Chương 720: Chuyện đáng giá

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiệc thưởng thức vẫn diễn ra.

Người của thế giới rượu đỏ đang dùng tâm trạng vui vẻ, thưởng thức mỗi loại rượu đỏ, 12 cổng vòm bắt đầu dần dần phát ra hình ảnh lịch sử phát triển rượu đỏ, đã diễn ra đến giữa thế kỷ, hai đế quốc Pháp, Anh, vì tranh giành thị trường rượu nho mà triển khai cuộc chiến mua bán rượu đỏ. . . . . . Mọi người vừa phẩm bình luận rượu vừa từ từ trao đổi, lúc này, Nhậm Tử Hiền mặc váy dài lụa mỏng màu hồng sâm banh, buộc đuôi ngựa thật cao, trang điểm trang nhã, đang cầm một ly rượu sherry, khoan thai đi vào hội trường. . . . . .

“LISSE. . . . . .” Một chuyên gia bình phẩm rượu Italy nhìn thấy cô, vẻ mặt nở nụ cười rực rỡ đi tới.

Trên mặt Nhậm Tử Hiền cũng tràn đầy nụ cười, cụng ly chào hỏi anh.

Hai người đứng tại chỗ, cười nói, trò chuyện.

Trang Ngải Lâm cùng mẹ ngồi một chỗ, nghiêng mặt nhìn thấy cách ăn mặc của Nhậm Tử Hiền hôm nay, chắt lưỡi một tiếng cười, nói: “Con bé này, hôm nay mặc quần áo thông suốt rồi !”

Trang phu nhân không để ý gì khác, chỉ muốn nhìn con dâu và con rể, bà không có bận tâm những người khác nói: “Như thế nào là thông suốt?”

“Cho nên phụ nữ, nhất định đừng ở trước mặt đàn ông cố ý thể hiện bản thân mình. . . . . . Nếu không vô tình lộ ra. . . . . .” Trang Ngải Lâm nói xong, có chút hả hê giơ ly rượu lên, hớp một ngụm nhỏ, ánh mắt xoay tròn, nghĩ tới điều gì nói: “Kì lạ! ! Không phải Như Mạt muốn tới sao? Tử Hiền có thể trừng trị cô ấy hay không? Hôn sự của cô ấy và Thiên Lỗi chính là do Như Mạt giày vò!”

Phòng VIP.

Vẻ mặt Như Mạt lộ ra nhàn nhạt, mặc cho đóa hoa hồng sâm banh có độc tiếp tục nở ra chói mắt, cô lại nhìn bờ biển phương xa, đột nhiên mỉm cười, nói: “Vứt bỏ hoa hồng, không sao. . . . . . Trên thế giới này, còn có một người, chấp nhận hy sinh một chút vì tiệc thưởng thức. . . . . . chính là tôi . . . . . Chỉ cần tôi uống một ly Cocktail trong đó, gặp chuyện không may. . . . . . Đường Khả Hinh, cô thoát khỏi quan hệ sao?”

Cô nói xong, lạnh lùng ngửa mặt, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn đóa hoa hồng, chiếc nhẫn ngọc trai trên ngón áp út, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Như Mạt lạnh nhạt dịu dàng nói: “Tới ngay. . . . . .”.

Cô nói xong, liền tao nhã xoay người, tiện tay ném đóa hoa hồng vào trong thùng rác, vẻ mặt lộ ra rất dịu dàng, mở cửa đi ra ngoài, giống như ma quỷ . . . lướt đi . . . . lướt đi. . . . . .

Sảnh tiệc.

Sau khi Nhậm Tử Hiền cùng cả đám bạn thân nước ngoài cười nói chào hỏi xong, rốt cuộc cầm ly sâm banh, tránh người nhà họ Trang, đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, tay hơi ôm vai, giả vờ nhìn chiều cao bọn họ giống nhau, đẹp trai giống nhau, liền bật cười nói: “Tôi nói. . . . . . Hai người các anh có phải là anh em hay không? Tôi vẫn nghi ngờ chuyện này!”

“Chà!” Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ, nở nụ cười nhấm nhẹ một hớp, hai mắt xoay tròn, nhìn hoàn cảnh xung quanh, suy nghĩ xem Đường Khả Hinh đi đâu? Sao lại không thấy?.

“Đừng uống nhiều rượu như vậy. . . . . . Tửu lượng của em không tốt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vẫn lo lắng cho vợ chưa cưới trước kia.

