Chương 26: Hoàng Thế Nhân

Thiên Hạ Đệ Nhị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôi nửa dìu chú chó to lớn vào phòng ngủ của tôi. Lão đại, hôm nay có lời cho anh, ngay cả thằng em họ của tôi đến đây cũng phải ngủ ghế salon đó.

“Nào, ngoan, nằm xuống đi.” Quả nhiên anh ngoan ngoãn nằm xuống, mắt nhắm lại. Ồ ồ, lông mi dài quá. Tôi nghĩ lại nghĩ, vẫn cầm khăn lau mặt anh một chút, lau tay anh một chút. Da tay của anh khô nhám theo kiểu đàn ông, gương mặt kia thật là quá TMD rồi. Tôi đưa tay sờ thử, anh mở mắt ra, chỉ nhìn tôi một cái, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. (TMD=DCM của Việt Nam mình)

Ngoan hiền như thể ăn được, nước miếng của tôi cũng muốn chảy xuống. Tôi khẽ vuốt đôi môi đầy đặn của anh, đương muốn cợt nhã một phen thì bỗng nghĩ đến một vấn đề: Đông Phương Lạc, đây là lão đại nhà mày đó!!!

Kết quả là cố nuốt nước miếng lại, kéo chăn đắp cho anh, sau đó một mình ôm tấm chăn mùa hè đi ra ngoài. Ghế salon… mày chẳng đáng yêu chút nào….

Lúc hơn năm giờ anh tỉnh dậy, đầu tóc rối bời bước ra khỏi phòng, bộ dạng nhìn thấy tôi không hề kinh ngạc, hỏi như lẽ đương nhiên: “Phòng vệ sinh đâu?”

Tôi chỉ về một phía, anh cũng không khách sáo, tiếp tục đi. (Quần chúng: Xin hỏi phải khách sáo thế nào? Tôi đến phòng vệ sinh, cô có muốn đi cùng hay không à? — Đông Phương: *xấu hổ*)

Một hồi anh quay lại, liếc xéo tôi một cái, lại đi về phòng tôi. Cái liếc kia khiến tôi thấp thỏm bất an, lẽ nào tôi đã đắc tội anh ở đâu sao? Lẽ nào còn chưa đủ khiến anh cảm thấy được ưu đãi?

Buổi sáng mẹ già thức sớm nấu đồ ăn sáng, tôi cung kính đứng ở cửa phòng, cung nghênh lão phật gia rời giường. Mới vừa gõ cửa một cái anh đã nói: “Vào đi.”

= =||||

Tôi đi vào làm gì chứ hả….

Có điều đã nói vậy thì vào thôi. Tôi không tin anh có sở thích lõa lồ. Mở cửa ra, rất tốt, quần áo anh chỉnh tề. Có điều là… chẳng qua là….. chẳng qua là anh đứng trước tủ áo nhìn cái gì vậy????

Tôi gần như muốn đưa hai tay cào mặt, hận lúc sửa nhà không để đội sữa chữa xây một cái hang trên mặt đất. Áo ren nhỏ của tôi… Tingmei của tôi … chíp Fangnai của tôi…. (Tingmei, Fangnai: là thương hiệu đồ lót của Trung Quốc)

Đúng vậy, tôi sai rồi, anh không có sở thích lõa lồ, anh chỉ có sở thích nghiện rình xem đồ lót thôi!!!

“Rất tốt, đầy đủ chủng loại.” Anh mỉm cười khiến người ta hận không thể tung một cú đấm, chỉ gật đầu khen một câu. Tôi, tôi, tôi giận mà không dám nói gì.

Để hình dung anh ăn điểm tâm chỉ có thể nói…. rất là ngon miệng, đúng vậy, rất ngon miệng. Anh rất phù hợp với yêu cầu căn bản về nam thanh niên của mẹ tôi. Cho nên hiện tại mẹ già nhà tôi cười đến mặt có nếp nhăn: “Có đủ không, bác làm thêm một phần nữa nhé?”

Tôi cắm đầu uống sữa tươi… Tôi nghĩ trên mặt tôi nhất định có viết: Này, anh chưa từng được ăn sáng sao?

