Chương 242: Hồn Diễm!

Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thấy Hồn Thiên Đế đã mở kim khẩu, một đám trưởng lão cùng tộc nhân cao tầng mới thả lỏng một hơi, không thể không nói địa vị của Hồn Thiên Đế trong hồn tộc so với hoàng đế nhân gian cũng không chút nào thua kém.

Sau đó, một vị tương đối lão thành, giữ chức vị đại trưởng lão, tu vi đạt đến bát tinh đấu thánh, số tuổi cùng đã có mấy trăm, có thể nói bên trong hồn tộc, dưới một…à không hai người, mà trên vạn người, ngoài Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm ra, hắn chính là có quyền nói chuyện lớn nhất, vị trưởng lão này cho ý kiến:

“Bẩm tộc trưởng, sau khi hai vị Âm Dương trưởng lão vẫn lạc, ta có lần theo không gian ba động của tiểu thế giới lần theo, chỉ là toàn bộ tiểu thế giới đã sụp đổ tan rã hòa vào hư không, tính toán thời gian hai vị trưởng lão tao độc thủ lại rất ngắn, cho nên ta cả gan đoán rằng kẻ địch tu vi phải cao hơn hai đến ba tinh cấp trở lên mới có thể trong thời gian ngắn như vậy giết chết hai vị trưởng lão cũng đánh nát tiểu thế giới!”

Hồn Thiên Đế khuôn mặt ẩn bên trong hắc vụ, hai mắt lóe lên nhìn lấy vị trưởng lão này, bình thản nói:

“Vậy theo đại trưởng lão, tộc ta hiện tại nên làm thế nào?”

Đại trưởng lão gật gù nói tiếp:

“Bẩm tộc trưởng, tuy tộc ta một lúc tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, hơn nữa còn là hai vị trưởng lão, có điều chiến lực cao tầng vẫn bảo toàn đầy đủ, nếu xuất động vài vị trong số mấy vị trưởng lão tu vi từ ngũ tinh đấu thánh đi ra, địch nhân thiết nghĩ dù có ba đầu sáu tay cũng chắc chắn phải chết không nghi ngờ…”

Nói đến đây, đại trưởng lão ngập ngừng, sau đó mới nói:

“Thế nhưng, tộc trưởng, chúng ta tình thế lúc này lại không cho phép xuất động quá nhiều nhân thủ, phải biết là bên trong bát tộc, Cổ tộc lúc này đã liên hợp với Thạch tộc, Linh tộc lấy đó kiềm chế Hồn tộc chúng ta, hơn nữa Dược tộc, Viêm tộc hai tộc này xưa nay đi lại rất gần, cũng đối với chúng ta có bất mãn, chỉ có Lôi tộc là vẫn luôn độc lập độc hành”.

Đại trưởng lão cũng chỉ nói tới chỗ này, cũng không muốn nhiều lời, bởi lẽ hắn biết Hồn Thiên Đế có thể hiểu mình muốn nói những gì.

Hồn Thiên Đế là ai? Hắn là tộc trưởn Hồn tộc, là người lãnh đạo, người chỉ huy cả một tộc quần, làm sao có thể không nghe ra được hàm ý bên trong lời nói của đại trưởng lão chứ? Đơn giản mà nói Hồn tộc tình thế lúc này có thể nói là tứ bề thọ địch cũng không ngoa, Cổ tộc mười mấy năm nay vẫn luôn âm thầm giám sát kiềm chế Hồn tộc bành trướng thế lực, nếu như bây giờ mà hắn ra lệnh cũng như xuất động vài vị thánh giả, thanh thế to lớn như vậy, Cổ tộc có thể không để ý tới sao?

Mà kế hoạch của bọn hắn, không, phải nói chính xác thì là kế hoạch của riêng hắn mới đúng, Đấu đế, một danh từ cổ lão xa xưa, nhưng mỗi khi nào nhắc tới đều không thể không khiến bất cứ người nào nghe thấy đều một vẻ mặt ngưỡng vọng, đấu khí đại lục chân chính chí cao vô thượng, một lời nói ra quyết định sinh tử, Hồn tộc những năm nay thu thập linh hồn vô số, không phải là để phục vụ mục đích tạo đế này sao?

