Chương 3 – Trường Tiếu bang (2)

Bạch Y Phương Chấn Mi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mã Nhị tiên sinh cắn răng, quyết định giải quyết “Cửu Hoàn Đao Khách” Triệu Côn trước. Triệu Côn liên tiếp chém ra chín đao, thân hình Mã Nhị tiên sinh cũng nhanh chóng dịch chuyển, liên tục thay đổi chín phương vị. Triệu Côn chém chín đao không trúng, biết Thẩm Tứ thần quân sẽ lập tức đến nơi, do đó phấn chấn tinh thần, hét lớn một tiếng, bóng đao như núi, liên tiếp chín chín tám mươi mốt đao ép đến Mã Nhị tiên sinh.

Mã Nhị tiên sinh hét lớn, thân hình đột nhiên hạ thấp, nhún chân bay lên không, nhanh như chớp đá ra cả hai chân.

Lúc này Thẩm Tứ thần quân đã lao tới sau người Mã Nhị tiên sinh, vừa thấy chiêu này liền hét lên:
– Triệu hương chủ, đây là Uyên Ương Liên Hoàn thoái, mau tránh!

Triệu Côn vừa thấy hai chân đối phương nhanh như chớp, nào dám ham chiến, liền dùng một chiêu “Thoát Bào Nhượng Vị” tránh sang bên cạnh. Nhưng chỉ xem như tránh được một chân, chân thứ hai của Mã Nhị tiên sinh vẫn đá bay Cửu Hoàn đại đao của hắn, chín chín tám mươi mốt thức đao pháp kia tự nhiên cũng vô dụng.

Mã Nhị tiên sinh nghiến răng lao đến, nhanh chóng nhảy lên, hai chân lại liên tục đá ra, cước thứ nhất đá vào ngực “Cửu Hoàn Đao Khách” Triệu Côn, cước thứ hai đá vào trán đối phương.

Lúc này Thẩm Tứ thần quân đã đến sau lưng Mã Nhị tiên sinh, biết rằng với công lực của Triệu Côn, dù làm cách nào cũng không tiếp được hai cước này của Mã Nhị tiên sinh. Hắn lập tức hét lớn, đánh một chưởng vào sau lưng Mã Nhị tiên sinh, chính là “Khai Sơn Phá Thạch” trong “Lục Dương Kim Cương thủ”.

Nếu Mã Nhị tiên sinh không muốn chết, cũng chỉ có đường thu chiêu tiếp chưởng.

Mã Nhị tiên sinh lại không đếm xỉa đến một chưởng này, cũng chẳng xoay người, hai tay đánh ngược ra phía sau, hai chân vẫn đá vào “Cửu Hoàn Đao Khách” Triệu Côn.

Triệu Côn hồn phi phách tán, lập tức dùng một thức “Như Phong Tự Bế” muốn giữ chặt hai chân Mã Nhị tiên sinh. Nhưng “Uyên Ương Liên Hoàn thoái” của Mã Nhị tiên sinh vô cùng sắc bén, cước thứ nhất bị Triệu Côn chặn đứng, hai tiếng “cách cách” vang lên, hai tay Triệu Côn đều bị chấn đến trật khớp, cùng lúc đó cước thứ hai của Mã Nhị tiên sinh đã đá trúng vào trán Triệu Côn. “Cửu Hoàn Đao Khách” Triệu Côn hét thảm một tiếng, vầng trán vỡ nứt, bỏ mạng đương trường.

Nhưng thức thứ nhất “Khai Sơn Phá Thạch” trong “Lục Dương Kim Cương thủ” của Thẩm Tứ thần quân đã đánh vào hai tay Mã Nhị tiên sinh. Sau một tiếng “bùng” lớn, Mã Nhị tiên sinh như diều đứt dây bay ra ngoài một trượng, lúc xoay người lại khóe miệng đã có máu tươi rỉ ra. Tuy công lực của Mã Nhị tiên sinh cao cường, nhưng nếu không dùng toàn lực thì cũng không tiếp được “Lục Dương Kim Cương thủ” nổi tiếng hùng hậu của Thẩm Tứ thần quân.

Mã Nhị tiên sinh biết rõ, nếu hôm nay muốn xông ra khỏi Trường Tiếu bang, trước hết phải tự mình giết chết Thẩm Tứ thần quân, nếu không đó là chuyện tuyệt đối không thể.

