Chương 217: Kế Hoạch Lớn Của Trần Tuyết Oánh

Sỹ Đồ Phong Lưu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dư Kiện sao có thể không nghe được ý lạnh lùng trong lời Dương Phàm, có chút thất vọng nhìn Dương Phàm nói:- Thật sự không có chút biện pháp nào sao? Em cũng biết tình hình Nhất Trung rồi đó, em còn đi học cũng đã ngồi ở hai tòa nhà đó, cũng nhớ nó rất cũ phải không?

Dương Phàm đương nhiên nhớ rõ, hai tòa nhà đó là nhà xây ba tầng kiểu cũ. Loại nhà này chiếm diện tích không nhỏ nhưng hiệu quả sử dụng lại rất thấp, tuy nhiên Dương Phàm thật sự không có hứng thú dính vào tranh chấp trên thị.

Tuy nhiên, nhìn những nếp nhăn trên trán và dáng vẻ khổ sở của Dư Kiện, Dương Phàm cảm thấy hơi không đành lòng. Lúc này Dư Kiện lại nói tiếp:- Hai năm nữa thầy cũng sẽ về hưu. Nói thật, cả đời dạy học, nhìn thấy rất nhiều em có tiền đồ, thầy cũng rất cao hứng, Hiện tại, tâm nguyện lớn nhất của thầy chính là trước khi về hưu, có thể thấy các em học sinh được học ở phòng học mới. Vì vậy, thầy mới mặt dầy tới nhờ em. Thầy không quan tâm tới việc trên quan trường, tuy nhiên thầy tin rằng em chắc chắn có biện pháp.

Dư Kiện nói như vậy, Dương Phàm nghe xong thật sự khó có thể từ chối, bèn suy nghĩ một chút nói:- Mọi người cứ chờ ở đây một chút. Tôi ra ngoài xử lý chút việc.

Nói xong Dương Phàm mỉm cười đi ra cửa, vừa mới ra cửa, Trần Bỉnh Nam đã hạ giọng nói với Triệu Nam:- Cô nói ít một chút thì sẽ chết à? Chẳng phải lúc trước chúng ta đã thống nhất là không lên tiếng, chỉ để một mình thầy hiệu phó Dư nói sao?

Triệu Nam hơi đỏ mặt nói:- Chẳng lẽ tôi không sốt ruột sao?

Lúc này Dư Kiện cũng hơi có vẻ đắc ý nói:- Tôi biết rõ học sinh của mình. Nếu Dương Phàm là loại người ham lợi nhỏ thì sẽ không thể có tiền đồ như vậy. Cho nên cô đừng làm bộ nữa, bớt khoe khoang đi.

Triệu Nam liên tục gật đầu nhưng trong lòng vẫn không phục, thầm nhủ quan nào chẳng phải mèo? Mà mèo nào lại chê cá chứ?

Không nói đến chuyện bên trong, Dương Phàm đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Mẫn Kiến.

– Cục trưởng Mẫn, có chuyện phiền toái rơi vào đầu tôi này.Dương Phàm cười khổ nói.

Mẫn Kiến đang ở nhà nói chuyện với vợ, nghe vậy bịt điện thoại, cười nói với vợ:- Là Dương Phàm.Vợ hắn là Giang Lệ Bình lập tức thức thời tránh ra. Hiện giờ làm thêm cả trạm tiêu thụ ô tô, mỗi tháng có thể thu nhập hơn 3000, còn có 10% cổ phần danh nghĩa, một năm cũng có hơn 300 ngàn thu nhập. Cô ta vẫn luôn nói hôm nào phải mời Dương Phàm tới nhà chơi một chuyến.

– Ha hả. Chuyện gì thế? Tôi đang ở nhà.Mẫn Kiến cười ám chỉ rằng có gì không tiện thì đừng nói.

Dương Phàm cười trêu ghẹo:- À, chị dâu ở nhà hả? Ha ha… là chuyện của Nhất Trung. Thầy chủ nhiệm cũ của tôi tới, tôi không tiện từ chối, ơn thầy sâu nặng, không thể không hỏi một chút. Tuy nhiên anh cứ an tâm, nếu thực sự khó xử thì tôi cũng không bắt buộc.

