Quyển : Thí Kiếm Sơn Trang (2)

Bạch Y Phương Chấn Mi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sắc mặt Tôn Đồ lúc sáng lúc tối, thấp thoáng có vệt mồ hôi.

Là vì đứng quá gần ngọn lửa, khiến hắn cảm thấy quá nóng?

Hay là vì khí trời quá lạnh, hắn lại đổ mồ hôi lạnh?

Là ánh lửa chiếu rọi sắc mặt mỗi người đều kinh nghi bất định.

Trầm mặc không lời.

Tôn Đồ đã cảm giác được điểm này. Trước kia hắn truy sát hai người này, tràn đầy kích thích vui vẻ, giống như một con mèo trước khi ăn một con con chuột mặc sức đùa giỡn một phen.

Tối nay hắn lại cảm thấy, nếu không giết chết hai người này, ngày sau hắn sẽ trở thành kẻ bị giết.

Hắn cảm nhận được rõ ràng loại uy hiếp và áp lực này.

Cuối cùng hắn lạnh lùng trầm giọng kêu một tiếng:
– Giết!

Chữ giết vừa thốt lên, Tề Thanh Phong bước ra một bước, đao đã nơi tay, chém xuống đầu Uông Kình Thảo.

Chỉ với một đao này, đã giống như sét đánh, có khí thế của danh gia cao thủ.

Uông Kình Thảo giống như tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó một đao này.

Đột nhiên hai vệt sáng lóe lên, nhanh đến vô song, một từ trên xuống dưới, một từ dưới lên trên, phân biệt đánh vào trên dưới Uông Kình Thảo.

Đao pháp của Tuyết Sơn khoái đao Lệ Tuyết Hoa liên miên như tuyết, Địa Tranh đao pháp Đường Tam Tuyệt kình lực như mưa, quả thật còn đáng sợ hơn lời đồn.

Uông Kình Thảo chú ý được thân trên, cũng không chú ý được thân dưới.

Cho dù Uông Kình Thảo có thể đồng thời cản được công kích trên dưới, kim đao của Tề Thanh Phong cũng có thể chém y ra thành hai đoạn.

Uông Kình Thảo chỉ có cách lui nhanh.

Nhưng sau lưng y đột nhiên dâng lên một đợt hoa sóng mãnh liệt.

Không phải hoa sóng của nước, mà là hoa sóng của đao.

Sát chiêu thật sự nằm ở một đao này của Mục Lãng Sơn.

Hoàn toàn bất ngờ, công kích đột ngột, chặn đứng đường lui, dồn vào chỗ chết.

Một người đang lui bước, đồng thời phải ứng phó công kích ba mặt, sao có thể tránh được liên hoàn khoái đao ở sau lưng.

Nhưng Mục Lãng Sơn lại kêu thảm một tiếng như xé nát ruột gan.

Đến chết hắn cũng không thể tin, mắt thấy sắp sửa thành công, trong lòng mừng rỡ, nhưng thế lui của Uông Kình Thảo lại đột nhiên tăng tốc.

Uông Kình Thảo khinh công nhanh nhẹn, chiêu pháp tàn độc, ứng biến xảo quyệt nổi danh thiên hạ, nhưng Mục Lãng Sơn không ngờ một người có thể lui về phía sau nhanh đến như vậy.

Quả thật giống như sau lưng có mắt.

Ngay lúc hắn nhắm chuẩn một đao chém xuống, có thể chẻ Uông Kình Thảo ra thành hai mảnh, tốc độ Uông Kình Thảo đột nhiên gia tăng gấp mười lần, đụng vào người Mục Lãng Sơn, dùng vai phải huých vào cánh tay Mục Lãng Sơn đang hạ xuống, hay khuỷu tay thúc về phía sau…

Mục Lãng Sơn không nghe được tiếng xương sườn hai bên vỡ nát, bởi vì tiếng kêu thảm thiết của hắn thật sự quá lớn, đến mức che lấp tất cả.

Tiếng kêu thảm của Mục Lãng Sơn vừa vang lên, Tôn Đồ đột nhiên nhảy tới một bước. Hắn vừa nhảy tới, một luồng khí lưu đáng sợ từ thân thể tràn ra, ngọn lửa lập tức lay động không ngừng.