Thẩm Tứ thần quân vừa thấy Mã Nhị tiên sinh bị thương, trong lòng mừng rỡ. Bởi vì hắn tự hiểu, dùng võ công luận võ công, trong “Tứ Đại Thần Long” thì Lục Đại thiên vương là cao nhất, tiếp theo là Mã Nhị tiên sinh, mà Thẩm Tứ thần quân thì còn kém Ngôn Tam sư gia một bậc. Nhưng ngày xưa Mã Nhị tiên sinh từng tự tay giết chết Ngôn Tam sư gia, đủ thấy võ công cao hơn mình không ít. Lần trước có thể ép Mã Nhị tiên sinh rơi xuống Hoa Sơn, chẳng qua là chiếm được tiện nghi. Lúc này Mã Nhị tiên sinh đã bị “Lục Dương Kim Cương thủ” của mình chấn thương, không còn đáng sợ như trước. Hắn lập tức hét lên:
– Mã Nhị, hôm nay huynh đệ chúng ta phải phân cao thấp!

Lại vung chưởng đánh ra một chiêu “Lục Đinh Khai Sơn” xuống đầu.

Mã Nhị tiên sinh lật tay, đánh một chưởng lên trên.

Thẩm Tứ thần quân tự phụ chưởng lực thâm hậu, thấy Mã Nhị tiên sinh đang bị thương còn dám tiếp một chưởng của mình, trong lòng mừng rỡ, liền vận đủ mười thành công lực đánh xuống một chưởng.

Mắt thấy song chưởng sắp sửa va chạm, Mã Nhị tiên sinh đột nhiên đổi chưởng thành chỉ, hai chỉ bắn ra điểm vào mạch môn của Thẩm Tứ thần quân.

Chiêu này biến hóa cực nhanh, Thẩm Tứ thần quân hoàn toàn không ngờ đến. Kình đạo của “Lục Đinh Khai Sơn” vô cùng uy mãnh, nhưng Thẩm Tứ thần quân cố gắng ngưng khí, cường hành thu lại, khiến cho phòng khách rộng lớn của Trường Tiếu bang loáng thoáng nổi lên sấm gió, đổi chưởng thành trảo chụp vào song chỉ của Mã Nhị tiên sinh.

Khi một trảo này sắp thành công, Mã Nhị tiên sinh đột nhiên lại đổi chỉ thành thủ đao, chém vào năm ngón tay của Thẩm Tứ thần quân.

Thẩm Tứ thần quân cũng trở tay, đổi trảo thành quyền, trong tiếng hét lớn đấm vào thủ đao của Mã Nhị tiên sinh.

Mã Nhị tiên sinh cũng hét lên, khi sắp va chạm lại đổi thủ đao thành hạc mổ, đâm vào huyệt Quyền Nhãn của Thẩm Tứ thần quân.

Liên tiếp mấy lần biến hóa như vậy chỉ xảy ra trong chớp mắt, đúng là phút chốc vạn biến, mắt không kịp nhìn. Mã Nhị tiên sinh mới thi triển một chiêu “Hạc Chủy Tạc”, tay trái của Thẩm Tứ thần quân đã nhanh như chớp giữ lấy mạch môn tay phải Mã Nhị tiên sinh.

Như vậy trở thành tay trái Mã Nhị tiên sinh giữ lấy mạch môn tay phải Thẩm Tứ thần quân, còn tay trái Thẩm Tứ thần quân cũng nắm được mạch môn Mã Nhị tiên sinh, hai người giận dữ đứng đối diện với nhau.

Mấy lần biến hóa này, người khác nhìn vào chẳng qua là chuyện trong chớp mắt, nhưng sinh tử đã thay đổi mấy lần, hiểm chiêu xuất hiện liên tục, đã bao hàm tâm huyết cả đời, then chốt biến hóa của hai đại võ thuật gia, kẻ tầm thường làm sao có thể đạt đến?

Còn về tình hình chiến đấu bên kia lại có thay đổi. Ngân Thanh Hùng và Ngân Chân Hùng giao chiến với hơn hai mươi tên bang chúng Trường Tiếu bang, vẫn còn thừa sức, nhưng Ngân Phi Hùng chiến đấu với “Phượng Hoàng Song Câu” Tôn Ngọc Đường, đã lâm vào nguy hiểm. Do đó Ngân Chân Hùng cố sức giết chết năm tên Trường Tiếu bang đồ, chạy đến hợp sức cùng Ngân Phi Hùng chiến đấu với Tôn Ngọc Đường, nhưng vẫn rơi xuống hạ phong. Còn Ngân Thanh Hùng một mình đấu với gần hai mươi tên Trường Tiếu bang đồ, dần dần đã lực bất tòng tâm.

