng Đồng, mặc kệ sự hiện diện của người nào đó. Nàng quay sang hắn dò hỏi:

“Có thể cho ta mượn nó mấy ngày không?”

“Chi chi”

Không đợi Giang Lưu Nhi mở miệng thì Đồng Đồng đã thay hắn trả lời bằng những cái lắc đầu nguầy nguậy. Và điều đó khiến cho mặt Bạch Thiên Thù xụ xuống. Nàng nhấc Đồng Đồng lên , rất không vui bảo:

“Tiểu linh tinh, ngươi lắc đầu là sao? Tỷ tỷ đối xử tốt với ngươi như vậy…”

Thấy bộ dáng nàng như thế, Đồng Đồng dùng cả hai tay bé tí của mình gãi gãi đầu, ra chiều khó nghĩ.

“Tiểu Đồng Đồng, đi qua nhà tỷ tỷ nhé! Ở đó vừa rộng lại vừa đẹp…”

Bạch Thiên Thù ra sức dụ dỗ. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều hóa thành công cốc. Trước sau như một, Đồng Đồng vẫn một mực lắc đầu.

“Được rồi, được rồi! Không đi thì không đi! Tiểu linh tinh ngươi đúng là không có nghĩa khí!”

Bạch Thiên Thù buồn bực nói. Tuy vậy thì nàng cũng không rời khỏi mà ở lại chơi đùa với Đồng Đồng, riêng chủ nhân của nó thì… từ đầu tới cuối nàng chẳng buồn ngó tới.

“Chăm sóc tốt cho nó.”

Đó là câu duy nhất mà Giang Lưu Nhi biết là nàng ta dành cho mình… khi ra về.

Hắn xoa đầu Đồng Đồng, lẩm bẩm:

“Tiểu tử, có không ít người sẽ rất ganh tị với ngươi đấy.”

“Chi chi?”

Mấy ngày sau.

Bên trong đại điện Trung viện, các vị cao tầng của Đại Nhật Cung đều có mặt đông đủ, trong số đó có cả lão Phong Tử.

“Trưởng lão.”

Trung viện chủ đi đến bên chiếc ghế của lão Phong Tử, gọi khẽ.

Thấy hai mắt ông vẫn còn nhắm nghiền, Trung viện chủ đành tiếp tục gọi:

“Trưởng lão.”

“Trưởng lão.”

Mãi đến lần thứ ba thì lão Phong Tử mới tỉnh dậy. Ông ngáp dài rồi hỏi:

“Đã đến đông đủ rồi hả?”

“Vâng, thưa trưởng lão.”

“Ừm” một tiếng, lão Phong Tử đứng lên đi một vòng quanh đại điện, cuối cùng mới nói:

“Lần này ta sẽ đích thân phụ trách dẫn người đi tham dự Quần Long Đại Hội. Trước khi đi, có một số việc ta phải kiểm tra lại. Đầu tiên là về những người được chọn…”

“Được rồi. Mọi việc coi như không có vấn đề gì. Tiếp theo là ba người cùng ta phụ trách…”

“Trong số các ngươi có ai chủ động đi không?”

“Sư phụ, đệ tử xin được đi.”

Bạch Thiên Thù cất lời.

“Ta cũng xin được đi.”

Phong Ngọc Thường đứng lên nói.

“Một người nữa.”

“Trưởng lão, ta cũng xin được đi.”

Một giọng ôn nhu vang lên.