Chương 23: Trùng Kích Đấu Mạch

Chiến Thần Biến

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Đằng Sơn, cha ngươi còn do dự cái gì? Ta cho ngươi biết khuya nay ta tới đây tìm ngươi đã là mạo hiểm rất lớn rồi, nếu các ngươi còn không mau quyết định… vậy Đằng gia một khi bị diệt, vài chi các ngươi đừng mong có được chỗ tốt gì.

Một thanh âm cố gắng đè nén vang lên:

– Không xuất lực gì đã nghĩ đến bốn thành chỗ tốt, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

– Thác Bạt Mẫn Liệt, ngươi đừng có nói bậy bạ, cái gì mà không xuất lực? Đằng gia vốn là của chúng ta, tất cả sản nghiệp cũng là của chúng ta, chuyện này lúc trước đã nói rõ ràng, các ngươi bất ngờ phát động tập kích, chúng ta sẽ âm thầm phối hợp nhưng Vương Thiên Ưng lại đột nhiên bán đứng cha ta, cái này chính là uy tín của các ngươi?

Thanh âm Đằng Sơn cũng rất nhỏ song vô cùng tức giận.

– Đằng Sơn, Kim Sí Đại Bằng bán đứng cha ngươi, đây là chuyện của hắn, trên thực tế Vương gia đồng dạng muốn bỏ qua Thác Bạt gia ta làm một mình, nhưng không ngờ ông nội của ngươi đã có chuẩn bị, hơn nữa đến bây giờ cũng không tra ra được hai trăm tên cung tiễn thủ ở đâu mà tới, ít nhất Vương gia cũng không thể ăn một mình, Đằng gia lộ ra lá bài tẩy, chuyện về sau quả thật dễ dàng hơn nhiều.

Thác Bạt Mẫn Liệt cười nói:

– Cho nên Đằng Sơn, ngươi về nói cho cha ngươi biết, khi đám thanh niên Vương gia đến khiêu chiến với tên Đằng Phi kia, Thác Bạt gia sẽ xây dựng lôi đài ở bên ngoài Đằng gia trấn, khi đó nhất định đại đa số người Đằng gia sẽ đến xem, cả Đằng gia sẽ trống không, lúc này sẽ là cơ hội tốt nhất đem những người đó một lưới bắt hết. Cho nên cha ngươi nhất định phải chủ động xuất thủ, lấy ra thành ý của hắn.

Đằng Sơn do dự một lúc mới lên tiếng:

– Chúng ta động thủ, vì lý do gì? Chúng ta làm như thế sẽ bị mọi người phỉ nhổ, nếu phản lại gia tộc sau nào làm sao sống yên?

– Việc đấy có là cái gì? Dù sao các ngươi cũng đâu có ý định ở lại Thanh Nguyên Châu, còn sợ người khác nói gì?

Thác Bạt mẫn liệt cười lạnh nói:

– Còn lý do chẳng phải đơn giản sao? Lão gia tử hồ đồ, gia tộc bị người ta nắm giữ, Đại gia Đằng gia chẳng qua là Thanh Quân Trắc thôi! tiết mục này trong triều đình Chân Vũ hoàng triều cũng diễn quá nhiều, nếu không ngươi cho là vương vị của đương kim hoàng đế như thế nào mà có? Hiện tại có ai dám nói Hoàng Thượng một câu không phải?

– Tốt, cứ quyết định vậy đi! Bất quá Thác Bạt Mẫn Liệt chớ nên nhiều lời nếu không cá chết lưới rách, Thác Bạt gia các ngươi cũng đừng nghĩ đến!

Giọng nói của Đằng Sơn mang theo một tia tàn nhẫn.

– Yên tâm đi, đây là chuyện của hai nhà, Thác Bạt gia ta cũng không tham lam vậy đâu, các ngươi yên tâm!

Thác Bạt Mẫn Liệt nói xong, hai người cũng không nói gì trực tiếp rời đi. Đằng Phi núp trong bóng tối ở trong góc nhìn thân ảnh Thác Bạt Mẫn Liệt như chim yến, hết sức linh hoạt nhảy lên nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Đằng Sơn cũng nhảy lên đưa tay đặt lên trên tường viện, tung mình trở về nội viện Đằng gia.

Một cơn tức giận bùng nổ trong lòng Đằng Phi, vừa rồi hắn gần như không thể nhịn được mà ra tay với hai tên này, nhưng cuối cùng lý trí cũng nói cho Đằng Phi, lúc này thời cơ chưa đến.

Không ngờ đại bá Đằng Vân Tráng lại phát điên đến mức này, ngay cả việc vung đao chém về phía tộc nhân mình cũng làm ra được, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng là mưu đồ lâu rồi.

