Q.1 - Chương 210: Sự nhục nhã của Triệu Hải.

Thiếp Thân Đặc Công

Đăng vào: 2 năm trước

.

….. Phương Dật Thiên bị Âu Dương Toa Toa đột ngột lôi chạỵ về phía trước, trong lòng âm thầm tán tụng phong cách phóng khoáng của cô gái này, một cô gái không e dè gì dám nắm tay kéo 1 chàng trai không có quan hệ gì với cô ta. Đồng thời cảm giác tiếp xúc được với bàn tay nhỏ bé xanh nhợt ngọc ngà của cô nàng, tâm hồn ngập tràn sự bay bổng.

Tiến về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một đám người vây quanh cái sân cỏ lớn, dường như có gì đó đầy náo nhiệt, cùng lúc trong loa phát thanh vang ra giọng nói, để ý lắng nghe có thể nhận ra được đó là sự biểu lộ tình cảm của chàng trai dành cho con gái

Phương Dật Thiên cảm thấy âm thanh từ loa phát ra có vẻ quen thuộc, suy nghĩ một chút không nghi ngờ gì cả nhận ra được ngay chính là giọng của Triệu Hải

Phương Dật Thiên cùng với Âu Dương Toa Toa gạt đám đông xông vào, nhìn thấy phía trước trên mặt cỏ có 1 hình trái tim do vô số bông hoa hồng rực rỡ xếp thành, còn Triệu Hải trong tay cầm cái loa phát thanh đứng nói trong trung tâm của trái tim đó.

Phương Dật Thiên chuyển động đôi mắt, nhìn thấy Uyển Nhi xinh đẹp thuần khiết đang đứng phía ngoài của trái tim hoa hồng, dáng điệu có vẻ phiền não mà không có sự tương trợ. Người đông như thế cô nàng cũng ngại ngùng xông ra, trong khoảng khắc đó cứ đần thối tại chỗ nghe Triệu Hải thao thao bất tuyệt bầy tỏ cảm tình.

“Tô Uyển Nhi, hỡi người con gái đẹp nhất, từ khoảng khắc nhìn thấy em, anh đã không đè nén được nỗi lòng yêu em, kể cả lúc cau mặt hay lúc tươi cười của em, thậm chí chỉ là sự quay đầu nhìn lại của em cũng khắc sâu trong trí óc anh biết bao ấn tượng!

Bởi vì em anh trằn trọc cả đêm khó ngủ,(Ai cấm sáng sau anh ngủ bù đâu- ND). Hình bóng em đã hoàn toàn ăn sâu trong tiềm thức anh, đã chiếm đoạt tâm hồn anh, anh tình nguyện dùng cả đời này để nâng niu nó. Uyển Nhi, một tấm chân tình này của anh trời đất chứng giám, mong em chấp nhận tình ý của anh. Nếu như em tiếp nhận tình anh xin em hãy bước vào trong trái tim này, anh nhất định cho đến phút giây cuối đời này đem lại vui vẻ cho em!”, Triệu Hải bày tỏ đầy mối thâm tình sâu sắc.

Hơn nữa lời tỏ tình phong phú tình tứ của hắn nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của đám đông sinh viên đang đứng xem, thậm chí có 1 số nam sinh viên còn bắt đầu hò hét ầm ĩ:

“Tiến vào, tiến vào, tiến vào vòng hoa đi, tiến vào vòng hoa đi…”

Hiện trường ồn ào như chợ vỡ, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Tô Uyển Nhi dần dần đỏ bừng lên. Cô nàng đang muốn nói điều gì thì đột nhiên nhìn thấy một hình dáng thân thuộc đang bước vào.

Số sinh viên đang đứng xem vốn dĩ muốn chờ xem liệu Tô Uyển Nhi có đủ mạnh dạn để tiến vào trong vòng hoa hồng hay không, nhưng lúc đó bọn họ lại trông thấy 1 nam nhân từ từ tiến vào trong vòng hoa, hơn nữa còn trực tiếp tiến đến trước mặt Triệu Hải. Người nam nhân cười nói” A! Triệu công tử đang cầu hôn à? Không biết liệu tôi có phù hợp với điều kiện của Triệu công tử hay không. Công tử xem, tôi đã tiến vào vườn hoa hồng của anh để sẵn sàng xung phong đảm nhận việc này rồi”.

