Q.17 - Chương 8: Nhân Duyên Thiên Định

Vô Tự Thiên Thư

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người một phen nói chuyện, đúng là nhu tình mạch mạch, hồn nhiên quên mất phía sau kỳ thật còn có người đang đuổi giết, thẳng đến nghe một tiếng quát của Vũ Ca tiểu thư, mới làm hai người bừng tỉnh lại, một đuổi một chạy, cũng không biết chạy bao xa, giờ phút này thực lực của Tiểu Khai mặc dù đã là cao thủ trong cao đẳng ma tộc, cùng với đệ nhất cao thủ tuổi trẻ Bá Cách gia tộc Vũ Ca tiểu thư cũng tương tự như nhau, tốc độ bỏ chạy cực nhanh, mấy canh giờ chạy trốn, có lẽ đã chạy qua khỏi nửa ma giới, bỗng nhiên trước mặt giống như có một cỗ khí tường, Tiểu Khai hoảng sợ không tự chủ, một đầu chàng đi vào, vừa mới xuyên qua tường, chợt cảm thấy toàn thân nguyên lực mất hết, khí lưu của Di Lạc Chi Tâm rốt cuộc không thể vận dụng, nhất thời dưới chân mềm nhũn, rơi xuống đất.

Phía sau, Vũ Ca tiểu thư nhìn thấy Tiểu Khai dừng lại, thần sắc vui vẻ, tốc độ nhanh hơn, chàng đi tới, cũng tiến thẳng vào trong khí tường vô hình. Nàng ta vừa tiến đến, dưới chân cũng mềm nhũn, hiển nhiên công lực cũng đồng dạng không thể nào vận dụng, nhất thời cũng hạ xuống đất.

Tiểu Khai lặng lẽ vận khí, cố gắng muốn vận chuyển Di Lạc Thần Quyết, nhưng khí lực trên người phảng phất như mất hết, nửa điểm cũng không còn, trong lòng hắn kinh ngạc, giương mắt nhìn Vũ Ca, Vũ Ca tiểu thư chỉ cách hắn chừng ba, bốn thước, vẻ mặt cũng đang cổ quái ngẩng đầu lên.

Tiểu Khai cười nói: ” Mất đi công lực sao?”

Vũ Ca không cam lòng yếu thế, hừ nói: ” Chẳng lẽ ngươi không phải?”

Tiểu Khai cười nói: ” Ta không như ngươi, hô giết hô đánh, có công lực hay không đối với ta cũng không trọng yếu.”

Vũ Ca tiểu thư cười lạnh: ” Ngươi đừng đắc ý, mọi người không có công lực, vẫn là tương đương, ta cũng có thể giết ngươi.”

Tiểu Khai lắc đầu nói: ” Ngươi là một nữ lưu, nếu chỉ bằng vào lực lượng thân thể, làm sao là đối thủ của ta, ta cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi trở về đi.”

Vũ Ca không chút do dự lắc đầu: ” Ta sớm phát ra Thiên Ma độc thệ, phải giết ngươi, hôm nay ngươi còn sống, ta làm sao có thể trở về.”

Tiểu Khai làm ra bộ dáng hung dữ, nhếch miệng nói: ” Tốt lắm, bây giờ ta đem ngươi hiếp trước giết sau! Để cho ngươi hiểu được cái gì gọi là sống không được chết không xong.”

Hắn vốn định dọa cho Vũ Ca bỏ chạy, ai ngờ Vũ Ca mặt cười lạnh lùng, lại xòe tay nói: ” Ngươi thử xem xem!”

Tiểu Khai cưỡi hổ khó xuống, ba bước hai bước trùng đi, chụp cánh tay Vũ Ca tiểu thư, Vũ Ca gầm lên một tiếng, đưa tay đánh ra, giờ phút này hai người quả nhiên không thể sử dụng được chút công pháp nào, Tiểu Khai xuất tay đã chụp lấy nắm tay của Vũ Ca, lại dùng sức kéo, đã kéo cánh tay Vũ Ca ra phía sau lưng.