So với việc hắn có thể trở thành một vị đấu đế, thì bất cứ thứ gì, ngay cả là toàn tộc sinh mạng cũng đều không quan trọng bằng.

Nói tới đây, cũng không thể không nói tới việc sự hồn điện vâng lệnh hồn tộc lùng bắt không ít luyện dược sư linh hồn cùng vô số linh hồn thể vô tội, còn không phải là vì để cho Hồn Hư Tử, vị luyện dược sư bên trong Hồn tộc có địa vị không chút nào thua kém so với Hồn Thiên Đế.

Như vậy sẽ có người nghi vấn, tại sao Hồn Hư Tử chỉ là một tên luyện dược sư mà thôi, có cần Hồn Thiên Đế, vị cửu tinh đấu thánh này còn phải nể nang mặt mũi hắn sao?

Câu trả lời đương nhiên không phải, Hồn Thiên Đế là tộc trưởng hồn tộc, hắn từ nhỏ thiên tư thông minh, tư chất cực giai, cộng thêm hắn phụ thân trước đó là tiền nhiệm tộc trưởng, tài nguyên tu luyện chẳng bao giờ thiếu, cho nên hắn mới trong gần ngàn năm tu luyện tới Cửu tinh đấu thánh hậu kỳ thực lực.

Đối với đan dược hắn cũng không quá chú ý, vì ai mà không biết đan dược có ba phần độc, nhất là tăng cao tu vi đan dược tác dụng phụ nhiều khi có thể đem thiên tài biến thành phế tài, từ trước tới giờ ngoại trừ đan dược trợ giúp phá tan bình cảnh ra, Hồn Thiên Đế tự phụ chưa bao giờ phải cần đến đan dược nâng cao tu vi.

Kết hợp những nguyên nhân đó lại, đối với luyện dược sư, hắn là tộc trưởng tuy phải thay người dưới suy nghĩ nhưng cũng không cần phải cố kỵ mặt mũi cái gì, thế nhưng lần này không giống, Hồn Hư Tử bản lĩnh luyện đan so với mấy lão gia hỏa trong tiểu đan tháp cũng không kém chút nào, đôi khi còn nhỉnh hơn.

Thêm vào đó, mấy mười mấy năm hắn tu vi dùng đủ mọi cách cũng như đan dược cũng không thể nào để cho hắn tiến thêm một bước đạt tới đấu đế cấp bậc, hắn như vậy, Cổ Nguyên, Cổ tộc tộc trưởng, đối thủ cũ tình trạng cũng là như thế, hai người bọn hắn sau đó tra xét rất nhiều điển tịch, thế mới phát hiện ra rằng, muốn trở thành đấu đế, phải cần một thứ gọi là Nguyên khí hay còn một cái tên khác là Bản nguyên Đế khí, loại Nguyên khí này tại đấu khí đại lục trước kia rất nhiều, thế nhưng theo sự rời đi của một đám tiếp một đám đấu đế, và cuối cùng là Đà Xá Cổ Đế vị đấu đế cuối cùng biến mất, Nguyên khí thứ này cũng không còn thừa lại chút nào.

