Chương 165: Một lá thư đến từ tiền tuyến [1]

Thần Ấn Vương Tọa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch giả: Tinh Vặn

Share by: MTQ – banlong.us

Dương Hạo Hàm sắp xếp Long Hạo Thần và Hàn Vũ ở trong tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện. Long Hạo Thần và mẹ ở sát bên, sum vầy với mẹ hai ngày sau thì bắt đầu tu luyện cùng Hàn Vũ.

Tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện ở trong lòng núi Ngự Long quan to lớn, hơn nữa ở sâu dưới đất. Nơi này mới chân chính là đất báu của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Cùng với phía nam Kỵ Sĩ Thánh Sơn được xưng là hai đại bảo vật của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Nghe nói ngay cả Thần Ấn vương tọa đều có trong hầm dưới đất này. Chẳng qua Long Hạo Thần và Hàn Vũ hiện tại còn chưa đủ tư cách biết về Thần Ấn vương tọa.

Khiến Long Hạo Thần hơi kỳ quái là Kỵ Sĩ Thánh Điện so với Thích Khách Thánh Điện, Chiến Sĩ Thánh Điện hắn đã thấy thì không có kiến trúc hùng vĩ. Bởi vì là trong lòng núi, hắn thấy chỉ là từng gian phòng đá mà thôi, thậm chí không biết gian nào mới là chính điện của Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Dương Hạo Hàm không giải thích nhiều với họ, chỉ sắp xếp hai người vào một cái động thì rời đi, hơn nữa báo cho rằng tu vi như họ ít nhất hoàn thành hết kỹ năng cấp bảy mới có thể ra khỏi hang động.

Tiến vào động, Long Hạo Thần bỗng có cảm giác lúc tại Thánh Thành tiến vào tàng bảo các Thánh Minh. Linh lực dao động kịch liệt trong không khí xung quanh, quang mang vàng nhạt cho người cảm giác hư ảo.

Vốn hắn cùng Hàn Vũ đi vào trong động, nhưng khi hắn lấy lại tinh thần thì kinh ngạc phát hiện không thấy Hàn Vũ nữa.

Xung quanh là linh lực quang thuộc tính nhu hòa, cho người cảm giác cực kỳ thoải mái. Quang nguyên tố dồi dào đã bị Long Hạo Thần hô hấp tam đại linh khiếu cắn nuốt.

Không nóng vội tiến vào trong, Long Hạo Thần ngồi xuống tại chỗ. Mặc dù lúc này linh lực của hắn rất sung túc, nhưng hắn biết hiện tại không phải trạng thái tốt nhất của mình. Bởi vì nóng nảy.

Bắt đầu từ lúc tại Thâm Uyên đầm lầy trong An Độ hành tỉnh của ma tộc trở về, tâm tình của hắn luôn không thể bình tĩnh. Sau khi về lại Khu Ma quan thì càng mấy lần trải qua vui buồn. Nỗi lòng dao động nhiều thế, cho dù lúc đó Nhật Nguyệt Thần Oa cho hắn sự bình tĩnh và thấu hiểu thì đã sớm bị ảnh hưởng.

Nhưng Nhật Nguyệt Thần Oa còn có sự cảm ngộ đối với thấu hiểu và bình tĩnh. Bởi vậy, hiện giờ Long Hạo Thần mới có thể tĩnh lặng ngồi đó. Hắn cần thời gian tẩy trừ tạp niệm trong lòng. Dù là một tia tạp niệm ẩn giấu ở chỗ nhỏ bé nhất cũng cần hoàn toàn bị thanh tẩy. Chỉ có như thế hắn mới toàn lực tiến vào trạng thái tu luyện, dùng thời gian ngắn nhất thăng cấp lớn nhất.

Khép lại đôi mắt, đã bình tĩnh, Long Hạo Thần bắt đầu minh tưởng. Cảm nhận Quang nguyên tố nhu hòa trong không khí, đường nét khuôn mắt hắn càng biến mềm mại.

Quang mang lấp lóe, Nhã Đình đã xuất hiện sau lưng Long Hạo Thần. Cô cũng khoanh chân ngồi đó, nhắm mắt giống Long Hạo Thần. Pháp trượng trong tay chậm rãi nâng lên, từng vòng vầng sáng vàng ngưng tụ hướng cô và Long Hạo Thần.

Ngưng tụ, chiết xuất, Nhã Đình làm trông đơn giản nhưng trợ giúp rất lớn cho Long Hạo Thần. Quang nguyên tố đã trải qua chiết xuất cực kỳ tinh thuần, bị Long Hạo Thần hấp thu càng dễ dàng hơn.

Dương Hạo Hàm yên lặng đứng trong một gian nhà đá, sau lưng ông còn có hai người. Bên trái là một lão giả mặt tròn dáng người cao to. Lão giả mặt như trái táo, mũi thẳng miệng vuông, sắc mặt nghiêm túc có vài phần vui vẻ.