Muốn nói tu chân tu ma, đối chiến chiêu thức, Tiểu Khai có cưỡi ngựa cũng không theo kịp Vũ Ca, nhưng bây giờ là dùng sức bản thân bẩm sinh đánh nhau, Vũ Ca từ nhỏ là thân thể khuê cát, không có tiếp xúc qua mấy thứ này, Tiểu Khai lại là từ nhỏ có nếm qua khổ, mấy kinh nghiệm đánh nhau của người thường, ít nhất phong phú hơn thập bội so với Vũ Ca, hơn nữa thân thể nam nhân vốn có ưu thế hơn nữ nhân về sức mạnh, tự nhiên dễ dàng đánh thắng Vũ Ca.

Vũ Ca bị hắn bẻ tay, nhất thời ” ai yêu” một tiếng, sụp người xuống.

Tiểu Khai chỉ cảm thấy chụp vào bàn tay mềm mại, trước mắt là bờ lưng của Vũ Ca, mái tóc dài rơi xuống, từng hương thơm chảy vào trong mũi, nhất thời cảm thấy có chút bất nhã, ương ngạnh nói: ” Uy, ta cần phải giết người diệt khẩu rồi.”

Vũ Ca mặc dù bị đè xuống, nhưng không sợ, cả giận nói: ” Muốn giết cứ giết, làm gì nói nhiều.” Nàng ta nói hết lời, giãy mạnh, muốn tránh thoát ra, Tiểu Khai càng siết chặt, dùng sức đè xuống, tay trái không cẩn thận sờ vào mông nàng ta một cái, chỉ cảm thấy bàn tay đàn hồi mười phần, mềm mại vô cùng, nhất thời trong lòng lại nhảy dựng.

Vũ Ca mắng: ” Sắc lang, ngươi làm gì?”

Tiểu Khai càng thô bạo, trộm liếc mắt nhìn Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Trúc lại không tỏ vẻ gì, cười dài bàng quan một bên, Tiểu Khai vội ho một tiếng, đề cao âm lượng nói: ” Ta không trực tiếp giết ngươi, ngươi biết ta là sắc lang, tự nhiên phải hiếp trước giết sau, hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp, lại hiếp rồi giết, phải làm xuống mười ngày nửa tháng mới có thể bỏ qua, ngươi có sợ không?”

Vũ Ca nghiến răng nói: ” Ngươi là tên ác tặc đáng hận nhất thiên hạ, ngươi nếu dám làm chuyện đó với ta, ta lập tức cắn lưỡi tự vận, tuyệt không cho ngươi đắc ý!”

Tiểu Khai âm âm cười, đẩy nàng ta ra, nói: ” Đã ngươi biết sợ, vậy tốt nhất, hôm nay ta tâm tình cũng được, cho ngươi một con đường sống, ngươi trở về đi.”

Vũ Ca bị hắn đẩy một cái lảo đảo, lao ra hai ba bước, lúc này mới xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai căm tức: ” Ta hôm nay không giết được ngươi, tuyệt không trở về!”

Tiểu Khai quả thực đã phục nàng ta: ” Ta nói tiểu thư ngươi a, ngươi không đi, sẽ bị ta hiếp trước giết sau, rồi lại hiếp tiếp, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”

Vũ Ca ngẩng đầu thật cao, vùng cổ thon dài uyển nhược ưu nhã như thiên nga: ” Ta không giết được ngươi, có chết cũng không trở về!”

Tiểu Khai hận đến cắn chặt răng, cả giận nói: ” Ngươi thật muốn chết, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi hay sao?” Lửa giận hắn bốc lên, cũng không quản nhiều hơn, xông tới, dễ dàng túm được Vũ Ca tiểu thư, dùng sức đè xuống, nhất thời đặt nàng ta dưới đất, Tiểu Khai rút tay, móc Định Thiên Côn, giơ lên cao, muốn đập xuống đầu Vũ Ca tiểu thư.