Chuyện này cần phải về nói lại cho ông nội biết trước, cho dù ông nội có khả năng giận đến bệnh tình nặng thêm cũng nhất định phải nói cho người biết. Nếu không, thật có thể sẽ không thể khống chế được cục diện.

Đằng Phi chờ Đằng Sơn rời đi thật lâu mới từ trong bóng tối đi ra, leo tường đi vào, trực tiếp tiến vào phòng Đằng Văn Hiên.

Đằng Văn Hiên quả nhiên còn chưa ngủ, lẳng lặng ngồi trên ghế đọc sách, xa xa truyền đến những tiếng ồn ào từ những người dọn nhà kia, càng khiến cho lão nhân này lòng đau như dao cắt, nhìn qua trông già nua hơn rất nhiều.

– Sao con lại đột nhiên đến đây, có phải là xảy ra chuyện gì không?

Lão gia tử để sách xuống, vẻ mặt hiền lành nhìn Đằng Phi.

– Dạ, chuyện là thế này…

Đằng Phi đem chuyện tình mình nghe được nói lại một lần.

Đằng Phi có chút ngoài dự liệu chính là lão gia tử cũng không như hắn tưởng tượng nổi giận lên, trên mặt thậm chí không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chẳng qua nặng nề thở ra một tiếng, sau đó nói:

– Ta biết rồi, Tiểu Phi ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Trong một đêm Đằng Phi cảm thấy ông nội già hơn rất nhiều, có chút đau lòng nói:

– Ông nội, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi.

– Uhm, ông nội không có chuyện gì.

Đằng Văn Hiên gật đầu.

Đằng Phi sau khi trở lại gian phòng liền cố gắng bình tĩnh, làm dịu tâm trạng xuống, sau đó đem chuyện xảy ra một ngày nay chậm rãi suy ngẫm lại một lần.

Từ lúc mình có thể tu luyện, mở ra bảy đấu mạng ngưng kết đấu hạch, trở thành một Đấu Sư chân chính, trong đan điền cũng bắt đầu có chân khí, đồng thời thực lực cũng đạt đến Bát cấp Chân Khí Đại Võ Sư, rồi sau đó có thể đánh bại Ngũ công tử Vương gia, điều này chứng tỏ thực lực của Đằng Phi đã mạnh lên rất nhiều!

Mặc dù lúc đó Ngũ công tử Vương gia có chút khinh địch nhưng thực lực Đằng Phi hiển lộ ra cũng làm cho người ta không dám khinh thường.

Đằng Phi không suy nghĩ nhiều về chuyện cùng đám thanh niên Vương gia chiến đấu, sau khi đem chuyện này suy ngẫm một lần, tâm tình hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, liền bắt đầu khoanh chân trên giường, yên lặng vận hành Thiên đạo ngũ thập đấu mạch.

Vận hành suốt một chu thiên, Đằng Phi rốt cục cũng có một tia cảm giác, ở vào trên chỗ cẳng trái của hắn có chút ngứa ngứa.

Mà ở nơi đó chính là vị trí đấu mạch được đánh dấu ở trên tượng gỗ!

Trong lòng Đằng Phi không nhịn được một trận vui mừng, hắn tiếp tục vận hành đấu khí bên trong bảy chỗ đấu mạch thiên tiên vây quanh xoay tròn quanh đấu mạch.

Hí!

Đằng Phi bỗng nhiên cảm giác như kinh mạch của mình bị xé nát ra, trong nháy mắt truyền đến một cơn đau khủng khiếp, khiến hắn hít vào một hơi, thiếu chút nữa bất tỉnh, nếu không phải thân thể hắn đã được cải tạo thì chỉ thế này cũng đủ khiến hắn phải nằm liệt giường ít nhất nửa tháng!

May mắn chính là như vậy, Đằng Phi nhanh chóng cắn chặt răng lại, trán nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm toàn thân.

Lại tới!

Một lần đau đớn nữa lại tới khiến cho Đằng Phi nhe răng trợn mắt, khuôn mặt anh tuấn đổ đầy mồ hôi, nhăn nhó dữ tợn vô cùng.

Nếu như không có Thiên đạo ngũ thập đấu mạch, muốn mạnh mẽ mở ra một nơi tồn trữ đấu khí đấu mạch dù cho là Đấu Thánh tồn tại siêu nhiên cũng không dán nếm thử, đây là chuyện chết người chứ không phải chuyện đùa.

Cho nên cho dù Đằng Phi không hiểu chuyện cũng biết là hắn may mắn cỡ nào mới có thể có được tuyệt thế công pháp không ai biết đến này.

Hắn không ngừng trùng kích, những cơn đau thống khổ cũng tuôn đến tầng tầng lớp lớp như thủy triều vậy, Đằng Phi như một lần nữa cảm nhận được loại thống khổ lúc hắn bị máu Xích Huyết Giao cải tạo thân thể, nếu không có kinh nghiệm lần đó, Đằng Phi sợ là không thể chịu được mà bỏ cuộc rồi.

