Chương 1: Năm 1985

Thương Trường Đại Chiến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày 31 tháng 12 năm 2010, tại Thâm Quyến – một vùng đặc khu kinh tế của Trung Quốc – thành phố nổi tiếng với những phong cảnh tuyệt đẹp. Quảng trường “Cửa sổ thế giới”, lúc này người qua lại rất đông đúc, không khác gì biển người. Tất cả đều đặc biệt quan tâm đến ngày hôm nay, bởi đây là ngày cuối cùng của năm 2010. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi là đã bước sang một năm mới – năm 2011.

Trên khắp con đường lớn bên ngoài quảng trường “Cửa sổ thế giới”, đâu đâu cũng thấy người, vây kín đến nổi “nước cũng không thể chảy qua”. Giao thông ùn tắc. Cục giao thông thành phố đã phải phái lực lượng cảnh sát đến đó để giải quyết, nhưng vô ích, chỉ có thể khiến cho đoàn xe xếp thành hàng dài dằng dặc đi lòng vòng.

Trên một chiếc xe buýt đỗ ở đầu đoạn đường, một người đàn ông ngồi bên cửa kính xe buýt nhìn ra đám đông bên ngoài, miệng không ngừng than vãn, nếu lại gần thì có thể nghe rõ lời hắn ta nói:

– Trời ơi, xe còn phải dừng đến khi nào nữa đây. Thật là bực mình quá.

Người đàn ông này là Lục Thiếu Hoa, là người từ quê ra thành phố làm thuê đã nhiều năm nay. Lục Thiếu Hoa chưa học xong trung học đã bỏ học, xa quê nghèo để đi làm thuê kiếm sống.

Thực ra, hồi đó không phải hắn ta học kém mà bởi vì nhà quá nghèo, bất đắc dĩ mới phải bỏ học. Khi mới bước chân đến Thâm Quyến, những tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, nào ngờ khi có được công việc đầu tiên hắn mới vỡ lẽ, hóa ra chỉ có đi học là sướng nhất, nhưng thời gian không thể trở lại được nữa, có hối hận cũng chẳng ích gì, đành cố gắng kiên trì. Nhưng có một điều chắc chắn là hắn không thể trở về quá khứ.

Sau mười mấy năm trời thì hôm nay, Lục Thiếu Hoa vẫn là Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều là hắn lớn hơn trước mười tuổi thôi, tài khoản ngân hàng vẫn gửi có 5 tệ. 5 tệ này khi hắn mở tài khoản thì cô nhân viên ngân hàng yêu cầu là số dư tối thiểu hắn gửi, nếu không hắn đã không gửi.

Nhìn những tòa nhà chọc trời ở Thâm Quyến, hắn không khỏi cảm thán: “Tại sao người khác có một bộ não, mình cũng có một bộ não, nhưng người khác có thể xây được những tòa nhà chọc trời, còn mình chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn? Có lẽ đây gọi là số mệnh”.

Lục Thiếu Hoa đang làm nhân viên kỹ thuật cho quán bar inte Nam Sơn. Nếu không uống rượu và hút thuốc thì mỗi tháng cũng chỉ được hơn một ngàn, chẳng nhiều nhặn gì. Bạn bè cùng làm việc thường trêu hắn là “Toàn thân đều là ‘Bố thanh’ ”. Ý muốn nói rằng túi tiền của hắn chỉ còn lại có vải, vải ma sát tạo thành âm thanh, một xu cũng không có. Có thể nói, hắn ta ở Thâm Quyến mười mấy năm xem như tay trắng.

Nhưng đôi khi Lục Thiếu Hoa vẫn âm thầm tự đắc: “Giờ cả ngày mình không làm gì, chỉ đọc tiểu thuyết và chơi điện tử, so với trước kia công việc bận rộn cả ngày thì chẳng phải vẫn tốt hơn sao”.