Mẫn Kiến nghe xong không khỏi cười ha ha nói:- Có cái gì là khó chứ? Tôi chỉ muốn xát xà phòng vào mặt mấy người để cấp trên thấy thôi mà. Tôi đã ngăn khoản tiền này khoảng nửa năm, có lẽ cũng đủ rồi. Vừa lúc cậu ra mặt nói hộ, vậy thì thuận lý thành chương, tôi cũng có cớ hạ đài. Quả là rất tiện.

Dương Phàm vừa nghe lời này, lập tức cười khổ nói:- Tôi nói này cục trưởng Mẫn, anh không thể nhìn tôi nhảy xuống hố như vậy chứ.

Mẫn Kiến cười nói:- Thực ra không có việc gì, bên cục Giáo dục cũng đã thỏa hiệp, lẽ ra tôi phải xử lý rồi. Tuy nhiên chính là lần trước hơi ghét một người, hắn ta tự phê mấy thứ nên tôi thấy khó chịu.

Mẫn Kiến giải thích rõ ràng quan hệ bên trong, lúc này Dương Phàm mới xem như yên tâm liền cười nói:- Được rồi, tôi nhận ân tình này của anh. Anh xem thế này được không nhé? Không thể làm quá đơn giản, trước hết cứ phê một bộ phận, sau một thời gian thì tiếp tục một phần nữa, như vậy anh vẫn giữ được thể diện.

Mẫn Kiến nghe thấy Dương Phàm nói vậy thì trong lòng phi thường thoải mái. Kỳ thật cho dù Dương Phàm mở miệng muốn phê toàn bộ, Mẫn Kiến cũng không có hai lời. Người ta nói thật dễ nghe, quan hệ mặt mũi cũng giữ được, Mẫn Kiến tự nhiên không thể không nói gì.

– Này, còn mặt mũi cậu thì sao? Cứ hay nói giỡn thôi. Nếu truyền ra ngoài thì còn nói ai được nữa chứ? Tôi biết việc này nên làm thế nào rồi, cậu cứ yên tâm đi. À, vợ tôi cứ nhắc, lúc nào cậu rảnh thì tới nhà tôi làm khách, nể mặt đến nhà tôi một chuyến nhé?Mẫn Kiến bị vợ mớm lời, liền nói. Cũng cần phải nói, Mẫn Kiến luôn sạch sẽ về vấn đề tiền bạc cho nên trong nhà cũng không tính là dư dả, cho nên Giang Lệ Bình thực sự cảm kích Dương Phàm.

Dương Phàm cười nói:- Được, hôm nào tôi mang bạn gái đi cùng.

Cắt điện thoại, Dương Phàm trở lại phòng. Ba người bên trong cùng đưa mắt nhìn nhau.

Dương Phàm hơi lộ vẻ do dự, thái độ có chút rụt rè nói:- Theo những gì tôi biết, chuyện Nhất Trung có liên quan tới nhiều người. Cục trưởng Mẫn cũng rất khó xử, điểm này tôi không nói nhiều nữa. Thế này nhé, sáng mai em sẽ nghĩ biện pháp, đến lúc đó em sẽ gọi điện cho thầy Dư.

Nói xong, Dương Phàm đột nhiên thấy dưới chân Triệu Nam có một cái túi to, không khỏi trầm sắc mặt xuống, nói với Dư Kiện:- Thầy Dư, em có thể làm mọi việc hoàn toàn là vì nể mặt thầy. Một vài khuôn sáo quan trường cũ đừng lấy ra nữa.

Dương Phàm nói lời này có thể nói là rung cây dọa khỉ, khiến khuôn mặt Triệu Nam trở nên rất khó coi, nhẹ nhàng nhấc chân che cái túi.

Dư Kiện cười gật gật đầu nói:- Dương Phàm, quả nhiên thầy không nhìn lầm em. Năm đó ở trường học, mỗi ngày nhìn em ăn cơm, chỉ có năm mươi hào tiền cơm. Khi đó em cả ngày ở chung với Trầm Ninh, thầy cũng rất lo lắng.

