Chương 243: Nhìn Như Yên Bình

Sỹ Đồ Phong Lưu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày Dương Phàm chính thức tiếp nhận chức vụ phó thị trưởng thường trực thì bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa bất ngờ bị bệnh. Thị trưởng Nguyên Chấn dẫn người lên hẳn đường cao tốc nghênh đón đoàn người của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy do trưởng ban Chu dẫn đầu, Dương Phàm lái xe theo sau khá xa. Tới khi nhìn thấy đoàn xe phía trước dừng lại mới tiến lên chầm chậm.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người lãnh đạo tỉnh ủy, không có ai chú ý tới Dương Phàm lặng lẽ theo sau. Mấy người tài xế có thấy Dương Phàm, còn tưởng rằng là nhân viên tùy tùng của lãnh đạo nào đó nên cũng không quá để ý.

Trưởng ban Chu sau khi xuống xe, bắt tay hàn huyên đoàn người một phen, cuối cùng hỏi Nguyên Chấn:- Đồng chí Dương Phàm đâu?

Nguyên Chấn giật mình một chút, thuận miệng hỏi:- Ủa sao lại thế? Phó thị trưởng Dương không phải xuống cùng ngài sao?

Trưởng ban Chu cười nói:- Đồng chí Dương Phàm là người Uyển Lăng, có việc riêng cần xử lý nên đã trở về từ trước.

Lúc nàu Dương Phàm xen lẫn trong đám người từ phía sau đi lên cười nói:- Trưởng ban Chu, tôi ở đây.

Người khác không nhận ra Dương Phàm, phó bí thư Triệu Đức Minh liếc mắt một cái là nhận ra, trong lòng cảm thấy khó chịu nói không lên lời.

Đoàn người khách sáo một lúc, sau đó cùng lên đường, khi tới thị ủy Dương Phàm mới biết được Đổng Trung Hoa ngã bệnh.

Toàn bộ quá trình chào mừng, từ đầu tới cuối trưởng ban Chu đều mỉm cười, tuy nhiên sau khi hội nghị chấm dứt, ngay cả bữa cơm trưa cũng không ăn mà dẫn đội quay về tỉnh, hiện tượng này dĩ nhiên dẫn tới ý kiến bàn luận một lúc.

Mấy việc vụn vặt trong chương trình thì không cần nói tới, trong cuộc tiệc chào mừng buổi trưa không khí có phần nhạt nhẽo, người kính rượu không được vài người. Dương Phàm trước sau vẫn rất bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng trao đổi những ánh mắt ngầm hiểu trong lòng với ba người Vương Thần, Mẫn Kiến, Hầu Đại Dũng.

Thị trưởng Nguyên Chấn có vóc người không cao nhưng nhìn rất đậm. 53 tuổi, da hơi đen, mặc một bộ quần áo kiểu cũ….giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng. Mái tóc của Nguyên Chấn màu đen, nghe bên dưới đồn, tóc của hắn không phải nhuộm đen, tình huống cụ thể Dương Phàm không biết rõ.

Bí thư thị ủy không tham dự. Biểu hiện của chủ tịch đối với chàng trợ thủ trẻ tuổi này khá là bình thường.

Hết thảy điều này, dường như đều là ám chỉ một điều gì đó.

Buổi trưa Dương Phàm nghỉ trong một gian phòng thuộc nhà khách Uyển Lăng. Mới vừa đặt lưng nằm xuống liền có một loạt tin nhắn.

Những người gửi tin này cơ bản đều là bộ hạ cũ ở Vĩ Huyền. Trong đó Lâm Đốn thể hiện bức thiết nhất, hy vọng tiếp tục được làm thư ký cho Dương Phàm. Trầm Ninh thì lại hẹn buổi tối cùng nhau tụ tập. Những người khác thì không có đãi ngộ này.

Buổi chiều tất nhiên là phải làm quen tình hình, bước vào văn phòng làm việc mới. Ngày đầu tiên nhận chức coi như trôi qua yên ả. Người bình thường nhìn vào thì Dương Phàm coi như là áo gấm về nhà, thế nhưng người trong cuộc thì không cho rằng như vậy.

Trầm Ninh bảo Lưu Thiết an bài một gian phòng, sau khi Dương Phàm đi vào, ba người xem như là tề tựu đông đủ.

Sau khi cạn ba chén rượu, Trầm Ninh hạ chén cười hỏi Dương Phàm:- Ngày đầu tiên nhậm chức có cảm giác như thế nào?