Đó có lẽ là tự bằng lòng với bản thân, cũng có thể nói là không có tham vọng. Tuy nhiên trải qua mười mấy năm lăn lộn khắp nơi đã xóa đi ước muốn tốt đẹp của hắn. Bởi vì chỉ cách đây khoảng vài năm, hắn vẫn còn say mê inte, bắt đầu tự học hỏi kinh nghiệm về máy tính, vì nghĩ rằng so với những người đang bận rộn vất vả ngoài công trường thì làm văn phòng sẽ tốt hơn nhiều.

– Này cô, đến bao giờ xe mới chạy đây, tôi còn có việc gấp ở cửa đông.

Lục Thiếu Hoa nhìn đám người đông đúc, rồi quay sang người bán vé xe buýt nói.

– Hứ! Mù hay sao mà không thấy mọi người đang đứng lại hả?

Người bán vé đang tán gẫu với lái xe liền quay sang quát Lục Thiếu Hoa, giọng cực kì ác liệt.

– Cái gì! Cô là cái thá gì hả

Bình thường Lục Thiếu Hoa vốn tốt tính, không mắng mỏ ai bao giờ. Nhưng đến mức phải nói như vậy thì cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu và sắc mặt của người bán vé cỡ nào mới làm người ta tức giận như vậy. ( Ghi chú: Thật ra ở Thâm Quyến phần lớn người bán vé xe buýt đều có thái độ không tốt, ai hay đi xe buýt thì cũng chẳng có gì là lạ ).

– Hừ! Thằng nhà quê! Không chờ được thì xuống xe đi. Nhưng xuống xe không được lấy lại tiền đâu, haha.

Người bán vé nhìn Lục Thiếu Hoa cười nhạo nói.

– Mẹ nó, mở cửa, xuống xe.

Lục Thiếu Hoa lờ đi đám đông ầm ĩ, hắn nghĩ không cần thiết phải làm ầm lên, vừa tốn lời, lại còn trở thành trò cười cho những người xung quanh…

Hắn bước xuống xe, hít một hơi dài, một cơn gió to thổi tới khiến những khó chịu trên xe khi nãy vơi đi hơn nửa. Lẽ ra tối nay hắn cũng không có việc gì phải đi cửa đông, chỉ là vài người bạn học cùng trung học rủ hắn đi chơi, nhưng thật sự hắn không muốn đi một chút nào. Những bạn học này đều ở Thâm Quyến làm ăn, nhưng còn hắn, chỉ là một kẻ khố rách áo ôm. Đến đó chỉ tổ để chúng bạn chê cười.

Nghĩ đến đây Lục Thiếu Hoa bèn kiếm cớ để không đi. Hắn cầm lấy cái di động – Nokia 8200 – đồ cổ không thể cổ hơn điện cho bạn học của hắn.

– Này! A Vĩ! Tao không đến được đâu. Quảng trường “Cửa sổ Thế giới” đang kẹt xe, có đi thì cũng không kịp, mày nói với bọn nó là tao không đến được nhé.

Người mà Lục Thiếu Hoa gọi là A Vĩ ấy thực ra hắn ta cũng không muốn tụ tập với hội này, chỉ có điều nghe Lục Thiếu Hoa muốn tới nên hắn mới miễn cưỡng tham gia, không ngờ rằng Lục Thiếu Hoa sẽ không đến, hắn cũng chỉ đáp:

– Được rồi, tao sẽ nói với bọn nó.

Gọi điện xong, Lục Thiếu Hoa thấy thoải mái cả người, trong lòng bỗng cao hứng. “ Không cần phải đối mặt với hạng người dối trá, haha”. Tuy nhiên trong lòng bỗng liên tưởng, có đôi chút chua chát “Vì sao người ta lăn lộn bên ngoài, người ra người, cẩu ra cẩu, tại sao mình lại không làm được.”