Dương Phàm cười nói:- Thầy trông nhầm rồi, Trầm Ninh hiện tại là bí thư ban Pháp chế, kiêm trưởng Công an huyện.

Dư Kiện thản nhiên cười cười, nhiều ít hơi khinh thường lắc đầu nói:- Việc này không thể nói cùng một kiểu được.Rất rõ ràng, Dư Kiện cho rằng Dương Phàm là tự mình gây dựng nên, còn Trầm Ninh là dựa vào cha hắn. Không biết rằng, trong quan trường, người trẻ tuổi muốn ngẩng đầu lên khó khăn tới mức nào. Nếu không có bối cảnh, ai có thể đánh giá cao tài năng của anh chứ?

Dương Phàm cũng không giải thích, cười cười rồi thôi. Lúc này Dư Kiện đứng dậy cáo từ, hai vị khách kia cũng đứng lên theo. Tiễn ba người, Dương Phàm không khỏi cười thầm bản thân dối trá, tuy nhiên nếu không khiến bọn họ cảm thấy chuyện này khó khăn, có trời mới biết sau này còn chuyện gì phiền toái lại rơi xuống đầu mình nữa.

Sáng hôm sau, Dương Phàm chờ tan giờ làm mới điện thoại cho Dư Kiện, nói rằng việc đã thành, có thể tới cục Tài chính xử lý thủ tục. Trước giờ tan sở vào buổi chiều, Dư Kiện điện thoại tới, cảm khái nói:- Dương Phàm, xem như em đã có cống hiến lớn cho trường cũ, tuy nhiên có một việc mà thầy thực ra không muốn nói, chỉ cần bọn họ đừng làm quá phận là được. Lần này thực sự là phiền toái em rồi.

Dương Phàm hiểu ý mà Dư Kiện ám chỉ, liền cười nói:- Thầy Dư quá khách khí, sau này có chuyện gì, thầy cứ tới tìm em. Trong phạm vi năng lực của mình, em sẽ cố hết sức làm.

Ngắt điện thoại của Dư Kiện, Dương Phàm đang chuẩn bị về thì lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Lâm Đốn thấy một người xa lạ tiến vào, liền cười hỏi:- Anh tìm ai?

Người mới tới tuổi còn rất trẻ, có vẻ hơi câu nệ nói:- Đây là phòng làm việc của bí thư phải không? Tôi tới tìm Dương Phàm.

Dương Phàm ở bên trong, nghe thấy giọng nói hơi quen tai, liền đi ra nhìn. Thấy người mới tới, Dương Phàm mừng rỡ vội vàng nói:- Hứa Phi, làm thế nào mà ông lại tìm được tới đây?

Người mới tới là một thanh niên trẻ tuổi gầy gò, nhìn thấy Dương Phàm liền mỉm cười tiến tới bắt tay:- Tôi còn tưởng thằng nhóc Trầm Ninh lừa tôi, hóa ra ông thật sự là bí thư huyện ủy. Hoành tráng quá đó.

Dương Phàm khiêm tốn cười cười nói:- Có gì đâu, tôi chỉ là hơi may mắn thôi.

Hứa Phi cười ngồi xuống nói:- Ông cũng đừng khách khí nữa, thứ này chỉ có may mắn là được sao?Hứa Phi cao hơn Dương Phàm và Trầm Ninh hai lớp, sau khi tốt nghiệp thì nhờ có quan hệ gia đình mà xuất ngoại du học. Năm xưa, hắn là chủ tịch hội học sinh, cũng đã sửa đổi quy định, giúp đỡ Dương Phàm rất nhiều. Quan hệ của hai người không tồi, chỉ có điều đã nhiều năm không liên hệ với nhau.

Dương Phàm là người rất nhớ tình bạn cũ, gặp lại bạn xưa từ nhiên là rất cao hứng.

– Nghe nói ông xuất ngoại, về từ khi nào thế?Dương Phàm đưa một điếu thuốc, Hứa Phi mỉm cười nhận lấy nói:- Mới về một tuần, kẻ bất tài này liên lạc với Trầm Ninh. Nó đang đi thị sát dưới xã nên tôi trực tiếp tới tìm ông.

