Chương 133: Quyết định của Phạm gia chủ!

Chiến Thần Biến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Địa phương Phạm gia sở tại tên là Hoa Điệp Phủ. Hoa Điệp Phủ liền với Thanh Bình Phủ, Phạm gia ở trên Phạm Gia Trấn phía nam Hoa Điệp Phủ. Giống Đằng Gia Trấn lấy Đằng gia đặt tên, nhưng người trong trấn lại tới từ các nơi, đều có được độ cao tự do bất đồng. Toàn bộ Phạm Gia Trấn đều là đất phong của Phạm gia.

Người sinh hoạt trên Phạm Gia Trấn cũng đều là nô bộc của Phạm gia.

Đây mới là quý tộc đế quốc chân chính, có được đất phong của riêng mình. Ở trên mảnh đất này, Phạm gia chính là thể hoàng đế chân chính, nói một không hai.

Tuy nhiên Phạm gia bình thường rất khiêm tốn, con cháu trong gia tộc phần lớn cũng rất ưu tú. Loại quần là áo lượt ỷ thế hiếp người ở Pham gia gần như là không nhìn thấy.

Tất cả con cháu Phạm gia đều lấy khôi phục vinh quang tổ tiên làm mục tiêu phấn đấu cả đời. Điều này khiến cho Phạm gia hiện tại văn võ đều kiếm, rất nhiều con cháu gia tộc đều làm quan địa phương của Hoàng triều Chân Võ. Đây cũng là vấn đề trước đó Đằng Văn Khoa lo lắng. Nội tình của Đằng gia thật sự thâm hậu hơn tám đại gia tộc quá nhiều.

Giờ này khắc này, lão tộc trưởng của Phạm gia Phạm Trường Thanh – lão nhân mặt mũi hiền lành này vừa chơi đùa con cháu trong lòng vừa nhìn một phong thư mật khẩn cấp truyền tới. Mới đầu vị lão nhân khí độ cao quý này còn có chút không cho là đúng, nhưng nhìn đến mặt sau sắc mặt lão bắt đầu có chút thay đổi.

Buông đứa nhỏ trong lòng, hướng sang người bên cạnh phất phất tay, có thị nữ. lập tức đưa đứa nhỏ đi ra. Trên gương mặt hồng hào của Phạm Trường Thanh kia biến đổi không chừng. Ngay sau đó, lão đứng lên, thấp giọng phân phó một câu, lập tức triệu tập người trong gia tộc trưởng lão trở lên đi từ đường gia tộc thương nghị đại sự.

Người bên cạnh lập tức khom người đi ra, tiến hành an bài.

Trong từ đường Phạm gia, người đồng nghìn nghịt. Mọi người đều hết sức mờ mịt, không biết vị lão tộc trưởng mấy năm gần đây nhất đã không quản chuyện đột nhiên triệu tập mọi người đến là có chuyện gì.

Từ ba năm trước làm ra quyết định sai lầm kia, khiến cho 100 tên tự binh Thiết Giáp Trọng Nỏ Quân tổn thất hầu như không còn, lão tộc trưởng Phạm Trường Thanh liền đem đại bộ phận sự tình giao cho con trưởng xử lý, sau đó bắt đầu dưỡng già. Mỗi ngày trồng hoa chơi chim, vui vầy con cháu, dương dương tự đắc.

Nhìn một đám tộc nhân đều đang nghị luận ở phía dưới, Phạm Trường Thanh ho nhẹ hai tiếng. Toàn bộ từ đường lập tức lặng ngắt.

Mặc dù mấy năm gần đây lão tộc trưởng không hỏi chuyện nhưng uy nghiêm vẫn còn. Hơn nữa lão cũng là người duy nhất có tước vị quý tộc của cả Phạm gia, sau khi chết mới có thể đem tước vị Huân tước này truyền cho con trưởng.

– Có một việc, muốn thương nghị với mọi người một chút.
Phạm Trường Thanh nhìn mọi người phía dưới, chậm rãi nói:
– Ta năm trước đây, lão phu xem tình thế, làm ra một quyết định sai lầm, khiến cho 100 Thiết Giáp Trọng Nỏ Quân của gia tộc tổn thất hầu hết. Chuyện này một mực đè nặng trong lòng ta, mỗi khi nhớ tới đều sẽ tự trách ngày đó lỗ mãng, đêm không thể yên giấc.

