Chương 102: Cứng đối cứng, xem ai ác hơn!

Chiến Thần Biến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khó trách Giang Hàn lại có lòng tin như vậy, hóa ra hắn mời được một gã Đấu Tôn tới giúp.

Đằng Phi lập tức cảm giác được hô hấp có chút khó khăn. Đối mặt với loại áp lực cường đại do một vị cường giả Đấu Tôn mang tới, hắn hiện tại quả thật không thể chống cự chính diện.

Tuy rằng từng chém giết qua một vị Đấu Tôn nhưng đây lại là dưới sự trợ giúp của Thanh Long lão tổ sử dụng Thánh linh hoàn thành. Đối mặt với một vị Đấu Tôn, Đằng Phi cũng chỉ có phần chạy trốn.

Mà giờ phút này, nếu hắn chạy trốn chắc chắn sẽ đem Lăng Thi Thi đặt vào nguy hiểm. Loại chuyện này Đằng Phi không làm ra được, cũng không muốn làm.

Đăng Phi ngưng thần tĩnh tâm, khiến cho mình ổn định lại dưới khí thế cường đại cuồn cuộn mãnh liệt của đối phương. Lúc này, lợi ích của việc lịch lãm trong Hồn vực của Thanh Long lão tổ của hắn thể hiện ra, hừ thấp một tiếng, đem một thân sát khí kinh người kia đột nhiên phóng ra.

Sát khí này như là thực chất, tràn ngập máu tanh, là một loại khí trường cường đại sau khi chém giết vô số người mới có thể hình thành.

Sát khí vừa ra, chung quanh thân thể Đằng Phi dường như xuất hiện một chiến trường thật lớn, chém giết rít gào, ánh đao bóng kiếm, máu chảy thành sông!

Khí trường lập tức ngăn cản được luồng khí thế khủng bố của người trung niên kia, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cản nhưng ít ra uy áp cảnh giới Đấu Tôn của đối phương trong nháy mắt giảm bớt rất nhiều.

Người trung niên đối diện kia lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi:

– Hả!? Ngươi… trên người người làm sao lại có sát khí kinh người như thế? Ngươi cái tuổi này… giết bao nhiêu người rồi?

Những người khác có cảm giác không rõ ràng mà người trung niên này đối mặt Đằng Phi cảm thụ sâu nhất. Đằng Phi giờ phút này phảng phất như từ trong địa ngục bước ra, một thân sát khí kia thậm chí hình thành một loại tấn công về mặt tinh thần khiến người trung niên kia không ngờ có cảm giác không dám ra tay.

Loại cảm giác này khiến trong lòng người trung niên trào lên mấy phần xấu hổ. Hắn hừ lạnh một tiếng, đấu khí trong Đấu tuyền xoay tròn tốc độ cao, bộc phát ra một cỗ khí thế càng mạnh. Thân hình nhanh như điện chớp, một quyền đánh hướng vai phải Đằng Phi.

Ba!

Đấu khí cường đại ở trong không khí phát ra một tiếng âm bạo giòn tan, quyền phong cuồng bạo đánh ra một dòng khí mạnh mẽ trong không khí.

Cường giả cảnh giới Đấu Tôn. Một quyền này nếu là đánh trúng, toàn bộ vai phải của Đằng Phi đều sẽ bị phế.

Đằng Phi vận hành Già Lâu La tâm linh, thân hình nhoáng lên một cái bỏ lại một tàn ảnh, tránh khỏi một quyền này của người trung niên. Quyền phong uy mãnh sạt qua nửa người Đăng Phi đều có chút run lên.

Đằng Phi không khỏi cảm thấy hoảng sợ: Đây là thực lực của cường giả Đấu Tôn sao? Xem ra vị Đấu Tôn chết dưới Thánh binh của mình kia thật đúng là rất oan. Nếu là đối địch chính diện, thực lực trước mắt của mình rất khó là đối thủ của một vị Đấu Tôn!

Người trung niên này nhìn thấy bộ pháp của Đằng Phi, ánh mắt thoáng ngưng, trong mắt lóe lên hào quang khác thường, phát ra một tiếng kinh hãi:

– Bộ pháp thật thần kỳ!

