Chương 5 – Thất Trùng Thiên kiếm pháp

Bạch Y Phương Chấn Mi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Diệp Trường Chu quay đầu nhìn, trông thấy một lão già áo đen không biết từ lúc nào đã đứng sau mình, vội vàng khom người chào:
– Diệp Trường Chu bái kiến Hắc kỳ kỳ chủ!

Lão già áo đen kia thấp hơn một đoạn so với người thường, nhưng lại giống như có uy nghiêm vô hạn. Trong mắt Quách Ngạo Bạch bắn ra ánh sáng sắc bén, lạnh lùng nói:
– Ngươi là Hắc kỳ kỳ chủ của Trường Tiếu bang, Đoạt Mệnh Phi Phủ Tạ An Chính?

Lão già áo đen kia cười lớn nói:
– Nếu ngươi sợ thì tự sát cũng không sao.

Nguyên lai tên Tạ An Chính này là một trong ngũ đại kỳ chủ của Trường Tiếu bang, công lực còn cao hơn một bậc so với Hồng kỳ kỳ chủ Thẩm Tứ thần quân, một thanh “đoạt mệnh phi phủ” lấy đầu trong vòng một trượng, người trong võ lâm gặp hắn đều phải nhức đầu.

Quách Ngạo Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ An Chính, nói:
– Tối nay chính là giờ chết của ngươi.

Tạ An Chính cười một tiếng, nói:
– Đúng là cuồng vọng.

Quách Ngạo Bạch lạnh lùng nói:
– Bảy năm trước ở thành Lạc Dương, ngươi cưỡng gian phụ nữ, ám sát thanh quan. Tạ An Chính, trong bảy chiêu ta sẽ lấy mạng ngươi!

Tạ An Chính vốn hoành hành giang hồ mấy chục năm, đương nhiên không để Quách Ngạo Bạch vào mắt. Nhưng chẳng biết vì sao, vừa nhìn thấy ánh mắt như tia chớp của Quách Ngạo Bạch, trong lòng hắn lại không nhịn được trầm xuống. Quách Ngạo Bạch hét lớn một tiếng, vọt lên không, hóa thành một ánh kiếm đâm thẳng tới Tạ An Chính.

Tạ An Chính vừa thấy Quách Ngạo Bạch lướt lên, đột nhiên người đã lao tới trước mặt. Tạ An Chính kinh hãi, phi phủ lập tức bắn ra.

Phi phủ giữa không trung đánh thẳng vào Quách Ngạo Bạch.

Thân hình Quách Ngạo Bạch lại đột nhiên hạ xuống.

Phi phủ đánh vào khoảng không, Quách Ngạo Bạch đã đứng trên đất.

Tạ An Chính một kích không trúng, lập tức thu búa, nhưng Quách Ngạo Bạch đã liên tiếp đánh ra bảy kiếm.

Tạ An Chính lách người bảy lần, chợt nghe Quách Ngạo Bạch kêu lên:
– Chiêu thứ hai!

Lại là bảy kiếm liên tiếp.

Tạ An Chính lui nhanh bảy bước, tránh khỏi bảy kiếm này, đã thu búa về, còn đánh trả bốn búa. Chợt thấy Quách Ngạo Bạch lại vọt lên không, kêu lớn:
– Chiêu thứ ba!

Lại là bảy kiếm liên ttục, bốn kiếm đánh bay phi phủ, ba kiếm khác đâm thẳng vào Tạ An Chính.

Tạ An Chính cúi người tránh qua, sau ba kiếm thì thân hình hắn đã gần như kề sát mặt đất.

– Chiêu thứ tư!
Quách Ngạo Bạch lại phát ra bảy kiếm liên tiếp.

Tạ An Chính phải dùng “hồ lô lăn đất” mấy lần mới tránh khỏi bảy kiếm này, đã vô cùng chật vật. Lại nghe Quách Ngạo Bạch kêu lên:
– Chiêu thứ năm!

