Chương 140: Gắng gượng

Trời Sinh Một Đôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phịch một tiếng, Hàn Chí Viễn quỳ gối bên cạnh phụ nhân, đưa tay cẩn thận từng li từng tí nắm lấy bàn tay khô héo nám đen của phụ nhân, cố nén bi thương: “Mẹ, nhi tử bất hiếu, xin lỗi ngài……”

Nếu hắn cố gắng hơn chút nữa, sớm ngày thi đậu công danh, lúc này sẽ không còn thuê ở ngõ Bát Lý.

Nếu như hôm nay không để mẫu thân ở nhà một người, có lẽ có thể đưa mẫu thân thoát khỏi biển lửa sớm một chút, mẫu thân sẽ không bị thương nặng như vậy!

Tự trách, áy náy, đau lòng, đủ loại cảm xúc trong nháy mắt cắn nuốt trái tim Hàn Chí Viễn.

Thiếu niên thiếu nữ đều nhào ngã trước người phụ nhân, khóc không thành tiếng.

Đại phu nhìn thấy thở dài, nhấc chân đi ra ngoài.

Hôm nay người bị thương đưa tới rất nhiều, việc của ông còn nhiều lắm.

“Đại lang……” Phu nhân hơi thở mong manh, khó khăn mở miệng.

Hàn Chí Viễn kéo lấy tay phụ nhân, cúi đầu khóc thảm. Khi nghe thấy phụ nhân mở miệng, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vui mừng: “Mẹ, nhi tử ở đây.”

Phụ nhân mang ánh mắt từ ái nhìn Hàn Chí Viễn, lại nhìn hai đứa con trai con gái bên cạnh mình.

Hàn Chí Viễn hoảng sợ trong lòng, vội nói: “Mẹ, người yên tâm, nhi tử nhất định sẽ chữa trị khỏi cho người, chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội.”

Phụ nhân khó khăn lắc đầu: “Đại lang, sợ rằng mẹ không chống đỡ được bao lâu. Con… con….nhất định phải đồng ý với mẹ một chuyện……”

“Mẹ, người nói đi…..”

Phụ nhân chậm rãi hít một hơi, đứt quãng nói: “Mẹ muốn nhìn thấy con thành gia, bằng không… dù mẹ có đi… cũng đi không an ổn……”

“Mẹ, người đừng nói như vậy.” Hàn Chí Viễn khóc lóc thảm thiết, nhẹ nhàng xoa tay phụ nhân.

Phụ nhân lắc đầu: “Tuy mẹ là phụ nhân thôn quê, nhưng cũng biết nếu mẹ đi rồi, sẽ trở ngại hôn sự của con. Như vậy, làm sao mẹ có mặt mũi đi gặp cha con…… Đại lang, con nhất định, nhất định phải mang con dâu đến cho mẹ, khụ khụ khụ……”

Phụ nhân ho khan kịch liệt.

“Mẹ, người đừng nóng vội, nhi tử đồng ý với người, đồng ý với người!” Hàn Chí Viễn vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng trống rỗng.

Mẹ của hắn tang chồng từ trẻ, nuông nấng bốn huynh muội bọn họ lớn lên. Những gian khổ bà trải qua, người thường khó mà tưởng tượng được, vất vả lắm hắn mới thi đậu công danh, Nhị đệ cũng mưu cầu đường đi tương lai, mắt thấy sắp được hưởng phúc thì lại xảy ra tai họa này, thật là ông trời không có mắt!

Làm sao hắn lại nhẫn tâm khiến mẫu thân thất vọng nữa đây!

Mười lăm tháng giêng, ngày hội Nguyên tiêu, hàng vạn gia đình đoàn tụ quây quần, nhưng cũng có một phần nhỏ phải trải qua một đêm khó khăn nhất.

Huynh muội ba người Hàn gia cứ như vậy trông chừng phụ nhân đến hừng sáng.

Phụ nhân bắt đầu phát sốt, thần trí lúc tỉnh lúc mê.

May mà người bệnh bị thương nặng như phụ nhân, y quán sẽ thu nhận mấy ngày, nhưng mắt thấy tình hình phụ nhân, quán chủ vẫn ám hiệu hãy mau dời bệnh nhân đi.