Dương Phàm nghe vậy bật cười ha hả nói:- Nó thị sát cái rắm gì, đi gặp bạn gái thì có.

Hứa Phi cười nói:- Ha hả, nghe nói là sắp kết hôn, tôi về cũng khá đúng lúc nhỉ.

Dương Phàm thấy Hứa Phi tới đây chắc không phải chỉ để chơi liền cười hỏi:- Trở về đã có tính toán gì chưa?

Sắc mặt Hứa Phi hơi ảm đạm nói:- Có lẽ tôi phải rời khỏi Uyển Lăng, tìm việc ở đây không dễ. Tôi không có hứng thú làm việc trong nhà nước, tính ra công ty bên ngoài để tìm việc nhưng chưa tìm được hướng nào. Ở nhà thì cha mẹ cũng đã cao tuổi, không muốn tôi đi, quả thật rất khó.

Hứa Phi không nói, Dương Phàm cũng không tiện tiếp cận, chỉ cười nói:- Cũng không còn sớm nữa, Trầm Ninh có lẽ sắp trở về, để gọi nó đi ăn tối nhé.

Hứa Phi do dự một chút nói:- Được rồi.Nghe giọng điệu chần chừ của Hứa Phi, Dương Phàm âm thầm lắc đầu. Tính cách người này vẫn giống trước kia, chẳng có gì thay đổi lớn, muốn nhờ vả người khác mà không thể nào mở miệng nổi.

Dương Phàm suy nghĩ một chút nhắn tin cho Trầm Ninh rồi chủ động cười nói:- Có gì cần tôi hỗ trợ, anh cứ thoải mái nói đi. Năm xưa ở trường, anh đã giúp tôi xin học bổng, anh đâu có ngượng ngùng thế này.

Nhắc tới chuyện xưa, Hứa Phi hơi tỏ thái độ rõ ràng, nói:- Nói chuyện xưa làm gì, cũng chẳng có gì đáng nói cả. Ông lấy học bổng cũng là hợp tình hợp lý, không có tôi hỗ trợ vẫn có thể lấy được mà.

Dương Phàm cười cười nói:- Không thể nói như vậy được. Bố của ông là lãnh đạo cục Giáo dục, nếu không có ông nói giúp sẽ không dễ như vậy đâu. Ông mà không nói giúp, ít nhất là tôi sẽ có mấy tháng không một xu dính túi. Ha ha… không nói chuyện này nữa, nói xem ông tìm tôi có việc gì.

Hứa Phi cười khổ nói:- Bố mẹ tôi hy vọng tôi có thể ở lại Uyển Lăng, tôi lại không muốn vào làm nhà nước. Nghe nói ông có quan hệ không tồi với điện tử Hòa Tinh, tôi muốn đến hỏi một chút xem ông có biện pháp nào không.

Dương Phàm vừa nghe liền vui vẻ, chuyện này có lẽ không khó làm, tuy nhiên Dương Phàm vẫn hỏi:- Ông học chuyên ngành nào? Phải đúng chuyên ngành mới dễ nói. Công ty không phải như cơ quan nhà nước, khả năng phát huy chuyên môn sẽ tốt hơn.

Dương Phàm đoán Trầm Ninh đã chỉ bài cho Hứa Phi, nếu không Hứa Phi đã không tới tìm mình.

– Ở nước ngoài, tôi học luyện kim hóa chất, điện tử Hòa Tinh tuy rằng không thực sự phù hợp nhưng chỉ cần không phải rời khỏi Uyển Lăng thì cũng có thể chấp nhận được.Hứa Phi nói vẻ miễn cưỡng. Dương Phàm không kìm nổi nghĩ thầm, người này vẫn có vẻ cao ngạo đây.

Dương Phàm nhớ tới chuyện mỏ than đá ở Vĩ Huyền, chợt nảy ra một ý tưởng liền hỏi:- Chuyên môn của ông có liên quan gì tới than đá không?