Chỉ thấy bóng kiếm đầy trời, tiếng “xoẹt xoẹt” không dứt bên tai, lại là bảy bảy bốn mươi chín kiếm.

Tạ An Chính kêu lên một tiếng, lật búa ngăn cản, nhưng búa lập tức bị đánh bay. Quách Ngạo Bạch hét lớn:
– Đây là chiêu thứ sáu!

Lại liên tiếp đâm ra bốn mươi chín kiếm, phương hướng mỗi kiếm đều khác nhau.

Tạ An Chính liên tục di động bốn mươi chín phương vị, tránh khỏi một vòng công kích, đồng thời kêu lên:
– Ngươi sử dụng Thất Trùng Thiên kiếm pháp của Hàm Ưng bảo! Ngươi là gì của Quách Thiên Định?

Lời còn chưa dứt, ánh kiếm đầy trời bỗng hóa thành một kiếm, “phụp” một tiếng đâm vào cổ họng Tạ An Chính, lại “xoẹt” một tiếng từ sau lưng xuyên ra ngoài, ánh kiếm vẫn sáng ngời như trước. Chỉ nghe Quách Ngạo Bạch lạnh lùng nói:
– Đây là chiêu thứ bảy. Ta là con trai của Quách Thiên Định, Quách Ngạo Bạch.

Tạ An Chính nhìn chằm chằm vào Quách Ngạo Bạch, giống như không thể tin được. Đến chết hắn cũng không tin mình lại bỏ mạng dưới kiếm của một thiếu niên xuất đạo không lâu. Hắn từ từ ngã xuống.

Đột nhiên trăng lại lần nữa chui vào tầng mây. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mây đen chẳng biết từ lúc nào đã chiếm cứ cả màn trời, che phủ ánh trăng, cũng che phủ toàn bộ buổi đêm, tất cả đều trở nên đen kịt. Chợt nghe một người bán nam bán nữ nhỏ giọng nói:
– Đốt đèn!

Thanh âm tuy nhỏ nhưng lại có thể nghe được rõ ràng, những người ở đây đều bị tiếng nói này làm cho giật mình. Chỉ thấy hai vệt sáng vàng âm u kỳ dị, tại cửa lớn của Trường Tiếu bang, trong ánh lửa chập chờn có một người áo đỏ chậm rãi bước ra.

Những người ở đây vừa thấy người này xuất hiện, bao gồm cả Diệp Trường Chu đều cung kính kêu lên:
– Hắc kỳ đệ tử bái kiến Hồng kỳ đường chủ, Thiết tam đường chủ phúc an!

Nên biết trong Trường Tiếu bang, võ công của Trường Tiếu bang đồ là thấp nhất, đến ngũ kỳ hương chủ thì võ công đã tương đối cao, nhưng so với ngũ kỳ kỳ chủ thì chênh lệch càng xa, mà kỳ chủ so với đường chủ lại cách nhau ngàn dặm, còn tổng đường chủ thì võ công càng không thể tưởng tượng. Là một trong ngũ kỳ đường chủ, võ công tuyệt đối không dưới chưởng môn nhân của cửu đại môn phái trên giang hồ.

Quách Ngạo Bạch vẫn ngạo nghễ đứng giữa trời đất, lạnh lùng quan sát. Chỉ thấy người tới toàn thân áo đỏ, trang điểm cực kỳ quái dị, hơn nữa tựa như lưỡng tính, nửa người trái giống như nữ nhân bôi đầy son phấn, nửa người phải lại rõ ràng là nam tử mày thô mắt thẳng, giọng nói cũng khó phân biệt nam nữ, đặc biệt là khi bước đi lại ưỡn ẹo thân hình, vô cùng buồn nôn. Nhưng võ công của kẻ này chính là dựa vào thân thể lưỡng tính như vậy, có cả cương kình của phái nam và hồ mị của phái nữ, chiêu thức âm hiểm, không chuyện ác nào không làm.