Hàn Chí Viễn hiểu đây cũng là lẽ thường ở đời, y quán không phải nơi thu nhận, sợ rằng nếu không phải nhìn vào thân phận hắn, thì đã đuổi người đi từ lâu.

Hắn dặn dò đệ muội chăm sóc tốt cho mẫu thân, rồi đi ra ngoài tìm chỗ ở thích hợp.

Nhưng tìm được vài chỗ, khi biết còn một lão thái thái bị bệnh nặng, chủ nhà đều lắc đầu cự tuyệt.

Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, Hàn Chí Viễn gấp đến độ trong miệng đã nổi nhiệt.

Qua đến mười sáu tháng giêng, quan viên bắt đầu đến nha môn, Hàn Chí Viễn tự đi xin nghỉ, một vị đồng liêu giao tình không tệ biết được chỗ khó của hắn, bèn bán cho hắn một căn nhà dân sát rìa thành tây.

Dù vị trí vắng vẻ, Hàn Chí Viễn vẫn không mua nổi, chắp vá lung tung thanh toán ba phần bạc, phần còn lại nói sẽ trả từ từ.

Có chỗ đặt chân, dù mẫu thân còn ở y quán có đại phu chăm sóc, cuối cùng Hàn Chí Viễn cũng buông lỏng chút tâm, nhưng lại vì một chuyện khác mà bắt đầu bôn ba.

Chỉ là khi hắn bày tỏ ý định khi đến, những người trước kia vốn cố ý làm mai cho hắn không khỏi chuyển đề tài. Mỗi lần gặp một người, tim hắn lại lạnh đi một phần.

Hàn Chí Viễn thất hồn lạc phách trở về.

Dĩ nhiên hắn hiểu rõ sự lo lắng của những người kia.

Gia đình hơi có chút của cải, ai bằng lòng gả con gái đến xung hỉ chứ.

Không nói đến việc nếu là mẫu thân hắn xảy ra chuyện, sẽ phải có ba năm đại tang, hiện tại hắn chỉ vừa cất bước, lại vừa không có gia tộc dựa vào, ba năm sau này, ai còn nhớ một tiến sĩ hàn môn như hắn.

“Ôi, người này đi đường thế nào vậy!”

Hàn Chí Viễn hoàn hồn, mới phát hiện hình như mình không cẩn thận đụng phải một vị phu nhân trẻ tuổi, nam tử trừng mắt tức giận dựng mày hẳn là phu quân của phụ nhân.

“Xin lỗi, tại hạ nhất thời thất thần ——”

Nói đến thì đi ở Đông thành, tùy tiện đụng phải người nào, đều có thể là quan lão gia, nhưng dân chúng vẫn chiếm tuyệt đại đa số.

Nam tử kia thấy Hàn Chí Viễn vẻ mặt uể oải, quần áo nhăn nhúm tựa như mấy ngày chưa giặt, nhìn bộ dạng cũng không phải người có bối cảnh, bèn nổi ý xấu, không thuận theo không buông tha nói: “Thất thần? Thất thần lại đụng vào người vợ ta? Ta thấy ngươi là tên dê xồm xấu xa đấy!”

Nói xong giơ nắm đấm lên muốn đánh người.

Một chiếc xe ngựa mui xe sơn đen đi qua.

Người ngồi bên tong đúng là Chân Diệu và Ôn Nhã Hàm.

Ôn Nhã Hàm nghe theo đề nghị của Chân Diệu, không nhận thêm việc thêu kinh thư nữa, mà là dụng tâm thêu mấy vật đa dạng, muốn đi đưa đến Đào Sa Cư.

Nàng là người có chủ kiến, lại quen làm chủ quản lý việc nhà, muốn tận mắt xem cửa hàng huynh đệ mở một chút, bèn cầu Chân Diệu dẫn nàng đến xem.

Chân Diệu thấy vị biểu tỷ này cũng có thể buông tự tôn mà nhờ vả người khác, cũng vui vẻ hơn mấy phần. Ngày mười sáu tháng giêng hôm đó, bận rộn cả một ngày dùng bột mì và mật đường làm đèn con thỏ đưa đến Phủ Lục Hoàng tử, lúc này mới có rãnh rỗi đi ra ngoài.

