Chương 691: Chương 0691

Thương Trường Đại Chiến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 691: Hồi kết (Phần 2+3).

Dịch: Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruye

Bị Lục Thiếu Hoa xếp vào danh sách mười tám quốc gia đều là những quốc gia có biên độ giảm thảm nhất, cũng là mười tám quốc gia có kinh tế phát triển nhất toàn cầu hiện nay, biên độ giảm của những quốc gia này trong cuộc khủng hoảng lần này cũng là cao nhất, và Lục Thiếu Hoa cũng dựa vào trí nhớ kiếp trước liệt kê ra số liệu tham khảo.

Vấn đề chính là hiện nay, trí nhớ kiếp trước tất nhiên là hữu dụng, nhưng tình huống hiện tại phát sinh thay đổi, Nga bị nhóm George Soros biến thành mục tiêu trút cơn giận, biên độ giảm tăng 8%, mà biên độ giảm của Nga càng lớn, thì các quốc gia Âu Mỹ bị ảnh hưởng càng nhiều, như vậy, số liệu tham khảo mà Lục Thiếu Hoa cung cấp cũng cũng có hạn chế nhất định.

Lịch sử đã đi sai quỹ đạo đôi chút, nhưng chỉ những biến hóa nho nhỏ này thôi cũng khiến Lục Thiếu Hoa đủ đau đầu rồi, số liệu hắn cung cấp giờ không có hiệu quả, nhiều nhất cũng chỉ để tham khảo, ngoài ra không còn tác dụng gì nữa hết.

Đúng vậy, chính là giới hạn cao nhất có thể, nên nhớ đây là giới hạn cao nhất chứ không phải là giới hạn thấp nhất của mấy ngày trước, cao nhất và thấp nhất, hai từ chỉ khác nhau có mỗi một chữ, nhưng ý nghĩa thì cái trên trời cái dưới đất, xa vời vợi.

Nếu là giới hạn thấp nhất, như vậy mấy người Lý Vân Thanh bàn nhau là đúng, chỉ có điều khi trên thị trường chứng khoán giảm đến con số mà bảng số liệu kia, bọn họ khi đó có thể bắt đầu bán tháo, không cần do dự. Nhưng đây lại là giới hạn cao nhất, thế mới phiền toái, nói cách khác, thị trường chứng khoán sẽ giảm đến cực điểm của con số trong bảng số liệu, và sẽ còn tiếp tục vượt qua, còn như vượt qua nhiều hay ít thì không biết được.

Cái gọi là không biết được bên trong tồn tại rất nhiều ẩn số, để lại một khoảng không gian rất lớn cho mấy người Lý Vân Thanh, nếu nhằm vào việc để cho an toàn, mấy người Lý Vân Thanh có được giới hạn cao nhất, sau lấy đó làm giới hạn thấp nhất, bắt đầu thanh khoản, nhưng mặc kệ là Lý Vân Thanh hay là Lục Thiếu Hoa, trong lòng đều không cam.

Lục Thiếu Hoa đầu tư công sức bày mưu vạch kế, hơn một năm trước đã bắt đầu vạch ra kế hoạch, hơn nửa năm thì bắt đầu thực thi kế hoạch, tiến hành sắp xếp giai đoạn đầu, vì cái gì đây? Đơn giản chính là kiếm tiền, càng nhiều tiền càng tốt.

Nếu lấy giới hạn cao nhất xem như là giới hạn thấp nhất, sẽ để vuột mất cơ hội kiếm được càng nhiều tiền, kêu Lục Thiếu Hoa cam tâm là cam tâm như thế nào, kêu mấy người Lý Vân Thanh lao tâm khổ tứ, tổn hao sức lực trấn thủ chiến tuyến cam tâm sao được.

Từ trước khi cơn khủng hoảng bùng phát rất lâu, Lục Thiếu Hoa đã nói qua, phải làm sao kiếm được con số lớn nhất từ số vốn đã tung ra đầu tư, con số nào là lớn nhất ở đây, đó chính là số tiền lớn nhất có thể kiếm, lấy hết mọi tiềm lực, phát huy hết mọi tác dụng, đạt hiệu quả lớn nhất.

Hiện tại thì sao, một là an toàn, một là mạo hiểm, chỉ có hai lựa chọn cho bọn họ lúc này.

Đúng thế, nếu chọn cách an toàn, thì ra tay bây giờ, bắt đầu thanh khoản, nếu không thanh khoản, bước tiếp theo phải tự mình phát huy thôi, có điều làm thế thì mức độ rủi ro rất cao, tình huống hiện tại bất cứ lúc nào thế cờ cũng đều có thể bị xoay chuyển.

Còn có một vấn đề trọng yếu hơn, là chiếu theo ý của Lý Vân Thanh, phải thanh khoản, nhưng thanh khoản toàn bộ hay là chỉ thanh khoản bốn quốc gia đã đề cập?