Quách Ngạo Bạch lạnh lùng nói:
– Hồng kỳ đường chủ Thiết Kiều Kiều?

Thiết Kiều Kiều lại cười duyên khiến người nghe ngứa cả da đầu.

– Chính là ta. Lại có người gọi ta là “Bán Nam Bán Nữ”, bởi vì ta vừa nam vừa nữ, mọi thứ đều có. Anh bạn trẻ, ngươi mày thanh mắt tú, tới đây để lão nương nhìn thử xem!

Quách Ngạo Bạch cả giận nói:
– Thiết Kiều Kiều, ngươi ở trên giang hồ không biết đã hủy đi bao nhiêu tính mạng thanh niên nam nữ. Hôm nay ta muốn ngươi mất mạng dưới kiếm của Quách Ngạo Bạch ta, dùng để tế trăm ngàn oan hồn!

– Chờ đã!
Trong Trường Tiếu bang lại có một đám đại hán áo trắng lướt ra, tay cầm đèn Khổng Minh. Trăng đã ẩn nấp, sao đã tắt đi, giữa trời đất chỉ còn ánh đèn lập lòe kỳ dị.

Một tên thiếu niên áo trắng từ trong Trường Tiếu bang bắn ra như chớp, vừa thấy Quách Ngạo Bạch liền ngạo nghễ nói:
– Mấy ngày trước đã có một lão già tới chịu chết, bây giờ là ngươi!

Ánh mắt Quách Ngạo Bạch co lại, lạnh lùng hỏi:
– Là ngươi giết chết Mã Nhị tiên sinh?

Thiếu niên kia chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:
– Lão già của Thí Kiếm sơn trang đó à? Chậc chậc chậc, còn chưa đủ một kiếm của ta.

Quách Ngạo Bạch nói từng chữ từng câu:
– Ngươi là Nghê Hướng Thiên?

Thiếu niên kia đột nhiên ngừng cười, nhìn chằm chằm vào Quách Ngạo Bạch nói:
– Ta là Bạch kỳ đường chủ của Trường Tiếu bang, Thiểm Điện Kiếm Nghê Hướng Thiên.

Quách Ngạo Bạch cười lạnh một tiếng, nói:
– Được, ngươi cũng dùng kiếm, chúng ta sẽ so kiếm, ta muốn ngươi đền mạng cho Mã Nhị tiên sinh!

Lời còn chưa dứt, toàn thân đã vọt lên, trong đêm tối liên tiếp đánh ra bảy kiếm về phía Nghê Hướng Thiên.

Thân hình Nghê Hướng Thiên rung động, tránh khỏi bảy kiếm, lại đánh trả mười bốn kiếm.

Quách Ngạo Bạch từng kiếm va chạm, ánh kiếm cuồn cuộn, đánh ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm.

Kiếm của Nghê Hướng Thiên như tia chớp, bay lượn ngược xuôi, lại phát ra năm mươi mốt kiếm, đánh văng mũi kiếm của Quách Ngạo Bạch, sau đó đánh trả hai kiếm.

Tay trái của Quách Ngạo Bạch đột nhiên lại có thêm một thanh trường kiếm, hai kiếm đồng thời thi triển, đánh ra chín mươi tám kiếm.

Ánh kiếm chớp động, gió kiếm nổi lên, khiến người xem hoa mắt rối loạn, kinh hãi không thôi. Ngay cả “Bán Nam Bán Nữ” Thiết Kiều Kiều cũng không ngờ kiếm thuật của Quách Ngạo Bạch lại có thành tựu cao như vậy, trong lòng rung động.

Chợt nghe Nghê Hướng Thiên hừ lạnh nói:
– Giỏi cho Thất Trùng Thiên kiếm pháp, kiếm thuật của ngươi có lẽ đã vượt qua Quách Thiên Định rồi.