Ngọn lửa lay động chiếu rọi ánh sáng màu vàng đỏ, chiếu lên thân hình cao lớn này, có một sự khủng bố không nói rõ được.

Tôn Đồ đã dặt tay lên chuôi thanh đao dài bảy thước ba tấc của hắn.

Tay của hắn vừa đặt lên, trên giang hồ không ai có thể không biến sắc.

Đã từng có hai người trong võ lâm, khi tay hắn vừa đặt lên chuôi đao, đã sợ đến vỡ mật mà chết.

Lần này hắn lại phát hiện, tại khoảnh khắc hắn đặt tay lên chuôi đao, có một người bước nhanh qua ngọn lửa, đối mặt với hắn, cắp mắt sắc bén giống như một con báo, không hề chớp nhìn chằm chằm vào hắn.

Gan sắt quyền sắt anh hùng sắt, người đời xưng là “Kim Cương Bất Hoại” Ngôn Phượng Giang.

Con ngươi Tôn Đồ co lại, tay đã nắm chặt chuôi đao.

Mục Lãng Sơn vừa chết, Tề Thanh Phong liền hét lớn một tiếng, lực tụ vạn cân, kim đao toàn lực chém xuống.

Hai khuỷu tay của Uông Kình Thảo đụng trúng Mục Lãng Sơn, Mục Lãng Sơn lại không hề văng ra, nguyên nhân là hai khuỷu tay của Uông Kình Thảo đã cắm sâu vào trong ngực Mục Lãng Sơn.

Lúc Tề Thanh Phong chém xuống một đao này, Uông Kình Thảo vốn đang đối diện với Tề Thanh Phong, đột nhiên xoay người một cái, đã ra phía sau Mục Lãng Sơn.

Uông Kình Thảo đột nhiên xoay người như vậy, cũng đồng thời tránh khỏi Lệ Tuyết Hoa và Đường Tam Tuyệt trên dưới giáp công.

Tề Thanh Phong chém xuống một đao, thế không thể dừng, đã chém đầu Mục Lãng Sơn ra thành hai nửa.

Đao thế của Tề Thanh Phong không dừng, mũi đao chém thẳng xuống ngực Mục Lãng Sơn.

Tề Thanh Phong quyết chí chém luôn cả Uông Kình Thảo sau lưng Mục Lãng Sơn.

Mà ngay lúc này, dưới háng hắn đột nhiên đau nhói.

Tề Thanh Phong không kịp rút đao, đao đã cắm vào trong người Mục Lãng Sơn.

Tề Thanh Phong cũng không thể vứt đao, bởi vì Tề môn kim đao có thể giết nhưng không thể vứt.

Trong lúc chần chừ như vậy, Uông Kình Thảo lại nhanh như chớp chui qua dưới háng Mục Lãng Sơn, giơ tay dùng một chiêu “Phượng Nhãn quyền” đánh vào chỗ hiểm đối phương.

Cơn đau mãnh liệt này khiến Tề Thanh Phong cong người lại như con tôm, bởi vì thi thể của Mục Lãng Sơn ngăn cản tầm mắt, khiến hắn không thể nhìn ra thế công của Uông Kình Thảo, trúng phải một chiêu chết người này.

Ngay lúc này, Uông Kình Thảo lại nhìn thấy hai ánh đao.

Một ở trên giống như rồng dạo chín tầng, một ở dưới giống như cuồng phong quét lá.

Hai ánh đao này sao lại nhanh đến như vậy.

Tôn Đồ bật hơi cao giọng, lưỡi đao dài bảy thước ba tấc chém ra một kích xé trời như chớp, giống như sao băng lướt qua trời đêm, chém thẳng vào Ngôn Phượng Giang.

Nơi mũi đao có thể chạm đến, gần như trong phạm vi mười thước không chỗ nào tránh được.

Sau lưng Ngôn Phượng Giang là ngọn lửa, Tôn Đồ đã tính chuẩn hắn không có đường lui.

