Chương 10: Hôn

Phượng Vũ Chiến Ca

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trữ Hạ quay đầu nhìn Lưu Tịch đứng ở một bên. Hắn mới bị thương còn chưa khỏi, nếu như lên sàn đấu, miệng vết thương nhất định sẽ vỡ ra. Tiếu Lăng nói như thế là muốn bảo vệ cho Lưu Tịch sao?

Lưu Tịch lườm nàng một cái, ném ra một câu: “Ta còn không cho là ngươi sẽ thắng.”

Trữ Hạ vốn tính háo thắng, đang định bùng phát, nhưng sau đó lại nhẫn nhịn, trong bụng không ngừng tụng câu: ‘Đoàn kết!’, ‘Đoàn kết!’. Nàng không thèm để ý tới Lưu Tịch nữa mà quay đầu nhìn Tiểu Cầu.

Tiểu Cầu vừa lên, ở dưới đã cười ầm lên. Tiếu Lăng nói với Tiểu Cầu là vừa lên có thể nhận thua, nhưng Tiểu Cầu lại không làm thế, hắn dù gì cũng là nam nhân, sao có thể không đấu đã nhận thua? Đối phương thấy vóc dáng Tiểu Cầu cũng tỏ ra tức giận, đại đao vung lên lập tức đánh rơi đao trong tay Tiểu Cầu. Thắng thua chẳng còn quan trọng nữa, hắn hướng về phía Mãn Đại Ngưu bên dưới lôi đài, mắng:

“Đi lên! Con mẹ nó ngươi không lên là có ý gì?”

Không chờ hắn hô xong, trọng tài đã tống cổ hắn xuống. Mọi người chỉ có thể lắc đầu, đây là quy củ của trận đấu rồi.

Người lên sân đấu thứ hai đứng trong nhóm 50 người đứng đầu. Tiếu Lăng tùy ý mượn một thanh đao sau đó đi lên.

Mãn Đại Ngưu và Lưu Tịch đều hiếu kỳ với Tiếu Lăng. Tiếu Lăng không báo danh tỷ thí đối kháng, tuy đã được nhìn thấy đao pháp mà Tiếu lăng dạy cho Trữ Hạ nhưng chưa ai tận mắt thấy hắn tỷ thí bao giờ.

Nhưng kết quả lại làm cho Mãn Đại Ngưu vô cùng thất vọng. Tiếu Lăng vừa lên sân đã bắt đầu trốn, lưỡi đao của đối phương lúc nào cũng lướt qua người hắn rất hung hiểm. Sau mười hiệp, đối phương mạnh mẽ bổ nhào tới, thân hình Tiếu Lăng đột nhiên thấp xuống, dùng một tư thế không mấy đẹp mã lẻn tới sau lưng đối phương. Trong lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, đao của hắn đã ở trên cổ tên kia.

Thoạt nhìn hết thảy thì Tiếu Lăng thắng là nhờ vào vận khí. Nhưng ánh mắt Lưu Tịch rát sắc sảo, hắn biết thừa là Tiếu Lăng đang giả bộ.

Mỗi chiêu tới hắn chỉ trốn, nhìn như nguy hiểm nhưng thực chất hắn đã nắm chắc mười phần. Chỉ có người có thể khống chế được tất cả thế tiến công của đối phương mới có thể làm được thành cái tình trạng đó.

Trận thứ hai, Tiếu Lăng thắng, điểm số hòa 1 – 1.

Trận thứ ba, Mãn Đại Ngưu lên sàn. Đối thủ bài danh trong nhóm 100, mà Mãn Đại Ngưu bài danh thứ ba, tất nhiên chiến thắng nhẹ nhõm. Vì thế điểm số là 2 – 1, nhóm Trữ Hạ vượt lên trước.

Chỉ còn hai người chưa đấu. Nếu Trữ Hạ thắng, Lưu Tịch cũng không cần lên sân nữa, mà nếu Trữ Hạ thua thì chỉ có thể dựa vào Lưu Tịch.

Trữ Hạ sửa sang lại quần áo, đối với Lưu Tịch lộ ra một nụ cười tươi tắn, nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi!” Sau đó tiêu sái mà nhảy lên sân khấu. Lưu Tịch sững sờ một chút, sau đó hừ lạnh, nghĩ đúng là không biết tự lượng sức mình.