Quách Ngạo Bạch đánh ra một trăm lẻ tám kiếm, cũng cười lạnh một tiếng, nói:
– Buồn cười, gia phụ mà tới thì ngươi không tiếp nổi ba kiếm.

Nghê Hướng Thiên hừ lạnh nói:
– Ngươi còn chưa kiến thức Thiểm Điện kiếm pháp đâu!

Hắn đột nhiên xông đến gần, liên tục phát ra chín kiếm.

Hắn phát ra chín kiếm chỉ trong nháy mắt. Người khác còn chưa phát ra một kiếm, hắn đã đâm ra chín kiếm, hơn nữa phương hướng mỗi kiếm đều khác nhau, càng chuyên nhắm vào yếu huyệt, vừa nhanh vừa chuẩn. Quách Ngạo Bạch xê dịch chín lần, kiếm trái trở tay, kiếm phải xoay tay, “Thất Trùng Thiên kiếm pháp” như sóng một đợt lại một đợt, tầng tầng phá giải.

Trường kiếm của Nghê Hướng Thiên giơ ngang, ngăn cản song kiếm trái phải của Quách Ngạo Bạch. Bỗng nhiên một luồng chân lực kỳ dị truyền ra, song kiếm của Quách Ngạo Bạch lại dính vào trường kiếm của Nghê Hướng Thiên, kéo cũng không ra.

Nghê Hướng Thiên ngoại trừ am hiểu “Thiểm Điện kiếm pháp”, còn được Hóa Vũ đạo nhân nổi danh của Không Động phái chỉ điểm. Hóa Vũ đạo nhân thấy Nghê Hướng Thiên trẻ tuổi thông minh, rất là yêu thích, nhưng lại thấy hắn sát khí quá mạnh, cho nên không dám dạy hắn “Hóa Vũ kiếm pháp”, chỉ truyền thụ “Hóa Vũ kỳ công”, hi vọng dùng nội công tu vi thuần chính khiến hắn có thể tu tâm, lập địa thành phật. Không ngờ sau khi Nghê Hướng Thiên luyện thành “Hóa Vũ kỳ công”, lại bám lấy Hóa Vũ đạo nhân, muốn y truyền dạy “Hóa Vũ kiếm pháp”. Hóa Vũ đạo nhân thấy hắn lòng tham không đáy, hơn nữa truy cầu quá cao, cho nên kiên quyết từ chối không dạy. Nghê Hướng Thiên không có được thứ mình muốn, lại sợ Hóa Vũ đạo nhân sẽ truyền thần công ra ngoài, do đó nổi ác tâm, đột nhiên hạ sát thủ, dùng “Thiểm Điện Kiếm” ám toán sư phụ hắn, xuyên tim đâm chết.

Công dụng lớn nhất của “Hóa Vũ kỳ công” là có thể dính chặt binh khí đối phương không thả. Nghê Hướng Thiên một chiêu đắc thủ, thấy song kiếm của Quách Ngạo Bạch đã bị giữ lấy, lập tức vận “Hóa Vũ kỳ công” đánh một chưởng vào ngực Quách Ngạo Bạch.

Quách Ngạo Bạch vừa thấy song kiếm bị giữ, lại không hề hoảng loạn, nhún vai một cái, một thanh kiếm đột nhiên trượt đến dưới nách phải của hắn. Nách phải của hắn kẹp lại, ổn định chuôi kiếm, mũi kiếm giơ lên, một chưởng kia của Nghê Hướng Thiên lại biến thành đánh vào mũi kiếm.

Nghê Hướng Thiên kinh ngạc, nhưng vẫn lâm nguy không loạn, hóa chưởng thành chỉ, song chỉ kẹp lấy mũi thanh kiếm thứ ba này.

Một chiêu này suýt nữa thành công, nhưng vẫn bị Nghê Hướng Thiên tiếp được.

