Chương 65: Đấu ngỗng

Trời Sinh Một Đôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tran Phuong

Beta: Sakura

Mấy ngày gần đây La Thiên Trình có chút phiền lòng.

Hắn nhớ được kiếp trước đại khái là vào khoảng thời gian này Tĩnh Bắc Lệ vương phái sát thủ ẩn nấp ở Minh Hinh trang tàn sát sạch sẽ đám đệ tử huân quý ham chơi, chỉ có Kiến An bá vì chệch tim một đoạn mà thoát một kiếp.

Đám đệ tử huân quý này đều ham chơi nhưng thân phận không thấp, lại là đích tôn, trưởng tử các phủ, hơn nữa còn có bào đệ Vĩnh vương của Chiêu Phong đế, khi đó đã dẫn lên một ngọn sóng lớn.

Chiêu Phong đế vẫn còn có tình cảm với bào đệ duy nhất này, long nhan đại nộ, nghiêm khắc tra chuyện này, nhưng lại bị mưu kế nhiều năm của Lệ vương âm thầm dẫn dắt, ngược lại đã thanh lý không ít thần tử có khả năng.

Một năm huyết vũ tinh phong, lòng người bàng hoàng, cũng là lúc triều Đại Chu bắt đầu rối loạn.

La Thiên Trình lưu vong trên đất phong của Lệ vương, bị Lệ vương hại không ít, dĩ nhiên không muốn thấy lão ta đắc thủ lần nữa, huống chi hôm nay cánh chim còn chưa lớn, nếu bắt đầu loạn động, có hại không lợi.

Nhưng cụ thể là ngày nào phát sinh sự kiện ám sát, hắn thật sự nghĩ không ra.

Mấy ngày này cho người canh gác ở phụ cận Kiến An bá phủ, chỉ cần Kiến An bá ra ngoài sẽ hồi báo, chẳng qua hắn ở trong cung còn đang làm nhiệm vụ, tin tức không truyền tới được, chỉ có thể đợi khi xuất cung giao ban.

Loại tư vị chờ đợi này thật khiến người ta khó chịu.

La Thiên Trình phiền não đi đi lại lại, chợt thấy có người lại gần, vội vàng di chuyển, tránh người vừa tới.

Liền thấy công chúa Phương Nhu bĩu môi, hai tay vẫn trong tư thế mở ra, dậm chân nói: “Thiên Trình biểu ca thật đáng ghét, người ta muốn tới bịt mắt huynh để huynh đoán xem.”

La Thiên Trình rất bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác lại không thể đắc tội với tiểu công chúa, chỉ đành khách khí hữu lễ nói: “Xin lỗi chẳng qua công chúa không thể như vậy, chẳng may thuộc hạ lỡ tay làm ngài bị thương thì biết làm sao bây giờ?”

“Hừ, nếu huynh đả thương ta thì cứ chiếu cố ta cho tốt vào.” Công chúa Phương Nhu lẽ thẳng khí hùng nói.

La Thiên Trình cau mày, cảm giác lời này nghe có gì đó không đúng, nhìn lại tiểu công chúa còn cao chưa đến ngực hắn, lại không nghĩ ra chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.

“Thiên Trình biểu ca, vẻ mặt này của huynh là gì, Bản công chúa vốn đã đủ phiền lòng rồi.”

“Công chúa phiền lòng cái gì?” La Thiên Trình cảm giác nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn, hết lần này tới lần khác lại không có cách phát tác.

Lại một lần nữa quyết tâm, nhất định phải sớm kiến công lập nghiệp, không thể lại làm một vệ trưởng nho nhỏ tại hoàng cung sâm nghiêm bực này.

“Còn không phải chuyện phụ hoàng chọn thư đồng cho ta, chọn tới chọn lui không có được một người thuận mắt.”

Công chúa Phương Nhu phiền nhất là chuyện chọn thư đồng, gần đây cư nhiên lại không thể triệu Chân tứ vào cung.