“Ah! Đấy đều là số mệnh!” Suy nghĩ một hồi Lục Thiếu Hoa lắc đầu ngao ngán. Lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh ban nãy, lúc này hắn mới chú ý đến xung quanh. Quảng trường “Cửa sổ Thế giới” không lớn cho lắm, thêm vào đó ở trung tâm lại còn đặt một đài cao, tầm hai mét, trên đài đặt một chiếc đồng hồ LCD lớn đang chạy không ngừng.

Tất cả mọi người ở quảng trường cùng hô to

60

59

Lúc bấy giờ, Lục Thiếu Hoa mới liếc nhìn vào màn hình, nó đang hiện “23:59:00”.

“Không thể nào, chẳng lẽ có ma, vừa rồi rõ ràng di động là 23:00, làm sao mà thời gian trôi nhanh thế được”. Lục Thiếu Hoa mở di động ra xem lại, thấy 23:00, rồi lại nhìn trên màn hình hiển thị “ Haha thì ra là di động chạy chậm mất một tiếng”

40

39

38

Hàng vạn người không ngừng hô to từng con số. Cảnh tượng đó thật sự rất hoành tráng

3

2

1

Chúc mứng năm mới

Tiếng chuông năm mới vang lên, mọi người chờ tiếng chuông dứt, tự động giải tán, không mất đến vài phút, giao thông cũng trở lại bình thường. Nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa không hề để ý đến dòng người đang tản ra, hắn đứng ngơ ngác tại chỗ, trong đầu nghĩ không biết năm mới sẽ trôi qua như thế nào đây.

“Nếu thời gian quay trở lại mình nhất định sẽ cố gắng”. Nghĩ đến đây trong đầu hắn bỗng một giọng nói vang lên. “Hừ chấp nhận số phận đi, cho dù ngươi có cố gắng thế nào cũng thế thôi”

“Có lẽ thế, số mệnh, giá như số mệnh tốt đẹp có thể đến với ta một lần thì tốt biết bao”

Hệ ngân hà, chín hành tinh, sao thủy, sao kim, trái đất, sao thổ, sao thiên vương, sao diêm vương, đột nhiên hợp lại thành một hàng.

Nếu có nhà khoa học nào dùng kính viễn vọng xem “ Cửu tinh liên châu”, nhất định sẽ phải hết sức kinh ngạc. Đúng vậy, đúng là “ Cửu tinh liên châu”, chín hành tinh đang gắn với nhau thành một đường thẳng tắp. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên một vệt sáng chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất chỉ trong nháy mắt, giống như là sao băng vậy.

Sau khi ánh sao băng xuất hiện ở quảng trường “Cửa sổ Thế giới” thì không thấy bóng dáng Lục Thiếu Hoa đâu nữa.

Tại một thôn trang nhỏ bên bờ duyên hải tỉnh Quảng Đông,Trung Quốc.

– Dậy đi Tiểu Hoa, hôm nay phải đến trường đấy.

Một gian phòng cũ nát do dấu vết tàn phá của thời gian để lại, đột nhiên cất lên một giọng ”Sư tử Hà Đông”.

– Tiếng ai sao nghe quen vậy nhỉ!

Lục Thiếu Hoa tự lẩm bẩm một mình, giọng còn đang ngái ngủ. Hắn mở to mắt nhìn, vách tường cũ nát, trên bàn đặt một chiếc tivi đen trắng 15 inch.

– Này này…

Trong đầu Lục Tiểu Hoa bỗng vang lên một tiếng gọi, hắn không kịp có phản ứng gì vì ngây người từ bao giờ. Bởi vì lúc này hắn đang nhìn vào chiếc tivi đen trắng, những ký ức của hắn về nó hãy còn mới mẻ. Chiếc ti vi này là sản phẩm của tập đoàn Khang Giai thương hiệu lừng danh của Trung Quốc, mặc dù bên trong lớp vỏ là một ít linh kiện lắp lung tung lộn xộn nhưng cũng đáng vài đồng bạc. Vả lại cái tivi này là hàng secondhand, cũng mấy trăm tệ lận. Dù sao ở năm 85 thì tivi cũng rất hiếm và lạ.