Quách Ngạo Bạch đột nhiên hạ eo, một thanh kiếm liền từ trên người trượt xuống bàn chân. Hắn nhấc chân một cái, kiếm lập tức bay lên. Hắn dùng nách trái kẹp lấy thanh kiếm này, nghiêng về phía trước, thanh kiếm này lại vừa nhanh vừa chuẩn đâm vào Nghê Hướng Thiên.

Thanh kiếm thứ tư đột nhiên xuất hiện này khiến Nghê Hướng Thiên sững sốt, hai tay hắn đang bận ứng phó với ba thanh kiếm của Quách Ngạo Bạch, nếu thu tay nhất định sẽ mất mạng, lại không thể tránh né, càng không thể chống đỡ được. Nghê Hướng Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, hai chân mở ra trên không, kẹp lấy thanh kiếm thứ tư này.

Một chiêu này càng cận kề nguy hiểm, nhưng vẫn bị Nghê Hướng Thiên tiếp được.

Lúc này kiếm trên tay phải Nghê Hướng Thiên chống lại song kiếm, tay trái kẹp một kiếm, hai chân kẹp một kiếm, mà người khựng lại giữa không trung, đã vô cùng nguy hiểm. Nhưng hắn cho rằng Quách Ngạo Bạch cũng không thể phát kiếm, đã bị hắn không chế.

“Bán Nam Bán Nữ” Thiết Kiều Kiều ở bên kia thấy kiếm thuật của Quách Ngạo Bạch cao minh như vậy, trong lòng nổi lên sát ý, thấy cảnh này lập tức muốn nhân cơ hội tung chưởng đánh chết Quách Ngạo Bạch.

Hắn không lập tức chạy qua, bởi vì hắn cho rằng Nghê Hướng Thiên đã kiềm chế Quách Ngạo Bạch.

Nhưng sự thật cũng không như vậy.

Chỉ thấy ánh kiếm chợt lóe lên.

Quách Ngạo Bạch khom lưng, lại một thanh kiếm từ vỏ kiếm bên hông bắn ra, bay thẳng đến trước mặt hắn. Quách Ngạo Bạch mở miệng ra, không nghiêng không lệch cắn lấy chuôi kiếm này, vươn về phía trước. Kiếm đâm vào Nghê Hướng Thiên, đây là thanh kiếm thứ năm.

Nghê Hướng Thiên dùng kiếm thành danh, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có người có thể phát ra năm kiếm. Nếu hắn không muốn chiếm tiện nghi, nóng lòng cầu thắng, dùng kiếm so kiếm, không dùng “Hóa Vũ kỳ công” hút lấy song kiếm của Quách Ngạo Bạch, có lẽ sẽ không bị thua nhanh như vậy.

Một tiếng “xoẹt” vang lên, trường kiếm đâm vào ngực Nghê Hướng Thiên. Nghê Hướng Thiên co giật một trận, cất giọng khàn khàn:
– Ngươi… ngươi có thể phát ra năm kiếm?

Quách Ngạo Bạch nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng nói:
– Không, ta có thể phát ra bảy kiếm.

Nghê Hướng Thiên kêu lên một tiếng, thân kiếm vừa rút, máu lập tức phun ra. Máu tươi từ mũi kiếm nhỏ xuống, thân kiếm lại khôi phục sáng ngời. Nghê Hướng Thiên cũng ngã xuống.

Lúc này “Bán Nam Bán Nữ” Thiết Kiều Kiều vừa thấy Nghê Hướng Thiên trúng kiếm, trong lòng vừa gấp vừa giận, gào lớn một tiếng, song chưởng đánh ra, một âm một nhu, hai luồng chưởng phong đi theo thân hình bắn về phía Quách Ngạo Bạch. Thiết Kiều Kiều vốn định tới giải nguy cho Nghê Hướng Thiên, lúc này vừa thấy Nghê Hướng Thiên mất mạng, lại không cho Quách Ngạo Bạch bất kỳ một cơ hội thở dốc nào, muốn đối phương chết ngay dưới chưởng của hắn.