Không tiến cung, làm sao nàng nhả ra cục tức này!

Nhãn châu xoay chuyển: “Thiên Trình biểu ca, không bằng huynh dẫn ta xuất cung đi chơi đi.”

La Thiên Trình quả quyết cự tuyệt.

Đừng nói Chiêu Phong đế đã nói rõ công chúa Phương Nhu tuổi không còn nhỏ, không thể tiếp tục chạy loạn, chính là trước mặt thời gian đặc thù này, hắn cũng không thể mang công chúa Phương Nhu xuất cung.

Mệnh của công chúa Phương Nhu do nhặt lại được, nếu xuất môn lại bị quấn vào trận phong ba ám sát này, hắn có mấy cái mệnh cũng không thể bàn giao.

Công chúa Phương Nhu xụ mặt xuống: “Thiên Trình biểu ca, lời của Bản công chúa huynh cũng không nghe? Huynh, huynh không sợ ta bảo phụ hoàng phạt huynh sao?”

La Thiên Trình nhàn nhạt nhìn công chúa Phương Nhu một cái: “Thuộc hạ không dám, nguyện ý chịu phạt.”

“Ta, ta không bao giờ muốn gặp huynh nữa!” Công chúa Phương Nhu tính tình nổi lên, quay người bỏ chạy.

Âm thanh sâu lắng của Chiêu Phong đế truyền đến: “Phương Nhu, con lại đến tìm La vệ trưởng hồ nháo rồi?”

“Phụ hoàng, người ta mới không có hồ nháo. Đều là La vệ trưởng không nghe lời nhi thần.”

“Phải không?” Chiêu Phong đế giận tái mặt “Vậy có muốn trẫm xử trí La vệ trưởng, thay con xả giận?”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Chiêu Phong đế, công chúa Phương Nhu sợ hết hồn, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần. Phụ hoàng, nhi thần nói đùa thôi.”

Liếc mắt một cái nhìn La Thiên Trình đang làm việc không hề sợ hãi, Chiêu Phong đế thu hồi ánh mắt, không đồng ý nói: “Phương Nhu, trẫm đã nói con không còn nhỏ rồi, hành sự không thể như trước nữa. Con là công chúa, nói chuyện làm việc phải có chừng mực, lần sau con lại nói La vệ trưởng không đúng, vậy trẫm sẽ theo ý con phạt nặng La vệ trưởng, con nhớ chưa?”

Trong lòng công chúa Phương Nhu giật nảy, ủy khuất nói: “Nhi thần nhớ kỹ.”

“Vậy đi tìm mẫu phi con đi, thư đồng đã định ra, ngày mai liền bắt đầu học.”

Công chúa Phương Nhu bất đắc dĩ rời đi, Chiêu Phong đế mỉm cười nói: “La vệ trưởng, đi theo trẫm đi.”

“Vâng.”

Hai người một trước một sau, chậm rãi đi dạo.

Bên cạnh núi đã lởm chởm có vài gốc cây hoa quế, đã lặng lẽ nở ra vô số bông, mùi hương xông vào mũi.

Chiêu Phong đế dừng lại: “La vệ trưởng, trẫm thấy mấy ngày nay khanh thế nào ấy, có chút tâm thần không yên.”

La Thiên Trình cả kinh nhưng trên mặt không để lộ nửa phần, cung kính nói: “Hồi hoàng thượng, mấy ngày nay thần trực ở ngũ thành binh mã ty, cảm thấy Tây thành không hề yên ổn. Tây thành là chỗ ở của quan to hiển quý, chỉ sợ phát sinh hỗn loạn, bởi nghĩ đến chuyện này trong lòng có chút bất an, không ngờ hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc.”

Câu nói cuối cùng khiến Chiêu Phong đế long tâm đại duyệt, cười vang nói: “Ha ha ha, từ tiền triều tới giờ, đều là hộ vệ ngũ thành binh mã ty duy trì an ninh trong kinh thành, lại có người của lục đại doanh trấn giữ quanh kinh thành. La vệ trưởng, khanh quá lo lắng rồi.”