Cây côn này mặc dù không biết xảy ra vấn đề gì mà không thể sử dụng ra lực lượng, nhưng nếu nói về độ cứng, vẫn như cũ bễ mỹ thần khí, dùng để đập đầu, tự nhiên sẽ bể phá, tuyệt đối không uổng chút công phu. Lại nói Vũ Ca là hậu nhân của Bá Cách gia tộc, cứ muốn giết Tiểu Khai, Tiểu Khai giờ phút này cho dù giết chết nàng ta thì cũng được, nhưng người bạn diễn viên của chúng ta, hết lần này tới lần khác lại là một người chấp ảo, nếu bảo hắn đối phó với Tê Bì loại cường nhân này, hắn khẳng định không chút sợ hãi, nhưng đối với cô gái tay không tấc sắt, hắn lại khởi lên lòng dạ đàn bà.

Tiểu Khai nhìn Vũ Ca, Định Thiên Côn hoa lên nửa ngày, vài lần muốn nhắm mắt đập đại xuống cho xong hết mọi chuyện, nhưng vẫn không đập xuống được. Tiểu Trúc trừng lớn ánh mắt nhìn cây côn trong tay hắn, cũng không bảo dừng, cũng không cổ võ, an an tâm tâm để cho hắn quyết định.

Tiểu Khai hoa lên nửa ngày, rốt cuộc lắc đầu, bỏ Định Thiên Côn vào lỗ tai, nhấc chân đứng lên, liên tục giận dữ nói: ” Bỏ đi bỏ đi, coi như ngươi thắng, ngươi muốn đi theo thì đi theo, mặc kệ ngươi.”

Vũ Ca bị hắn ép tới thần tình đỏ bừng, vừa rồi Tiểu Khai đè nàng ta xuống, vừa lúc đè lên mông cô ta, Tiểu Khai chính mình không chú ý tới, nhưng Vũ Ca tiểu thư lại cảm thụ được rất sâu sắc, bật đứng lên, lập tức mắng to: ” Đại sắc lang, đại bại hoại!”

Tiểu Khai không để ý tới nàng ta, quay đầu kéo Tiểu Trúc nói: ” Chúng ta đi.”

Tiểu Trúc cười hì hì nhìn hắn gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng, cũng nói: ” Ân, chúng ta đi.”

Vũ Ca tiểu thư vỗ vỗ bụi đất trên người, cũng không nhiều lời, im lặng đi theo phía sau, xem ra là quyết tâm làm đến cùng, đi một đoạn đường, bỗng nhiên nói: ” Uy, Nghiêm Tiểu Khai.”

Tiểu Khai bực bội quay đầu lại: ” Ngươi lại muốn gì nữa?”

Vũ Ca tiểu thư lạnh như băng nói: ” Vừa rồi ngươi thả ta một lần, sau này ta cũng sẽ thả ngươi một lần, nhưng ta vẫn cứ muốn giết ngươi, lần thứ hai ngươi sẽ chết chắc.”

Tiểu Khai trợn trắng mắt, cơn giận bốc lên trong lòng, xông lên chụp lấy nàng ta, đè xuống mặt đất, cả giận nói: ” Tốt lắm, ta sẽ thả cho ngươi một lần, ngươi nhớ cho kỹ đó.”

Vũ Ca không phẫn nộ, không sợ hãi, hung hăng trừng mắt, chậm rãi đứng lên, gật đầu nói: ” Được, ta sẽ thả ngươi hai lần.” Nàng ta nhìn gương mặt đỏ rực của Tiểu Khai, lại bổ sung: ” Ngươi vừa mới chiếm tiện nghi ta, ta cũng sẽ phụng bồi.”

Tiểu Khai bĩu môi, trên mặt vừa hồng vừa xanh, không biết muốn khóc hay là muốn cười.

Tiểu Trúc nhìn thấy, nhịn không được ” vèo” cười ra tiếng.

Đây là một vùng núi non lớn đến dị thường khổng lồ, núi đá tối đen, ngoại trừ bùn đất thì là tảng đá, cả cây cối hoa cỏ cũng rất khó nhìn thấy, điển hình là núi non hoang dã. Tiểu Khai có cảm giác không đúng, rồi lại không muốn quay đầu lại, miễn cho việc lại dây dưa cùng Bá Cách gia tộc, hắn ngạnh da đầu tiến về phía trước, lần này vừa đi, ước chừng hơn nửa giờ, mới đi qua tòa đỉnh núi đầu tiên.