Hắn và Cổ Nguyên đều không tự chủ suy nghĩ tới một loại kết quả, mà loại kết quả này đối với sự biến mất của toàn bộ đấu đế cường giả rất phù hợp, đó là đấu khí đại lục nguyên khí bởi vì xuất hiện quá nhiều đấu đế cho nên khô kiệt, vì vậy mà đám đấu đế cùng tộc quần phải rời đi thế giới này, tìm kiếm thế giới khác.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, đáng nói là Hồn Thiên Đế hắn lại tình cờ biết được một việc đó là bên trong Đà Xá Cổ Đế động phủ tồn tại một viên Đế phẩm sồ đan, điều này khiến hắn mừng như điên, bởi vì chỉ cần luyện hóa viên sồ đan kia, hắn rất có thể trở thành một đời mới đấu đế, có điều suy tính cẩn thận thì sồ đan luyện hóa quá trình vẫn có tỷ lệ thất bại, chính vì lẽ đó, cho nên hắn muốn bồi dưỡng Hồn Hư Tử vị luyện dược sư này để hắn linh hồn cảnh giới bên trên đạt tới Đế cảnh thay hắn hoàn tất luyện chế viên sồ đan này thành chân chính đế đan, tự nhiên cái phần tỷ lệ thất bại cũng không còn, mà Hồn Hư Tử muốn làm được điều đó, chỉ có một cách thì là thôn phệ linh hồn khác tiến tới đề thăng cảnh giới linh hồn, đương nhiên việc này tác dụng phụ về sau có thể để cho Hồn Hư Tử phế bỏ hoàn toàn, có điều nếu hắn trở thành đấu đế cường giả, một cái Hồn Hư Tử chết đi cũng chẳng có gì to tát.

Tất nhiên không chỉ có vậy, Đế đan nếu được gọi là Đế đan có nghĩa là chỉ có Đấu Đế tu vi mới có thể luyện chế, nếu mỗi một mình Hồn Hư Tử, thì cho dù đạt tới Đế cảnh linh hồn, cũng không thể luyện chế được viên sồ đan kia, mà cơ hội chỉ có một lần, mất đi liền không còn, cho nên hắn không thể không tại bên trong Trung châu địa giới khắp nơi âm thầm bày lên một loại đại trận, loại đại trận này tên là Phệ linh tuyệt sinh trận.

Hắn muốn đem cả Trung châu làm thành lô đỉnh, hiến tế toàn bộ sinh mạng dân chúng, cùng linh hồn đế cảnh của Hồn Hư Tử lấy đó mà luyện thành Đế đan.

Khoan tạm nói về dã tâm chân thực của Hồn Thiên Đế, mà điều quan trọng hắn cần làm lúc này là từ trong tay Tiêu gia đoạt được Cổ ngọc.

“Nếu đã như vậy, Hồn Diễm, ngươi tạm thời gác lại toàn bộ sự việc dang dở, ngay lập tức tiến về Nam Vực, ta muốn ngươi lúc trở về cầm theo tên tiểu tử kia đầu người!”

Hồn Diễm, một trong Tứ đại ma thánh nghe vậy gật đầu đáp:

“Không có vấn đề, tộc trưởng, ta chắc chắn sẽ cắt lấy đầu lâu tên kia đem về!”

Hồn Thiên Đế nghe vậy, lạnh nhạt nói:

“Không nên khinh địch, sư tử vồ thỏ còn muốn xuất toàn lực, không nên để lật thuyền trong mương mới tốt…”

Hơi ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:

“Lại nói, lần này nhiệm vụ của ngươi không chỉ là loại trừ tên tiểu tử kia, còn muốn một thứ trong tay Tiêu gia, Đà Xá Cổ Đế ngọc!”.

“Tộc trưởng, yên tâm, chẳng lẽ ta, Hồn Diễm, một trong tứ đại ma thánh xuất thủ còn có thể xảy ra sự tình hay sao?”

Hồn Thiên Đế thấy hắn vẫn khăng khăng như vậy, cũng không muốn nhiều lời, hắn mặc dù ngoài miệng nhắc nhở Hồn Diễm cẩn thận, thế nhưng trong lòng cũng không đem chuyện này coi thành đại sự gì, dù sao Hồn Diễm chân chính là một tên thất tinh đấu thánh đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa có thể đạp vào bát tinh bình cảnh.

Còn về Hồn Diễm, hắn miệng thốt cuồng ngôn, thực ra cũng hình thành dựa trên tự tin về thực lực, hắn cũng không cho rằng một Lý Thiên Ngọc còn có thể mạnh hơn hắn.