Ánh mắt Ngôn Phượng Giang co lại, tất cả đường đi đều đã bị một đao của Tôn Đồ phong kín.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, thân hình Ngôn Phượng Giang như viên đạn, không lùi mà tiến tới, xông thẳng vào trong ánh đao.

Đao dài của Tôn Đồ vẫn chưa hạ xuống, phần ngực đang để hở.

Nhưng sơ hở này chỉ lộ ra trong nháy mắt, ai có can đảm và kịp thời nắm bắt như vậy?

Ngôn Phượng Giang có thể.

Y mười tuổi đã từng cầm dao cắt rau chiến đấu với hổ lớn tại Trường Bạch sơn, mười một tuổi đã khiêu chiến đệ tử Đường môn ở Xuyên Trung không ai dám chọc, lên Liên Vân trại đánh bại bảy đại trại chủ, ngay cả chính y cũng không dám tin khi đó còn sống sót trở về, cho nên tới bây giờ đã không có chuyện gì mà y không dám làm.

Đao thế của Tôn Đồ long trời lở đất, nhưng Ngôn Phượng Giang vẫn xông tới.

Xông tới, không, là đụng tới.

Hai ánh đao cực nhanh khiến Uông Kình Thảo không thể tránh né.

Y ngồi xổm xuống, trước mặt là Tề Thanh Phong trúng phải “Phượng Nhãn quyền” đang gập người, phía sau là Mục Lãng Sơn bị Tề Thanh Phong một đao chém chết, bất kỳ thân pháp nào cũng không thể nhanh hơn Lệ Tuyết Hoa và Đường Tam Tuyệt trên dưới hợp kích.

Tránh không kịp, chỉ có ngăn cản.

Uông Kình Thảo không có binh khí.

Tề Thanh Phong và Mục Lãng Sơn lại trở thành binh khí của y.

Đao của Lệ Tuyết Hoa chém vào người Tề Thanh Phong, đao của Đường Tam Tuyệt chém vào thi thể Mục Lãng Sơn.

Lệ Tuyết Hoa lập tức rút đao, thân hình đã từ không trung đáp xuống, Uông Kình Thảo lập tức nhắm vào ả.

Uông Kình Thảo lúc chín tuổi đã quật ngã đạo tặc Thông Thiên Bá nổi tiếng dũng mãnh ở Giang Tây, võ nghệ tinh xảo, nắm bắt thời cơ, ra tay nhanh gọn, trong giang hồ e rằng không mấy người có thể sánh được với y.

Chính y cũng biết điểm này, cho nên y rất có lòng tin.

Y lập tức ném Tề Thanh Phong ra, vứt bỏ Mục Lãng Sơn. Lệ Tuyết Hoa là nữ nhân, cho dù hunh hãn thế nào thì khí lực cũng hơi yếu, quả nhiên đao của ả nhất thời không rút ra được.

Đao pháp của Lệ Tuyết Hoa sở trường xuất kích giữa không trung, quả nhiên hạ bàn khá yếu, bị thi thể của Tề Thanh Phong đụng vào, lập tức không đứng vững được, hơn nữa chợt thấy Tề Thanh Phong bị mình chém chết khóe mắt như muốn nứt ra, trong lòng hoảng sợ. Ngay lúc này Uông Kình Thảo đã ra tay.

Một quyền của Uông Kình Thảo đánh vào sau đầu Tề Thanh Phong.

Thân thể Tề Thanh Phong bị đao của Lệ Tuyết Hoa cắm vào, dính sát vào người.

Uông Kình Thảo đánh ra một quyền, trán của Tề Thanh Phong lập tức đụng trúng sống mũi Lệ Tuyết Hoa.

Lệ Tuyết Hoa máu mũi chảy dài, hơn nữa chưa hết hoảng hồn. Ngay lúc này Uông Kình Thảo lại dùng đại đao trên tay Tề Thanh Phong đâm vào bụng Lệ Tuyết Hoa.

Lệ Tuyết Hoa từ từ ngã xuống, đến chết ả cũng không hiểu vì sao Tề Thanh Phong đã chết lại có thể giết được mình.

Ả căn bản không nhìn thấy Uông Kình Thảo ra tay.