Giờ phút này ba người đều là người thường, tốc độ bước đi tự nhiên rất chậm, xa xa nhìn thấy một bóng đen đứng vững thật lớn, Tiểu Khai có chút sợ hãi, nhưng bước chân vẫn không ngừng đi đến, thẳng đến gần, ngược lại có chút ngoài ý muốn, bóng đen này nguyên lai là một ngôi nhà cỏ.

Đầu năm nay, có lẽ ngoại trừ nhân gian giới tại những hương thôn lạc hậu còn có nhà cỏ ra, nơi khác rất khó nhìn thấy thứ này nữa, lại đừng nói tới ma giới hay tiên giới, giờ phút này tại địa phương cổ quái này, cư nhiên xuất hiện một ngôi nhà cỏ, Tiểu Khai có cảm giác quả nhiên là quái dị khó thể hình dung.

Tiểu Trúc luôn có khí chất không biết nên không sợ, cười nói: ” Có chút mệt mỏi, chúng ta đi gõ cửa, tối nay có lẽ xin ở lại chỗ này qua đêm thôi.”

Ba người vốn là người tu luyện, bình thường vốn không cần nghỉ ngơi, ban đêm nghỉ ngơi bất quá chỉ là do thói quen mà thôi, nhưng nửa giờ đi liên tục hao phí chính là thể lực bản thân, cho nên đến lúc này, ba người đều cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng còn có chút buồn ngủ.

Tiểu Khai thân là nam nhân, đương nhiên phải xung phong đi trước, gõ vào cánh cửa rách nát, giương giọng nói: ” Có người không?”

” Có người, có người, đến đây đến đây.” Bên trong truyền ra một thanh âm già nua, sau đó là tiếng bước chân, sau đó cánh cửa mở ra, xuất hiện trước mặt Tiểu Khai cũng không phải là quái vật, cũng không phải thần ma, mà là một lão nhân bình thường dáng vẻ thật hiền lành.

Tiểu Khai chợt nói thầm, nhìn dung mạo lão nhân, khuôn mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt dù đã có chút lem nhem, nhưng ánh mắt lại thập phần trong suốt, nhìn thấy ba người Tiểu Khai đứng ngoài cửa, nở một nụ cười hòa ái: ” Ba vị muốn tá túc hay sao?”

Giờ khắc này, Tiểu Khai thực sự có cảm giác thời gian quay lại, phảng phất như đang xem phim cổ trang, phảng phất đây chỉ là một gian nhà cỏ bình thường, hắn nhìn kỹ vị lão nhân này, ngoại trừ có thể nhìn ra vẻ già nua và hiền lành của lão, nhìn không ra có chút gì dị thường.

Tiểu Trúc đi tới, ôn nhu nói: ” Lão nhân gia, chúng ta đi đến nơi đây, có chút mệt mỏi, có thể ở lại nơi này một đêm hay không?”

” Có thể có thể, không có vấn đề.” Lão nhân liên tục gật đầu: ” Ra khỏi nhà, đương nhiên là có nhiều chuyện không tiện, dĩ nhiên phải chiếu ứng cho nhau, mời ba vị vào.”

Tiểu Khai nhìn thấy, chỉ cảm thấy lão nhân này từng cử động, từng từ ngữ, đều không khác gì người bình thường sống nơi vùng núi, trong lòng không nhịn được nói thầm: ” Nơi này rõ ràng là ma giới, nơi này rõ ràng là không bình thường, vì sao lão nhân này lại bình thường tới như vậy, quả thật là bình thường tới mức có điểm khác thường.”

Đang khi nói chuyện, đã thấy một vị lão bà ba đang chậm chạp từ trong phòng đi ra: ” Ai, ông lão, có khách sao? Nơi này đã lâu không ai tới nữa, khó được a!”

Tiểu Khai càng mơ hồ, máy móc đi theo Tiểu Trúc và Vũ Ca chào hỏi hai lão nhân, chậm rãi đi vào nhà.