Rốt cuộc là người trẻ tuổi, có tâm tư lo cho nước, cho dân là được rồi.

Chiêu Phong đế lại khích lệ: “Nhưng có thêm một phần lo lắng cho nước, cho triều đình là tốt. Ngũ thành binh mã ty việc nhiều lại hỗn tạp, là nơi tôi luyện người tốt nhất, khanh cố mà làm.”

La Thiên Trình cúi đầu: “Vâng.”

Chờ chuyện kia phát sinh, Chiêu Phong đế không cười nổi.

Hắn nhớ sau đó hệ thống hộ vệ điều chỉnh rất lớn, Chiêu Phong đế điều tinh anh từ Long Hổ vệ và vệ sở các nơi, thiết lập một vệ, một sáng một tối, ám vệ chịu trách nhiệm dò hỏi tình báo, thu thập chứng cứ phạm tội, minh vệ chịu trách nhiệm truy nã. Cấp lớn nhất trực tiếp chờ Chiêu Phong đế phân phó gọi là Cẩm Lân vệ.

Sau lại nhấc lên tinh phong vũ huyết, không thể bỏ qua công lao của Cẩm Lân vệ.

“Hoàng thượng, thần có một ý nghĩ.”

“Nói đi.”

Chiêu Phong đế vô cung có thiện cảm với La Thiên Trình, cứu công chúa gác sang một bên, thanh niên như hắn vừa có xuất thân tốt, lại biết vươn lên không nhiều.

“Thần nghĩ ngũ hành binh mã ty phụ trách quá nhiều việc lại vụn vặt, Long Hổ vệ lại canh giữ hoàng cung, nếu lại thành lập một vệ đội đặc biệt, phụ trách công việc đặc biệt ở các nơi, trực tiếp thể hiện ý vua chẳng phải tốt hơn sao?”

“Ách, vệ đội đặc biệt?” Chiêu Phong đế cũng hứng thú, ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía La Thiên Trình.

La Thiên Trình thản nhiên buông tay mà đứng.

“Chuyện khanh nói, trẫm muốn cẩn thận suy ngẫm.” Chiêu Phong đế không có tâm tư tán gẫu nữa, phất tay một cái mệnh La Thiên Trình lui ra.

La Thiên Trình yên lặng lui ra.

Cẩm Lân vệ thành lập là tất nhiên, hắn dẫn đầu nhắc tới là chiếm được tiên cơ mà thôi.

Ít nhất đến tương lai Cẩm Lân vệ thành lập, Chiêu Phong đế đối với hắn, người đề nghị này tất nhiên sẽ an bài một vị trí.

Khi đó sẽ không bị câu thúc trong hoàng cung.

Bên Minh Hinh trang đấu ngỗng đã tiến hành đến thời điểm khí thế hừng hực.

“A Quý, cố lên, nhảy lên, nhảy lên mổ!” Lão Kiến An bá kích động, khoa tay múa chân, thấy A Quý bị con ngỗng do Thế tử Mộc An Hậu nuôi kia gắt gao đè ép, gấp không làm gì được.

“Lão bá gia, ngài vẫn nên nghỉ một chút đi, con ngỗng dùng một trăm lượng bạc để mua này làm sao có thể so được với con ngỗng vương năm trăm lượng bạc của ta.” Thế tử Mộc Ân Hậu dẫm chân lên ghế, nhìn tình cảnh trong sân đấu, cười không khép miệng được.

Thầm nghĩ lão hàng Kiến An bá này có cặp mắt rất độc, dùng một trăm lượng bạc mà mua được một con ngỗng trắng, thế mà đánh ngã được một đám người, bao gồm cả Vĩnh vương.

Bây giờ gặp hắn thì xong rồi.

“Nói nhảm, A Quý nhà ta rất lợi hại!” Lão Kiến An bá tức giận, dựng râu trừng mắt, nghĩ một chút linh quang chợt lóe, kéo Chân Diệu đến trước mặt: “A Quý, nhìn chỗ này, nhìn chỗ này.”