Hứa Phi giật mình hỏi:- Sao ông đoán được chuyên môn tôi học ở nước ngoài chính là ngành này? Từ trước tới giờ, than đá Trung Quốc vốn là ngành công nghiệp gây ô nhiễm nghiêm trọng, tôi tới Pháp học đúng là về công nghiệp hóa chất than đá.

Dương Phàm nhất thời tinh thần tỉnh táo nói:- Vĩ Huyền chúng ta có sẵn một vùng than đá lớn. Ông chờ chút, tôi lấy tài liệu cho ông xem.Dương Phàm nói xong liền lấy ra một tập tài liệu. Hứa Phi cũng không khách khí, tiếp nhận liền xem luôn tại chỗ.

Sau khi xem qua sơ bộ, Hứa Phi không khỏi nhíu mày nói:- Trữ lượng rất lớn, tuy nhiên còn phải xem chất lượng than thế nào. Xử lý than đá là một công nghiệp khổng lồ, kỹ thuật cũng khá đa dạng, nếu muốn xây dựng kế hoạch một khu kinh tế công nghiệp tuần hoàn, quả thực phải đầu tư rất lớn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Trung Quốc có rất nhiều mỏ than nhỏ, mỏ than lậu, chỉ thấy hiệu quả trước mắt nhưng để lại hậu quả cho con người, cho địa phương, cho quốc gia và con cháu cả trăm năm sau.

Dương Phàm cười cười nói:- Ông nói nghe như làm sứ mệnh lịch sử vậy. Tôi nghĩ có lẽ ông đừng nên tới điện tử Hòa Tinh, đến Vĩ Huyền giúp tôi đi.

Hứa Phi hơi không ngờ, nhìn Dương Phàm nói:- Ông định lấy than đá để làm đề tài luận văn à?

Dương Phàm cười giải thích:- Không phải tôi muốn mà là có người muốn. Hơn nữa, nếu muốn kéo kinh tế Vĩ Huyền lên, nhất định phải bắt tay vào việc này. Hiện tại đã xác định được trữ lượng trên năm triệu tấn, kết quả kiểm nghiệm thì một phần ba là than cốc. Ông nhìn này.Dương Phàm nói xong lại chỉ vào một chỗ trong báo cáo.

Vừa nhìn thấy, sắc mặt Hứa Phi hơi đổi nói:- Đây là than chất lượng tốt đó. Vĩ Huyền chẳng phải vẫn có rất nhiều mỏ than lậu sao? Quả thật rất đáng tiếc.

Dương Phàm cười nói:- Chính phủ đã sớm có biện pháp, phát hiện mỏ nào, đóng cửa ngay mỏ đó. Chỗ nào nên đóng, chỗ nào nên bắt thì đều đã thực hiện. Nói tóm lại là đã cấm hết rồi. Trước khi phê duyệt mỏ than, nếu quy mô không đủ cũng phải đóng cửa. Ông nói cái gì mà khu công nghiệp cơ, có tài liệu gì liên quan không?

Hứa Phi nói:- Tôi có không ít tài liệu, đều là hình thức đã hoàn thiện được áp dụng ở nước ngoài, quy trình từ lúc đào ra tới lúc gia công đều rất rõ ràng, tuy nhiên kỹ thuật cụ thể thì không có. Mấu chốt vẫn là tài chính, trông cậy vào phân bổ từ quốc gia cũng không có nhiều khả năng, có lẽ nên liên doanh với những công ty luyện thép lớn trong nước thì hơn. Thậm chí có thể liên doanh đa phương diện. Tôi có một sư huynh ở Đức, chính là chuyên gia về phương diện này.

Dương Phàm nghĩ đến việc của Trần Tuyết Oánh, liền cười nói với Hứa Phi:- Vậy thì chuyện công việc của ông không cần phải gấp, cứ chờ một chút đã. Chờ khi người có hứng thú với than đá tới đây, mọi người gặp mặt, ông làm tham mưu cho tôi. Nếu ông sẵn lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể vào làm việc trong bộ máy chính quyền Vĩ Huyền, nếu không muốn mà chỉ muốn vào điện tử Hòa Tinh cũng chỉ cần một cú điện thoại.