Uông Kình Thảo liên tục giết chết ba tên cao thủ dùng đao, trong lòng cũng có phần đắc ý.

Ngay lúc này gió đao chợt nổi lên, Uông Kình Thảo lập tức tránh đi, nhưng đã không kịp. Địa Tranh đao pháp của Đường Tam Tuyệt sở dĩ nổi tiếng giang hồ, cũng bởi vì chữ nhanh.

Mặc dù Uông Kình Thảo phản ứng nhanh, nhưng lúc nghe được gió đao, đao của Đường Tam Tuyệt đã đến nơi.

Uông Kình Thảo chỉ cảm thấy chân trái đau nhói, thân hình phóng lên cao, sau đó đáp xuống, còn chưa kịp xoay người ứng chiến, chân phải lại cảm thấy nóng rát, lập tức ngã xuống.

Đường Tam Tuyệt sở trường tấn công hạ bàn, Uông Kình Thảo vừa ngã xuống, ánh đao của hắn như tuyết như triều lập tức chém đến.

Trong cuộc đời Tôn Đồ giao chiến, dưới một đao khí phách ác liệt này, một trăm kẻ địch có đến chín mươi người sẽ sững sốt, khựng lại, kinh ngạc, sau đó tia chớp vừa qua, bị chém thành hai mảnh, ngã xuống mất mạng.

Cho nên hắn rất có lòng tin với một đao này.

Nhưng một đao này của hắn còn chưa chém xuống, Ngôn Phượng Giang đã mất đi bóng dáng.

Còn lại đối mặt với hắn chính là ánh lửa.

Ngọn lửa lay động mê hoặc tầm mắt của hắn.

Hắn lập tức hiểu được vì sao Ngôn Phượng Giang không sợ bị cuốn vào trong phạm vi đao thế, vượt qua vòng lửa, đối mặt với mình.

Ngôn Phượng Giang đột nhiên biến mất, chỉ có một con đường, đó là xông đến gần mình.

Nhưng một đao này của Tôn Đồ chém xuống, đao đã dùng hết sức, ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế.

Phàm là một kích lôi đình vạn cân, không gì không phá được, đều đến từ lòng tin.

Lòng tin tuyệt đối.

Nếu như trong một kích có mấy phần bảo lưu, mấy phần phòng ngự, mấy phần biến hóa, chẳng khác nào nói đây tuyệt đối không phải một kích vô địch.

Bởi vì bản thân đã không có lòng tin tuyệt đối với một kích này.

Phàm là mất đi lòng tin, sẽ không thể hoàn mỹ không tỳ vết.

Nhưng lòng tin tuyệt đối thông thường sẽ tạo thành sai lầm không thể bù đắp.

Một đao này của Tôn Đồ vẫn chém xuống, nơi mũi đao có thể chạm đến, ngọn lửa mười thước xa biến thành màu xanh lá nhạt, chia làm hai mảnh.

Sau khi một đao này chém xuống, muốn thu đao phòng thủ cũng đã không còn kịp.

Binh khí dài không giỏi thủ, vũ khí ngắn không dễ công.

Ngôn Phượng Giang xông đến gần, nắm lấy thời cơ, lập tức xuất kích, một quyền đánh vào ngực đối phương. Đột nhiên ánh đao lóe lên, một thanh đao như chớp đâm vào ngực Ngôn Phượng Giang.

Một thanh đao ngắn, xuất phát từ tay trái Tôn Đồ.

Đây mới là một đao chết người của Tôn Đồ.

Trong cuộc đời của Tôn Đồ, một trăm kẻ địch thì có chín mươi người chết dưới một kích đao dài của hắn, nhưng kẻ địch mà Tôn Đồ thật sự chú ý không phải chín mươi người đó, mà là mười người còn lại.

Mười người kia, Tôn Đồ dùng thanh đao ngắn chợt xuất hiện trong tay áo này để xử lý.

Trong mười người kia, có lẽ bình quân vẫn có một người tránh được thanh đao ngắn này, cũng chính là trong một trăm kẻ địch vẫn có một người tránh được một kích trí mạng thứ hai này.