Không nói tới bên trong Hồn tộc lúc này đang chuẩn bị tìm mình phiền phức, Lý Thiên Ngọc sau khi trở về khách điếm, khoát tay tạo ra một tầng kết giới vây quanh gian phòng, từ bên trong không gian triệu hoán ra Thu Nhi, thứ nhất là muốn cùng nàng “đánh trận” tránh đêm dài tĩnh mịch, hai là bởi vì ngày mai hắn còn muốn theo đoàn đội đi cùng Tiểu Y Tiên, mà Ô thản thành lúc này còn có Huân Nhi cùng Vân Vận, một vị đấu giả, một vị đấu hoàng, Lăng Ảnh rời đi còn chưa trở lại, mà cho dù tính cả Lăng Ảnh cũng bất quá hai vị đấu hoàng, hồn điện phải tới một tên đấu tông đủ để hai người gặp uy hiếp trí mạng, cho nên hắn không yên tâm lắm, mà Thu Nhi thực lực lúc này đã đạt tới Linh cảnh bát trọng thiên, có thể nói là thuộc hàng đầu trong đám lão bà của hắn, nếu so bì về chiến lực bên trong đấu phá thế giới thì Thu Nhi bây giờ rơi vào giữa nhất chuyển bán thánh cùng nhị chuyển bán thánh khoảng đó, nghĩ tới có nhất chuyển bán thánh đỉnh cao tu vi, lại thêm Thu Nhi thông qua khế ước linh hồn bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua đó liên hệ với hắn, như vậy nàng nếu xảy ra chuyện hắn cũng ngay lập tức biết được mà trở lại.

Thu Nhi đây là lần đầu tiên xuất hiện bên trong Đấu phá thế giới, tuy được hắn kể qua, thế nhưng nàng đối với thế giới mới này rất hiếu kỳ, chỉ là lúc này không phải lúc nàng nên để tâm tới vấn đề đó, nàng đã không biết bao nhiêu lâu mới có thể cùng Lý Thiên Ngọc một mình ở chung, cho nên nàng rất trân quý cơ hội này.

Thấy Thu Nhi lần đầu tiên đi tới thế giới này việc thứ nhất vậy mà lại là cùng mình bồi hồi, Lý Thiên Ngọc cảm thấy thật sâu đối với nàng áy náy.

Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng thôi, Thu Nhi mặc dù tính cách rất ôn nhu thiện lương, tấm lòng cũng cực kỳ rộng rãi bao dung, mặc cho hắn có bao nhiêu nữ nhân đi nữa, nàng cũng không có lấy một chút không vui.

Có điều dù sao đi chăng nữa, nàng chung quy lại cũng vẫn nữ nhân mà thôi, làm sao có thể hoàn toàn bình thản đây? Nếu thực sự như vậy thì chẳng khác nào hai người xa lạ, chứ không còn là quan hệ vợ chồng nữa rồi, nàng nội tâm cảm giác mất mát là không tránh khỏi.

Lý Thiên Ngọc thực chất sâu bên trong hắn cũng biết được điều đó, thế nhưng cũng không có biện pháp nào, hắn hoa tâm là sự thực, hắn có nhiều nữ nhân cũng là sự thực, việc đã qua đi cũng không cách nào thay đổi được.

Cảm thấy mình có chút đối với nàng không được, Lý Thiên Ngọc hiếm khi gặp mặt lão bà liền không chơi vật lộn hai người, ngược lại hắn dành toàn bộ thời gian hôm nay một chỗ ôm lấy nàng, cùng nàng nói chuyện tâm tình, kể lại từng chuyện mà hai người đã trải qua cho tới bây giờ…đây là những điều rất nhỏ bé hắn có thể dành cho nàng.

…đương nhiên là những việc như phao muội tử gia tăng nhân số đại gia đình, hắn tự nhận da mặt mình chưa đủ dày mà không biết xấu hổ kể ra.

Cuối cùng, chẳng biết từ lúc nào, hắn cùng nàng, ôm nhau ngủ thiếp đi, chưa bao giờ cảm giác bình thản như vậy.