Hai người ngồi ở trong xe ngựa câu có câu không tán gẫu, khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì đồng thời ngưng nói.

Sắc mặt Ôn Nhã Hàm hơi đổi, không nhịn được đưa tay vén màn kiệu lên, thất thanh nói: “Hàn công tử?”

“Tam biểu tỷ, sao vậy?”

Ôn Nhã Hàm bỗng chốc bừng tỉnh: “Nhị biểu muội, mau dừng xe.”

Chân Diệu nghi ngờ nhìn ra phía ngoài một cái, thấy người bị một hán tử mặt mày dữ tợn lôi kéo chính là Hàn Tiến sĩ nàng từng lặng lẽ nhìn lướt qua ở quý phủ, cũng chính là vị hôn phu đại bá chọn thay cho Chân Tịnh ban đầu, nàng không khỏi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhã Hàm lại càng ngạc nhiên.

Sao Tam biểu tỷ lại quen biết vị Hàn Tiến sĩ kia?

“Tam biểu tỷ, tỷ biết Hàn Tiến sĩ?”

Ôn Nhã Hàm vội vàng gật đầu: “Ừ, không dối gạt biểu muội, vị Hàn công tử kia có ơn lớn với ta.”

Vẻ mặt Chân Diệu càng thêm cổ quái, nhưng đè lại nghi vấn trong lòng, nhìn bộ dáng Hàn Chí Viễn ở ngoài xe, cũng có mấy phần cảm khái, liền nói: “Tam biểu tỷ, cho dù chúng ta có dừng xe, nhưng đều là cô nương gia nên cũng không tiện lộ diện khuyên can. Như vậy đi, muội nghĩ biện pháp khác giải vây cho Hàn Tiến sĩ.”

Nói xong không đợi Ôn Nhã Hàm gật đầu, đã gọi Thanh Cáp hầu hạ trong xe ngựa lại, nói vài câu bên tai nàng.

Xe ngựa vẫn lặng yên không một tiếng động chạy qua, càng chạy càng xa. Thanh Cáp lại mặc một chiếc áo bình thường ở bên ngoài, xuống từ cửa sau thùng xe, ngay cả người đánh xe cũng không kinh động.

“Nhị biểu muội, muội nghĩ biện pháp gì vậy?”

Chân Diệu nháy mắt mấy cái: “Chờ Thanh Cáp trở về biểu tỷ sẽ hiểu ngay thôi.”

Bên này Thanh Cáp xuống xe ngựa, bước đi như bay chạy tới nơi đó.

Hàn Chí Viễn vẫn còn bị người kia lôi kéo.

Người kia rõ ràng định lừa tiền, người xem náo nhiệt tụ tập đầy xung quanh.

Tình huống như thế này, có lý cũng không thể nói rõ được, hắn càng không thể nói ra thân phận mình.

Đùa à, vốn người ta đến xem náo nhiệt xong rồi đi là thôi, hắn mà cứ hô to thân phận mình ra thì đó mới là bị nóng đầu.

Có điều sức hán tử kia không nhỏ, mặc dù hắn không chỉ biết cắm cúi đọc sách, mà thuở nhỏ đã quen làm việc, nhưng trong thời gian ngắn cũng không giãy thoát được.

Thanh Cáp chạy tới kia, xoa xoa đôi bàn tay, rất nghiêm túc suy tư một chút.

Cô nương nói, thấy người, không cần nói nhảm, nhìn xem người nào thích hợp thì ôm đi ngay, lúc này dĩ nhiên là không tranh cãi nổi rồi.

Ôm ai thích hợp đây?

Thanh Cáp nhìn hán tử mặt mũi bặm trợn một chút.

Người này không được, tuy nói mình ôm cũng nổi đấy, nhưng mà phải ôm chạy xa thì sợ rằng có phần khó khăn.

Lại nhìn nữ tử dựa sát vào cạnh nam tử. Người này dù yểu điệu, nhưng nếu ôm đi thì hán tử kia sẽ đuổi theo, đến lúc đó e không dễ thoát thân.

Nhưng mà cô nương nói, nếu bị người khác phát hiện thân phận của nàng, nàng cũng khỏi phải về nữa.

Nghĩ đến đây, Thanh Cáp đã muốn khóc, nàng mới không cần rời khỏi cô nương đâu, chỉ có cô nương thấy nàng một bữa ăn sáu bảy cái bánh bao lớn mà không chê nàng thôi.