Tôn Ngọc Đường vừa thấy Ngân Chân Hùng gia nhập trận chiến, trong lòng giận dữ, tự phụ mình tung hành giang hồ mấy chục năm, khi nào lại không đánh bại được vài tên nhóc con như vậy, chẳng phải bị người trong Trường Tiếu bang xem thường sao? Hắn vừa nghĩ như vậy, lập tức hét lớn, liên tiếp thi triển “Phượng Hoàng Vu Phi”, “Phượng Phi Chi Đầu”, “Bách Điểu Triều Phượng” tấn công huynh đệ Ngân Phi Hùng và Ngân Chân Hùng.

Huynh đệ họ Ngân gắng gượng tiếp được ba chiêu này. Ngân Phi Hùng lại bước lên trước một bước, tay trái đao, tay phải kiếm liên tục đánh ra bốn chiêu công kích Tôn Ngọc Đường.

Tôn Ngọc Đường đột nhiên dùng một chiêu “Song Câu Đảo Quải” móc lấy đao và kiếm của Ngân Phi Hùng. Ngân Chân Hùng thấy tình thế không ổn, liền chém một đao vào hông Tôn Ngọc Đường.

Tôn Ngọc Đường thầm nghĩ, nếu lâu như vậy vẫn không đánh bại được mấy tên nhóc này, e rằng Thẩm Tứ kỳ chủ sẽ trách tội, cho nên nóng lòng cầu công, không quan tâm nhiều nữa, tay trái đột nhiên buông lỏng.

Một chiêu này cực kỳ quái dị.

Tay trái Tôn Ngọc Đường buông lỏng, đao của Ngân Chân Hùng đã gần đến bụng. Tôn Ngọc Đường bỗng hít mạnh một hơi, bụng cứng như sắt, lại cường hành kẹp đao của Ngân Chân Hùng vào giữa bụng và tay.

Ngân Chân Hùng vừa sợ vừa vội, kéo một cái không ra. Giữa bụng Tôn Ngọc Đường lại chỉ có một ít máu tươi rỉ ra.

Tôn Ngọc Đường buông lỏng tay trái. Đao kiếm của Ngân Phi Hùng bị móc lấy, vốn đang dùng toàn lực kéo ra, không ngờ Tôn Ngọc Đường lại vứt bỏ móc trái, Ngân Phi Hùng dùng sức quá độ, thu thế không được nên ngã về phía sau.

Đúng lúc này Tôn Ngọc Đường lại đá ra một cước.

Một cước này chuẩn xác đá vào chuôi câu nơi tay trái đã buông lỏng.

Thanh Hoàng câu này vốn bị Ngân Phi Hùng kéo bay lên không, một cước này của Tôn Ngọc Đường này lại đá câu bay như tên, bắn về phía Ngân Phi Hùng.

Ngân Phi Hùng bị mất trọng tâm ngã về phía sau, nhưng kiếm trên tay trái lại bị Phượng câu của Tôn Ngọc Đường giữ lấy, không rút ra được, không kịp né tránh. Sau một tiếng “phụp”, cả thanh Hoàng câu đều cắm vào vỏ đầu Ngân Phi Hùng. Ngân Phi Hùng kêu lên một tiếng, lập tức ngã xuống, liên tục hét thảm. Hai tên Trường Tiếu bang đồ lập tức xông tới, liên tiếp sáu bảy đao chém cho Ngân Phi Hùng máu tươi tung tóe, chết thảm đương trường.

Ngân Chân Hùng vừa thấy huynh trưởng chết thảm, mắt như muốn nứt ra. Tôn Ngọc Đường một chiêu đắc thủ, đang dương dương đắc ý, Ngân Chân Hùng lại đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy hắn. Tôn Ngọc Đường nào từng thấy loại chiêu pháp ẩu đả này, trong lòng cả kinh, lực đạo trên tay trái tán đi, khiến cho đao Ngân Chân Hùng lại đâm vào bụng trái nửa phân. Hắn vội vàng nhịn đau tụ khí kẹp đao lại.

Chợt nghe Ngân Chân Hùng cố gắng hét lên:
– Nhị ca, mau hạ thủ, báo thù đại ca!

Ngân Thanh Hùng bên kia vừa thấy Ngân Phi Hùng trúng câu, vô cùng căm hận, giận dữ xuất kích giết chết hai tên Trường Tiếu bang đồ, sau đó liều mạng cầm kiếm xông tới.