Nhưng cho dù người đó có thể tránh được nhát đâm này, cũng không thể tránh khỏi kích thứ ba của Tôn Đồ, bởi vì muốn tránh khỏi đao ngắn bất ngờ đâm đến, chỉ có lui lại chống đỡ, nhưng khi đó đao dài của Tôn Đồ lại vòng về.

Cho nên giao thủ với Tôn Đồ, quả thật chỉ có một con đường chết.

Không ai ngờ được, Tôn Đồ dùng một thanh đao dài rực rỡ tàn khốc bên hông danh chấn thiên hạ, chẳng qua là một loại che giấu, đòn sát thủ thật sự là thanh đao ngắn một thước hai tấc trong tay áo.

Lúc Uông Kình Thảo trúng đao thứ nhất, trong lòng biết không ổn, khi trúng đao thứ hai, trong lòng đã có quyết định.

Y lập tức ngã xuống, đồng thời kêu lớn một tiếng long trời lở đất.

Tiếng kêu lớn này không phải sợ hãi, mà là che giấu.

Đường Tam Tuyệt hai đao đắc thủ, trong lòng mừng rỡ, chợt nghe tiếng kêu lớn, không kìm được ngẩn ra, đao thế chậm đi. Thân thể Uông Kình Thảo liền đè lên song đao của Đường Tam Tuyệt dán sát mặt đất.

Đường Tam Tuyệt tự xưng là đao pháp hạ bàn đệ nhất thiên hạ, đao thế càng thấp thì hắn càng có biện pháp, không ngờ lần này đao và người dính sát với nhau, đao “thấp” như vậy hắn quả thật chưa từng nghĩ đến.

Hắn vội vàng rút đao, nhưng đôi tay Uông Kình Thảo đã nhanh như chớp chụp lấy cổ họng của hắn.

Nếu lúc này Đường Tam Tuyệt buông tay ra để phản kháng, còn có hi vọng sống, nhưng hắn tự biết nếu không có song đao, càng không phải là đối thủ của Uông Kình Thảo. Chỉ chần chừ một chút, Uông Kình Thảo đã dùng thế mỏ hạc đâm vỡ hạch cổ của hắn, dùng hổ trảo kẹp đứt động mạch chủ nơi cổ hắn.

Đường Tam Tuyệt lập tức không còn sức rút đao, nấc một hơi cuối cùng.

Nếu như Tứ Đại Đao Ma không có đao, có lẽ Uông Kình Thảo sẽ không dễ dàng lần lượt đánh chết bọn chúng như vậy.

Nhưng Tứ Đại Đao Ma đều yêu đao như mạng, Uông Kình Thảo lại lợi dụng nhược điểm về đao của bọn chúng, nắm bắt thời cơ, đánh chết toàn bộ.

Chân của Uông Kình Thảo cũng trúng hai đao.

Nhưng y thật sự cao hứng, từ trước đến giờ chưa từng cao hứng như vậy.

Bởi vì y đã nhanh như chớp, dùng sức một người đánh chết Tứ Đại Đao Ma danh chấn võ lâm.

Tôn Đồ tính chuẩn Ngôn Phượng Giang sẽ xông tới, cho nên đâm ra một đao.

Nhưng Ngôn Phượng Giang cũng tính được Tôn Đồ sẽ có một đao này.

Ngôn Phượng Giang bảy tuổi bắt đầu cuốn vào chém giết giang hồ, đã sớm nhìn ra, Tôn Đồ ngoại trừ một kích đao dài được ăn cả ngã về không, nhất định còn có một sát chiêu chí mạng.

Nếu không Tôn Nhân Đồ đã sớm không phải là Tôn Nhân Đồ nữa.

Sát chiêu ở đâu?

Lúc đao dài chém ra, nhất định không thể lui lại, chỉ có người dũng cảm thận trọng mới sẽ xông lên phía trước.

Sau một kích đao dài, ngực của Tôn Đồ chắc chắn là sơ hở lớn nhất.

Tôn Đồ nhất định tính được một chiêu này, vậy sát chiêu kia của hắn chắc chắn là tại khoảnh khắc kẻ địch xông đến gần.

Ngôn Phượng Giang đoán được, thế nhưng y vẫn xông tới.