Theo tư liệu của Tiểu Cầu, đối thủ của Trữ Hạ bài danh trong nhóm 150 người đứng đầu. Tiếu Lăng dạy nàng đao pháp ba tháng nhưng thực tế cũng chỉ có ba chiêu. Nàng còn không có kinh nghiệm thức chiến nào, chỉ cùng Tiếu Lăng đánh nhau, nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.

Đối phương dùng đại đao. Trữ Hạ vóc dáng cũng chỉ ngang tiểu Cầu mà thôi.

Vũ khí của Trữ Hạ là hai thanh mộc đao.

Vũ khí đưa ra làm cho xung quanh đột nhiên nhốn nháo. Nàng cũng không để ý, chỉ giải thích với trọng tài là sợ không khống chế tốt nên dùng mộc đao cho an toàn. Trọng tài sững sờ một chút, sau đó cũng gật gật đầu. Trận đấu vốn tới một điểm nào đó sẽ dừng, thắng thua bằng thực lực, khán giả cũng biết rất rõ.

Nhưng đối phương lại không nghĩ thế, Trữ Hạ dùng mộc đao làm cho hắn cảm thấy mình bị coi thường.

“Ngươi nghĩ đây là nơi nào? Dùng mộc đao để chơi sao? Ta nghĩ ngươi nên về nhà bú mẹ thêm vài năm nữa đi.”

Nói xong, hắn hét lớn một tiếng, đánh xuống mộc đao trong tay Trữ Hạ để lập uy. Không ngờ thân hình Trữ Hạ hơi động làm cho hắn ngay cả giật mình cũng không có thời gian, thoáng cái đã thấy nàng ở trước mặt, hai tay cầm ngược đoản đao, mà mộc đao trong tay trái đã kề ngang lên cổ hắn, còn đoản đao trong tay phải thì đâm vào ngực. Mặc dù là mộc đao nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy đau nhức. Nếu là đao thật, chắc hắn đã mất mạng rồi.

Tình huống thay đổi trong nháy mắt. Như Tiếu Lăng đã nói, Trữ Hạ phải dùng kỹ năng ám sát, một kích trúng ngay mục tiêu, thừa dịp bất ngờ, nếu không nàng cũng không có cơ hội thứ hai.

Theo thanh âm đại đao rơi xuống, Trữ Hạ thu tay lại, đối phương lui về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi trên mặt đất. Chung quanh yên tĩnh hồi lâu, sau đó bộc phát từng trận âm thanh trầm trồ khen ngợi. Trọng tài cũng đã kịp phản ứng, tuyên bố Trữ Hạ thắng, thuận tiện công bố luôn tổ đội của nàng đã thắng chung cuộc.

Tiểu Cầu hoan hô ầm ĩ, tất cả mọi người đều vui vẻ, ngay cả Lưu Tịch cũng không giấu nổi vẻ tươi cười. Chỉ khi thấy Trữ Hạ tới gần, hắn mới thu lại dáng tươi cười, nói: “Vận khí không tệ.”

Trữ Hạ không thèm chú ý, cười tươi như hoa, đi tới trước mặt hắn, lúc thấy hắn run lên thì bỗng nhiên đánh ra một quyền vào bụng Lưu Tịch. Lưu Tịch kêu thảm một tiếng, không ngờ nàng sẽ ra một chiêu âm hiểm như thế.

Trữ Hạ cười hắc hắc, nói: “Chúng ta hòa nhé!”

Sau vòng một lại tới vòng hai, các tổ đội chiến thắng lại rút thăm, quy củ như cũ. Tổ đội của Trữ Hạ thuận lợi vượt qua. Sang vòng thứ ba cũng y như thế, nhóm của Trữ Hạ cũng lại qua.

Ba lượt đấu vòng loại, từ hai vạn tổ đội đã giảm xuống còn 2500 tổ đội, mất hết một ngày.

Mỗi ngày Trữ Hạ tắm táp đều phải đợi tới đêm tối mới lẻn tới nhà tắm. Lúc này nhà tắm không có người, mà Tiếu Lăng mỗi lần như vậy cũng đều đi cùng nàng, giúp nàng canh giữ cửa.