Tôn Ngọc Đường thấy Ngân Thanh Hùng chạy tới, hai cánh tay lại không động được, trong lòng biết không ổn, lập tức quát lên:
– Ngươi muốn tìm chết!

Phượng câu trên tay phải xoay chuyển một cái, sau một tiếng “phụp” đã từ dưới nách cắm vào bụng dưới Ngân Chân Hùng.

Ngân Chân Hùng kêu thảm một tiếng, những vẫn liều chết kẹp lấy Tôn Ngọc Đường không thả.

Ngân Thanh Hùng bên kia chạy được nửa đường lại giao chiến với một tên Trường Tiếu bang đồ khác.

Tôn Ngọc Đường vùng vẫy không thoát ra được, giận dữ nói:
– Xem ngươi có thả hay không!

Hăn lại xoay kim câu đâm vào trong bụng Ngân Chân Hùng. Bị xoáy như vậy, Ngân Chân Hùng quả thật đau đến hồn phi phách tán.

Tôn Ngọc Đường lại toàn lực giãy giụa, chỉ nghe Ngân Chân Hùng liên tục kêu thảm giống như quỷ khóc thần gào, nhưng vẫn không buông ra.

Ngân Thanh Hùng bên kia bị trúng một đao vào cánh tay, nhưng cũng đã giết chết tên Trường Tiếu bang đồ kia, lập tức xông đến.

Tôn Ngọc Đường cả kinh không dám xem thường, liền toàn lực thúc về phía sau, kim câu lại xuyên qua bụng Ngân Chân Hùng đâm ra sau lưng.

Giỏi cho Ngân Chân Hùng, mắt như muốn nứt, miệng phun máu tươi, nhưng vẫn cố sức ôm chặt.

Tôn Ngọc Đường không thoát ra được, đang muốn dùng câu trên tay phải đối phó với Ngân Thanh Hùng, nhưng Phượng câu đã rời khỏi tay. Tôn Ngọc Đường hồn phi phách tán, lúc này Ngân Thanh Hùng đã lao tới, một kiếm đâm thẳng vào ngực Tôn Ngọc Đường, xuyên ra sau lưng, lại cắm vào ngực Ngân Chân Hùng.

Ngân Chân Hùng đã khí cùng lực tận, lại trúng phải một kiếm này, cuối cùng bỏ mạng.

Nhưng hắn đến chết vẫn không buông tay. Sau khi Tôn Ngọc Đường trúng kiếm, hét thảm một tiếng, muốn phản kích Ngân Thanh Hùng. Nhưng vì đau đớn không kìm được, chân lực tán đi, đao của Ngân Chân Hùng vẫn còn dư lực cắt thẳng vào trong bụng hắn, Tôn Ngọc Đường lập tức đứt hơi.

Ngân Thanh Hùng thấy Ngân Chân Hùng ngã xuống, cảm thấy là do mình gây nên, trong lòng đau đớn muốn chết. Lúc này một tên Trường Tiếu bang đồ đã tìm đến, đánh xuống một côn.

Ngân Thanh Hùng lại không né tránh, một côn này đánh cho xương đầu hắn vỡ toang, lập tức ngã xuống.

Ngân Thị Tam Hùng vừa chết, lại ảnh hưởng lớn đến Mã Nhị tiên sinh và Thẩm Tứ thần quân.

Vốn Mã Nhị tiên sinh và Thẩm Tứ thần quân bốn tay quấn vào nhau, trợn mắt nhìn đối phương, đột nhiên toàn thân Mã Nhị tiên sinh vọt lên, đáp xuống sau lưng Thẩm Tứ thần quân.

Như vậy lại biến thành Mã Nhị tiên sinh lưng quay về phía Thẩm Tứ thần quân, mà bốn tay của hai người vẫn móc vào nhau trên đỉnh đầu.

Mã Nhị hạ thấp người xuống, hai khuỷu tay vung về sau, thúc vào lưng Thẩm Tứ thần quân.

Một chiêu này chẳng những kỳ lạ, hơn nữa còn cực nhanh. Thẩm Tứ thần quân đột nhiên hét lớn, lộn về phía sau, cũng bay qua đầu Mã Nhị tiên sinh, rơi xuống trước người đối phương. Một chiêu này của Mã Nhị tiên sinh dĩ nhiên đánh trật.