“Tưởng Thiên Lỗi! Anh nói như vậy, phụ nữ sẽ hiểu lầm đấy!” Nhậm Tử Hiền không để cho mình có bất kỳ ý tưởng đối với anh, cầm rượu đỏ chậm rãi xoay người, lại nhìn thấy Như Mạt mặc váy dài đỏ rực, tay nâng rượu sherry, rất khuynh quốc khuynh thành đi vào, ánh mắt cô chợt lóe, lập tức cầm sâm banh cất bước đi tới. . . . . .

Như Mạt mỉm cười đi về phía trước, biết chiếc nhẫn trong tay đã rơi một chút bột phấn vào trong rượu, cô mới lắc cái ly mấy cái, đi tới Tưởng Thiên Lỗi.

Trước mắt bóng dáng lóe lên.

Như Mạt ngẩng đầu lên. . . . . .

Nhậm Tử Hiền đã lạnh lùng ngăn ở trước mặt cô, nghiêng người cầm ly rượu, hớp một ngụm nhỏ.

“À. . . . . . Tử Hiền. . . . . .” Như Mạt nhìn thấy cô, trên mặt run rẩy mấy phần hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.

Nhậm Tử Hiền quay mặt sang, lạnh lùng nhìn cô nói: “Cô biết chỗ này có tôi, cô còn dám xuất hiện? Có phải cảm thấy lúc ấy cô và Thiên Lỗi đính hôn, cho tôi một chút mặt mũi, tôi đã bớt giận hay không?”

“. . . . .” Trái tim Như Mạt đập ầm ầm, cũng không lên tiếng.

“Bản tiểu thư nhìn thấy cô, luôn không nhịn được muốn bóp chết cô! ! Giống như bóp con kiến!” Nhậm Tử Hiền nhìn cô, nói.

Như Mạt vẫn không dám lên tiếng.

Nhậm Tử Hiền nhìn dáng vẻ của cô, còn tức giận, không thể nhịn được nữa nói: “Cô đừng nói với tôi, cô nghe tôi nói…, lập tức lại phát bệnh tim, cố gắng ngất xỉu! !”

Âm thanh này nhô cao, có một số tân khách đi qua.

Vẻ mặt của Như Mạt lập tức đỏ bừng.

“Dẹp ly rượu của cô ấy đi! ! Tránh khỏi một lát, lại nói là tôi hại chết cô ấy ở sảnh tiệc này! !” Nhậm Tử Hiền vẫn lấy dáng vẻ nữ chủ nhân như trước kia, ra lệnh cho nhân viên phục vụ.

Nhã Tuệ đứng ở một bên, khó xử.

“Điếc đúng không?” Nhậm Tử Hiền lập tức nhìn Nhã Tuệ, nóng mắt nói: “Bây giờ nhìn thấy cô ấy, tôi lập tức choáng váng đầu! !”

“Chuyện này. . . . . .” Nhã Tuệ có chút cố kỵ nhìn Như Mạt.

Hai mắt Như Mạt xoay tròn, chỉ đành phải miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Sẽ không ngất xỉu. . . . . . Sẽ không. . . . . .”

“Vậy thì cút đi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ! ! Thứ không có cha sinh mẹ dưỡng!” Nhậm Tử Hiền không khách khí nhìn cô!

Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi còn ở đầu kia nói chuyện phiếm với tân khách bên cạnh. . . . . . Cô đang do dự. . . . . .

“Người ta không yêu cô! Chớ giày vò! Cho dù cô thay mười trái tim! Cũng không đổi được tình yêu của anh ấy!” Nhậm Tử Hiền không muốn nhìn thấy cô ở sảnh tiệc!

Hai mắt Như Mạt lập tức đỏ bừng, cuối cùng chỉ đành phải ủy khuất cầm ly rượu sherry, lúc xoay người, không ngờ đụng phải thân sĩ phía trước, ly rượu soảng một tiếng rơi trên mặt sàn. . . . . . Nước mắt của cô chảy xuống, nhưng vẫn nhấc đuôi váy thật dài, đi ra ngoài. . . . . . Lúc này Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đầu kia, mới nhìn thấy bóng dáng của Như Mạt, vốn định chạy đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, bởi vì hiểu rõ, có một chút tình cảm, không thể dung túng và đến gần.