“Tổ phụ….” Chân Diệu không còn gì để nói.

Không thể không nói A Quý rất có linh tính, nghe được tiếng lão Kiến An bá hét lên, ngọ nguậy ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Chân Diệu lập tức tinh thần kéo lên, mãnh liệt dùng sức vùng lên, con ngỗng áp trên người nó lại bị đẩy xuống.

Ngỗng đặc biệt thuần dưỡng để đấu là có hung tính, thấy đối thủ chèn ép mình bị ngã, lập tức áp tới, triền đấu.

Lão Kiến An bá kích động, nói cũng không mạch lạc, chỉ cần A Quý thoáng buông lỏng, là mãnh liệt gào lên nhìn chỗ này.

Đến cuối đã không còn bao nhiêu người nhìn đấu ngỗng, toàn bộ nhìn chằm chằm vào Chân Diệu bị lão Kiến An bá mãnh liệt lắc.

Vì lão Kiến An bá quá mức kích động, lắc rơi cả cái mũ che tóc Chân Diệu.

Búi tóc đen như thác đổ xuống, Chân Diệu im lặng cứng người nhìn lão bá gia.

Vĩnh vương cười to lên tiếng: “Kiến An bá, thì ra lão mang đến không phải là cháu trai mà lại là cháu gái!”

Lão Kiến An bá toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào trong sân đấu, đột nhiên cười to nói: “Ha ha, A Quý thắng rồi!”

Mọi người đều tĩnh lặng, tất cả đều cho tiểu cô nương còn đang phát ngốc một ánh mắt đồng tình.

Lão Kiến An bá xông lên, ôm A Quý xuống, A Quý đã mệt mỏi, kiệt sức, lại còn liều chết chống đỡ, giương miệng về phía Chân Diệu khiêu khích.

Chân Diệu vừa tức lại vừa sợ, tránh sang bên cạnh.

Lão bá gia túm lấy Chân Diệu kéo qua, vui sướng nói: “Tứ nha đầu, chờ lúc về tổ phụ cho cháu một đại hồng bao, hôm nay làm phiền cháu rồi.”

“Cũng là công lao của A Quý.” Chân Diệu hữu khí vô lực nói.

Đấu ngỗng xong thì đến thời điểm dùng cơm.

Minh Hinh trang vô cùng đẹp, bên trong một con sông bao quanh, nước trong mà nông, mọi người uống rượu ăn trái cây, liền thả cho mỗi người một chiếc thuyền nhỏ, xuôi theo dòng nước.

Ai ngờ, ăn gì thì trực tiếp lấy từ trong nước.

Mỗi người thường ngày đều mặc quần áo xa xỉ, lộng lẫy đắt tiền, lúc này lại phóng đãng không kiềm chế được, ngồi bên sông uống rượu dùng bữa, cư nhiên còn gõ phách cất cao tiếng hát.

Chân Diệu có chút chấn kinh rồi, đám quận chúa Sơ Hà đã thấy từ lâu nên thấy mà không trách.

Chốc lát sau mấy sai vặt thanh tú mang dê và hươu lên, lưu loát thuần thục đặt lên lửa.

Mấy thị nữ ai nấy đều trẻ tuổi mĩ mạo, đứng bên cạnh huân quý, hoặc dâng nước, hoặc đưa khăn, còn bố trí tốt một cái bàn dài, có bát đĩa đũa.

Có khi là thị nữ động thủ, có khi la huân quý tự mình động thủ, dùng dao cắt thịt từ dê và hươu, nướng trên đống lửa.

Những con ngỗng trắng tham gia trận đấu, không được thấy tràng diện này, đã được ôm xuống chăm sóc.

Chân Diệu nhất thời khôi phục tinh thần, nhận lấy dao trong tay lão bá gia nói: “Tổ phụ, để cháu nướng thịt nhé.”