– A!

Lại một tiếng thét chói tai.

– Thằng quỷ, mới sáng sớm làm mẹ hết hồn.

Bên ngoài cửa là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, đó là mẹ của Lục Thiếu Hoa – Trần Lệ.

Lục Thiếu Hoa nhìn người phụ nữ, ký ức cũng thế, một cảnh tượng y hệt hiện ra rõ nét trong đầu hắn, vô tình nước mắt chậm rãi rơi trên khuôn mặt hắn. Đúng vậy, người này là mẹ của hắn, năm nay mới ba mươi mấy tuổi, nhưng nhìn những nếp nhăn trên mặt, làn da rám nắng do phải ở ngoài trời nhiều. Mới ba mươi mấy tuổi nhưng nhìn bà giống như thể người bốn mươi, năm mươi.

– Còn ngây người ra đấy làm gì, có nhanh nhanh lên không.

Trần Lệ thấy Lục Thiếu Hoa đang ngơ ngác nhìn mình, rất lấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Bị mẹ thúc giục, Lục Thiếu Hoa mới định thần lại, quay lại mới phát hiện ra một nơi, hóa ra là – Đả địa phố – hai tấm ván gỗ ghép lại thành chỗ ngủ.

– A

Lục Thiếu Hoa đã cảm thấy có điều gì kì lạ, chỉ có điều hắn không thể tin đây đều là sự thật. Lục Thiếu Hoa không để ý đến mẹ hắn, chạy đến xem quyển lịch trên tường. Trên lịch ghi rõ ràng hôm nay là ngày mùng 1 tháng 9 năm 1985. Có lẽ nào hắn đã xuyên qua thời gian, mà lại còn mang theo trí nhớ xuyên qua.

– Ha ha ha..

Lục Thiếu Hoa trong lòng vô cùng kích động, miệng khẽ lẩm bẩm:

– Mình thật sự đã xuyên thời gian, hơn nữa lại còn là lúc 7 tuổi, hahaha….Ừ bình tĩnh, bình tĩnh

Tuy lúc này trong lòng hắn rất kích động nhưng mang theo trí nhớ tái sinh của một người đã gần 30 tuổi đã từng trải qua nhiều sóng gió, hắn tự trấn tĩnh lại chính mình.

Sau khi định thần lại hắn cẩn thận quan sát lại căn nhà một lượt. Một căn nhà trệt rộng không đến 80 mét vuông, chỉ có một gian phòng khách. Từ phòng khách đi ra là hai cánh cổng. Phòng này đương nhiên là để cho bố mẹ hắn ngủ. Hắn và anh chị của hắn ở gian – Đả địa phố bởi vì căn nhà quá nhỏ, không còn chỗ để đặt giường.

Cha của Lục Thiếu Hoa là nông dân, ăn nói không văn vẻ nhưng đối nhân xử thế thì lại thật thà. Mẹ hắn cũng vậy, cũng thuộc dạng không có học thức, nhưng đối với mọi người cũng rất khiêm tốn. Hắn còn có một anh trai, một chị gái, anh trai hơn hắn 6 tuổi, còn chị gái hơn hắn 3 tuổi. Hắn là con út trong nhà nên được mọi người trong nhà cưng chiều. Mọi người trong nhà đều gọi hắn là – Lão Vĩ

– Ái chà, hôm nay con làm sao vậy, đứng ngây ngô cười, có phải là cao hứng muốn đọc sách không?

Trần Lệ không hề biết chuyện gì, chỉ thấy Lục Thiếu Hoa đứng bên cuốn lịch ngây ngô cười, cứ tưởng hắn cao hứng vì được đi học.

– Mẹ, vâng, vâng ạ.

Lục Thiếu Hoa bật cười ha hả, hắn cũng sẽ không nói với mẹ là hắn được tái sinh.