Nói xong, lại là một quyền đánh tới mặt Đằng Phi. Đồng thời, thân hình người trung niên khẽ văn, khuỷu tay kia huých tới ngực Đằng Phi.

Đằng Phi liên tục né tránh, nhìn ra năng lực cận chiến của người trung niên này tương đối mạnh mẽ, không muốn giao phong chính diện với hắn.

– Tiểu tử, ngươi chỉ biết trốn sao?

Người trung niên mặc dù kinh dị bởi bộ pháp của Đằng Phi nhưng lại cũng nhìn ra được thiếu niên này căn bản không phải đối thủ của mình, không khỏi lên tiếng châm chọc, ý đồ nhiều loạn tâm thần của Đằng Phi.

– Ý lớn hiếp nhỏ, ngươi không sợ mất mặt sao? Lăng Thi Thi đứng ở một bên, lạnh lùng quát.

– Ở trong mắt võ giả chân chính không phân biệt lớn nhỏ.

Người trung niên lạnh bằng đáp một câu, công kích càng trở nên mãnh liệt, toàn bộ thân hình gần như đều nhìn không rõ.

Đằng Phi một mực ẩn nhẫn, đối với sự cười nhạo của người trung niên hồn nhiên không thèm để ý. Bởi vì hắn phát hiện, trên người của người trung niên này chỉ có khí thế của cường giả Đấu Tôn lại không có loại sát khí trăm chiến giết địch kia!

Cho nên, Đằng Phi đang chờ đợi cơ hội. Rốt cục, khi người trung niên lại đánh qua một quyền, Đằng Phi ra tay!

Trong 13 nơi Đấu mạch trong cơ thể, đấu khí xoay tròn cao tốc, chân nguyên

gần như cô đọng trong đan điền trong nháy mắt giống như bốc lên, trong miệng

Đằng Phi phát ra một tiếng hét lớn.

Ầm!

Nắm tay của hai người chạm mạnh cùng một chỗ!

Hình thành một luồng sóng khí cường đại, xé rách không khí dường như hơi vặn vẹo. Một quyền này của Đằng Phi rót vào toàn bộ lực lượng, đồng thời đem lực lượng trên nắm tay của người trung niên dân sang một bên.

Ầm!

Nền đất đá xanh phát ra một tiếng đòn nghiêm trọng, bốc lên một đám tro bụi. Ngay sau đó, nền đá xanh vô cùng cứng rắn thế mà xuất hiện vết rách như mạng nhện!

Người chung quanh đều hoảng sợ nhìn nhau.

Sắc mặt người trung niên đột nhiên biến đổi, trong lòng không khỏi mắng to một tiếng: Tiểu tử giảo hoạt!

Bởi vì cho tới nay, Đằng Phi đều né tránh, căn bản không cứng đối cứng với hắn, khiến trong lòng người trung niên thả lỏng cảnh giác, cho rằng Đằng Phi tuyệt đối không dám tiếp chiêu của mình. Cho nên tốc độ môi một chiều của hắn đều đạt tới cực hạn nhưng lực lượng lại không mạnh mẽ như ban đầu.

Người trung niên ý đồ lấy tấn công nhanh giải quyết Đằng Phi, lại không nghĩ tới Đằng Phi đột nhiên cùng hắn đấu trực diện một quyền. Người trung niên cảm giác một quyền của mình giống như là đánh lên phiến đá cứng rắn, đồng thời một luồng sức mạnh khổng lồ theo cánh tay hắn truyền tới, khiến toàn bộ cánh tay của hắn đều run lên, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

– Lực lượng thật lớn! Thân thể người trung niên liên tiếp lui ra sau ba, bốn bước mới dừng lại được.

Khóe miệng Đằng Phi tràn ra một tia máu tươi. Mặc dù hắn dùng xảo kình đem lực lượng một quyền này của người trung niên dân sang một bên, nhưng lực lượng khổng lồ vẫn khiến Đằng Phi bị một chút thương.