Ngoài miệng không nói ra nhưng Trữ Hạ vô cùng cảm kích. Nàng với hắn, giữa cả hai luôn có một thứ tình cảm kỳ lạ chảy xuôi. Nghĩ không ra, nói không ra, nhưng cả hai đều rất ăn ý không chạm tới.

Đêm hôm đó, Trữ Hạ nửa đêm thức dậy thì phát giác Tiếu Lăng không ở đây.

Gần đây hành tung của Tiếu Lăng rất thần bí. Lúc đầu Trữ Hạ tưởng hắn tận lực trốn tránh A Mộc Đồ, về sau phát hiện cũng không phải là thế. Trong lòng nàng cảm thấy hơi bất an, lo lắng chờ đợi.

Sự tình như bình thường như lại có dấu hiệu sóng ngầm đang dần nổi lên mãnh liệt.

Nhưng hôm sau khi nàng tỉnh lại, đã thấy Tiếu Lăng nằm ở cạnh nàng, khiến nàng không thể không mỉm cười khi một ngày tốt lành lại tới.

Sau bình minh, trận đấu lại tiếp tục.

Ngoại trừ những tổ đội chưa bị đào thải, còn lại tất cả quân doanh lại trở về sinh hoạt, rèn luyện như ngày thường, hơn nữa bộ binh còn dán danh sách tấn cấp. Lan Lợi Tư vì biểu hiện kiệt xuất được tấn thăng làm Doanh trưởng làm cho ai nấy đều hâm mộ vô cùng. Thản Mễ cũng vì kỹ thuật cao siêu nên được cọn là trưởng kỵ binh đoàn.

Trong cuộc thi đấu tổ đội thi, tổ 1145 của Trữ Hạ tiến vào tới vòng thứ tư, tất cả mọi người đều nhiệt tình cổ vũ bọn hắn cố gắng lên. Tiểu Cầu vui vẻ nhất, sáng sớm hắn đã đi nghe ngóng về vòng thi thứ tư, lúc trở về thì sắc mặt rất kỳ quái.

Bọn Trữ Hạ đều phỏng đoán vòng thứ tư sẽ không khác gì lắm vòng thứ ba, nhưng Tiểu Cầu lại dùng biểu lộ kỳ quái, nói: “Vòng thứ tư… là thi số học.”

Thi số học, không thể nghi ngờ chính là một cái tát vào đám đại hán Khế Sa vốn đang rất phong quang trong ba vòng thi trước.

Đừng nói là số học, đám ông lớn ở đây đến chữ còn không nhận được mặt. Ai nghĩ tới ở trong quân đội lại thi số học cơ chứ.

Nhưng điều này lại làm cho Trữ Hạ có phát hiện ngoài ý muốn, hóa ra trình độ văn hóa của đội năm người bọn họ cũng không hề kém.

Tiểu Cầu biết đọc sách, tình báo cho cả nhóm đều là hắn thu thập và chỉnh lý, dù chữ có hơi xấu một chút nhưng coi như đã qua. Lưu Tịch làn da trắng như ngọc, bàn tay mặc dù lưu lại vết chai do cầm kiếm nhưng lại rất sạch sẽ, thon dài, nhìn xem cũng là người được học văn hóa từ nhỏ. Đương nhiên, lúc nàng hỏi vấn đề này thì bị hắn ném trả bằng một cái lườm cháy mặt.

Được rồi, cứ coi như là hắn biết chữ đi.

Tiếu Lăng càng không cần nói, mà khiến Trữ Hạ kinh ngạc ngoài ý muốn là Mãn Đại Ngưu chẳng những biết chữ mà còn viết rất đẹp. Thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài rồi.

Mãn Đại Ngưu nói, cha hắn là giáo viên nổi danh nhất trong bộ lạc của hắn.

Trữ Hạ té xỉu.

“Trữ Hạ, vậy ngươi có biết chữ không?” Mãn Đại Ngưu rất không hài lòng với ánh mắt hoài nghi của Trữ Hạ, bèn cau mày hỏi lại.

“Tất nhiên!” Trữ Hạ kêu lên. Dù sao nàng cũng là công chúa một nước mà, tuy nhiên lại là chữ của Bang Thập. Mà chữ viết của Bang Thập và Khế Sa khác nhau rất nhiều, khi còn bé nàng lại không chăm chỉ đọc sách cho lắm… Nghĩ tới điều này, Trữ Hạ hơi chột dạ.

