Chương 214: Hôn lễ!

Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hôn lễ được chính thức định ra sau đó hai ngày, Lý Thiên Ngọc cũng không bồi hồi một chỗ, tiếp lấy thỉnh thoảng vẫn trở lại cổ mộ cùng Tiểu Long Nữ cá nước thân mật, hoặc giả cùng với hai người phụ nhân Lý Bình, Bao Tích Nhược nói chuyện phiếm, nhân tiện cùng hai nàng Thu Nhi cùng Lưu Anh “ứ ừ” một phen, vui quên trời đất.

Lý Thiên Ngọc trên đường qua lại giữa Ngưu gia thôn cùng Chung Nam sơn cổ mộ cũng nghe qua trên giang hồ đồn đại việc Xích Luyện tiên tử Lý Mạc Sầu vừa mới đồ sát nguyên đội thương lái chỉ vì trên thuyền treo lấy một chiếc đại kỳ có một cái “Lục” tự, thầm cảm thán Mạc Sầu muội tử cũng thật là tàn nhẫn, từ yêu sinh hận, thế mới thấy nữ nhân cơn ghen thật không tầm thường.

Ngoài ra còn một số việc vụn vặt như vợ chồng Quách Tĩnh, cùng vợ chồng Dương Khang mới đẩy lui một lần đại quân mông cổ, nghe nói binh lính tử thương trận này cũng là kinh người số lượng, thế nhưng may mắn thành Tương Dương vẫn vững chãi vượt qua cơn nguy khó, hai tiểu tử Quách Tĩnh và Dương Khang cũng vì thế càng ngày càng được người người kính nể, ai trông thấy cũng tôn kính gọi lấy một tiếng đại hiệp.

Cảm thán một hồi, bản thân ngày xưa dạy dỗ hai tên tiểu tử coi như không có uổng công, có điều hắn hiện tại tạm thời không có tâm tình chú ý tới chuyện này bởi vì cuối cùng ngày gì phải đến cũng đã đến, Lý Thiên Ngọc hắn kết hôn rồi.

Có người sẽ hỏi chỉ là một cái đám cưới thôi làm gì mà phải quá nghiêm trọng như vậy, nhưng thử nghĩ xem, trong số đám nữ nhân của hắn, toàn bộ cũng chỉ mới là trao nhẫn mà thôi, chưa có ai chính thức cưới hỏi đoàng hoàng, cho nên đây coi như là lần đầu tiên, hắn tâm tình lúc này mọi người ai cưới vợ rồi đều có thể hiểu ấy mà.

Khi trước, lý do Hoàng Dược Sư lại nhiều lần phản đối Lý Thiên Ngọc cùng Hoàng Dung, thực chất chuyện này cũng khá dễ hiểu, bởi theo tập tục của Trung Quốc cổ đại, hôn lễ loại lễ nghi này thì hầu như xuyên suốt toàn bộ thời kỳ phong kiến đều tuân theo chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp, thiếp thất địa vị sẽ kém hơn chính thê một bậc, tuy Hoàng Dược Sư mang danh Đông Tà, hắn hành vi mọi người đều nói không tuân theo nghi lễ giáo điều thì là hiểu sai, hắn chỉ tùy tâm tùy tính mà làm việc và ghét một số nghi lễ không cần thiết chứ không phải nói hắn coi thường lễ giáo, ví dụ như ngang hàng luận giao với Dương Quá cuối cùng thành bạn vong niên, hoặc khi nghe thấy Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ có tình cảm nhưng mặc kệ thế nhân chỉ trích, hắn ngược lại ủng hộ, tất cả những thứ này chỉ có thể nói rằng Hoàng Dược Sư có tư tưởng cấp tiến hơn mà không thể nói hắn không bị ảnh hưởng bởi lễ giáo, điển hình như việc trong nguyên tác Hoàng Dược Sư rất chán ghét Quách Tĩnh bởi vì quá đần cũng như một số loại gian thần xu nịnh, nhưng lại cực kỳ thưởng thức Quách Tĩnh trung nghĩa, cuối cùng để cho con gái theo chồng chiến tử thành tương dương, vậy không phải là bị ảnh hưởng vì chữ “Nghĩa” bên trong ngũ thường “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín” sao? Chính bởi vì bị ảnh hưởng bởi phong tục cùng chế độ, cho nên hắn khi biết Lý Thiên Ngọc trước đó đã có Thu nhi mới không đồng ý Hoàng Dung gả cho hắn, cũng may mắn, hắn cùng Hoàng Dược Sư khi trước quen biết đã đánh bài giao tình, hai người trước đó coi như âm luật tri kỷ, lại thêm hắn biểu hiện tâm tính tùy ý, nói thẳng thì là không thèm để thế nhân đàm tiếu trong mắt, cho nên khi Hoàng Dung đưa ra quyết định, Hoàng Dược Sư cũng thuận đó mà xuống thang, chứ không, muốn cưới được Hoàng Dung về chính là thiên thu đại mộng.