Nhưng Thiết Kiều Kiều vừa xông đến gần, Quách Ngạo Bạch lập tức phát giác ra. Quách Ngạo Bạch đột nhiên vung chân, đá thi thể Nghê Hướng Thiên bay lên, thi thể Nghê Hướng Thiên lại không nghiêng không lệch bắn thẳng vào Thiết Kiều Kiều.

Thiết Kiều Kiều vốn đã xông đến trước người Quách Ngạo Bạch, chính giữa cách một Nghê Hướng Thiên đang nằm dưới đất. Mắt thấy song chưởng sắp sửa đánh trúng, chính là lúc tập trung toàn bộ tinh thần, đột nhiên lại phát hiện Nghê Hướng Thiên từ dướt đất bay lên.

Thiết Kiều Kiều còn không rõ chuyện gì xảy ra, vừa thấy Nghê Hướng Thiên bật dậy, còn tưởng rằng Nghê Hướng Thiên chỉ bị thương chứ chưa chết, lúc này lại đứng dậy tái chiến, không kìm được ngẩn ra. Khi hắn phát hiện Nghê Hướng Thiên lại quay lưng về phía mình bắn tới, đã không kịp thu chưởng, “bùng” một tiếng song chưởng đánh vào lưng Nghê Hướng Thiên. Một chưởng này tuy đã thu lại bảy tám thành công lực, nhưng vẫn đánh cho Nghê Hướng Thiên thất khiếu chảy máu, tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt, hai dòng máu tươi từ trong lỗ mũi phun ra.

Thiết Kiều Kiều thấy song chưởng của mình đánh trật, trong lòng giận dữ, nếu thu chưởng biến chiêu e rằng khó chiếm được thượng phong, cho nên kiên quyết đẩy hai tay ra. Song chưởng mang theo thi thể Nghê Hướng Thiên đánh thẳng vào Quách Ngạo Bạch.

Quách Ngạo Bạch vốn cho rằng Thiết Kiều Kiều lỡ đánh trúng người nhà, nhất định sẽ thu chiêu hoặc ngây người, không ngờ Thiết Kiều Kiều đánh Nghê Hướng Thiên thành như vậy, vẫn đẩy cả Nghê Hướng Thiên về phía mình, khiến hắn không kìm được ngẩn ra.

Nhưng chỉ ngẩn ra trong phút chốc, hắn lập tức xuất kiếm.

Theo hai tiếng “phụp phụp”, liên tiếp hai kiếm từ ngực Nghê Hướng Thiên xuyên ra, đâm vào song chưởng của Thiết Kiều Kiều sau lưng thi thể.

Thiết Kiều Kiều đột nhiên thu chưởng, phóng lên cao, một vệt bóng đỏ lướt qua thân thể Nghê Hướng Thiên, đánh thẳng xuống hai vai Quách Ngạo Bạch.

Quách Ngạo Bạch không kịp rút kiếm ra, đành phải bỏ kiếm.

Thiết Kiều Kiều vừa thấy Quách Ngạo Bạch trong tay không kiếm, cho rằng đã thành công, chưởng kình một cương một nhu đánh thẳng vào Quách Ngạo Bạch.

Không ngờ Quách Ngạo Bạch lại giơ tay lên, ánh kiếm chợt lóe, hai kiếm đan xen bắn ra, đâm ngược vào song chưởng của Thiết Kiều Kiều.

Thiết Kiều Kiều chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trong tay đối phương lại có thêm hai kiếm, trong lòng kinh hãi, cũng không dám khinh địch nữa, toàn lực ứng chiến.

Thực ra với công lực hai người Thiết Kiều Kiều và Nghê Hướng Thiên, nếu vừa bắt đầu đã hợp sức công kích Quách Ngạo Bạch, Quách Ngạo Bạch chắc chắn sẽ thất bại. Còn nếu một mình chiến đấu, Quách Ngạo Bạch đương nhiên sẽ thắng Nghê Hướng Thiên, ngay cả “Bán Nam Bất Nữ” Thiết Kiều Kiều võ công vẫn kém hơn Quách Ngạo Bạch.