Nếu hắn lùi ra vài bước giống người trung niên liền có thể hóa giải cỗ lực lượng khổng lồ này, nhưng hắn không có lui, liều mạng bị thương. Nương theo khoảnh khắc người trung niên lui ra sau và ngây người, Đằng Phi vận hành Già Lâu La tâm kinh đến tột cùng, thân hình nhanh đến mức khó tin, tay nắm tay mười, nắm tay như mưa đánh tới người trung niên.

Người trung niên cũng phát ra một tiếng gầm giận dữ, trong lúc vội vàng vung song chưởng đón đồ công kích của Đằng Phi!

Hắn không thể lui nữa, càng không thể tránh.

Mọi người ở đây đều nhìn ra được, hắn mạnh hơn Đằng Phi, mạnh hơn rất nhiều. Về tuổi, hắn đủ làm phụ thân của Đằng Phi rồi, nếu một khi hắn lại lui, cho dù thắng cũng là thua.

Đằng Phi muốn chính là loại tâm lý này của người trung niên!

Thạch Thịch Thạch Thịch Thạch Thịch Thạch Thịch!!!

Một chuỗi tiếng trầm đục, giữa hai người hình thành một cỗ khí trường cường đại, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta căn bản không thể nhìn ra hai người vung lên bao nhiêu quyền!

Trên tay Đằng Phi đã là máu thịt bầy nhầy, mỗi một quyền va chạm đều là đau đớn buốt tim, máu tươi tung bay trong không khí, thoạt nhìn ghê người. Nhưng trên mặt hắn lại đọng lại thần sắc vô cùng kiến nghị.

Rất đau!

Phi thường đau!

Đặc biệt đau!

Đau đến thấu xương buốt tim!

Những loại đau này so với đau khổ hắn trải qua khi cải tạo thân thể, so với chém giết sinh tử hắn trải qua trong Hồn vực lại không đáng nhắc tới.

Chiếm cứ chủ động sao? Nắm giữ tiết tấu sao?

Tinh thần lực của Đằng Phi đã đạt tới một loại cảnh giới vong ngã, trong mắt chỉ có một mình người trung niên!

Người trung niên vốn chiếm thế chủ động nắm giữ tiết tấu, giờ này khắc này trong lòng đã hoàn toàn chìm xuống!

Loại đau đớn kịch liệt trên nắm tay truyền tới khiến hắn khó thể nhẫn nại. Nhất là trên đôi tay hắn cũng đồng dạng da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa!

– Ta vì sao phải đối oanh như vậy với hắn? Ta là một võ giả đấu khí, ta là Đấu Tôn!

Trong lòng người trung niên gầm sống, nhưng mà lúc này chiến cuộc lại hoàn toàn bị nắm trong tay Đằng Phi.

Đằng Phi giống như là một cái máy không biết mệt mỏi, vung tay, vẻ mặt ác 3 nghiệt, mặc cho trên nắm tay lộ ra xương trắng rợn người lại không lộ ra nửa điểm dao động cảm xúc!

Thịch Thạch Thịch Thạch Thịch!!!

Tốc độ ra quyền của Đằng Phi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng độc. Tốc độ đấu khí trong 13 nơi Đấu mạch vận chuyển đạt tới cực hạn có thể chịu đựng, câu động linh khí trong thiên địa. Thiên Đạo Ngũ Thập Đâu Mạch Đại Pháp tự động vận hành, linh khí trong thiên địa xa xa không ngừng tràn vào trong cơ thể Đằng Phi, nhanh chóng bổ khuyết đấu khí bị xói mòn.

Đồng thời, chân nguyên trong đan điền Đằng Phi giống như là nước sôi, chống đỡ thân thể từng được Xích Huyết Giao cải tạo của hắn. Xương sống Đằng Phi giống như một con rồng lớn, theo thân thể Đằng Phi dịch chuyển uốn lượn đong đưa, chịu đựng áp lực cực lớn lại không hề có chút không ổn!

Người xem chung quanh đã hoàn toàn ngây người, nhất là Nam tước Giang Hàn. Người khác không rõ ràng người trung niên này là cảnh giới gì, hắn cực kỳ rõ ràng.

Đấu Tôn đó!

Đây là một cường giả Đấu Tôn chân chính!