Phương thức thi số học khiến cho ai nấy đều kỳ quái, tất nhiên là năm người một tổ có thể thảo luận để đưa ra đáp án chính xác.

Năm người một tổ chụm lại trên sàn vật, mọi người tay cầm bút lông xem đề mục trong bài thi.

Tổng cộng có năm loại đề, số lượng rất nhiều, thời gian là nửa nén hương. Tất cả các tổ đều châu đầu bàn bạc, chỉ có thể nhỏ giọng thảo luận, không dám phát ra tiếng lớn.

Loại đề đầu tiên là cộng trừ đơn giản, thứ hai là so sánh phức tạp, thêm nhân chia, do Mãn Đại Ngưu và Cửu Tiểu Cầu cùng hoàn thành. Đề thứ ba là hình học, tứ tư là logic, tiến hành thuật toán phân tích, không hạn chế phương thức tính toán. Loại đề thứ năm là loại phân tích chiến thuật.

Tiếu Lăng hỏi Trữ Hạ: “Giải được đề hình học không?”

Trữ Hạ cầm qua đề thi xem xét, thấy hai có hình tròn giao nhau, bắt tính chu vi. Đột nhiên nàng lại nhớ tới lão tiên sinh dạy số học trong cung. Khi ấy nàng và Xuyên Trữ hay trêu đùa lão. Ai|! Vị tiên sinh ấy là đế sư hai đời, nếu như ông ấy còn sống thì những cái đề này chẳng phải dễ giải quyết như ăn một bữa sáng sao?

Trữ Hạ nói: “Để ta thử xem.” Sau đó buông bút lông trong tay ra, bắt đầu suy nghĩ.

Tiếu Lăng và Lưu Tịch giải quyết hai đề thi cuối cùng. Tư duy của Lưu Tịch thực làm Tiếu Lăng phải giật mình. Hắn đã sớm chú ý tới Lưu Tịch, thậm chí còn nghĩ rằng thân phận của người này thật sự không đơn giản.

Trữ Hạ tính toán tới nát cả óc, cuối cùng đưa đáp án cho Tiếu Lăng, lại bị hắn lườm cháy mặt.

“Ngươi có chăm chỉ đọc sách hay không thế?” Tiếu Lăng hỏi một câu nghiêm túc.

Trữ Hạ chột dạ: “Sai rồi sao?”

“Hoàn toàn sai.” Tiếu Lăng nói xong lại một lần nữa cầm lấy đề tính lại. Trữ Hạ ở một bên xem mà sững sờ, đúng là sai rồi.

Thời gian nửa nén hương nhanh chóng qua đi. Bài thi được thu lại rồi, trên giáo trường ồn ào sôi nổi. Đại bộ phận đều biết làm loại đề số học đơn giản đầu tiên, một vài người ưu tú hơn có thể làm loại thứ hai. Trữ Hạ phát hiện ra còn không có đội ngũ nào làm hết được tới đề thứ năm.

Tiểu Cầu làm ra một cái tư thái thắc lợi. Hắc hắc, nhất định bọn hắn sẽ được thông qua rồi.

Ngày hôm sau mới có kết quả, nhưng Tiểu Cầu lại sớm nghe ngóng được một tin tức đó là chỉ lấy đúng 100 tổ đội trong 2500 đội thi số học. Vậy nghĩa là sẽ có 2400 tổ đội bị loại, thật sự là cạnh tranh tàn khốc.

Trữ Hạ âm thầm cảm thấy may mắn vì ở cùng tổ với Tiếu Lăng.

Ngày hôm sau, danh sách các đội được công bố, đám binh sĩ bắt đầu tức giận, bất bình. Trong quân đội lại dùng thi số học để đào thải nhiều người như vậy thì đúng là quá buồn cười. Nguyên bản những người chú ý tới cuộc thi này cũng sinh ra tâm lý bài xích chứ đừng nói là những người bị loại.

Thi đấu tổ đội này rốt cuộc là để làm gì?

Vừa nghĩ tới chuyện này, Trữ Hạ vừa đi tới chuồng ngựa thăm Tiểu Tam.

Tiểu Tam thấy nàng ra thì hí lên từ xa, cái đuôi vung tít lên biểu thị nó cao hứng tới mức nào.