Thẩm Tứ thần quân đã đến bên người Mã Nhị tiên sinh, lập tức đá ra một cước.

Mã Nhị lật người một cái, lại nhảy xuống sau lưng Thẩm Tứ thần quân, hai khuỷu tay thúc ra.

Thẩm Tứ thần quân vận chân khí, lại bay qua sau người Mã Nhị tiên sinh, đáp xuống trước mặt đối phương, đá ra một cước.

Hai người liên tục bay lộn vài vòng, đã từ giữa phòng khách nhảy đến trước phòng. Mã Nhị tiên sinh đột nhiên xoay người, lại đè Thẩm Tứ thần quân ngã xuống.

Thẩm Tứ thần quân mặc dù bị ngã xuống, nhưng lại chạm đất trước, lập tức xoay người một cái, vật Mã Nhị tiên sinh ngã ra.

Mã Nhị tiên sinh bị ném ra ngoài năm thước, lưng quay về phía Thẩm Tứ thần quân, mặt đụng vào vách tường phòng khách.

Mà đúng lúc này Mã Nhị tiên sinh lại nhìn thấy Ngân Thị Tam Hùng chết thảm, chuyện này khiến cho y cảm giác được sâu sắc, Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang xem như đã kết thù sâu. Y biết Ngân Thị Tam Hùng chết đi như vậy, mình nhất định phải dùng hết khả năng sống sót trở về, mới có thể báo tin cho Tư Đồ trang chủ.

Mã Nhị tiên sinh cắn răng, hai tayg dán vào vách tường hóa giải lực bay, lưng quay về phía Thẩm Tứ, mặt hướng vào tường đá trượt xuống.

Thẩm Tứ thần quân vừa ném văng Mã Nhị tiên sinh, trong lòng mừng rỡ. Bởi vì từ khi bắt đầu hắn đã trúng phải thủ đoạn của Mã Nhị tiên sinh, hai tay bị giữ chặt, “Lục Dương Kim Cương thủ” uy mãnh thành danh cũng không thể thi triển được. Lúc này đôi tay đã tự do, Thẩm Tứ thần quân liền hét lên một tiếng, áo đỏ phất phới ép về phía Mã Nhị tiên sinh, vung chưởng đánh ra một chiêu “Tả Hữu Khai Cung” trong “Lục Dương Kim Cương thủ”.

Một chiêu này vừa đánh ra, toàn phòng loáng thoáng có tiếng gió xao động. Mắt thấy sắp sửa đánh trúng hai vai Mã Nhị tiên sinh, Mã Nhị đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào Thẩm Tứ thần quân, hai mắt giận dữ trợn trừng.

Thẩm Tứ thần quân trong lòng chấn động, chỉ thấy ánh mắt Mã Nhị tiên sinh oanh liệt và thần uy. Thẩm Tứ thần quân tự tin “Lục Dương Kim Cương thủ” có thể phá bia vỡ đá, cho nên mặc kệ tất cả vẫn đánh xuống.

Mã Nhị tiên sinh lại không né tránh.

Sau một tiếng “cách”, “Lục Dương Kim Cương thủ” của Thẩm Tứ thần quân đã đánh gãy hai xương bả vai của Mã Nhị tiên sinh, cũng xem như phế đi đôi tay của Mã Nhị tiên sinh. Thẩm Tứ thần quân trong lòng mừng rỡ.

Nhưng cùng lúc đó, Mã Nhị tiên sinh đột nhiên nhảy lên, chân thứ nhất là chân trái, chân thứ hai là chân phải, vừa nhanh vừa gấp liên hoàn đá ra.

Thẩm Tứ thần quân đã biết thân hình Mã Nhị tiên sinh trầm xuống, nhất định sẽ nhảy lên, nhưng nóng lòng cầu thắng, cho rằng trước tiên đánh gãy hai tay Mã Nhị tiên sinh là có thể nắm chắc thắng lợi. Nhưng lúc này chưởng của Thẩm Tứ thần quân đánh vào Mã Nhị tiên sinh, khoảng cách đã kéo lại cực gần, Thẩm Tứ thần quân không còn đường tránh, hai tay đã đánh ra, trước ngực mở rộng, đã không kịp cứu vãn.

Theo một tiếng “bình”, chân thứ nhất của Mã Nhị tiên sinh đã đá vào bụng Thẩm Tứ thần quân.

Thẩm Tứ thần quân kêu thảm một tiếng, ngã bay ra ngoài.