Bên kia đứng người đàn ông toàn thân bao phủ trong áo choàng xám, ngay cả đầu cũng bị trùm kín.

Trước mặt Dương Hạo Hàm là một quả cầu Thủy bà bà tinh đường kính một mét. Thủy bà bà tinh cầu tỏa ra ánh vàng yếu ớt, bên trong hiện ra hình ảnh chẳng phải chính là Long Hạo Thần ngồi xếp bằng trong động bảo tàng của Kỵ Sĩ Thánh Điện?

Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.

“Sau khi tiến vào Huyễn Động còn có thể bình tĩnh như vậy, đứa bé này thật sự trưởng thành. Hắn còn chưa đủ mười tám tuổi! Lại có tâm trí ổn trọng như thế. Xem ra Tinh Vũ đã nói đúng, trải qua mấy năm rèn luyện, thằng bé thật là thành tài.”

Lão giả mặt tròn sau lưng Dương Hạo Hàm thì hừ lạnh một tiếng.

“Đúng cái gì mà đúng? Ta đã nói trước nên đón Hạo Thần tới nhưng nó không chịu.” Ông vừa nói vừa liếc mắt người áo xám không thấy rõ mặt đứng bên cạnh.

Dương Hạo Hàm mỉm cười, nói.

“Long huynh, ngươi đừng được nước lấn tới. Không có Tinh Vũ thì ngươi có cháu giỏi vậy sao? Chẳng phải ngươi cũng nhịn không ra ngoài nhận ông cháu với hắn? Nhiệm vụ quang vinh bảo vệ cháu ngươi thì giao cho ngươi vậy. Tuy hắn là cháu của ngươi nhưng cũng là hy vọng trăm năm tương lai của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Nếu hắn bị thương tổn gì thì ta sẽ hủy bỏ trách nhiệm bảo vệ của ngươi, đích thân bảo vệ hắn.”

Nếu Long Hạo Thần nghe thấy lời của Dương Hạo Hàm thì nhất định sẽ kinh ngạc. Lão giả mặt tròn lại là ông nội ruột. Nếu xem từ diện mạo thì hắn và lão giả này không có nhiều chỗ giống nhau.

“Đừng nói nhảm. Tuy ngươi mạnh hơn ta chút nhưng cũng không hơn bao nhiêu. Coi như là cái tên Ma Thần Hoàng tới đây, muốn thương tổn cháu ta cũng không làm được.” Lão giả mặt tròn toàn thân phát ra bá khí lãnh liệt, uy nghiêm vô hình mơ hồ có sắc vàng ròng khuếch tán ra khỏi người ông.

Lão giả này tên là Long Tinh Ấn, chính là một trong ba Thần Ấn kỵ sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện, người sở hữu Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa, phụ trách Chưởng Quản và Chế Ước Thần Ấn kỵ sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Quan hệ giữa Long Tinh Ấn và Long Tinh Vũ đừng nói Long Hạo Thần không biết, ngay cả nội bộ trong Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng chỉ số ít vài người cao tầng mới biết được.

Đây là quy định của nhà họ Long. Dù trưởng bối có mạnh cỡ nào, hậu bối đều sẽ không mượn danh tiếng, cần phải nhờ năng lực của chính mình. Năm đó Long Tinh Vũ cũng dựa vào cố gắng bản thân cuối cùng trở thành Thần Ấn kỵ sĩ.

Dương Hạo Hàm thở dài một tiếng, nói.

“Lần này ma tộc thế tới rào rạt, thánh chiến nai chết về tay ai còn rất khó nói. Tuy các tiền bối ẩn thế trong liên minh đều xuống núi, nhưng số lượng cường giả ma tộc dù sao nhiều hơn chúng ta rất nhiều. Hy vọng liên minh có thể tiếp tục đi trên con đường chiến tranh.”

Long Tinh Ấn nói.

“Chẳng phải là kéo dài sao? Chúng ta kéo được, so đấu về vật tư thì ma tộc chết chắc. Thánh chiến này chỉ cần chúng ta có thể chống được, vài năm sau ngươi xem lại, chỉ là lương thực thì ma tộc không thể ganh đua.”

Dương Hạo Hàm nói.

“Chúng ta có thể nghĩ đến thì dĩ nhiên Ma Thần Hoàng cũng nghĩ ra. Long huynh, không thể lạc quan như thế!”

“Ta đi trước. Nếu Hạo Thần đã trở về thánh điện thì ta yên tâm.”

Long Tinh Ấn nhướng mày.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Trong giọng nói của người áo xám lộ ra sát ý.

“Hậu phương ma tộc.”

Nói xong câu đó y đã xoay người sải bước đi.

