Q.1 - Chương 107: Sự thẹn thùng của Tiêu di

Thiếp Thân Đặc Công

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu di thấy Lâm Thiên Tuyết muốn leo lên giường ngủ cùng nàng, điều này sao có thể được, trong chăn vẫn còn Phương Dật Thiên đang trốn mà, nếu Lâm Thiên Tuyết phát giác được thì giải thích kiểu gì cũng không nổi, khi đó nói dễ nghe một chút là nàng và Phương Dật Thiên đang trộm tình, còn khó nghe chính là thông gian ah!

– Không được!

Tiêu di dưới tình thế cấp bách, nhịn không được lớn giọng kêu lên, làm Lâm Thiên Tuyết nhất thời ngẩn người, trong ấn tượng của nàng, Tiêu di chưa bao giờ lớn tiếng với nàng như vậy, đôi mắt thu thủy không ngừng chớp động nhìn Tiêu di, có chút không biết làm sao.

Tiêu di cũng ý thức phản ứng vừa rồi của nàng có chút thất thường. Vì vậy nàng tỏ vẻ ôn nhu nói:

– Tiểu… Tiểu Tuyết, đêm nay Tiêu di có chút không thoải mái cho nên muốn ngủ một mình, hay là để tối mai cháu hẵng ngủ với Tiêu di được không?

– Vâng, được ạ!

Lâm Thiên Tuyết gật đầu, còn nói thêm:

– Tiêu di, nếu dì không thoải mái thì nên nghỉ ngơi sớm một chút, cháu đi ra ngoài đây!

Tiêu di nghe vậy, trên mặt cười cao hứng, gật đầu nói:

– Uh tốt, Tiêu Tuyết thật thông minh!

Trong chăn Phương Dật Thiên nghe được tiếng bước chân của Lâm Thiên Tuyết nhẹ nhàng bước ra ngoài, âm thầm hít sâu một hơi, thầm nghĩ cuối cùng sau mây đen lại thấy ánh mặt trời, thật sự là không dễ dàng, càng buồn bực hơn là phỏng chừng hắn đã thành cái bánh bao bị hấp chín!

Sau khi Lâm Thiên Tuyết ra ngoài liền trở tay đóng cửa lại, lúc này, Tiêu di mới luống cuống tung chăn lên, ngay lúc đó, nàng thấy đầu Phương Dật Thiên đang ở gần địa phương mẫn cảm giữa hai chân mình, tư thế này khiến cho mặt nàng nhất thời nóng bừng lên, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng vô hạn.

Trong thoáng chốc khi xốc chăn lên, Phương Dật Thiên giống như mới được sống lại, hai mắt nhắm chặt say mê hít thở không khí mát mẻ, trên mặt hắn đầy mồ hôi, kỳ thật hắn biết, trên mặt hắn không chỉ có mồ hôi bản thân mà còn có cả …nước nhờn ở vùng cấm của Tiêu di (Dg: má ơi đoạn này ghê quá:113:), ngay cả chính hắn cũng không biết trên mặt mình là mồ hôi hay là cái thứ chất lỏng mà nơi đó thấm ra của Tiêu di… nữa!:0 (20):

Phương Dật Thiên đang muốn bò xuống giường, nhưng đột ngột nghe tiếng kêu của Lâm Thiên Tuyết ngoài cửa:

– Tiêu di!

Tiếng kêu của Lâm Thiên Tuyết ngoài cửa lọt vào tai hai người giống như ‘Ngũ lôi oanh đỉnh’ khiến Phương Dật Thiên và Tiêu di mới thở phào liền chui lại vào trong chăn, Tiêu di vội vàng nói:

– Nhanh nhanh!

Vừa nói nàng vừa trở tay kéo chăn phủ lên người Phương Dật Thiên, trong chớp mắt hắn cũng không thể làm gì hơn là cúi đầu chui vào, nằm im trên giường, kết quả là lại chạm môi vào nơi cấm địa mềm mại của Tiêu di!

“Ư…” Trong một khắc, Tiêu di không nhịn được, miệng phát ra một âm thanh kiều diễm mập mờ khe khẽ, thân thể mềm mại khẽ run rẩy!