Khi Thẩm Tứ thần quân còn chưa ngã ra, lại một tiếng “bình”, chân thứ hai của Mã Nhị tiên sinh đã đá trúng ngực trái của hắn.

Hai tiếng “cách cách” vang lên, xương sườn của Thẩm Tứ thần quân lập tức vỡ bốn cây.

Thẩm Tứ thần quân vừa ngã ra ngoài, Mã Nhị tiên sinh theo sau bay lên, hai chân lại liên tiếp đá ra “Uyên Ương Liên Hoàn thoái”.

Chân thứ nhất đá trúng yết hầu Thẩm Tứ thần quân, Thẩm Tứ thần quân còn chưa rơi xuống đất, trong miệng đã bắn ra một ngụm tên máu.

Chân thứ hai đá trúng đầu Thẩm Tứ thần quân, một cước này khiến cho Thẩm Tứ thần quân đi đời nhà ma.

Mã Nhị tiên sinh vừa đáp xuống đất liền rên lên một tiếng, thân hình cũng lảo đảo muốn ngã.

Mã Nhị tiên sinh biết, hôm nay nếu không nhanh chóng giết chết Thẩm Tứ, e rằng khó mà sống sót ra khỏi Trường Tiếu bang, cho nên liều mạng phế hai cánh tay, khiến cho Thẩm Tứ thần quân nhất thời sơ ý. Lúc này Thẩm Tứ thần quân đã chết, Mã Nhị tiên sinh cũng cảm thấy đau đớn công tâm, thiếu chút nữa đã không kìm nổi ngã xuống đất.

Thẩm Tứ thần quân vừa chết, Trường Tiếu bang chúng liền xôn xao. Có hai tên Trường Tiếu bang đồ nhìn ra Mã Nhị tiên sinh cũng bị trọng thương, liền rút kiếm tiến lên vây công.

Hai kiếm này phân làm trước sau tấn công Mã Nhị tiên sinh. Mồ hôi lạnh của Mã Nhị tiên sinh lớn như đậu nành chảy ròng ròng, lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn cố gắng vọt lên không, hai chân giơ ngang tạo thành hình chữ nhất, lần lượt đá ra.

Hai tên Trường Tiếu bang đồ kia lập tức kêu thảm bay ra.

Mã Nhị tiên sinh hạ thấp người, chân nhún vào đất, bắn thẳng ra ngoài cửa lớn Trường Tiếu bang, đồng thời hét lớn:
– Cản ta sẽ chết!

Mã Nhị tiên sinh vừa giết chết kỳ chủ Hồng kỳ Thẩm Tứ thần quân, đã khiến Trường Tiếu bang đồ hoảng hốt. Vốn có kẻ cho rằng Mã Nhị tiên sinh cũng bị trọng thương, nhưng vừa thấy Mã Nhị tiên sinh dùng một chiêu giết chết hai người, ai cũng kinh hãi. Lúc này chợt thấy Mã Nhị tiên sinh như phi long bay qua trời cao, lập tức hồn phi phách tán, ào ào tránh đi.

Trông thấy Mã Nhị tiên sinh sắp sửa xông ra khỏi Trường Tiếu bang, đột nhiên hai bên phòng khách có sáu bảy chục tên đại hán áo trắng tràn ra. Mã Nhị tiên sinh vận chân khí, đang muốn xông ra, đột nhiên trước mắt hoa lên, một tên thanh niên áo trắng đã đứng cản trước người. Thanh niên này vừa xuất hiện, Trường Tiếu bang đồ ở đây đều chắp tay cúi đầu, lễ độ cung kính nói:
– Bái kiến Nghê ngũ đường chủ!

Mã Nhị tiên sinh định thần nhìn lại, trông thấy thanh niên áo trắng phía trước tướng mạo bất phàm nhưng sát khí cực nặng, kiêu ngạo vô cùng, tuổi tác chỉ khoảng hai mươi lăm nhưng thần thái trấn định, đã hơi có phong thái của danh gia cao thủ.

Chỉ nghe thanh niên kia hờ hững nhìn Mã Nhị tiên sinh một cái, lạnh nhạt nói:
– Ngươi chính là tổng quản Mã Nhị của Thí Kiếm sơn trang?

Mã Nhị tiên sinh lạnh lùng nói:
– Đúng vậy.

Thanh niên kia cười lạnh nói:
– Ta là Bạch kỳ đường chủ Nghê Hướng Thiên trong ngũ đại đường chủ của Trường Tiếu bang, ngươi nên nhớ kỹ cái tên này, ngày khác trong Diêm Vương điện có thể tìm ta báo thù.