Trữ Hạ vuốt ve nó, chợt nhớ ra chuyện ngày hôm qua bèn ôm lấy cổ Tiểu Tam, than nhẹ: “Có phải hôm qua ta rất mất mặt hay không?”

Tiểu Tam hừ hừ mấy tiếng, không biết là nó có hiểu hay không.

“Làm sao bây giờ?” Trữ Hạ túm cả nhúm lông của Tiểu Tam làm nó đau tới mức phải hí lên.

“Sao? Tiểu Tam, ngươi cũng cho rằng ta rất mất mặt sao? Sao ngươi lại có thể nghĩ như vậy hả?” Trữ Hạ mắng Tiểu Tam, tay không ngừng nhổ lông trên người nó.

Tiểu Tam đáng thương bắt đầu dậm chân đầy ủy khuất. Trữ Hạ lại ôm lấy cổ nó, nói: “Tiểu Tam, ngươi lại cao lên nhiều rồi. Sao ngươi lại cao hơn những con ngựa khác nhiều như vậy hả?”

Nàng chỉ những con ngựa khác ở gần đó, hỏi: “Ngươi có thích con ngựa cái kia không? Để ta đi kéo nó sang ngủ chung với ngươi nhé?”

“Ha ha!” Liệt không nhịn được cười ầm lên.

Hắn tới chuồng ngựa để chọn chiến mã cho binh sĩ sắp xuất chinh, không ngờ đúng lúc nghe được Trữ Hạ tự nói chuyện với con ngựa như thế.

Trữ Hạ thấy đột nhiên có người tới thì mặt đỏ bừng cả lên.

“Đây là chuồng chiến mã, trong bầy làm gì có ngựa cái.” Liệt giải thích.

“Tướng quân.” Trữ Hạ nghiêm chào một câu. Chợt thấy A Mộc Đồ đang đứng sau lưng Liệt, cười mà như không cười nhìn nàng.

Chẳng lẽ… những gì ban nãy nàng lầu bầu đã bị hắn nghe thấy?

Trữ Hạ cúi nhìn mặt đất tự mặc niệm. Đúng là càng không muốn gặp thì lại càng gặp nhiều.

A Mộc Đồ đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng, nói bằng giọng trầm thấp: “Chỉ hành lễ với Tướng quân mà không hành lễ với ta sao?”

“Vương… Bái kiến Vương…” Trữ Hạ không dám ngẩng đầu, tranh thủ thời gian cúi lạy luôn.

A Mộc Đồ giơ tay ra đỡ lấy, nâng cằm nàng lên, hai mắt trầm xuống, bỗng hiên hắn cúi người in lên môi nàng một nụ hôn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, lại như lông vũ đặt lên môi, để cho Trữ Hạ tim đập “binh binh” trong lồng ngực. Hắn… Hắn muốn làm gì?

Trữ Hạ che miệng, kinh hoảng nhìn A Mộc Đồ.

A Mộc Đồ mỉm cười, đôi con ngươi màu u lục như đang cố kìm hãm lấy mình, nhưng hình như lại không kìm hãm nổi.

Bên kia, miệng Liệt cơ hồ đã có thể nhét được mấy quả trứng gà. A Mộc Đồ hành động trực tiếp như thế khiến cho hắn quá kinh hãi rồi. Hắn cũng không phải người đàn ông chưa từng thấy qua cái gì trong xã hội này…

Nhưng… nhưng đây không phải là hôn một người đàn ông sao?

Tóc gáy của hắn không tự chủ được mà dựng đứng lên.

Hắn hắng giọng nhắc nhở hai người kia, ở đây còn có hắn nữa.

A Mộc Đồ tất nhiên biết rõ hắn ở đây. Liệt đáng thương, vô số năm sau, khi nhớ lại chuyện này, hắn mới đột nhiên phát hiện ra, kỳ thật nụ hôn này là A Mộc Đồ cố ý để hắn nhìn thấy đấy. Không phải là không kìm lòng được, cũng không phải xuân tâm nhộn nhạo, mà là đang cho hắn một cái ám chỉ. (DG: Ám chỉ: “Liệu hồn, đừng có đụng vào vợ anh!” )

Trên thực tế, hành động này thực sự còn đạt được hiệu quả tốt hơn A Mộc Đồ nghĩ.