Thanh Cáp rất nhanh đưa ra quyết định chính xác, cúi đầu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông vào đám người, đẩy hán tử kia ra. Hán tử kia lập tức ngã ngồi dưới đất.

Lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng, nàng đã khiêng Hàn Chí Viễn chạy như một làn khói.

Để lại một đám người trợn mắt hốc mồm một lúc lâu, mới xôn xao lên.

“Không tốt rồi, dưới ban ngày ban mặt có trâu yêu bắt người sống đi rồi ——”

“Oa ——” một vài đứa bé bị dọa đến khóc lên.

Thanh Cáp khiêng Hàn Chí Viễn chạy như bay, chạy đến một cái ngõ nhỏ mới dừng lại thả hắn xuống.

Đầu óc Hàn Chí Viễn quay cuồng, bị lắc lư sắp nôn cả ra, tay vịn tường, mắt nổ đom đóm, chờ khi nhìn thấy rõ ràng thì người đã biến mất từ lâu.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Đào Sa Cư, Chân Diệu cùng Ôn Nhã Hàm lần lượt xuống xe đi vào cửa tiệm.

Chân Diệu phát hiện Ôn Nhã Hàm rõ ràng có chút lo lắng.

Xem ra giữa vị biểu tỷ này và Hàn Tiến sĩ, không đơn giản chỉ như thế.

Nghĩ tới đây trong lòng khẽ động.

Hàn Tiến sĩ là rể hiền đại bá tỉ mỉ chọn lựa, sẽ không kém đi đâu được. Nếu hai người thật sự có thể thành, ngược lại là một chuyện tốt.

Dù sao bất luận vì Ôn thị hứa hẹn với nhà mẹ đẻ, hay là giải quyết chuyện kia của Ôn Nhã Kỳ, thì việc Ôn Nhã Hàm càng sớm lấy chồng là càng tốt.

“Cô nương, ta đã trở về.” Thanh Cáp đi đến.

Ôn Nhã Hàm lập tức nhìn sang.

Các nàng hiện đang đứng trong một gian nhã thất, cũng không phải lo lắng có người khác nhìn thấy.

Chân Diệu hỏi thẳng: “Giải quyết rồi?”

Thanh Cáp nhếch miệng cười: “Vâng, nô tỳ thả Hàn Tiến sĩ vào trong một con hẻm nhỏ rồi, cô nương yên tâm, bất kể là hán tử kia hay là Hàn Tiến sĩ, cũng không thấy rõ mặt nô tỳ.”

“Vậy thì tốt, Thanh Cáp, vất vả cho ngươi rồi, trở về sẽ làm thịt viên cho ngươi ăn.”

“Đa tạ cô nương.” Thanh Cáp lập tức thỏa mãn.

Ôn Nhã Hàm nghe thấy lại như lọt vào sương mù: “Nhị biểu muội, lời Thanh Cáp nói là ý gì?”

“A, muội bảo Thanh Cáp đuổi người kia đi, sau đó mang Hàn Tiến sĩ đi.”

Khụ khụ, cưỡng ép mang người đi gì đó, tuyệt đối không phải là nàng phân phó nha.

Ôn Nhã Hàm hiểu thành Thanh Cáp cho người kia bạc, mặc dù cảm thấy cho loại người này bạc quá đáng tiếc, nhưng nghĩ đến dù sao Chân Diệu cũng vì có ý tốt, lại thực sự giải quyết phiền toái của Hàn công tử, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Chỉ là trong đầu hiện lên bộ dáng chật vật của Hàn Chí Viễn thì vẫn lo lắng.

Rốt cuộc chàng gặp phải chuyện gì?

“Nhị biểu muội, muội…… làm sao mà biết Hàn công tử?”

Chân Diệu dở khóc dở cười.

Này, đây là câu hỏi của nàng mới đúng chứ? Lại bị cướp lời kịch rồi được không?

Thấy Ôn Nhã Hàm khó nén vẻ mặt lo lắng, Chân Diệu khẽ cười nói: “Tam biểu tỷ không biết Hàn Tiến sĩ thiếu chút nữa đã thành Tam tỷ phu của muội ư?”