Mã Nhị tiên sinh cả giận nói:
– Còn nhỏ mà dám buông lời ngông cuồng, tránh ra!

Như trước đó đã nói, trong Trường Tiếu bang ngoại trừ bang chủ Tăng Bạch Thủy, phó bang chủ “Thiết Quyền” Khuất Lôi và tổng đường chủ “Khoái Kiếm” Phương Trung Bình thì ngũ kỳ đường chủ là lớn nhất, phía dưới là ngũ kỳ kỳ chủ, cùng với ngũ kỳ hương chủ. Mà kẻ gọi là Nghê Hướng Thiên này chính là người trẻ tuổi nhất, đứng hàng thấp nhất, võ công cũng kém nhất trong số ngũ kỳ đường chủ, quản lý Bạch Kỳ đường, ngoại hiệu là “Thiểm Điện Kiếm”. Lúc mười bảy tuổi hắn học được kỳ kiếm, lại giết sư diệt tổ, truy sát đồng môn, tru diệt gần như tận cùng. Cho nên trong võ lâm, người có thể sử dụng Thiểm Điện kiếm pháp của Thiểm Điện môn chỉ còn một mình Nghê Hướng Thiên mà thôi. Hành vi hèn hạ này của hắn khiến người trong thiên hạ không thể dung thứ. Nghê Hướng Thiên tự biết mình đã khiến nhiều người tức giận, cho nên đã gia nhập Trường Tiếu bang, có Trường Tiếu bang che chở thì người khác tự nhiên cũng bó tay.

Chỉ nghe Nghê Hướng Thiên cười lớn nói:
– Lão già, hai vai ngươi bị Lục Dương Kim Cương thủ đánh gãy rồi đúng không?

Mã Nhị tiên sinh trong lòng chấn động, thầm nghĩ kẻ này tuổi còn trẻ nhưng nhãn lực cao minh, vừa nhìn đã nhận ra mình bị thương thế nào, lập tức nói:
– Không sai.

Nghê Hướng Thiên cười nói:
– Chậc chậc chậc, như vậy giao thủ với một kẻ bất lực như ngươi đúng là không có ý nghĩa!

Mã Nhị tiên sinh giận dữ nói:
– Khẩu khí thật lớn! Xem chiêu!

Lời vừa dứt, Mã Nhị tiên sinh hạ người vọt lên, hai chân liên hoàn đá ra, nhanh như điện chớp.

– Nằm xuống!
Chợt thấy cầu vồng xanh lóe lên, Nghê Hướng Thiên đột nhiên rút kiếm.

Kiếm vừa rút ra liền thu lại, người không hề cử động, kiếm cũng giống như chưa rời khỏi vỏ. Nhưng Mã Nhị tiên sinh lại hét thảm một tiếng, hai chân đá ra đã đồng loạt bị chém đứt.

Mã Nhị tiên sinh kêu thảm ngã xuống. Nghê Hướng Thiên chắp hai tay sau lưng, xoay người đi vào trong phòng, cười lạnh nói:
– Một lão già như vậy cũng không bắt được, đúng là đồ ăn hại! Cho một tên tới giết hắn là được.

Trong một sơn cốc kỳ dị, không có bóng người, thậm chí cũng không có tung tích của dã thú, chỉ có nấm độc trên đất, diều hâu trên trời, cùng với một số cây cối kỳ lạ mọc đầy gai.

Lúc này đã quá giờ ngọ, gần đến hoàng hôn.

Trong sơn cốc này lại chồng chất ba bốn chục tử thi, có một số đã hoàn toàn mục nát, có một số lại vừa chết không lâu.

Trong những người này có già có trẻ, cũng có nam có nữ, từng người khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đó là bọn họ đều là đệ tử của Thí Kiếm sơn trang.

Hóa ra mấy tháng gần đây, các đệ tử của Thí Kiếm sơn trang vô duyên vô cớ mất tích, đều là bị Trường Tiếu bang ám sát, vận chuyển tới sơn cốc hoang vu không bóng người này, không ai phát giác ra.

Mà trong đống người chết này lại có thêm bốn người mới, một già ba trẻ.

Đột nhiên trong đó có một người nhúc nhích, khó nhọc giãy giụa ngồi dậy.