Dương Phàm tỏ ra bộ dạng hết sức bình tĩnh, thản nhiên cười trả lời:- Không có cảm giác gì.

Trầm Ninh cười nói:- Tao đánh cuộc với mày, sáng mai Đổng Trung Hoa chắc chắn đi làm với tinh thần hưng phấn.Dương Phàm cười cười, Trầm Ninh nói tiếp:- Lúc ăn cơm trưa, tao ở Vĩ Huyền nghe được tin tức. Đổng Trung Hoa cố ý hạ thấp thể diện của mày. Tuy nhiên, hắn lại không nghĩ tới trưởng ban Chu lại giận dữ bỏ đi không ăn cả cơm trưa.

Lúc này điện thoại của Dương Phàm vang lên, tiếp đó nghe thấy tiếng Mẫn Kiến cười nói:- Đang ở đâu thế? Tôi và lão Hầu muốn uống mấy chén rượu với cậu.

Dương Phàm hơi tò mò. Hầu Đại Dũng rõ ràng là người của Lý Thụ Đường, vì sao lại tỏ ra thân cận với mình như vậy…Lẽ ra, Hầu Đại Dũng nên thân cận với Triệu Đức Minh mới đúng chứ.

Dương Phàm nói địa chỉ, sau khi cúp điện thoại cười hỏi Trầm Ninh:- Nghe nói ông cụ nhà mày muốn ra ngoài, chuyện này xác định chưa?

Trầm Ninh nói:- Chuyện này mày đừng hỏi tao, có hỏi cũng không rõ ràng lắm.

Dương Phàm nói:- Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng muốn tới đây, cùng nhau ngồi đây đi, tao muốn điều mày về thị ủy.

Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng tới rất nhanh, không đến 5’ đã gõ cửa. Sau khi vào cửa, câu đầu tiên của Mẫn Kiến cũng là cười hỏi:- Cảm giác hôm nay thế nào?

Dương Phàm cũng bình tĩnh trả lời:- Không có cảm giác gì.

Hầu Đại Dũng nghe xong cười ha ha một trận nói:- Định lực tốt.Nói xong Dương Phàm giới thiệu một chút về Trầm Ninh và Lưu Thiết, sau khi mọi người ngồi xuống, lúc này Mẫn Kiến mới tiếp tục nói:- Có người oán hận cậu, Đổng Trung Hoa muốn ra oai áp đảo tinh thần với cậu. Cậu phụ trách kinh tế, có người lo lắng vị trí dưới mông cậu ngồi không vững. Nguyên Chấn lo lắng mâu thuẫn với Đổng Trung Hoa trở nên gay gắt hơn, cho nên vẫn giữ thái độ trông ngóng. Còn những người khác thì tất nhiên không muốn can thiệp vào.

Dương Phàm cười nói:- Tôi hiểu, không cần giải thích. Có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu, đã nói lên tất cả.

Tối hôm nay, rất nhiều người ngủ rất trễ.

Bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa có phần hơi hối hận, giả bộ bệnh vốn là muốn để Dương Phàm mất mặt, không ngờ hôm nay trưởng ban Chu của ban Tổ chức cán bộ lại tự mình đến, trong điện thoại của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh cũng không có nói trưởng ban Chu xuống cùng mà. Sớm biết thì ra mặt là xong, cùng lắm thì trong lời nói tỏ vẻ lạnh nhạt với Dương Phàm một chút là được.

Nguyên Chấn ở trong phòng khách xem TV, miệng vẫn mỉm cười quái dị. Trên TV có tin tức gì Nguyên Chấn cũng không biết, trong đầu còn đang hồi tưởng về buổi sáng lúc trưởng ban Chu rời đi, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập sự âm hiểm. Nguyên Chấn và Hầu Đại Dũng có quan hệ khá gần, tin Dương Phàm sớm trở về thì Nguyên Chấn đã biết. Lúc trưởng ban Chu hỏi, hắn giả vờ không biết.

Trong lòng Nguyên Chấn không nhịn được cười thầm Đổng Trung Hoa ngu ngốc, Dương Phàm là do đích thân bí thư Hác đưa xuống, muốn lạnh nhạt cũng không nên làm cứng rắn như vậy, mày muốn vuốt mông ngựa không ai nói ngươi, thế nhưng cách làm rõ ràng như thế thật là không khôn ngoan. Tuy nhiên, Nguyên Chấn cũng rất hiểu Đổng Trung Hoa, hắn xuất thân từ một cán bộ công tác chính trị, nếu Đổng Trung Hoa có lực mạnh dìu dắt thì cũng đã ngồi lên được cái vị trí này.

