Chương 81: Dấu vết một bàn tay

Phượng Vũ Chiến Ca

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cả đời, là quá dài hay là quá ngắn.

Dài đến mức sống hệt như cái xác không hồn mà vẫn phải tiếp tục đi về đích, ngắn đến mức không kịp cảm thụ sự ấm áp trong vòng tay chàng.

“Trữ Hạ. . .” Lạc Bình Xuyên kinh ngạc mở miệng: “Nàng thực sự là. . .”

Nàng giữ im lặng, cúi xuống vuốt ve ngón cái của bàn tay trái, sau đó sững sờ. Nơi đó trống không rồi, cái gì cũng không còn.

Nàng đi về phía trước, muốn lấy bức họa xuống, nhưng cố với hai lần rồi vẫn không tới, chán nản quay sang nhìn Lạc Bình Xuyên.

Lạc Bình Xuyên giúp nàng gỡ xuống, đặt vào trong tay nàng rồi hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

Nàng cuộn tròn bức họa lại rồi hỏi: “Có lửa không?”

Lạc Bình Xuyên sững sờ: “Nàng muốn làm gì?”

Nàng lẳng lặng đáp: “Đốt đi!”

Lạc Bình Xuyên nhìn nàng một cái, cười: “Đốt đi, vẫn có thể vẽ lại được, điều quan trọng không phải là một bức họa. . .”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cười nói: “Quan trọng là… nàng đã ở trong lòng hắn rồi.”

Trữ Hạ bối rối cúi đầu: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy?”

Hắn cười thản nhiên: “Nếu không phải thế thì sao có thể vẽ ra được một bức họa như vậy chứ?”

Lạc Bình Xuyên rút bức họa ra từ trong tay Trữ Hạ, treo lên trường một lần nữa, nhìn người trong bức họa rồi cười nói: “Nàng đúng là khiến người ta mê, người ta say.”

Trữ Hạ ghé mắt dò dét hắn: “Ngươi lại châm chọc ta sao?”

Ý cười tràn đầy đáy mắt của Lạc Bình Xuyên, hắn nghiêm túc đáp: “Không dám!”

Trữ Hạ bày ra nét mặt muốn cắn người, sau đó lập tức xoay người, định rời đi. Vừa bước được một bước, chợt thấy một cây cung treo trên vách tường bên kia.

Là một cây cung ngắn bằng gỗ lim đã nhạt màu, rất cũ, rất nhỏ, thoạt nhìn có vẻ là vật của trẻ con.

Trữ Hạ nhớ, khi hắn dạy nàng bắn cung đã từng nói với nàng, hắn vốn không phải bẩm sinh đã là thiên tài, hắn cũng là cố gắng từng ngày. Hắn năm tuổi bắt đầu học bắn, không đến một năm, sơn ở phần nắm tay trên cung đã bị mòn hết. Cung tên bình thường mà muốn mòn đến mức độ này ít nhất phải dùng bảy tám năm. Hắn nói hắn vẫn còn giữ thanh cung kia, nếu như nàng muốn nhìn hắn có thể cho nàng xem…

Vẫn nói con cháu hoàng gia là cô đơn nhất, nàng thực ra cũng có lúc cô đơn, nàng cũng có thể cảm nhận được áp lực từ mọi phương diện ập đến, chẳng qua là năm đó, đã có người chèo chống cả bầu trời cho nàng rồi.

Chỗ nắm tay trên thanh cung gỗ lim có rất nhiều vết loang lổ còn lại do bị mài mòn quá nhiều. Hắn không hề lừa nàng, đã giữ lại để nàng nhìn thấy.

Len lén lau khóe mắt, nàng nói: “Đi thôi, ta không muốn ở đây nữa.”

Nơi này là nhà của Mạc Lăng Tiêu, nàng lại xông vào như kẻ cướp.

Lạc Bình Xuyên nhìn nàng một cái, nhíu mi, đi theo nàng ra ngoài.

Hoàng cung Hán Thống rất lớn, Ninh Hạ đi dạo bốn phía, so sánh hoàng cung của ba quốc gia, đạt được kết luận cuối cùng:

Hoàng cung của Bang Thập là tinh xảo nhất, ngay cả những chi tiết rất nhỏ đều được bài trí thiết kế cực hoàn mỹ.

Hoàng cung Khê Sa đồ sộ nhất, hùng vĩ sừng sững, khí thế như mưa lớn, ngay cả cây cột cũng cao hơn, to hơn gấp đôi những nơi khác. Đứng trước mặt nó, phải ngẩng đầu trầm trồ, sau đó sẽ tự cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Mà hoàng cung Hán Thống này, là tòa hoàng cung có lịch sử kiến trúc lâu đời nhất trong ba tòa cung điện, cũng mang lại cảm giác dày nặng nhất! Lịch sử để lại những dấu vết thật sâu cho nơi này, ghi lại sự cường thịnh hưng suy của vương triều họ Mạc trăm năm qua, làm rung động nhân tâm, nhưng cũng lại yếu ớt vô lực.

Phảng phất như hết thảy đều là lịch sử, mặc kệ là hôm nay hay ngày mai, vẫn không ai có thể cải biến vận mệnh nơi này.

Loại lực lượng mà không ai có thể cải biến được, đã nhập vào làm một với vận mệnh của Mạc Lăng Tiêu, vì vậy chỉ có thể mở to mắt mà đi về phía trước.

Trữ Hạ đi dạo suốt một buổi chiều, Lạc Bình Xuyên lại tranh thủ thời gian bố trí chiến phòng, cũng khơi thông hào thành mà hắn đã đã vùi lấp trước đó.