Lời trên vừa thốt ra, đám người vây xung quanh lập tức bùng nổ tung 1 trận cười dữ dội, 1 số người nhiều chuyện không kìm được bắt đầu hò hét, hiện trường lúc nhộn nhạo, ầm ĩ như đang có một trận hỏa hoạn bộc phát cực mạnh.

Ánh mắt Tô Uyển Nhi si si dại dại nhìn bóng lưng to lớn vững chắc của người con trai trước mặt, trong lòng không nghĩ ra được điều gì, cuối cùng 1 dòng nhiệt lưu đau xót bốc lên trên tới đôi mắt linh động thanh khiết trong suốt làm cho cô nàng không kìm được khóe mắt bắt đầu hơi ẩm ướt, lại nhìn thêm lúc nữa cô nàng lại không nhịn được lại bật cười, nụ cười như xán lạn, xinh tươi động lòng người.

Lúc đó Âu Dương Toa Toa đã đến cạnh thân người Tô Uyển Nhi, cười cười nói:” Uyển Nhi, lần này bạn cao hứng không, bạn nhìn xem Phương ca ca đều vì bạn mà xuất đầu đấy. Bạn biết không, tôi gọi điện thoại đến, anh ta không nói thêm câu nào lập tức phi thẳng tới đây, còn cưỡi trên một chiếc mô tô rất đẹp nữa chứ ( mấy giờ rồi mà còn bình luận xe cộ!- ND).

Tô Uyển Nhi nghe thấy nở nụ cười quở trách, trong lòng dâng lên sự ấm áp mênh mông, nhìn bóng hình trước mặt, nụ cười trên mặt càng mang ý nghĩa nồng thắm hơn.

Triệu Hải nhìn thấy Phương Dật Thiên trước mặt, trong nhất thời khuôn mặt sầm xuống, trong mắt bộc phát ra tia hàn quang. Mỗi lần Phương Dật Thiên xuất hiện luôn luôn phá hoại mối quan hệ giữa hắn và Tô Uyển Nhi. Trong lòng hắn đầy ngập sự thù hận phẫn nộ Phương Dật Thiên, lập tức lạnh lùng quở trách: “ Giới tính con người tôi rất bình thường không phải là yêu nhân cũng không là người vô cảm, vị tiên sinh vô cảm này, ở đây không có mục tiêu theo đuổi của anh đâu, mời anh rời đi!”.

Phương Dật Thiên cười điềm đạm, vươn tay trực tiếp đoạt lấy cái loa phóng thanh trong tay Triệu Hải, đặt trước mặt mình oang oang: “Kính thưa các vị, các chàng trai tuấn tú cùng các cô gái xinh đẹp đang có mặt tại đây! Thực tế không che giấu được, tôi chính là ca ca của Tô Uyển Nhi, không phải anh trai ruột, nói đúng hơn, tôi bên cạnh Uyển Nhi từ lúc cô ta bé xíu chứng kiến cô ta lúc dần dần lớn lên, nói là ca ca của cô ta có lẽ cũng không quá đáng chứ? Thực ra loại sự việc như thế này tôi cũng không muốn quản đến, nhưng vấn đề này liên quan đến Uyển Nhi thì tôi không thể làm như vậy. Dù nói gì đi nữa tôi cũng là ca ca của cô ta, nếu như tùy tùy tiện tiện tìm dạng người như là Triệu công tử đây làm bạn trai thì tôi cương quyết không đồng ý.”

Dừng 1 lúc, Phương Dật Thiên nhìn 1 vòng, nhìn thấy đôi mắt linh động tràn ngập nhu tình của Uyển Nhi đang nhìn hắn, hắn cười nhàn nhạt, tiếp tục nói: “Tại sao dạng người như Triệu công tử không được ư? Chắc chắn các bạn đều biết được Uyển Nhi chính là 1 con thiên nga ngao du bay lượn từ nước trắng núi đen đến tận trời xanh mây trắng. Quả thực, đương nhiên trong xã hội cũng có bi kịch cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Vấn đề là, các bạn có cho rằng Triệu công tử là 1 con cóc ghẻ không? Các bạn nhìn xem, khắp mặt là nốt trứng cá, không phải, Triệu công tử đương nhiên đã qua thời thanh xuân rồi, do đó trên mặt anh ta không phải là nốt trứng cá mà là…. nốt ban chẩn! Đúng vậy là ban chẩn, so với mụn cơm trên thân cóc còn buồn nôn hơn. Nhìn mặt Triệu công tử xem, hồng quang đầy mặt, mõm nhọn quai hàm khỉ(híc!). Kể cả khi Triệu công tử muốn tìm cóc ghẻ để nhận họ hàng tổ tiên thì cóc ghẻ cũng không thể nào đồng ý được, ông bà ơi, gia tộc cóc của chúng ta tự bao giờ lại xuất hiện 1 đồ vật xấu xí đến như vậy?”

“Người quý nhất ở trong lòng tự biết mình là ai, điểm này Triệu công tử vẫn chưa lĩnh ngộ đến, đã lớn đến mức này còn nghĩ tới việc tỏ tình với Uyển Nhi ư? Đến cóc ghẻ còn không coi phù hợp gia nhập đồng bọn còn muốn ăn thịt thiên nga cơ, điều này quả thật là dối trời gạt đất đáng chê trách! Không thể phủ nhận được, tận cùng trái tim của Uyển Nhi là sự dịu dàng thiện lương, cũng bởi dịu dàng thiện lương nên mới không có biểu hiện cấp tốc cự tuyệt. Không nói phét chút nào, nếu như đối tượng tỏ tình của Triệu công tử là chị Phượng Hoàng sớm đã đập cả cái sọt trứng qua rồi ném người đi.

Dừng 1 chút, Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Triệu Hải, nhìn thấy mặt hắn lúc xanh lúc xám, lồng ngực gấp rút thở hồng hộc, mặt tràn đầy sự tức giận, một sắc vẻ hận không thể đem Phương Dật Thiên tại chỗ dần nát thành tương thịt.

Phương Dật Thiên thản nhiên nói tiếp:” Triệu công tử, anh không nên kích động không cần thiết như thế, tôi biết trong lòng anh muốn cảm kích tôi, cảm kích những gì tôi vừa nói đã chỉ điểm thông suốt cho anh, người trẻ tuổi mà, có những lúc không biết có 1 số việc có thể bỏ qua, lượng thứ được. Không cần sự cảm kích của anh đâu, chỉ hy vọng là Triệu công tử ngày sau có chút hiểu biết bản thân thì không uổng phí công tôi nãy giờ tận tình khuyên bảo anh đâu.

“Mày, mày là cái đồ hiếp người qua đáng! Tao liều mạng với mày!” Triệu Hải phẫn nộ gào lên, tâm tình không khống chế được mặc kệ tất cả hướng về Phương Dật Thiên lao tới.

“ A… đừng có kích động như vậy…cẩn thận, cẩn thận dưới chân anh kìa!” Phương Dật Thiên nhắc nhở, cười nhạt không coi vào đâu.

Lời còn chưa dứt, nghe “phịch” một tiếng, cả người Triệu Hải ngã xuống đất.

Ồ, no no… tôi đã bảo anh cẩn thận rồi mà, có lòng tốt nhắc nhở như vậy anh không nghe, ôi thề gian này còn quá nhiều người đoảng tính như vậy! Phương Dật Thiên nhơn nhơn nói.

Ngữ điệu nói chuyện của Phương Dật Thiên đầy mầu mè, Triệu Hải ngã xuống đất dáng điệu thật nhếch nhác, nhất thời làm cho đám người đứng xem nổ ra từng trận cười ầm ĩ.

Sau khi Triệu Hải đứng lên khuôn mặt đều vì bực bội đã biến thành mầu tiết lòng(nguyên văn mầu gan lợn), từ nhỏ đến lớn hắn đã bao giờ bị nhục nhã quá đáng như vậy đâu!

Có thể nói, hôm nay hắn là lần bị sỉ nhục mất mặt lớn nhất từ trước tới giờ. Hai mắt hắn tràn đầy sự oán hận ý nhìn Phương Dật Thiên, gằn giọng nhấn từng chữ một bữa: ” Thằng họ Phương kia, ngươi hãy đợi đấy!” Triệu Hải nói xong liền đẩy ra đám người, chạy đã đi xa. Phương Dật Thiên nhún vai, dáng vẻ coi như là chuyện đương nhiên, rồi sau đó hắn nhìn về phía Tô Uyển Nhi, mỉm cười, tiếp theo hắn cúi xuống, nhặt một bông hoa hồng tuyệt đẹp trên mặt đất lên chầm chậm bước về phía Tô Uyển Nhi.