Vương Thần không cười, ở trong thư phòng lấy thuốc ra hút liên tục, lúc bà vợ đi vào bị khói thuốc ngập tràn căn phòng làm cho không mở được mắt, vội vội vàng vàng mở cửa sổ, khẽ trách:- Ông làm sao vậy? Hút gì mà nhiều thuốc thế.

Vương Thần là người của Điền Trọng, từ sau khi Điền Trọng chuyển đi, cuộc sống của Vương Thần cũng không dễ chịu cho lắm. Tuy nhiên tự kiểm điểm bản thân đã trở thành hệ thống, chỉ cần Vương Thần tát vào mồm, khóa chặt miệng một chút là cũng có thể gió êm sóng lặng. Thế nhưng làm một cán bộ trẻ trung khỏe mạnh, ai muốn ngậm miệng cả ngày như người câm đâu chứ?

Vương Thần cũng không hiểu, vì sao Dương Phàm lại về Uyển Lăng. Vì sao không đi lên tỉnh, tìm một cái cấp phó nào đó mà đảm nhiệm, làm hai năm ra được chút chiến tích lại điều lên Bắc Kinh làm cấp chính bộ phận nào đó một hai năm, xa hơn chút nữa là thứ trưởng Bộ. Dựa theo trình tự này, 40 tuổi chắc chắn là thứ trưởng Bộ.

Quyền lợi cấp trên Vương Thần không biết, cho nên rất nhiều chuyện hắn thấy không rõ lắm. Tính tình Vương Thần nhẫn nại nên không gọi điện cho Điền Trọng. Kết quả chỉ có thể là tiếp tục kiên nhẫn và trông ngóng. Lúc này không thể vững vàng thì Điền Trọng sẽ nghĩ như thế nào?

Triệu Đức Minh nhích nhanh tới phía sau Hồ Lam Lam đang bò trên giường. Cái bụng phệ hạn chế hoạt động khiến cho Triệu Đức Minh không thể đâm vào, hắn liền vỗ mạnh một cái vào mông Hồ Lam Lam, làm cho con đàn bà lẳng lơ này nằm úp xuống như chó cái rồi từ phía sau chọc mạnh vào.

– Mẹ kiếp, hàng đáp ứng ông đâu?Triệu Đức Minh vừa di chuyển vừa hỏi dữ tợn. Sự trở về của Dương Phàm khiến trong lòng Triệu Đức Minh như ăn phải ruồi bọ, cần phải phát tiết một chút.

– Anh yên tâm, em nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng cho anh.Hồ Lam Lam gắng sức nghênh đón đằng sau, quay đầu lại cười quyến rũ lấy lòng. Tuy nhiên nghĩ đến bộ mặt nhìn thì hiền lành của Dương Phàm, kì thực ánh mắt tràn ngập hung ác, cả người Hồ Lam Lam bất giác hơi co giật. Trận co giật này làm cho hạ thân thít chặt lại, Triệu Đức Minh ra sức đẩy mạnh vài cái liền bắn ào ra.

– Hình như hôm nay cô lên đỉnh rất nhanh nhỉ.Triệu Đức Minh hài lòng vỗ vỗ mông người phụ nữ, tựa vào đầu giường nghĩ đến cảnh mẹ con song phi mà tự sướng, con đàn bà trước mặt quỳ xuống dưới háng lấy lòng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch giải quyết hậu quả. Sau một lúc tự sướng, Triệu Đức Minh cảm giác được tinh thần lại lên một chút, nhìn bộ mông đẫy đà trắng nõn đung đưa trước mặt, cái thằng em trong miệng Hồ Lam Lam lại dựng thẳng lên.

– Nằm sấp xuống dưới.Triệu Đức Minh quát một tiếng, Hồ Lam Lam nghe lời nằm úp xuống, bông hoa màu nâu xòe ra hấp dẫn ánh mắt của Triệu Đức Minh, Triệu Đức Minh lao lên giống như chó con lần ***, Hồ Lam Lam còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đằng sau như bị xé rách.

– Con chó già, dám giở trò lưu manh chơi lỗ đít bà…….Hồ Lam Lam chửi thầm trong lòng một câu rồi đành cau mày nhẫn nại. Mấy lần gần đây phân cục Thành Nam truy quét, nếu không phải Triệu Đức Minh sớm đánh động thì e là hộp đêm đã đóng cửa rồi.