Một đám tộc nhân không ai chen lời, mọi người đều lẳng lặng nghe. Đây vẫn là lần đầu tiên Phạm Trường Thanh kiểm điểm trước mắt đông người.

Trên thực tế trước khi chuyện ba năm trước phát sinh, bên trong Pham gia cũng tranh cãi ồn ào. Có người rất không tán thành Pham gia đi theo bỏ đá xuống giếng. Bởi vì sản nghiệp Đằng gia tuy rằng mê người nhưng làm như vậy lại có chút thiếu đạo đức. Dù sao giữa lão tộc trưởng và gia chủ Đằng gia Đằng Văn Hiên quan hệ không tồi.

Nhưng càng nhiều người lại tán thánh. Trước không nói tín điều của quý tộc là lợi ích trên hết, lợi ích vĩnh hằng. Cứ nói con đường hoàng kim của Đằng gia kia. Một khi có thể nắm giữ bí mật của con đường hoàng kim, như vậy với mạng lưới quan hệ và thực lực của Phạm gia hoàn toàn có thể trở thành cự phú chân chính trong vòng vài năm.

Sau lại ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỏ Quân của ba nhà Phạm Trương Lật toàn bộ tan thành mây khói, những người vốn tán thành kia đều im hơi lặng tiếng. Mà người nguyên bản phản đối lại cũng không truy hỏi đến cùng, càng không đi trách cứ lão tộc trưởng.

Dù sao đây là chuyện nội bộ của Phạm gia, bất luận tán thành hay là phản đối đều là vì gia tộc có thể tốt hơn. Dù sao không thể lúc chiếm tiện nghi đi theo mò chỗ tốt, chịu thiệt liền chỉ trích người khác chứ hả?

Hơn nữa lão tộc trưởng ở trong cảm nhận của toàn bộ tộc nhân Phạm gia, địa vị không thể lay động.

Phạm Trường Thanh nhìn tộc nhân im lặng phía dưới, chậm rãi nói:
– Chuyện này, tuy đã cách ba năm nhưng ta không quên, mọi người cũng không quên, mà người bị hại năm đó… Càng không quên! Hiện tại, người ta tới báo thù.

Hitzzzz!!!

Trong từ đường một đám tộc nhân cao tầng Phạm gia đều không kìm nổi hít ngược một hơi khí lạnh.

Bọn họ không phải là cái loại con cháu quần là áo lượt không đầu óc, cả ngày. cho rằng lão tử thiên hạ đệ nhất. Bọn họ đều là tầng lớp tinh anh của Phạm gia, đều tự chưởng quân sự vật bất đồng. Lão tộc trưởng hiện tại nếu nói như vậy, đã nói lên sự tình đã tới một loại trình độ rất nghiêm trọng. Nếu không, lão tộc trưởng căn bản không cần phải tự trách trước mặt đông người. Lại càng sẽ không trịnh trọng đem tất cả tộc nhân triệu tập tới từ đường mở hội nghị.

Mở hội nghị trong từ đường cung phụng tổ tiên, bản thân đã nói lên rất nhiều vấn đề.

– Phụ thân đại nhân, sự tình… rất nghiêm trọng sao?
Gia chủ Phạm gia – Trưởng tử Phạm Vũ Phi của Phạm Trường Thanh, người trung niên tướng mạo nho nhã trầm giọng hỏi.

– Thác Bạt gia… đêm qua bị tàn sát hầu như không còn. Ha ha, ân oán trăm năm giữa bọn họ và Đằng gia rốt cục kết thúc. Toàn gia không một người sống!
Khi Phạm Trường Thanh nói lên lời này, vẻ mặt phức tạp, trong giọng nói đầy chua xót.

– Trời ạ… Chuyện này là thật sao?

– Thác Bạt gia cũng coi như là một gia tộc rất lớn, nhưng sao có thể dễ dàng bị diệt cả nhà như vậy?