“Cửu Chỉ Truy Hồn” Diệp Trường Chu ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, liền âm thầm trở vào trong bang…

Thiết Kiều Kiều bên này đánh càng lâu thì áp lực càng lớn, không kìm được mồ hôi đầm đìa, trong lòng kinh hãi.

Chợt thấy Quách Ngạo Bạch người kiếm hợp nhất, hóa thành một vòng kiếm tròn xoe, như có ngàn vạn thanh kiếm xoay tròn chuyển động trên không, lúc lên lúc xuống, nhẹ như chuồn chuồng chạm nước, một khi phát ra lại như trường giang đại hải. Thiết Kiều Kiều càng chiến càng hoảng, đột nhiên ánh kiếm trong vòng hơi dừng lại, một vệt kiếm xé gió bắn thẳng đến.

Thiết Kiều Kiều kêu lên một tiếng, song chưởng vội vàng khép lại, bắt lấy phi kiếm.

Đúng lúc này thân hình Quách Ngạo Bạch bỗng dừng lại, ba thanh trường kiếm từ trong vỏ kiếm bên hông bay lên.

Càng khiến người ta ngạc nhiên là Quách Ngạo Bạch dùng tay trái bắt lấy một thanh, hai thanh còn lại rơi xuống mắt cá hai chân hắn. Bởi vì hai thanh kiếm này rất kỳ lạ, vừa vặn rơi xuống mắt cá chân, giống như cái bệ nâng lấy kiếm. Sau đó Quách Ngạo Bạch lại phi thân lên.

Lúc Quách Ngạo Bạch phi thân lên, hai tay hai chân đều duỗi thẳng ra trước, tư thế kỳ lạ, biến thành hai tay hai kiếm, hai chân hai kiếm, tổng cộng bốn kiếm lao về phía Thiết Kiều Kiều.

Biến hóa này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Thiết Kiều Kiều vừa tiếp được phi kiếm, liền phát giác Quách Ngạo Bạch đã một người bốn kiếm xông về phía hắn. Lẽ ra phương pháp duy nhất của Thiết Kiều Kiều là dùng âm nhu chưởng lực của hắn đánh bay thế công của Quách Ngạo Bạch, nhưng hắn lại không tự chủ được tiếp lấy phi kiếm của Quách Ngạo Bạch, khi muốn thu tay đổi chưởng thì đã không còn kịp. Hắn đã trúng kế của Quách Ngạo Bạch.

Thiết Kiều Kiều vừa gấp vừa giận, đành phải dùng phương pháp ngọc đá cùng tan, hao tay lật lại cầm kiếm của Quách Ngạo Bạch đâm thẳng ra.

Thiết Kiều Kiều vốn cho rằng Quách Ngạo Bạch sẽ thu kiếm tự cứu mình, không ngờ Quách Ngạo Bạch có thể một người phát ra bảy kiếm, từng kiếm linh hoạt. Khi Quách Ngạo Bạch sắp sửa đâm vào mũi kiếm của Thiết Kiều Kiều, hắn bỗng giơ kiếm trên tay phải lên, dùng kiếm đấu kiếm, gạt văng một chiêu kia của Thiết Kiều Kiều. Mà kiếm trên tay trái và hai chân hắn vẫn giữ nguyên tốc độ và tư thế, đâm thẳng vào Thiết Kiều Kiều.

Thiết Kiều Kiều muốn tránh cũng không còn kịp, mắt thấy sắp sửa ba kiếm xuyên tim, đột nhiên trên chín tầng trời vang lên tiếng chim ưng, một luồng gió mạnh từ trên thổi xuống, đánh vào gáy Quách Ngạo Bạch.