Lúc này, Lâm Thiên Tuyết lại mở cửa ra, lần này nàng không có đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa nói:

– Tiêu di, vừa nãy quên chúc dì ngủ ngon, ngủ ngon nhé, chúc Tiêu di có một giấc mộng đẹp!

– Uh, ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút đi!

Tiêu di bày ra một nụ cười trên mặt, nói.

Lâm Thiên Tuyết gật đầu, đóng cửa lại rồi trở về phòng mình.

Lát sau, Tiêu di xác định Lâm Thiên Tuyết đã về phòng thật, mới thở ra một hơi, thân thể mềm rũ xuống.

Phương Dật Thiên đột nhiên đem chăn mền xốc lên, từ trên giường ngồi dậy, đầu đầy mồ hơi, hắn hít mấy hơi thật sâu, con mẹ nó, ở trong chăn hô hấp thật khó khăn mà lại có ẩn ẩn một mùi hương nồng đậm của Tiêu di, quả thật là không hề dễ chịu!

– Cô, cô ấy đi rồi à?

Phương Dật Thiên thấp giọng hỏi.

Tiêu di gật đầu, hai chân của nàng vẫn như cũ mở ra, có lẽ không có phản ứng khép lại, vì vậy ánh mắt của Phương Dật Thiên thoáng nhìn qua, nhân tiện đem cảnh xuân vô hạn giữa hai chân nàng thu hết vào trong mắt, cái đáng nhìn và không đáng nhìn đều đã nhìn thấy hết cả.

Váy ngủ của Tiêu di đã hoàn toàn rơi xuống làm lộ bắp đùi trắng nõn cùng với vùng sâu vùng xa giữa hai chân trực tiếp lồ lộ không hề bỏ sót, dù rất khó chịu khi ở trong chăn nhưng ánh mắt Phương Dật Thiên xẹt qua nơi giữa hai chân Tiêu di mà tiếp xúc với bộ vị mẫn cảm đó, chiếc quần lót màu trắng đã ướt đẫm, dính chặt vào… nơi ấy, vì vậy làm cho hình dáng của nó trở nên rõ mồn một, một mảng màu đen, đúng thế đấy, màu đen loáng thoáng xen lẫn với u cốc màu hồng mê người!

Phương Dật Thiên tự biết phiến mao nhung với rừng rậm hắc ám vừa rồi cùng với u cốc màu phấn hồng kia là cái gì, trái tim đập kịch liệt, máu nóng xông lên đầu, có cảm giác muốn phun ra từ mũi, hắn bèn vội vàng thu liễm tâm thần, thừa dịp Tiêu di không chú ý liền dời ánh mắt vô cùng lưu luyến của mình đi nơi khác.

Nếu để cho Tiêu di thấy được ánh mắt kỹ càng kia của hắn chỉ sợ sẽ làm bản thân rơi vào trạng thái xấu hổ cực độ, cũng làm cho hình tượng của hắn trong mắt Tiêu di suy giảm đi.

– Được rồi, cửa… khóa trái cửa đi, bằng không chẳng biết lúc nào Tiểu Tuyết lại xông vào nữa!

Tiêu di đột nhiên tỉnh ngộ, đang muốn bước xuống khóa cửa, nhưng nàng cảm giác toàn thân mềm nhũn vô lực, cả người không kiếm nổi chút sức nào.

– Để tôi đi cho!

Phương Dật Thiên vừa nói vừa bước xuống giường, nhẹ nhàng đi đến trước cửa khóa trái lại.

Tiêu di lúc này mới thở ra một hơi, lúc này nàng cũng đã kéo váy xuống đùi, nàng cũng cảm giác rõ ràng chiếc quần lót của mình đã ướt đẫm; nhớ tới cảnh Phương Dật Thiên ghé miệng vào nơi này, sắc mặt nàng lại đỏ lên, trong lòng nổi lên cảm xúc nhộn nhạo khác thường.

Nàng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, thấy áo hắn sớm đã ướt đẫm, lại nghĩ đến bộ dáng kẹt cứng của hắn dưới ổ chăn, nàng nhịn không được mỉm cười, nhẹ giọng nói:

– Anh… anh nóng lắm hả?

– A, trời hôm nay nóng như vậy mà vẫn đắp chăn, cô lại che chặt như thế, hỏi tôi có nóng không?

Phương Dật Thiên cười, thuận tay cởi chiếc áo sơ mi ra, dù sao nó cũng đã ướt đẫm mặc rất là khó chịu.

Hắn đang cởi một nửa thì nhớ đến việc Tiêu di vẫn còn ngồi trước mặt mình mà cởi áo thì có chút không ổn, liền ngừng lại, đem nửa cái áo đang cởi giữa chừng mặc vào lại.

Tiêu di hiển nhiên chú ý đến động tác này của Phương Dật Thiên, nàng suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói:

– Nếu cảm thấy nóng thì cởi ra đi, áo của anh cũng ước nhẹp rồi, không có việc gì đâu.

Phương Dật Thiên ngẩn ra, sắc mặt tỏ vẻ chần chờ, nói:

– Nhưng mà…

Tiêu di giận hắn, liếc mắt một cái nói:

– Đừng có nhưng gì hết, tôi không trách đâu, hơn nữa, vừa rồi giấu anh trong chăn cũng vì tôi không để ý.

Nói đến đó Tiêu di đột nhiên ngừng lại, nàng ý thức được lời nói vừa rồi có chút ám muội!

Phương Dật Thiên cười ha hả không để ý, Tiêu di đã nói vậy rồi thì hắn còn nói gì nữa, liền nhanh nhẹn cởi áo sơ mi trên người ra, tìm một cái giá treo lên.

– Tiêu di, cô không nóng à? Nếu không ngại thì tôi bật điều hòa nhé?

Tiêu di đưa mắt nhìn phần thân trên của Phương Dật Thiên, rắn chắc, mềm dẻo nhưng không kém phần cường tráng, mặt lại đỏ lên, nhẹ giọng nói:

– Tạm thời không nên mở điều hòa, đang nóng mà có hơi lạnh vào sẽ dễ bị cảm mạo.

Phương Dật Thiên nghe thế gật đầu, lúc này Tiêu di cũng khôi phục được một ít khí lực, nàng định bước xuống giường, ý muốn thay áo quần, nhưng mà khi nàng vừa bước xuống xường thì lại thấy có một chút chất lỏng trong suốt ở…nơi ấy vương trên giường! (mẹ ơi là cái thằng tác giả)

Chứng kiến đống “chất lỏng” này khiến Tiêu di cảm thấy nao nao, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng, thân thể nóng lên, thẹn thùng đầy mặt.

Phương Dật Thiên cũng trông thấy “đống” đó ở trên giường, cũng có chút ý tứ, hắn đương nhiên biết đó là cái gì, bất quá thân là nam nhân hắn sao để Tiêu di phải xấu hổ?

Vì vậy hắn cười cười, nói:

– Tôi đúng là không có ý tứ gì hết, khi nãy trong chăn lại chảy nước miếng, để tôi lấy khăn lau là tốt rồi.

Phương Dật Thiên nói những lời này càng khiến khuôn mặt Tiêu di thêm ngượng ngùng, nàng dĩ nhiên biết cái chất lỏng đó không phải là nước miếng, nếu là nó thì sớm bị tấm nệm thấm khô rồi, nàng trong lòng biết cái đó là thứ chảy ra từ trên người mình, bất quá nàng cũng thừa hiểu Phương Dật Thiên nói vậy là cấp cho mình một bậc thang mà bước xuống. (ý là khỏi xấu hổ)

Nàng cười miễn cưỡng, nói:

– Không… không có gì, để tôi lau cho!

Tiêu di vừa nói vừa đi đến lấy tấm khăn tay trên bàn trang điểm, vội vàng lau “nó” trên giường, động tác vội vã mà lại dồn dập, tựa hồ muốn che giấu tâm tình buồn bực của bản thân.

Phương Dật Thiên đứng ở một bên, cảm giác không khí trong phòng có chút áp lực, lại có chút ám muội, thêm một phần khó xử.

Hắn đứng lên.

Kế tiếp, hắn đột nhiên nhớ đến một vấn đề trọng yếu – giờ làm sao mình đi ra ngoài? (Bd: Chít mi chưa con:61:).