Vũ Ca tiểu thư hiển nhiên cũng có chút nghi hoặc, nhịn không được nói: ” Lão nhân gia, nơi này còn thuộc về ma giới hay không?”

Thần sắc lão nhân càng nghi hoặc, gãi đầu nói: ” Ma giới? Đó là vật gì vậy?”

Vũ Ca tiểu thư cả kinh, nói: ” Chẳng lẽ nơi này không phải ma giới? Đây là địa phương nào?”

Lão nhân lắc đầu nói: ” Vị tiểu thư này, cho tới bây giờ ta không có nghe nói qua cái gì là ma giới, ta chỉ biết nơi này tên là Cấm Ma Lĩnh Vực, tổ tiên tiểu lão đã sống ở chỗ này bao năm, cho tới bây giờ không có rời đi, còn tiểu lão đã ở nơi này hơn tám mươi năm rồi.”

” Cấm Ma Lĩnh Vực.” Bốn chữ vừa nói ra, thân thể mềm mại của Vũ Ca tiểu thư khẽ run lên, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, làm ra vẻ không có chuyện gì nói: ” Nguyên lai như thế.”

Tiểu Khai nhìn thấy, nhanh miệng hỏi: ” Uy, cái gì là Cấm Ma Lĩnh Vực?”

Vũ Ca chán ghét liếc hắn, thấp giọng nói: ” Cút qua một bên.”

Tiểu Khai rất là bất đắc dĩ, ngượng ngùng lùi về, hỏi lão nhân: ” Cấm Ma Lĩnh Vực, có giảng cứu gì không?”

Lão nhân lộ ra nụ cười như có lỗi, lắc đầu nói: ” Tiểu lão từ khi sinh ra, cũng không có đọc qua sách vở, chỉ biết nơi này tên là Cấm Ma Lĩnh Vực, đó là bốn chữ viết như thế nào còn không biết, đương nhiên càng không biết giảng cứu thế nào, công tử nhìn qua rõ là người đọc sách, có lẽ khi con trai ta trở về, có thể trò chuyện với ngươi một phen.”

Giờ phút này bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống, gió nổi lên bên ngoài, thổi vào nhà cỏ ” chi nha chi nha” vang lên, trong nhà cỏ không có ánh đèn, chỉ có một cây nến long phượng màu đỏ, bị gió thổi vào lung lay hoảng hoảng, lão bà nhìn thấy, cười nói: ” Gần đây không có người ở, ba vị đường xa mà đến, đã mệt mỏi rồi, lão nhân, còn không mau đưa ba vị khách nhân vào nghỉ ngơi.”

Lão nhân gật đầu, lại lộ ra nụ cười có lỗi: ” Ba vị, hàn xá nghèo khó, tổng cộng chỉ có ba phòng, ta và lão bà ở một phòng, còn lại hai gian, ba vị có lẽ phải ở chật chội một chút.”

Lão nhìn Tiểu Khai, nói: ” Vị công tử này, không bằng nhường cho hai vị nữ quyến ở một gian, ngươi trụ một gian được không?”

Tiểu Khai nhảy dựng, liên tục lắc đầu nói: ” Không được không được, ta muốn cùng ở chung với Tiểu Trúc.”

Tiểu Trúc nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Khai, trên mặt thoáng đỏ, cũng không nói chuyện.

Lão nhân lộ ra vẻ giật mình: ” Nga, nguyên lai công tử và vị tiểu thư này đúng là vợ chồng, tiểu lão ra loạn chủ ý, thật sự là ngại quá.”

Tiểu Trúc nói: ” Lão nhân gia, ngài hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải vợ chồng.”

Lão nhân kinh ngạc: ” Kia vì cái gì…”

” Không vì cái gì.” Tiểu Khai nắm chặt tay Tiểu Trúc: ” Dù sao ta phải ở chung phòng với Tiểu Trúc, nếu không…nếu không ta thật sự lo lắng…”

Vũ Ca ở bên cạnh cười lạnh nói: ” Ai muốn ở chung với các ngươi, ngươi yên tâm, Bá Cách Vũ Ca ta cũng không phải hạng người gian tham, khẳng định sẽ không giống như người ta, đánh lén ám toán, gạt thần khí người, làm cho người trong thiên hạ chê cười.”