Còn không, trong điều kiện phức tạp này, Lục Thiếu Hoa quyết định tiến từng bước từng bước một, làm rõ ý của mấy người Lý Vân Thanh trước, sau đó mới ra quyết định cuối cùng.

– Ba người chúng tôi bàn bạc qua rồi, thanh khoản bốn quốc gia kia trước, còn lại những chọn lựa thì chờ đợi trong kỳ vọng.

Lý Vân Thanh trịnh trọng nói một câu, sau lại tạm dừng một chút, tiếp theo nói thêm:

– Còn nữa, trong mười bốn quốc gia còn lại, có tám quốc gia cũng sắp đạt ngưỡng rồi.

Lý Vân Thanh rất lo lắng, vẻ mặt đầy sự khó xử, dường như bọn họ đưa ra quyết định này cũng không hoàn toàn xuất phát từ sự tự nguyện, mà quyết định dựa trên những phân tích về tình hình của thị trường. Đương nhiên, quyết định của bọn họ chưa thể có hiệu lực khi mà Lục Thiếu Hoa chưa lên tiếng.

Lục Thiếu Hoa như không có vẻ gì là sốt ruột mở miệng cả, rơi vào trạng thái trầm tư, hắn đã hiểu ý của mấy người Lý Vân Thanh, thanh khoản. Chỉ có điều ngược lại với ý kiến của mấy người Lý Vân Thanh, ý của Lục Thiếu Hoa là thiên về chờ đợi.

Lục Thiếu Hoa biết ba người Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân đã nhiều năm, đối với bọn họ có thể nói là hiểu rất rõ, nếu không phải tình hình thị trường không khả quan, ba người bọn họ không có khả năng cùng quyết định thống nhất ý kiến.

Nếu đã là như thế, chỉ có thể nói cho rõ hơn một chút, đó chính là tình hình thị trường không khả quan, không có chút triển vọng, khiến Lục Thiếu Hoa không thể không tiến hành suy xét cẩn thận.

Thật lâu sau đó, rốt cục Lục Thiếu Hoa trong lòng cũng đã định xong kế hoạch, mở miệng nói:

– Như vậy đi, hiện tại bốn quốc gia kia toàn bộ thanh khoản, về phần tám quốc gia theo như những lời vừa rồi, đợi cho tới khi đạt ngưỡng cũng thanh khoản nốt, chỉ có điều không thanh khoản toàn bộ, chọn ra vài quốc gia có nền kinh tế phát triển nhất để lại xem tình hình diễn biến thế nào hẵng tính.

Lục Thiếu Hoa quyết định rất đơn giản, thanh khoản đại bộ phận, và để lại một số xem tình hình thế nào, nếu làm như vậy, cho dù là có xuất hiện tình huống khác thường, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, sẽ không mất cả chì lẫn chài tay không trở về, cũng là cách bảo đảm an toàn.

– Rõ rồi.

Lý Vân Thanh gật gật đầu, rốt cục vẻ mặt cũng trở lại trạng thái cũ.

Đúng thế, Lục Thiếu Hoa đã ra quyết định, việc kế tiếp không cần nhiều lời cũng biết sẽ phải làm gì, có một phương án để chấp hành, về phần những quốc gia giữ lại, cứ giao cho mấy người Lý Vân Thanh đi để ý.

………..

Vốn Lục Thiếu Hoa đã toàn quyền giao cho Lý Vân Thanh chỉ huy mọi chuyện, Lý Vân Thanh cũng có thể không cần xin chỉ thị mà tự mình đi quyết định cũng được, nhưng xem ra vị trí này của Lý Vân Thanh có phần quá sức trong tình huống hiện tại, cuối cùng đến xin chỉ thị Lục Thiếu Hoa, cần làm như thế nào.

Hiện tại tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra đáp án, mấy người Lý Vân Thanh rốt cục có thể dứt bỏ hết thảy mọi việc.

Trong một tuần kế tiếp, mấy người Lý Vân Thanh thanh khoản xong hoàn toàn bốn quốc gia đạt ngưỡng với số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp, sau đó là bốn quốc gia trong số tám quốc gia được nhắc đến sau đó, cũng được Lý Vân Thanh hạ lệnh thanh khoản nốt.

Đến giây phút này, danh sách mười tám quốc gia xem như đã thanh khoản xong tám tám quốc, còn lại mười quốc gia, trong mười quốc gia này, có bốn quốc gia được giữ lại xem xét chờ đợi, một khi tình huống có biến, Lý Vân Thanh sẽ không có gì do dự, hạ lệnh thanh khoản ngay tức khắc.

Theo thời gian, tình hình thị trường chứng khoán mỗi ngày mỗi khác, không ngày nào giống ngày nào, tất cả đều ở xu hướng giảm, chỉ có điều biên độ giảm chậm lại rất nhiều, đặc biệt là bốn quốc gia được giữ lại, có sự xuất hiện của tình huống khác thường.