“Không cần, cám ơn bác gái.” Tại sao người bình thường mang vẻ mặt ngang ngược ở công ty lại có thể mỉm cười hiền lành như thế, chân thành như thế, vô hại như thế…..

“Đi thôi.” Anh kéo ghế ra, hất hất cằm với tôi: “Đưa em đi làm.”

“Sặc…. Lão đại anh đi trước đi, em…. Em còn chưa ăn no nữa.” Nói giỡn à, anh đưa tôi đến công ty cho đám nữ sói kia giết tôi sao. Lỗ tai đáng thương của tôi không chịu được hành hạ như vậy đâu.

“Ừ, cũng được.” Anh nhìn đồng hồ treo tường: “Có điều nếu đi làm trễ một phút thì cẩn thận tiền thưởng tháng này của em.”

“….” Hoàng Thế Nhân đó, Hoàng Thế Nhân đó….. (Hoàng Thế Nhân: là hai nhân vật chính trong vở ca kịch [Bạch Mao Nữ ] được diễn vào những năm 1945.)

Lên xe, cả đường anh không nói một câu, con đường lái xe hơn mười phút kẹt cứng ngắc hơn một tiếng đồng hồ. Không nhìn ra manh mối gì trên vẻ mặt của anh, tôi cẩn thận nói dè dặt: “Lão đại, chuyện này… sẽ không trừ tiền lương của em chứ?”

Mắt anh nhìn thẳng: “Không trừ.”

“Cũng không trừ tiền thưởng ạ?”

“Chuyện này thì…..” Anh nghiêng nghiêng liếc nhìn tôi một cái, nói thong thả: “Vậy thì phải xem tâm trạng của anh đã.”

“…..”

Cách một ngã tư nữa là đến công ty, cuối cùng tôi ngăn cản anh: “Lão đại, cho em xuống ở đây đi.” Anh nhướng mày, tôi vội vàng chỉ vào sạp báo, làm sáng tỏ: “Em muốn mua tờ tạp chí.”

Anh dừng xe lại, tôi nhanh chóng chạy vào thang máy lên tầng mười tám. Xong, hôm nay…. không phải tính vào ngày nghỉ của tôi chứ?

Lo lắng vô vàn bước vào, Tiểu Liên trước quầy lễ tân cười ngọt ngào như cũ: “A Lạc, bây giờ mới đến à?”

Xem ra không có tình huống gì thay đổi, tôi trò chuyện với cô ta hai câu, rồi đi đến phòng làm việc của tôi. Lúc đi qua phòng làm việc chung, Trần Nhiên thong thả bước đến. Bình thường anh ta nói chuyện luôn lịch sự, hôm nay không biết thế nào lại nói với giọng điệu vô cùng hùng hồn mà cả tầng lầu đều có thể nghe được: “Ơ, Lạc Lạc, tối qua Tần tổng ở nhà cô hả? Hôm nay anh ta có đi làm không?”

Nói gì vậy? Tôi càng thêm ai oán lườm anh ta, bên cạnh đã có rất nhiều cái đầu ló ra. Không sao Đông Phương Lạc, mày còn có thể giải thích.

Đối mặt với nhiều kiểu ánh mắt, tôi bắt đầu giải thích: “Tối hôm qua Tần tổng uống nhiều quá, ở lại nhà tôi, tôi ngủ chung với mẹ tôi. Dù sao thì cũng không có gì phiền phức.” Vì gia tăng thêm hiệu quả chứng minh trong sạch của tôi, tôi đã sửa địa điểm ngủ với mẹ già. Mắt sói xung quanh dần nhạt đi, sau đó Tần Tấn liền đi từ ngoài vào.

Vốn tất cả chuyện này đều trọn vẹn, nhưng lúc anh đi ngang qua người tôi, anh lại cất giọng thành thật, vui vẻ, êm tai trước sau như một nói ra một câu, chỉ một câu nói đã vùi tôi vào chỗ bất tín bất nghĩa: “Hóa ra tối hôm qua em ngủ với bác gái, vậy người nửa đêm anh tỉnh lại nhìn thấy là ai? Thật là kỳ lạ…”

………..

Tôi khóc không ra nước mắt, cái gì mà người nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy… Anh thấy tôi ở phòng khách có được hay không… Lão đại, phiền anh nói chuyện cho rõ ràng chứ….