Tiểu Khai cười lạnh: ” Điều đó thật khó nói.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, đồng thời hừ một tiếng, lão nhân xem tại trong mắt, càng không dám nhiều lời, nhanh chóng đi phía trước dẫn đường.”

Hai gian phòng này cách nhau không xa, cũng sát vách, cửa cách nhau không tới mười thước, lão nhân trước tiên đưa Tiểu Khai và Tiểu Trúc vào một phòng, cười nói: ” Đây là lúc trước khi con ta kết hôn đã dùng để động phòng, từ sau khi con ta rời đi, vẫn bỏ không, ở trong đó chữ hỉ và giấy hồng còn chưa bỏ xuống, nếu công tử cảm thấy không tiện, thì xin tha thứ cho.”

Tiểu Khai khách khí nói: ” Không quan hệ, đây là chúng ta đã quấy rầy ngài, làm sao nói gì đến tha thứ.”

Lão nhân đưa Vũ Ca đến một gian phòng nhỏ, nói: ” Nơi này vốn chỉ là phòng chứa đồ, cho nên đơn sơ một chút, tiểu thư xin ở đỡ một đêm.”

Vũ Ca tiểu thư giường cao nệm ấm, nhìn thấy căn phòng sơ sài, miễn cưỡng cười nói: ” Không quan hệ, đa tạ ngươi, lão nhân gia.” Trong lòng lại âm thầm mắng Tiểu Khai.

Tiểu Khai và Tiểu Trúc đi vào phòng, đóng cửa, hai người đều rất mệt, vừa lúc trong phòng có hai cái ghế dựa, hai người không nói thêm, đặt mông ngồi xuống, sau đó cùng thét lên kinh hãi, nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy dưới mông lạnh ngắt, Tiểu Khai sờ thử, trên tay đen thui, ướt đẫm, không biết là thứ gì, nhịn không được âm thầm kêu khổ.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm của lão nhân vang lên bên ngoài: ” Hai vị khách nhân, tiểu lão còn có một sự tình, vừa rồi đã quên nói.”

Tiểu Khai thất kinh, còn tưởng rằng không cẩn thận trúng ám toán, mở tung cửa, nhìn thấy lão nhân đang cầm nến đỏ, cười nói: ” Trong phòng không có đèn, tiểu lão đưa nến tới, mặc khác, gian phòng này không thường quét dọn, ngày hôm qua lại mưa suốt cả đêm, nóc nhà lại dột, có lẽ hai ghế đều ướt, hai vị không ngại dùng nến *** thử, tiểu lão đi tìm vải lau.”

Tiểu Khai há to miệng, chỉ cảm thấy một câu cũng nói không nên lời, giơ ánh nến nhìn nóc nhà, trên nóc đen thui một mảnh, lỗ chỗ bị dột, cúi đầu nhìn nước mưa đen thui trong tay, miệng của Tiểu Khai có điểm phát khổ, thấp giọng nói: ” Lão nhân gia, nơi này ngươi có gì có thể tẩy rửa quần áo hay không?”

Nếu lúc bình thường, loại việc nhỏ này chỉ cần phát động công pháp một chút, có thể trực tiếp làm khô quần áo, chỗ bị bẩn có thể tiện tay mà xử lý xong, nhưng giờ phút này công pháp mất hết, Tiểu Khai bỗng nhiên phát hiện, chuyện phàm trần đã lâu mình không gặp phải lại làm khó được mình.

Lão nhân có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ mới nói: ” Hai vị khách nhân đều thân hình cao lớn, tuấn tú lịch sự, quần áo của ta và lão bà rõ ràng không được, bên tiểu lão còn có hai bộ quần áo lúc con ta kết hôn, vừa lúc đủ cho công tử tiểu thư, nếu hai vị không chê, tiểu lão mang tới cho hai vị.”

Tiểu Khai liên tục gật đầu: ” Đương nhiên không chê, phiền toái ngài rồi.”