Bỏ qua việc này, Lý Thiên Ngọc trong lòng cũng cảm thấy khá có lỗi với đám lão bà còn lại, nhất là mấy nữ nhân như Thu Nhi, Lưu Anh, Mục Niệm Từ là Xạ điêu bên trong nữ nhân cùng Thiên Long thế giới Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh, Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy, Lý Thanh La, tứ kiếm thị Linh Thứu Cung các nàng, Naruto thế giới Tsunade, Samui, Sakura, Ino, Hinata, Temari, Kurenai, chưa kể còn đám em gái Erza, Mirajane…của FairyTail thế giới, tất cả đều tình nguyện đi theo hắn từ lâu, nhưng hắn chưa thể cho các nàng một đám cưới chính thức, cho nên hắn quyết định sau Hoàng Dung, chắc chắn sẽ tổ chức một đại lễ dành cho các nàng, hắn đã không thể trọn vẹn yêu các nàng, nhưng ít nhất cũng muốn cho các nàng một hôn lễ toàn vẹn.

Trên đảo đào hoa lúc này sắc đỏ ngập tràn, đâu đâu cũng thấy dán lấy chữ hỉ, đình đài lầu các dăng đèn kết hoa, đám hạ nhân ai nấy bận rộn khắp nơi, tuy chỉ có người của đảo đào hoa tham dự, bên ngoài cũng không có mời người nào, nhìn qua thì khá giản dị thế nhưng Hoàng Dung trong lòng lúc này tràn ngập hạnh phúc.

Hoàng Dược Sư hôm nay mặc lấy một thân bạch y, lục sam áo bào, tuy màu sắc vẫn như ngày thường không có nhiều thay đổi, chỉ là có phần càng gọn gàng mà thôi, tuy nhiên không ai biết rằng bộ y phục này chính là vợ hắn Phùng Hành từ lâu đặt may cất giữ nhiều năm, dặn dò chỉ chờ một ngày Hoàng Dung gả đi mới có thể mặc lên người.

Thực chất thì hôn lễ thời đại này đúng ra nghi lễ rất phiền toái dài dòng, có điều Hoàng Dược Sư cùng Lý Thiên Ngọc sau khi bàn bạc một phen quyết định đơn giản hóa toàn bộ, sính lễ thì lấy năm viên Duyên thọ đan làm lễ vật của nhà trai và một ít châu báu coi như của hổi môn của nhà gái coi như xong.

Sau đó, chỉ cần thực hiện mấy nghi thức tượng trưng trong quá trình bái đường như vậy là hoàn thành, hắn thì cùng Hoàng Dược Sư cuối cùng cũng tìm thấy điểm hợp ý nhau chính là ở chỗ rất ghét sự rườm rà, phiền phức, Lý Thiên Ngọc thầm than, thật không hổ là nhạc phụ đại nhân mà!

Hoàng Dung lúc này một thân áo cưới đỏ thắm cực kỳ hoa lệ, trên đầu trùm lấy một tấm khăn voan che mặt hình vuông dài ba thước, bên cạnh một vị hầu gái dắt tay, Lý Thiên Ngọc một thân quần áo chú rể đồng dạng màu đỏ, tóc vấn lên bao bọc bởi hồng quan, mặt như quan ngọc, tuấn tú bất phàm, bên trêu treo lấy hỉ ý biểu lộ cực rõ ràng.

Hoàng Dược Sư ngồi phía trên, trong lòng cảm khái con gái cuối cùng cũng tới một ngày phải gả cho người, mặc dù vậy hắn trong lòng cũng thực sự chúc phúc cho Hoàng Dung, trên khuôn mặt ngày thường đơ như tượng, cũng hiếm thấy nở lấy nụ cười.

“Giờ lành đã đến, nghi lễ bái đường bắt đầu…!” Bên cạnh người chủ trì hôn lễ lên tiếng.

Lý Thiên Ngọc đỡ lấy tay Hoàng Dung quỳ xuống.

“Nhất bái thiên địa!” Nhất bái, lạy trời đất.

“Nhị bái cao đường!” Nhị bái, lạy cha mẹ hai bên, hắn tâm niệm tuy chỉ lạy trời lạy đất, lạy cha mẹ, nhưng Hoàng Dược Sư là cha của Hoàng Dung, bản thân hắn cướp con gái của lão Hoàng, tự nhiên một lạy này về tình về lý cũng là nên.

“Phu thế giao bái!” Cuối cùng tam bái, phu thê lẫn nhau trong đó, hắn đương nhiên không chống cự.

“Đưa vào động phòng!”

Sau đó, hai người được đám nha hoàn mang đi vào bên trong phòng, Lý Thiên Ngọc cũng không cần đi mời rượu chung quanh, đơn giản vì khách mời chỉ là hạ nhân bên trong đảo, bước này coi như bỏ qua.

Bên trong gian phòng, Lý Thiên Ngọc nhìn thấy Hoàng Dung ngồi ngay ngắn trên giường, hai tay đan chéo để trên đùi, có chút câu nệ, để hắn cảm thấy buồn cười, thế nhưng hắn cũng hiểu tâm lý nàng bây giờ, dù sao cả đời con gái nhất là cổ đại nữ tử, cũng chỉ có một ngày như vậy.

Cầm lấy bình rượu trên bàn, chậm rãi rót lấy hai chén, sau đó Lý Thiên Ngọc tay cầm cành gỗ đào đi tới, từ từ vén lấy khăn voan…