Thành Kính An trong tay Mân Tạp với thành Kính An trong tay Lạc Bình Xuyên hoàn toàn không phải là cùng một khái niệm.

Trận chiến này một khi thắng, mặc dù không thể dấy lên đống lửa ăn mừng, nhưng vẫn khiến cho trong lòng các binh sĩ thêm phần tin tưởng, quét đi cái mù mịt của thời tiết mưa dầm không ngớt này.

Trên thực tế, Lạc Bình Xuyên tính toán thời gian rất chuẩn, một ngày sau, quân đội Mạc Lăng Tiêu quả nhiên đã tới cách Kính An ba dặm, vây chặt lấy thành.

Hưng Trịnh Vương toát mồ hôi lạnh tìm được Lạc Bình Xuyên đang ngồi bệt trên mặt đất, dựng cái giá nướng gà, đang ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn trong phòng Mạc Lăng Tiêu: “Tướng quân, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trữ Hạ cắn đùi hà ngồi một bên nhìn Hưng Trịnh Vương với vẻ đồng tình, lại nhìn rượu trong tay Lạc Bình Xuyên, nuốt một ngụm nước bọt.

Lạc Bình Xuyên nói một chữ: “Đợi!”

Hưng Trịnh Vương lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Lạc Bình Xuyên lấy một cái chén rượu, rót đầy rồi đưa cho Hưng Trịnh Vương, cười nói: “Vương gia, ngài xem, ta vẫn ở cùng một chỗ với ngài rồi, ngài sợ cái gì? Nếu như Mạc Lăng Tiêu đánh vào thành Kính An, bằng mối hận của hắn đối với ta, ta nhất định sẽ chết thảm hơn ngài.”

Hưng Trịnh Vương nhận chén rượu, chấm chấm mồ hôi túa ra, hôm nay lão ta đã cẩn thận xem xét cách bài binh bố trí của Lạc Bình Xuyên rồi, mặc dù lão không biết làm nhưng ít nhất nhìn thì vẫn hiểu. Lão hiểu được cách bố trí của Lạc Bình Xuyên là rất kiên cố, có điều vừa nghĩ đến đại quân của Mạc Lăng Tiêu đang vây ngoài thành thì lại thấy ăn không ngon ngủ không yên.

“Tu hú chiếm tổ chim khách, hắn chắc chắn là hận chết các người!” Trữ Hạ ngồi một bên nhìn có phần hả hê.

Lạc Bình Xuyên liếc nàng một cái, nói thầm bằng một giọng mà chỉ nàng mới có thể nghe thấy: “Nàng cho rằng đấy là vì ai? Hả?”

Khóe mắt Hưng Trịnh Vương liếc qua Trữ Hạ, lại nhìn Lạc Bình Xuyên, lau mồ hôi chảy ra rồi kiếm đại một cái cớ rời đi.

Hưng Trịnh Vương vừa đi, Lạc Bình Xuyên liền uống một hớp rượu rồi nói: “Tuổi tác cũng không nhỏ, sao lại hấp ta hấp tấp như thế. Trông có vẻ như toàn bộ hy vọng của lão đều đặt lên người ta rồi, ngay cả việc ta muốn vứt bỏ, mặc kệ lão mà lão cũng có thể tính toán ra, nàng bảo lão ta rốt cuộc là đần hay là không ngu ngốc?”

“Ngươi là cọng cỏ cứu mạng của lão ta!” Trữ Hạ đáp ôn hòa.

Thân thể Lạc Bình Xuyên ngả về phía sau, hai tay chống đằng sau, nhìn nàng rồi nói: “Thực ra ta làm chuyện nguy hiểm như vậy đúng là vì nàng, nàng không nhận ra à?”

Trữ Hạ liếm vụn thịt gà trên ngón cái, hỏi: “Là sao?”

“Một trăm thành Kính An đối với Vương mà nói cũng không bằng một mình nàng!” Lạc Bình Xuyên nhìn nàng có chút thâm ý: “Huống hồ, bây giờ nàng còn là hai người!”

“Lạc tướng quân, ngươi có phải đánh giá ta quá cao rồi không?” Trữ Hạ cười đến không tim không phổi.

Cặp mắt phượng hẹp dài của Lạc Bình Xuyên nhíu lại, cười nói: “Ta chỉ cần bảo vệ một mình nàng là đủ rồi.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, hai ta đều không thể đi được đâu.” Trữ Hạ lên tiếng châm chọc: “Nếu biết trước sẽ thành thế này, lúc trước nếu ngươi thả ta đi có phải tốt rồi không? Ngươi xem, nếu ta xảy ra điều gì bất trắc, cũng liền biến thành hai con quỷ, cả hai đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Lạc Bình Xuyên cười ha ha, hơi say rồi, híp mắt cười nói: “Sẽ không đâu, ta sẽ không để cho nàng biến thành quỷ trước ta…”

Kết quả, Trữ Hạ vẫn cười chẳng thèm đếm xỉa tới, ngơ ngác nhìn dầu mỡ đầy tay, sau đó bò về trước hai bước, một bàn tay vỗ xuống giường đơn trắng như tuyết của Mạc Lăng Tiêu, lại nhìn dấu tay bóng nhẫy kia cười ha ha.

“Ha ha, huynh nói ta có nên ghi thêm mấy chữ không?” Trữ Hạ quay đầu lại cười ngây ngô: “Cứ ghi, Trữ Hạ đã từng đến đây!”