Động tác của lão nhân thật nhanh, Tiểu Khai vừa mới tìm được vị trí đặt cây nến xong, lão nhân đã ôm hai kiện quần áo màu đỏ đi tới, Tiểu Khai đưa tay tiếp nhận, chỉ cảm thấy sờ vào bóng loáng như tơ, nhịn không được nói: ” Quần áo này thật là tốt a.”

Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của lão nhân cười tươi như đóa hoa: ” Đương nhiên rồi, đây là y phục vui ngày cưới của con ta mặc a, xem như là quần áo tốt nhất trong nhà chúng ta đó.”

Tiểu Trúc hiếu kỳ đi tới, hỏi: ” Cái gì gọi là cát phục?”

Lão nhân cười cười nhìn nàng, rồi lại nhìn Tiểu Khai, trong ngữ khí có điểm trêu chọc: ” Hai vị thay xong y phục, tự nhiên sẽ biết cái gì gọi là cát phục thôi.”

Trong lòng Tiểu Khai nhảy dựng, hắn đương nhiên biết cát phục chính là y phục dùng sau khi kết hôn, dùng trong đêm động phòng, trong đêm mờ ảo, mình lại ở cùng phòng với cô gái mình yêu nhất, thế nhưng còn thay cát phục, mặc dù hết thảy chỉ là trùng hợp, nhưng cũng cảm thấy kích động trong mộng đẹp.

Hai người lập tức xoay lưng cởi bỏ quần áo dơ bẩn, thay bộ đồ mới, xoay người nhìn lại, chàng nhìn nàng, nàng lại nhìn chàng, bốn mắt nhìn nhau, nhịn không được đều mỉm cười.

” Nghiêm Tiểu Khai, ngươi mặc quần áo này thật ra tuấn tú lịch sự, còn hơn gương mặt có vết sẹo kia đó.” Tiểu Trúc tán dương, nhìn Tiểu Khai nói.

” Nàng cũng vậy.” Ánh mắt Tiểu Khai có chút đăm đăm, dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng xem càng xinh đẹp, dưới ánh nến mờ ảo, Tiểu Trúc trong bộ áo cưới màu đỏ, mặc dù không đội mão cô dâu, nhưng dung nhan vẻ đẹp, đã đủ làm cho Tiểu Khai ý loạn thần mê: ” Tiểu Trúc, nàng biết cái gì gọi là cát phục rồi chứ?”

Trên mặt Tiểu Trúc chợt đỏ ửng, cũng không tránh né: ” Biết rồi.”

Ánh mắt nàng đảo qua bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh vải hồng trên bàn, tiện tay cầm lấy, đã thấy mảnh vải vuông vức, ước chừng dài hơn một thước, bốn cạnh đều có thêu chỉ vàng, hiếu kỳ hỏi: ” Nghiêm Tiểu Khai, đây là cái gì?”

Tiểu Khai quay đầu nhìn thấy nở nụ cười: ” Đây là khăn trùm đầu.”

Tiểu Trúc liên tục gật đầu: ” Nga, nghe nói qua, nguyên lai đây là khăn trùm đầu.” Ánh mắt nàng chợt liếc, nhìn thấy bên dưới khăn là một cây gậy nhỏ, ngạc nhiên nói: ” Di, đây không phải là cây gậy hay sao, không biết con của lão nhân gia làm nghề gì?”

Tiểu Khai nghe được bật cười, cầm cây gậy, lắc đầu nói: ” Thứ này không phải dùng như vậy.”

Tiểu Trúc nói: ” Vậy ngươi thử nói xem.”

Tiểu Khai nhu tình nhộn nhạo, đánh bạo đi qua, cầm khăn trùm đầu trong tay Tiểu Trúc, nói: ” Nàng không nên cử động.”

Tiểu Trúc quả nhiên nghe lời không động, Tiểu Khai đem khăn trùm lên đầu nàng, sau đó cầm một đầu gậy, nhẹ nhàng nâng lên một góc khăn, nhẹ nhàng nâng cái khăn giở xuống, cười nói: ” Nhìn thấy rồi chứ, cây gậy này chính là vật dành cho chú rể xử.