– Thật sự là Đằng gia làm? Đằng gia hiện tại, còn có phần thực lực này?

– Không phải là Thác Bạt gia đắc tội cao nhân chứ? Bằng không, Đằng gia sao có thể có loại thực lực này? Đằng gia hiện tại không phải bị chèn ép sắp sụp đổ sao?

Lập tức, trong từ đường tổ tông Phạm gia, mọi người không kìm nổi nghị luận, trên mặt đều tràn ngập vẻ kinh ngạc.

– Chính là Đằng gia làm. Thiếu niên võ giả ba năm trước từng thoáng hiện của Đằng gia kia, hiện tại trở về. Vừa ra tay liền tiêu diệt Thác Bạt gia…
Phạm Trường Thanh thở dài nói:
– Không chỉ như thế. Sáng sớm hôm nay, Vương gia Thanh Bình Phủ cũng bị tiêu diệt. Gia chủ Vương gia, quốc trượng gia Vương Thiên Hà cùng đệ đệ hắn Vương Thiên Ưng đều mất mạng. Bảy đại gia tộc khác của Thanh Bình Phủ tổ chức hơn một ngàn võ giả đều không phải đối thủ của Đằng Phi. Nghe nói, bên cạnh Đằng Phi có ba võ giả đấu khí cực mạnh…

Lão tộc trưởng vừa nói ra lời này, toàn bộ từ đường Phạm gia lập tức lặng ngắt như tờ.

Vừa rồi những tộc nhân cao tầng còn đang nghị luận kia giờ phút này đều trừng mắt, há miệng, ngây ra như phỗng nhìn Phạm Trường Thanh, trong mắt đều tràn ngập vẻ không dám tin.

Tám đại gia tộc!

Đây là thể lực ngay cả Phạm gia đều không muốn trêu chọc. Bằng không, năm đó Pham gia vì sao lại đột nhiên lâm thời phản bội, ngược lại trợ giúp tám đại gia tộc làm việc bỏ đá xuống giếng kia?

Trừ thèm thuồng ích lợi kinh thiên kia, nguyên nhân căn bản còn ở lực lượng do tám đại gia tộc liên hợp lại sinh ra lớn hơn Đằng gia quá nhiều.

Lớn đến mức ngay cả quý tộc lâu đời thậm căn cứ để như Phạm gia cũng căn bản không muốn trêu chọc.

– Phụ thân đại nhân, lời đồn hơn phân nửa là hữu danh vô thực. Ba trăm dặm là có thể khiến lời đồn hoàn toàn biến dạng. Chuyện này… đáng tin không?
Trong mắt Phạm Vũ Phi mang theo vài phần hoài nghi nhìn phụ thân.

– Ta thật sự rất muốn loại chuyện này là giả, tuy nhiên người truyền tin tức về là người chúng ta cắm vào Vương gia. Mặc dù có đôi lời không tỉ mỉ nhưng kết quả đại khái lại là khẳng định. Thác Bạt gia, bị diệt. Vương gia… cũng xong đời!
Phạm Trường Thanh về mặt chua xót nói:
– Chỉ sợ kế tiếp chính là Phạm gia chúng ta, Trương gia và Lật gia!

– Phụ thân đại nhân, ý của người là?
Phạm Vũ Phi nhìn phụ thân vẻ mặt suy sụp, trong lòn ý tưởng không tốt, chỉ là hắn không dám nói ra miệng.

Phạm Trường Thanh ảm đạm cười:
– Chuyện này, năm xưa chính là ta quyết định. Cho nên tất cả trách nhiệm do một mình ta gánh vác. Vũ Phi, ta đã viết săn di thư trong phòng của ta, do người kế thừa tước vị của ta. Tương lai của Phạm gia liền trông vào người. Ngàn vạn nhớ kỹ, đừng cùng thiếu niên Đằng gia kia là địch. Chuyện này, bản thân chính là phụ thân năm đó quyết định sai lầm gây nên, hắn hận cũng là một mình phụ thân. Nếu người cùng hắn là địch, như vậy chính là tương đương đem toàn bộ Phạm gia liên lụy vào. Hiểu được ý ta không?