Lúc này thân mình mập mạp của Trầm Ninh xuất hiện, vừa vào cửa, y đã lớn tiếng nói:- Thế nào, tôi không lừa ông chứ?

Ba người cười nói chuyện một hồi, ôn lại chuyện xưa rồi cùng ăn tối. Sau khi trở về, Hứa Phi gửi email một số tài liệu liên quan cho Dương Phàm. Dương Phàm đọc suốt đêm cũng chỉ hết một phần. Rất rõ ràng, đây là một công trình khổng lồ, từ lúc đào được than đến lúc xử lý đều cần đầu tư rất lớn. Nói đến tài chính, chắc chắn là phải hơn một tỷ. Chưa cần nói gì khác, chỉ riêng cơ sở sản xuất than đã cần phải đầu tư hai, ba triệu tệ rồi.

Phương hướng là có, nhưng đối với Dương Phàm, hiện tại mới chỉ là phương hướng mà thôi.

Qua mấy ngày, Trần Tuyết Oánh gọi điện đến nói:- Chị tới Uyển Lăng rồi, còn mang theo một người, có lẽ em phải gọi là anh rể.

Dương Phàm cười nói:- Anh rể thì tốt rồi. Nói chỗ đi, em tới đón.

Trần Tuyết Oánh cười nói:- Đó là một con mọt sách, muốn làm kỹ thuật. Em cũng đừng bắt nạt anh ấy nhé.

Chạy vội tới Uyển Lăng, khi tới nơi thì trời đã xẩm tối. Chuyển mùa nên trời tối rất sớm. Khi tới nhà khác, mới tới đại sảnh đã tháy Trần Tuyết Oánh và một người đàn ông đeo kính ngồi nói chuyện với nhau trên sô pha. Dương Phàm đi thẳng tới chào.

– Chị. Em tới rồi.

Trần Tuyết Oánh thấy Dương Phàm liền cười đứng lên, kéo người đàn ông bên cạnh đứng dậy, giới thiệu:- Thạch Lỗi, bạn trai của chị.

Dương Phàm nhìn lướt qua Thạch Lỗi, thấy đó là một người đàn ông có vẻ hơi chất phác, cao gầy, thoạt nhìn chừng 35, 36 tuổi. Khi bắt tay, Dương Phàm chủ động nói:- Dương Phàm, rất vui được biết anh.

Thạch Lỗi có vẻ hơi đột ngột nói:- Trần Tuyết Oánh nói, chỗ các cậu phát hiện một vùng than đá lớn phải không? Còn có kế hoạch khai phá lớn hả? Cậu có mang bản kế hoạch tới không, để tôi xem một chút. À, phải nói là tôi mới từ Đức về, hoàn cảnh trong nước căn bản không thích hợp để tôi làm kỹ thuật.

Dương Phàm nghe vậy ngạc nhiên quay sang nhìn Trần Tuyết Oánh.

Trần Tuyết Oánh cười giải thích:- Anh ấy vẫn tính cách như vậy đó, một lòng một dạ nghiên cứu khoa học.

Dương Phàm cười khổ nói:- Chẳng phải chị có kế hoạch lớn sao? Thế nào mà lại không nói cho anh rể vậy?

Thạch Lỗi quay sang hỏi Trần Tuyết Oánh:- Kế hoạch gì? Sao em không nói cho anh biết?

Rất rõ ràng, Thạch Lỗi là một người khá đơn giản và thẳng thắn. Không thể nói anh ta không thông minh, chỉ có thể nói anh ta còn quá ít kinh nghiệm xã hội cũng như ít va vấp.

Trần Tuyết Oánh cười nói:- Kế hoạch thì có sẵn rồi, em không cho anh xem là muốn nhìn xem anh có để tâm tới em hay không thôi.

Thạch Lỗi nói:- Còn nói thế này nữa à? Chẳng phải em đã nói, em sẽ tới Đức, chúng ta cùng sống với nhau ở nước ngoài à? Em cũng biết tình hình trong nước rồi, muốn làm chuyện gì đó thì khó khăn biết chừng nào? Chúng ta muốn làm kỹ thuật, ở trong nước rất khó phát huy.