Dùng gan đấu gan là tác phong nhất quán của y.

Tôn Đồ đâm ra một đao, Ngôn Phượng Giang cũng đánh ra một quyền.

Quyền đánh vào mũi đao.

Đao là đao tốt, quyền thì sao?

Quyền giống như quyền sắt.

Lưỡi đao cuộn ngược, eo bàn tay Tôn Nhân Đồ rách ra, đao thế lệch đi, nhưng vẫn đâm vào giữa ngực trái và cánh tay Ngôn Phượng Giang.

Quyền trái của Ngôn Phượng Giang đầm đìa máu tươi, nhưng thân thể y vẫn xông lên trước, quyền phải đánh ra.

Trong nháy mắt sắc mặt Tôn Nhân Đồ biến đổi, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy cách đánh không cần mạng như vậy.

Hắn lập tức biết mình đã sai, hắn vốn không nên để Ngôn Phượng Giang đến gần. Nhưng lúc hắn biết sai thì đã không còn kịp.

Đao dài của hắn ở bên ngoài, không kịp thu về, đao ngắn đã dính vào ngực Ngôn Phượng Giang.

Mà Ngôn Phượng Giang vẫn còn một tay.

Trong nháy mắt, quyền phải của Ngôn Phượng Giang đã đánh trúng hắn ít nhất tám lần, sau đó dùng đầu đập vào hắn, tiếp theo là quyền, chân, đầu gối, cổ tay, khuỷu tay cùng tới, ít nhất đánh trúng mười bảy mười tám lần, Ngôn Phượng Giang mới rời khỏi hắn.

Lúc Ngôn Phượng Giang rời khỏi Tôn Đồ, ngực Tôn Đồ đã hoàn toàn lõm xuống.

Tôn Nhân Đồ không thể tin trợn cả con ngươi, một khắc trước khi ngã xuống vẫn nhìn chằm chằm vào Ngôn Phượng Giang.

Lúc này Uông Kình Thảo vừa lúc giải quyết xong Đường Tam Tuyệt, quay đầu lại, hai tay vung ra, đánh vỡ xương cẳng chân Tôn Nhân Đồ, khiến hắn cuối cùng ngã xuống.

Vĩnh viễn không đứng lên được nữa.

Ngôn Phượng Giang chỉ một chiêu đã giải quyết một trong Cửu Đại Quỷ là Tôn Nhân Đồ, Uông Kình Thảo cũng trong chốc lát giải quyết Tứ Đại Đao Ma là Mục Lãng Sơn, Tề Thanh Phong, Lệ Tuyết Hoa và Đường Tam Tuyệt.

Đao vẫn còn trong ngực trái Ngôn Phượng Giang, nhưng đao đã nghiêng mũi, lại không đâm trúng chỗ hiểm, đương nhiên không đến mức khiến thiết hán này ngã xuống. Quyền trái của y đều là máu tươi, xem ra đao ngắn của Tôn Nhân Đồ còn sắc bén hơn đao dài, nhưng vẫn không hủy được thiết quyền của Ngôn Phượng Giang.

Vết đao trên hai chân Uông Kình Thảo không quá sâu, lúc đao thứ nhất chém tới, hắn nhìn chung đã cảnh giác kịp thời; lúc thứ hai đao chém tới, hắn xem như đã có nhảy tránh. Nếu không trên giang hồ xưng là “Uông Kình Thảo nhạy bén”, có lẽ phải đổi thành “Uông Kình Thảo không chân” rồi.

Bọn họ mặc dù bị thương, nhưng rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng bọn họ đã thắng lợi.

Ngọn lửa vẫn tách ra hai mảnh, vẫn bốc cháy, một đao chia trời cắt đất kia của Tôn Nhân Đồ, dù sao uy lực cũng không thể phai mờ.

Hai thanh niên đứng trong bóng đêm, hai đống lửa vốn là một đống bốc cháy rừng rực, chiếu rọi bốn chữ “Kiếm Thí Thiên Hạ”.

Ánh lửa hừng hực, bốc cháy mạnh mẽ, đêm tối vẫn dài đằng đẵng.

HẾT