Phạm Trường Thanh nói xong, nhìn một đám tộc nhân cao tầng phía dưới:
– Còn các ngươi, lời của ta các ngươi phải nhớ kỹ. Bất kỳ chuyện gì sau này đều phải cân nhắc, ngàn vạn không nên vô cớ gây thù cho Phạm gia. Lão phu… chính là giáo huấn!

Rầm!

Tất cả tộc nhân cao tầng họ Phạm trong từ đường tổ tiên Phạm gia gần như trong nháy mắt đều quỳ sụp xuống. Mọi người đều nhìn lão tộc trưởng đứng trước bài vị tổ tiên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, càng nhiều là một loại bị thương thật lớn.

Đường đường lão tộc trường Phạm gia, quý tộc Huân tước của đế quốc không ngờ bị một thiếu niên của Đằng gia bức tử? Việc này, nghiêm trọng đến vậy sao?

Không thể trách đám tộc nhân cao tầng này của Phạm gia nghĩ vậy, bọn họ căn
bản không hiểu cử động của Phạm gia năm xưa đối với Đằng gia, đối với Đằng Phi có ý nghĩa gì. Năm đó Phạ lão gia tử hạ quyết định, làm sao không có ý niệm thèm thuồng võ học trên người nữ nhân áo trắng kia?

Phạm Vũ Phi quỳ rạp xuống đất, giọng nghẹn ngào:
– Phụ thân đại nhân, sự tình không đến mức nghiêm trọng đến mức độ này. Ngài ngàn vạn không thể làm chuyện hồ đồ!

– Đúng vậy lão tộc trưởng, ngài không thể hồ đồ. Ngài là trụ tột Phạm gia ta, ngài không thể ngã xuống.

– Đằng Phi của Đằng gia kia có lá gan bao lớn dám đến Phạm gia chúng ta gây sự! Lão tộc trưởng, ngài suy nghĩ nhiều, ngàn vạn không thể hồ đồ.

Một đám tộc nhân cao tầng cũng bất chấp trong từ đường không thể ồn ào, vừa nghe lão tộc trưởng có ý ủy thác làm sao không kinh hoàng thất thố.

– Được rồi, đều nghe ta một lời.
Phạm Trường Thanh khoát tay, trong từ đường lại khôi phục yên tĩnh, nhưng trong mắt rất nhiều người lúc này đã lóe lên ánh lệ. Không thể nói gia tộc này đoàn kết cỡ nào, nhưng mỗi người đều hiểu được tầm quan trọng của lão tộc trưởng đối với gia tộc. Càng đừng nói lão tộc trưởng đây là bị người bức tử, ai có thể cam tâm tình nguyện chứ!

Lập trường thứ này chính là chuyện như vậy. Nói là giúp lý không giúp thân, nhưng trên đời này người chân chính có thể làm được giúp lý không giúp thân này tuyệt đối đã ít lại càng ít, cho nên mới bị mọi người tán tụng.

– Các ngươi đều nghe. Tám đại gia tộc của Thanh Bình Phủ khẳng định là xong đời, Đằng gia tất nhiên sẽ lợi dụng cơ hội này liên hợp những thế lực lớn khác của Thanh Nguyên Châu, tấn công tám đại gia tộc. Lão già Đặng Văn Hiến kia, hắc hắc, ta rất hiểu hơn. Không tin, các ngươi dõi mắt mà xem.
Phạm Trường Thanh mỉm cười, bỗng nhiên biến sắc, mày nhíu chặt vào một chố, thò tay ôm bụng gian nan nói:
– Các ngươi… đều nhớ kỹ. Sau khi ta chết… không cho phép… cùng Đằng gia… là địch. Không được… nghĩ đi báo… thù. Năm đó người làm ra quyết định… là ta. Hiện tại, ta dùng cái chết… để trả!

Phạm Trường Thanh nói xong, vô cùng gian nan xoay người, quỳ trước linh vị tổ tiên. Vừa mới quỳ vững, thân hình lại “Phịch” một tiếng mềm oặt ngã xuống đất, lại đã dứt hơi bỏ mình.