Dương Phàm khẩn trương tiếp đón hai người đi ra xe, tìm một chỗ ăn cơm. Khi ăn, Thạch Lỗi lại nhắc tới đề tài này, Trần Tuyết Oánh dở khóc dở cười nói:- Được rồi, em sợ anh.Nói xong, cô lấy từ trong cặp ra một chiếc thẻ nhớ USB, nhét vào tay Thạch Lỗi, nói:- Khi về anh cứ xem dần, hiện giờ an tâm ăn cơm đi.

Thạch Lỗi vẫn im lặng, Dương Phàm cười nói:- Chị, sao em cảm thấy chị có vẻ như là tay không vớ được chồng thế?

Trần Tuyết Oánh tỏ vẻ tức giận nói:- Hai người định không cho người ta sống à? Ăn cơm đi.

Lúc này mới xem như an tâm ăn cơm. Dương Phàm chú ý thấy Thạch Lỗi ăn khá giống với mình, ít khi động tới những món ở xa, cứ gắp những món ở ngay trước mặt, món ngon hay món dở có lẽ đều coi như nhau.

Sau khi ăn xong, Trần Tuyết Oánh đề nghị:- Tìm một chỗ uống trà đi, tôi nói kế hoạch cho hai người.

Dương Phàm lái xe mang theo hai người tìm một quán trà. Sau khi ngồi xuống, Trần Tuyết Oánh mới lấy thẻ nhớ USB từ trong túi Thạch Lỗi ả, cắm vào laptop.

– Hiện tại chỉ có thể nói đại khái một chút. Đầu tiên là phải xây dựng một cơ sở khai thác than quy mô lớn. Phương diện này phải đầu tư ít nhất là ba tỷ. Chị tính vay một bộ phận trong khoản tiền này, một bộ phận vốn tự có. Tiếp theo, đầu tư một bộ dây chuyền rửa than. Cuối cùng là bộ phận quan trọng nhất, chính là phải xây dựng nhà máy luyện than lớn. Đầu tư hai hạng mục trước thì không khó lắm, nhưng hạng mục cuối cùng thì khó khăn khá lớn. Chị đang vận động, mấu chốt là phải xem có thể tìm được công ty luyện sắt thép nào muốn đầu tư hay không.

Trần Tuyết Oánh nói đại khái một hồi, Dương Phàm nghe tới đó, không khỏi nhíu mày hỏi:- Sao chị lại muốn tới Vĩ Huyền làm?

Trần Tuyết Oánh nhìn Thạch Lỗi đầy tình tứ, nói:- Chẳng phải vì anh ấy sao? Ông cụ không đồng ý cho chị kết hôn ở nước ngoài, đành phải mang anh ấy trở về. Hơn nữa, chuyện này cũng có lợi đối với em. Chị tìm lão Đại lão Nhị kiếm chút tài chính, đi vay thêm một phần, trước hết phải xây dựng cơ sở khai thác than quy mô lớn. Đưa Thạch Lỗi trở về là hy vọng anh ấy có thể thi triển tài năng của mình.

Thạch Lỗi nghe xong cười khổ nói:- Em nghĩ quá đơn giản. Làm than đá này mà không tốt sẽ gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Cần phải làm một khu kinh tế công nghiệp tuần hoàn, đầu tiên là phải có quy hoạch lâu dài hợp lý, sau đó là đầu tư tài chính rất lớn. Đây không phải cứ mở mồm ra là nói làm được đâu.

Dương Phàm ở bên cạnh cười nói:- Mọi việc đều do con người mà. Chị gửi giấy mời cho em có phải liên quan tới chuyện này không?

Trần Tuyết Oánh lườm Thạch Lỗi một cái nói:- Ừ, triển lãm kỹ thuật cao lần này còn có thành quả kỹ thuật của Thạch Lỗi trong đó. Em đi xem, hy vọng có thể gợi cho em ý tưởng nào đó. Nếu may mắn, có thể kéo một khoản đầu tư về. Em phải tận dụng tốt vùng than đá Vĩ Huyền, tạo dựng nên thành tích mà cả đời em cũng không hưởng thụ được hết.