Long Tinh Ấn và Dương Hạo Hàm liếc nhau một cái, nói.

“Dương huynh, đợi lát nữa Hạo Thần ra khỏi Huyễn Động, ta muốn gặp nó một lần, đích thân thử thách nó, ngươi thấy sao?”

Dương Hạo Hàm gật đầu.

“Đây là việc ông cháu nhà các người, ngươi tự quyết định đi. Nhưng ta không hiểu về thủ thành, Ngự Long quan không thể thiếu ngươi canh giữ.”

Long Tinh Ấn gật đầu.

“Sẽ không chậm trễ thời gian quá lâu. Ta trở về doanh đây, khi nào Hạo Thần ra động thì ngươi báo ta một tiếng.”

“Ừm.”

Long Hạo Thần thật sự bình tĩnh như bề ngoài sao? Đáp án là không.

Khi hắn nhắm mắt lại thì các loại suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Bóng dáng Thải Nhi xuất hiện trước tiên, là hình dạng khi nàng đột nhiên thức tỉnh thần quyến giả. Tiếp đến hình ảnh bỗng chuyển biến thành hắn và nàng ngồi trên nóc nhà lúc sắp chia tay.

Sau Thải Nhi chính là phụ thân. Phụ thân uy nghiêm nhìn chăm chú vào hắn, dường như muốn nói cái gì.

Sau đó là mẹ. Mắt của mẹ vĩnh viễn u buồn, bi thương như thế. Từ nhỏ đến lớn, hắn và mẹ thất lạc phụ thân, có ít nhất mười năm cha mẹ không thể cùng một chỗ. Khó khăn lắm mới trùng phùng, phụ thân lại bởi vì chiến đấu với A Nan mà mất tích. Mấy năm nay mẹ chịu khổ cỡ nào chỉ mình bà biết rõ.

Khuôn mặt đồng bạn từng cái hiện ra trong đầu Long Hạo Thần, từ lần đầu tiên họ ở Khu Ma quan chiến đấu, đến ở Sợ Hãi Bi Khiếu Động đại chiến Ác Ma tộc, rồi tới Trấn Nam quan, Mộng Huyễn Thiên Đường, Thâm Uyên, từng hình ảnh không quá rõ ràng mau chóng vụt qua trong đầu Long Hạo Thần.

Dưới tình huống như vậy sao hắn bình tâm cho được?

Sau lưng mơ hồ toát ra khí lạnh. Long Hạo Thần biết rõ, may mắn mình có thể bình tĩnh lại mà không phải liều lĩnh. Nếu không sẽ chỉ khiến tinh thần càng hỗn loạn. Những buồn phiền xuất hiện trong lòng mình có lẽ sẽ bị đè ép, nhưng nhất định dần ảnh hưởng tâm trí, ảnh hưởng sự thuần tịnh của thần quyến giả.

Nhật Nguyệt Thần Oa trao đổi với hắn tuy không nhiều nhưng thức tỉnh điểm quan trọng nhất, chính là Quang Minh thần quyến giả khác với thần quyến giả khác.

Ưu thế lớn nhất của Quang Minh thần quyến giả chính là bản thân hoàn mỹ, dù là tâm linh hay thiên phú. Điều này ngay cả Thải Nhi là Tử Thần thần quyến giả đều không thể sánh bằng. Nhưng vấn đề lớn nhất của Quang Minh thần quyến giả cũng ở chỗ hoàn mỹ.

Quá hoàn mỹ càng dễ dàng bị ô nhiễm. Sự thật chứng minh, lúc trước Nhật Nguyệt Thần Oa xuất hiện, chẳng phải Quang Minh thần quyến giả bởi vì bị ô nhiễm mà đi hướng tà đạo? Cuối cùng chẳng những không cứu đại lục, ngược lại trở thành tội nhân của đại lục. Đặc biệt là Thần Long Tinh Quang Thần Thú đời thứ nhất, còn có chủ nhân tháp Vĩnh Hằng, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.

Bởi vậy, đối với Quang Minh thần quyến giả mà nói, kỳ thật có một điều cực kỳ quan trọng, đó chính là tự xét lại.

Nhật Nguyệt Thần Oa rời khỏi thế giới này, để lại cho Long Hạo Thần chỉ có thể xác. Nhưng trước khi nó rời đi, dùng lực lượng cuối cùng giúp Long Hạo Thần tẩy sạch tâm linh. Tuy không nói thẳng nhưng nó dùng hành động cho Long Hạo Thần biết nên làm như thế nào.

Đúng vậy, tự xét lại, chỉ có không ngừng tự suy xét, giữ vững lòng thấu hiểu và trong suốt, quang minh chi tử mới vĩnh viễn là đứa con của quang minh.

“Cảm ơn ngươi, Nhật Nguyệt Thần Oa.” Long Hạo Thần tận đáy lòng cảm thán.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu