Chương 51: Ông chủ – Bạn gái – Ngựa

Thiên Hạ Đệ Nhị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáng sớm tỉnh lại phát hiện anh còn ở bên cạnh, tôi hơi kỳ lạ đẩy anh: “Lão đại, anh phải đi làm.”

Anh nắm tay của tôi kéo vào lòng, mơ màng nói: “Hôm nay thứ bảy.” Sau đó nghiêng người hơi gục lên người tôi tiếp tục ngủ. Tôi dựa vào anh, trên người anh có một mùi hương rất dễ chịu, thoang thoảng và rất trong lành.

Ngay cả mắt anh cũng không mở, chỉ ôm tôi càng chặt hơn, cổ áo he hé, tôi đưa đầu ngón tay vẽ từng vòng trên ngực anh, anh thở dài rất hưởng thụ: “Ngủ thêm một lát đi, chút nữa dẫn em đi chơi.”

Tôi kề đến hôn lên cằm anh: “Được, đi đâu chơi?”

Cuối cùng anh mở mắt ra, hôn nhẹ lên môi tôi một cái, đi đến phòng kế bên thay quần áo. Tôi tìm tìm trong tủ quần áo, thay một chiếc áo sơ mi cotton nhạt, mặc quần jeans wash, khoác áo ngoài màu trắng. Anh cũng mặc trang phục thoải mái màu xám tro, chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, dáng vẻ hết sức thư thả.

Lúc Trần Nhiên đi vào bắt gặp cảnh anh đang đoan chính mang bữa sáng ra. Vẻ mặt Uông Lỗi u oán đi theo phía sau Trần Nhiên, vậy mà anh ta lại mặc áo sơ mi màu hồng phấn, bên ngoài khoác áo khoác trắng. Tôi chưa bao giờ biết hóa ra màu hồng phấn có thể mặc trên người của một chàng trai như vậy.

“A Lạc, xin cô đừng đánh giá Uông Lỗi nhà tôi bằng ánh mắt này. Cám ơn.” Trần Nhiên vô cùng nghiêm túc tuyên bố xong lời này. Sau đó không hề khôn khéo nhìn lão đại đang bưng bữa sáng ra, lại cười đến gập cả lưng: “Ôi chao, lão đại, anh càng ngày càng hiền lương thục đức rồi.”

Không nhìn ra vẻ mặt của Tần Tấn, anh chỉ vỗ vỗ đầu của tôi: “Ăn trước đi.”

Trần Nhiên ló đầu qua: “Chúng tôi có phần hay không?”

Lão đại liếc nhìn bụng Trần Nhiên theo bản năng: “Làm sao tôi biết các người có hay không? Hỏi lại Trần Cánh đi.”

“……….”

Như vậy một nhóm bốn người ra cửa, lão đại lái xe, Trần Nhiên bảo tôi ngồi ghế lái phụ, sau lưng đã nghe tiếng của Uông Lỗi: “Trần Nhiên, anh là tên khốn kiếp!!!”

Một lúc lâu sau, sắc mặt lão đại cuối cùng đã xanh mét: “Trần Nhiên, có con gái ở đây, đàng hoàng chút!!”

“Cũng đúng, tránh để người khác tức cảnh sinh tình, đứng núi này trông núi nọ!”

Tôi cũng không dám quay đầu lại. Hóa ra đây chính là Gay đó. Trong đời hiếm thấy, có điều cũng may là không có làm nhục cái từ đam mỹ vĩ đại.

Lão đại vừa lái xe vừa hút thuốc, tôi quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Dần dần ra khỏi khu vực thành phố, cảnh vật hai bên bắt đầu nhà cửa thưa thớt, thỉnh thoảng có thể thấy ruộng đồng xanh ngát thẳng tắp. Trên núi đủ loại cây ăn quả cao to nối dài vô tận tạo nên một mảng xanh mướt.

Dường như không khí cũng dần dần trong lành hơn, tôi hít sâu một hơi, không nhớ rõ nhiều ngày mình đã không đi ra ngoài chơi như vậy rồi. Cả ngày đi làm, tan việc, ăn cơm, chơi game, ngủ, đều dính vào một chữ là nhà.

“Lão đại, anh nhìn tòa tháp bên kia xem!”

Tần Tấn quay đầu nhìn thoáng qua, cũng nở nụ cười ấm áp: “Ừ, đó là một câu truyện trước đây rất lâu. Lúc Tần vương khai quốc, nơi này từng là chiến trường cổ, có một vị tướng quân mất tích trong cuộc chiến ở đây, sống không thấy người, chết không thấy xác. Vợ của ông vẫn tin rằng ông không chết, cho nên không tiếc lặn lội vạn dặm đến đây tìm ông. Được thần tiên làm phép, cuối cùng tìm ra ông ở đây.

Cho nên người đời sau xây dựng tòa tháp này, gọi là tháp Như Nguyện, nghe nói chỉ cần người có dáng vóc tiều tụy có thể đi lên đến đỉnh tháp nói ra nguyện vọng của bản thân, là có thể thực hiện được.”

Truyền thuyết luôn được trao cho màu sắc cổ tích xinh đẹp, chính vì có những màu sắc đó bao phủ nên tòa tháp này mới có sinh mệnh. Uông Lỗi cũng vươn cổ ra nhìn: “Lão đại, anh nói cõi đời này thật sự có quỷ thần gì sao?”

Xe đi men theo con đường vòng qua ngọn núi này, Tần Tấn nói thản nhiên: “Tin thì có thôi.”

Đi xe suốt hai tiếng, cuối cùng cũng chậm rãi rẻ vào một con đường núi quanh quanh, dừng lại ở một trạm dừng chân lộ thiên ở sườn núi. Trần Nhiên hành động rất nhanh, sau khi đi ra ngoài làm ra tư thế như ôm Uông Lỗi: “Nào em yêu, chúng ta đã đến.”

Lão đại trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó đưa tay với tôi: “Nào em yêu, chúng ta đã đến.”

“……..”

Khóe môi tôi giật giật, bắt đầu hoài nghi tính chính xác của lần đi chơi này rồi….

Bọn họ đặt hai phòng tại một nhà nông của một người tên là Thấm Viên Xuân. Cất xong tất cả đồ đạc, ông chủ cũng rất vô cùng nhiệt tình, còn tặng chúng tôi một quyển hướng dẫn du lịch.

Trần Nhiên ở bên cạnh Uông Lỗi cúi đầu nói gì đó. Uông Lỗi bĩu môi không để ý đến anh ta. Tần Tấn ôm eo tôi đi ra ngoài, men theo đường nhỏ không bao xa có một trường ngựa.

Bên trong là những chú ngựa mang các màu sắc khác nhau và cao thấp không đều. Tôi và Uông Lỗi đồng thời chạy đến, nhìn trúng một con vô cùng chắc khỏe. Mấy người chủ ngựa bừng bừng sinh khí vây xung quanh giới thiệu ngựa của mình thế nào thế nào, chúng tôi bi thảm bị vây chính giữa: “Ơ, ông chủ, ông thật biết thưởng thức, cô bạn gái xinh đẹp của ông nhìn trúng con ngựa này của tôi, vừa ngoan hiền lại có sức rất mạnh, vừa đủ thích hợp để hai người cùng cưỡi.”

“Ông chủ nhìn con ngựa này của tôi xem, bàn về sức chạy thì đây chính là ngàn dặm mới tìm được một…”

“Ông chủ nhìn con này xe, màu lông rất giống với màu tóc của bạn gái ông phải không? Điều này thật là có duyên mà…”

=_=||||