– Tốt lắm, nhanh chân chuẩn bị đi, ăn sáng xong còn phải đến trường đấy

Trần Lệ nét mặt hiền lành, đối với đứa con này cả nhà đều nuông chiều, trong thâm tâm bà cũng rất yêu quý hắn, tuy rằng bình thường nói chuyện với hắn đều là quát tháo, nhưng cuộc sống ở nông thôn là vậy, nói chuyện rất to.

– Vâng

Lục Thiều Hoa đáp lại, lên phòng thu dọn gối chăn, trong lòng lại nghĩ ”Nếu trở lại năm 1985 mình sẽ lớn lên như thế nào?” Kiếp trước làm nhân viên kỹ thuật, trong các tiểu thuyết tái sinh đã từng xem qua, nếu quay lại quá khứ, diễn viên chính không có khả năng đặc biệt thì cũng mang theo một vài thứ công nghệ cao trở về. Còn hắn thì chỉ mang theo trí nhớ của ba mươi năm trước thôi.

Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một hồi, kiếp trước vì không có cái bằng tốt nghiệp khiến hắn ở Thâm Quyến gặp nhiều trắc trở, nhưng giờ lại được trở về thời điểm năm 1985, hắn nhất định phải dự kỳ thi để lấy được cái bằng cũng không phải để kiếm tiền mà vì đây là ước mong của hắn từ kiếp trước.

– Trời ơi

Lục Thiếu Hoa nhìn lại căn phòng, chỉ biết lúc này là năm 1985, nhà rất nghèo. Tuy nhiên phải nghĩ cách để làm giàu trước đã

Nhưng phải làm thế nào thì mới giàu có được? Cha mẹ hắn đều làm nông, làm giàu đâu có dễ.Trong đầu hắn không ngừng nghĩ cách làm giàu cho gia đình.

– Ah năm 85, năm 85 có thế mà mình quên mất

Rốt cục Thiếu Hoa cũng nghĩ ra cách để có thể làm gia đình khá lên. Cha hắn làm trồng trọt, đúng vậy, muốn vươn lên làm giàu chỉ bằng cách làm vườn, mà ở vùng duyên hải ven Quảng Đông này sản phẩm nhiều nhất là hoa quả, trong đó cây vải và cây long nhãn có thể coi là đáng giá nhất.

Theo trí nhớ của hắn, vải bán ít nhất cũng được 53 tệ một cân, đó là vào những năm 90, giờ là năm 85 chí ít cũng phải bốn năm tệ. Đúng vậy Lục Thiếu Hao nghĩ ra cách thoát khỏi tình cảnh nghèo khó chính là trồng cây vải. Nhà hắn có một vườn cam, có đến mấy chục cây cam.

Lục Thiếu Hoa nghĩ tới điều đó nhưng lại xuất hiện một vấn đề nan giải, đó là làm thế nào để thuyết phục cha hắn bỏ cam để trồng vải đây?

Hiện giờ hắn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, nói ra chắc chắn sẽ không có ai tin, chẳng lẽ phải nói thật là mình được tái sinh hay sao, như thế lại càng chẳng có ai tin, dù sao hắn cũng không muốn mang bí mật này nói ra.

– Ăn cơm nào Tiểu Hoa.

Đang suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục cha hắn thì mẹ hắn gọi ra ăn sáng. Hắn bất đắc dĩ thở dài ”Thôi để từ từ rồi nghĩ vậy”.

Ngồi vào mâm cơm mới thấy có mỗi một người:

– Mẹ, anh và chị đâu ạ

– Con ăn trước đi, anh đi làm việc, còn chị ra bờ sông giặt quần áo rồi. Con ăn trước rồi đến trường đi

Trần Lệ vùa nói vừa đưa bát cơm cho hắn

– Ăn đi này

Lục Thiếu Hoa nhận bát cơm thì mới phát hiện ra bên trong có hai lòng đỏ trứng gà. Lúc này mới nhớ tới ở nông thôn, nếu một đứa nhỏ muốn đến trường nhất định phải ăn hai lòng đỏ trứng gà. Cái này cũng là một tập tục của địa phương.