Đấu khí cường đại không ngừng trùng kích khiến cho máu huyết Đằng Phi không ngừng nóng lên cơ hồ muốn sôi trào.

– A!

Đằng Phi ở trong phòng rống lên một tiếng, bên trong bảy đấu mạch tràn ra một cỗ đấu khí hung hăng đánh về đấu mạnh còn sót lại cuối cùng nơi cẳng tay kia.

Oanh!

Bên trong cánh tay trái Đằng Phi bỗng dưng xuất hiện một dòng xoáy bằng ngón cái, trong phòng bổng dưng sinh ra một cổ khí tức kì lạ. Nếu có cường giả ở nơi này nhất định có thể cảm ứng được loại khí tức làm lòng người sợ hãi này.

Một ít đấu khi bị toàn bộ nước xoáy hấp thu, Đằng Phi không ngừng vận hành Thiên Đạo ngũ thập đấu mạch, trong nháy mắt nước xoáy nơi cẳng tay trái chuyển động càng nhanh, thậm chí trong một phút đạt đến ba mươi lần chuyển động.

Đấu khí chỉ có Đấu Sư Thập cấp mới có thể làm ra!

Một viên đấu hạch nhỏ như hạt đậu trong nháy mắt liền ngưng kết lại, đấu khí chuyển động vẫn duy trì với tốc độ ba mươi lần chuyển một phút. So sánh với Võ giả đấu khí cùng giai thì nhanh gần gấp đôi, điều này có nghĩa là là trong nháy mắt thực lực Đằng Phi bộc phát lên có thể so với cảnh giới Võ giả đấu khí tầng mười một!

Nhất giai Ngũ cấp nhưng lại có lực chiến đấu cấp mười!

Đồng thời chỗ đấu mạch này cùng với bảy chỗ thiên tiên đấu mạch liền cùng một chỗ, lẫn trong đó giống như một tia nước nhỏ, mặc dù rất nhỏ nhưng hoàn toàn liền và thông nhau ở một chỗ!

Phần đấu khí còn thừa không bao nhiêu ở bên trong bảy chỗ đấu mạch kia, cũng cùng lúc chuyển động và đạt đến ba mươi lần chuyển một phút!

Đằng Phi ngoan cố liều mạng tu luyện rốt cục cũng nhận được thu hoạch khổng lồ, trong một đêm, thực lực Đằng Phi từ Nhất giai Nhất cấp thăng đến Nhất giai Ngũ cấp!

Loại đề thăng này cho dù là thiên tài như Đằng Vũ khi còn trẻ cũng phải mất hơn một năm dài!

Sau khi thành công dùng Thiên đạo ngũ thập đấu mạch trùng kích vào đấu mạch thứ nhất, Đằng Phi không còn sức để vui sướng, chưa kịp suy nghĩ liền bị một cỗ mệt mỏi khổng lồ đánh thẳng vào trực tiếp ngã xuống giường, ngủ mê mang.

Sau khi Đằng Phi mê mang, liền có một thanh âm ở sâu bên trong thân thể Đằng Phi vang lên:

– Thật không nghĩ tới tiểu tử này thật là ngoan cố, đối với chính mình cũng ác như thế, liều mạng như vậy!

Khi Đằng Phi tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, nếu không phải bị Đằng Vũ quấy rầu, thì có trời mới biết Đằng Phi có ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ ba hay không.

– Đằng Phi, ngươi là tên lười biến, mặt trời chiều soi sáng đến mông đít rồi ngươi còn ngủ!

Đằng Vũ vẫn tò mò tại sao trong phút chốc Đằng Phi lại trở nên cường đại như vậy, ngày hôm qua không có cơ hội hỏi đến, hôm nay hiển nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng nàng đến nhiều lần mỗi một lần đều thấy Đằng Phi đang ngủ say, rốt cục mặt trời đã muốn xuống núi, mắt thấy hoàng hôn đã buông xuống, Đằng Vũ cũng không thể nhịn được nữa lớn tiếng đánh thức Đằng Phi dậy.

– Ân? Tỷ sao người lại đến phòng của ta?

Đằng Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Đằng Vũ mở to mắt nhìn mình liền sợ hết hồn.

– Cái gì mà sao ta lại tới phòng ngươi, chẳng lẽ ta không thể đi vào? Tên ngốc nghếch xấu xa nhà ngươi.

Đằng Vũ trực tiếp giáo huấn một chút:

– Ngươi cũng không nhìn một chút xem thử mấy giờ rồi? Ngươi là heo sao? Ngủ suốt một ngày một đêm rồi! Bên ngoài người ta đang bàn tán rôm rả về ngươi, còn ngươi cũng thật bình tĩnh a, lại ngủ như heo thế a!