Tình huống một khi trở nên khác thường, sau hai ngày trôi qua, Lý Vân Thanh rốt cục đành cắn răng hạ lệnh, thanh khoản, thanh khoản toàn bộ, với bất cứ giá nào cũng thanh khoản, nhanh chóng rút lui.

Vẻn vẹn trong khoảng thời gian chín ngày, chín ngày khó nuốt và nuốt không trôi của mấy người Lý Vân Thanh, nhưng bọn họ vẫn kiên trì đến cùng, đợi cho tới khi thanh khoản xong mười hai quốc gia, mấy người Lý Vân Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, khi thông tin báo đến nói tất cả đã thanh khoản xong, cũng chính là giây phút Lý Vân Thanh không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vào những thời điểm đại loại như thế, mấy người Lý Vân Thanh phải chịu đựng một áp lực cực lớn, giống như cảm giác bị thiêu đốt vậy, dùng hình tượng lòng nóng như lửa đốt hình dung cũng không quá lúc này, nhưng cứ chạy theo mức giảm chút ít của thị trường chứng khoán, mấy người Lý Vân Thanh có một cảm giác vui sướng khó hiểu.

Nhưng đừng quên, sự tình vẫn chưa ngả ngũ, chưa chấm dứt, thanh khoản hết mười quốc gia, vẫn còn có tám quốc gia chưa thanh khoản, không cần đi hoài nghi tám quốc gia chưa thanh khoản này bởi đây là tám quốc gia hiện tại có nền kinh tế phát triển nhất thế giới.

Chính bởi có nền kinh tế phát triển nhất thế giới, dẫn đến hệ lụy là bị ảnh hưởng lớn nhất, biên độ giảm của thị trường chứng khoán cũng là rộng nhất, thời gian diễn biến cũng là dài nhất.

Thế nhưng, bên Nga cũng đã ở trong quá trình khôi phục lại từ từ, cùng với sự biến hoá hình thức quốc tế, thêm vào đó là việc tám quốc gia đưa ra hàng loạt chính sách, tình huống không ngừng chuyển biến theo hướng tốt đẹp.

Tình thế xoay chuyển, số liệu Lục Thiếu Hoa cung cấp ra khi trước đối ứng cùng thị trường đạt tới điểm giới hạn.

Đạt tới điểm giới hạn cũng có nghĩa là cần phải cảnh giác, mấy người Lý Vân Thanh còn chưa thư giãn kịp mấy ngày, lại phải lao đầu vô chiến đấu tiếp.

Tuy nhiên có chỉ thị lúc trước Lục Thiếu Hoa, ý kiến của mấy người Lý Vân Thanh nhanh chóng được thống nhất, còn giống y như lần trước, thanh khoản xong một số quốc gia, giữ lại một số quốc gia quan sát theo dõi.

Cuối cùng, mấy bốn ngày thời gian, mấy người Lý Vân Thanh rốt cục lại thanh khoản thêm bốn quốc gia, giữ lại bốn quốc gia, còn lại bốn quốc gia, gồm: Mỹ, Anh, Đức, Pháp, tất cả đều là những quốc gia có kinh tế phát triển nhất nhì trên thế giới.

Trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, kinh tế của bốn quốc gia này phát triển thuộc vào hàng bậc nhất, biên độ cũng nằm ở hàng lớn nhất, thời gian kéo dài cũng thuộc hàng lâu nhất, đại khái sẽ phải tới cuối tháng chín mới có thể khôi phục vững vàng, không còn giảm nữa.

Mà hiện tại đã là nửa sau tháng chín, lập tức sẽ kết thúc trong nay mai, mấy người Lý Vân Thanh cũng ở trong giai đoạn khẩn trương vài ngày, mỗi thời mỗi khắc đều phải chú ý đến tình hình của thị trường chứng khoán, một khi có biến bất thường, Lý Vân Thanh sẽ không chút do dự mà truyền đạt mệnh lệnh ra ngoài.

– Hiện tại cơ bản đã đạt tới điểm giới hạn, chúng ta giữ hay không giữ?

Lý Vân Thanh hình như là đang thì thào tự nói một mình.

Không phải tự nhiên mà tự nói, ánh mắt Lý Vân Thanh hướng về màn hình lớn, mở miệng hỏi mấy người Lưu Minh Chương.

– Tình hình của Đức và Pháp có chút ngược lại, Anh và Mỹ thì bình thường, vẫn còn một khoảng trống có thể giảm nữa, nếu như muốn bán tháo, thì nên bán của Đức và Pháp.

Lưu Minh Chương cũng trả lời khơi khơi, đưa ra một sự chọn lựa.

– Ý tôi cũng như vậy.

Lý Tông Ân cũng gật gật đầu nói.

– Ừ.

Lý Vân Thanh lên tiếng, trầm tư một lát, sau đó mở miệng nói:

– Vậy bán tháo hai quốc gia đó đi, giữ lại Anh và Mỹ.

– Ừ.

– Ừ.