Đây là Ngân Thanh Hùng trong Ngân Thị Tam Hùng, hắn một kiếm giết chết Tôn Ngọc Đường, lại thấy đại ca Ngân Phi Hùng chết thảm dưới câu của Tôn Ngọc Đường, mà tam đệ Ngân Chân Hùng lại bị mình ngộ sát, cực kỳ bi thương, không kịp ngăn cản nên bị một côn đánh trúng đầu hôn mê.

Lúc này hắn đã tỉnh lại, khuôn mặt đầy máu. Hắn biết mình không còn sống lâu nữa, nhưng hắn nhất định phải trở về, nói cho Tư Đồ trang chủ biết chuyện đã xảy ra, bảo y cẩn thận, xin y báo thù.

Ngân Thanh Hùng lảo đảo đứng lên, hắn không biết mình có đủ sức chạy về Thí Kiếm sơn trang hay không, nhưng hắn nhất định phải trở về. Hắn dùng cặp mắt đầy máu nhìn lên trời, ánh mặt trời dịu đi, đã sắp đến hoàng hôn.

Tại Thí Kiếm sơn trang.

Tư Đồ Thập Nhị đi qua hành lang thật dài, bước qua rừng trúc dày đặc, đi đến bên ngoài Thanh Vân các. Y đang định gõ cửa, đột nhiên trong rừng trúc lóe lên một tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang, lễ độ cung kính nói:
– Báo cáo trang chủ, Phương công tử sáng sớm đã thức dậy, sau khi ngắm trúc một hồi liền nói với tiểu nhân có chuyện phải đi ra ngoài, nếu trang chủ đến thì nhờ tiểu nhân bẩm cáo một tiếng.

– Được rồi, ngươi lui xuống đi!
Tư Đồ Thập Nhị gật đầu mỉm cười vuốt chòm râu dài, tự nói với mình:
– Anh hùng xuất thiếu niên. Ta vốn nghĩ người tuổi trẻ ngủ trễ khó tránh khỏi thức dậy muộn, cho nên chờ đến buổi trưa mới tới gặp hắn, không ngờ ngay cả Thí Kiếm thần vụ hắn cũng không bỏ qua, đúng là hăng hái.

Tư Đồ Thập Nhị nghĩ một hồi, mới cao giọng hỏi:
– Chưởng đàn đệ tử, Mã tổng quản và huynh đệ họ Ngân có trở lại không?

Tại khúc rẽ của hành lang lập tức lóe lên một tên đệ tử, cung kính nói:
– Bẩm cáo trang chủ, Mã tổng quản và huynh đệ họ Ngân đều không trở lại trang.

Tư Đồ Thập Nhị nhướng mày, lại hỏi:
– Có tin tức gì không?

Trên bức tường thấp ở đầu cuối vườn hoa lập tức lóe lên một người, tôn kính nói:
– Hoàn toàn không có tin tức.

Tư Đồ Thập Nhị nhíu đôi mày bạc, ngay lúc này chợt nghe một tiếng “trang chủ”. Lúc giọng nói này vừa vang lên giống như ở ngoài hành lang, âm thanh tuy nhẹ vẫn có thể nghe được rõ ràng, nhưng vừa dứt lời thì người đã ở trước mặt Tư Đồ Thập Nhị, không nhanh không chậm, giống như bình thường tản bộ. Công lực và khinh công của người này quả thật phi phàm.

Người này khoảng năm mươi tuổi nhưng cặp mắt long lanh có thần, chính là tứ đương gia của Thí Kiếm sơn trang, “Thiết Đạn Ngân Cung” Lộ Anh Phong.

Tư Đồ Thập Nhị thấy y đi tới, trong lòng lại có một loại cảm giác ôn hòa, ôn nhu và ấm áp như đêm tối. Ngày xưa lúc ông ta sáng lập nên Thí Kiếm sơn trang chính là bạn sinh tử như vậy, cùng ông ta giết địch phá trận. Hôm nay Thí Kiếm sơn trang có thể sừng sững không ngã trong võ lâm hiểm ác, người ngoài làm sao biết được máu và mồ hôi gian khổ nơi sa trường điểm binh năm ấy?

Tư Đồ Thập Nhị ôn hòa cười nói:
– Anh Phong, có chuyện gì vậy?

Lộ Anh Phong vẫn chắp tay làm lễ với vị võ học tông sư này như trước kia, nói:
– Trang chủ, con trai của Ưng Sầu Nham Hàm Ưng bảo Quách bảo chủ là Quách Ngạo Bạch cầu kiến.

Tư Đồ Thập Nhị nói:
– Mau mời!