Đấu Tôn bậc bảy cấp sáu, làm sao có thể đánh không lại một võ giả bình thường không biết đấu khí? Hơn nữa giữa song phương chênh lệch gần 30 tuổi!

Đây là đang nằm mơ sao? Đây không phải sự thật!

Giang Hàn ngây ra như phỗng nhìn cảnh tượng này.

Đằng Phi càng đánh càng dũng mãnh, tuy rằng về thực lực hoàn toàn không bằng người trung niên trước mắt nhưng về khí thế hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Tinh thần điên cuồng hung hãn không sợ chết này của hắn khiến người trung niên sinh ra sợ hãi từ trong đáy lòng.

Luận mức độ bị thương nghiêm trọng, Đăng Phi cũng nặng hơn so với người trung niên. Nhưng theo tiết tấu chiến đấu giữa hai người bị Đằng Phi nắm giữ, kiểu ngạo, lòng tin, khí thế của người trung niên đã hoàn toàn bị nắm tay của Đằng Phi đánh cho nát vụn!

Chiến đấu còn đang tiếp tục nhưng người trung niên rất rõ ràng, nếu không làm ra thay đổi mình hôm nay… ắt bại không ngờ!

Kết quả này khiến chính hắn đều cảm thấy kinh ngạc, khó thể tiếp nhận. Đường đường một Đấu Tôn bậc bảy cấp sáu thế mà lại thua ở trong tay một thiếu niên không biết đấu khí. Truyền ra ngoài, chỉ sợ đều không có người tin tưởng.

Đằng Phi ở trong Hồn vực của Thanh Long lão tổ từng đối mặt với đối thủ mạnh hơn hắn rất nhiều, thực lực còn cường đại hơn người trung niên này. Đằng Phi dùng chính là loại phương thức ngày hôm nay. Về khí thế hoàn toàn áp đảo đối phương, đến cuối cùng, hắn chết đối phương trọng thương!

Đằng Phi nhớ rõ ràng. Vào thời điểm trường kiếm của đối phương đâm thủng ngực mình, một quyền của mình đánh lõm giáp ngực đối phương, trọng thương vị chiến tướng kia của đối phương, cái loại sợ hãi không lái đi được trong mắt đối phương kia. Cho dù khôi phục, từ nay về sau cũng đừng mơ lại có tiến triển gì.

Sát khí của Đằng Phi, khí thế của Đằng Phi đều là chém giết sống mới trong Hồn vực mà ra. Trừ bỏ sẽ không chính thức tử vong ra, mọi thứ khác đều không làm giả nửa điểm.

Điều này đối với người trung niên chưa từng lên chiến trường Vực ngoại, chưa từng đại biểu quân đội ra trận giết địch này mà nói, khí thế của Đằng Phi quả thật chính là ác mộng của hắn!

– A!!!

Người trung niên đột nhiên phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, liều chịu một quyền của Đằng Phi đánh mạnh lên vai phải, thân thể liên tục lui ra mười mấy bước. Vội vàng trước khi Đằng Phi lại xông tới, xoay người một cái hoa lệ, vô cùng nhanh chóng… chạy mất!

Trong đám người phát ra một trang tiếng kinh hô khó thể tin tưởng, đây là kết quả trước đó ai cũng không đoán trước được. Người trung niên thoạt nhìn oai phong lẫm liệt cường đại không ai bì nổi kia không ngờ chạy trối chết. Mà thiếu niên dáng người gầy yếu vốn là thoạt nhìn ắt bại không nghi ngờ rồi lại chiến thắng?

Đằng Phi hai nắm tay máu thịt mơ hồ, rất nhiều chỗ đều lộ ra xương trắng um tùm, nhưng cả người đứng ở đó lại giống như một cây giáo cắm trên mặt đất, vững như núi! Thân hình mặc dù hơi gầy yếu nhưng ở trong mắt người khác lại vô cùng cao lớn.

Thế cho nên toàn trường trở nên hết sức quỷ dị, im lặng đến mức kim rơi có thể nghe. Hơn ngàn người đang vây xem, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đằng Phi đều tràn ngập rung động!

Giang Hàn miệng há hốc, đứng ở đó giống như là mất hồn!