Nhậm Tử Hiền nhìn bóng dáng cô chạy ra ngoài, chắt lưỡi một tiếng, hả hê xoay người, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm đang ngồi ở một bên, giống như nữ hoàng, nhướng mày nhìn mình, trái tim của cô lập tức run rẩy, trốn ra.

Phòng nghỉ ngơi nhân viên.

Đường Khả Hinh được Bác Dịch châm cứu xong, một lúc sau Tô Thụy Kỳ tiêm vào thuốc giải độc tạm thời, thân thể của cô giảm bớt một chút, có thể ngồi dậy. . . . . . Nặng nề thở gấp mấy hơi. . . . . .

Tô Thụy Kỳ đau lòng vươn tay, vì vén nhẹ tóc cho cô, lo lắng nói: “Em phải nhớ. . . . . . Nếu có chuyện gì, nhất định phải lập tức trở về. . . . . . Không cho phép em chúng ta cùng mỗi người nói. . . . . . Chúng tôi tôn trọng em. . . . . . Chỉ là có chuyện gì. . . . . . Lập tức trở về, biết không?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, suy yếu mỉm cười.

Bác Dịch cũng không lên tiếng, hai mắt cũng lộ ra một chút đau lòng nhìn cô.

“Vậy em đi ra ngoài. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, nước mắt chảy xuống, mỉm cười nói.

Hai người đồng thời gật đầu.

Sắc mặt của cô như hoa mai trong tuyết, trong màu trắng lộ ra một chút màu hồng, hai mắt mơ huyền như ánh sao, kéo nhẹ đuôi váy đứng lên, giống như mùi hoa lan vào không khí. . . . . . Thật ra cô hiểu, ý của Bác Dịch để cho mình đi ra. . . . . . Bởi vì cô biết, có lẽ ở trong hai giờ này, Tiểu Nhu không trở lại, mình khó có thể giữ được tánh mạng. . . . . . Cô thở dài một hơi, lau nhẹ nước mắt nơi khóe mắt, trở nên bình tĩnh, bởi vì đối với sinh mạng, cô hết sức bỏ ra tất cả của mình . . . . . . Không thẹn cuộc sống vất vả.

Sau một tiếng, rốt cuộc tiệc thưởng thức rượu tạm chấm dứt.

Bữa tiệc chiều rốt cuộc bắt đầu, mặc dù bên ngoài mưa gió, bên trong lại là cảnh bình yên vui vẻ.

Cô mỉm cười kéo váy dài trắng tinh, đi vào sảnh tiệc, lại nhìn thấy trong sàn nhảy, vô số tân khách đã bắt đầu khiêu vũ, hai tròng mắt của cô chậm rãi xoay tròn, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, tao nhã lại ngồi ở bên ghế sa lon, có vẻ có chút không yên lòng . . . . . Cô nở nụ cười nhàn nhạt, kéo nhẹ đuôi váy, đi về phía anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức ngưởi được mùi thơm, lập tức đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía mình, anh chợt thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô hôm nay biểu hiện xuất sắc như thế, xinh đẹp như thế, cả người anh dâng lên kích động, nhìn cô cười. . . . . . Mới vừa bước lên trước. . . . . .

Đường Khả Hinh lại nhàn nhạt đi qua bên cạnh anh, đi tới trước mặt của Trang Tĩnh Vũ, lấy thái độ của con cháu, nhìn ông mềm mỏng nói: “Chủ tịch Trang, có thể mời ngài nhảy một bản không?”

Ánh mắt của Trang phu nhân sáng lên, nhìn cô nở nụ cười.

Trang Tĩnh Vũ có chút sững sờ nhìn cô, bật cười nói: “Con muốn mời chú khiêu vũ?”

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, ghen tị nhìn cảnh tượng này.

“Đúng vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Tốt. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn ánh mắt cô, cũng không khách khí đứng lên, cười nói: “Đi thôi. . . . . . Hôm nay chú biễu diễn kỹ thuật khiêu vũ, khiêu vũ với con.”

“Thật là vinh hạnh cho con . . . . .” Đường Khả Hinh nở nụ cười, cùng Trang Tĩnh Vũ đi ra sàn nhảy, hết sức cung kính lễ phép, ôm nhau giống như hai cha con, ở vị trí chính giữa, nở nụ cười khiêu vũ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên mất hồn đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh, vẫn không hiểu.

“Chú. . . . . . Hôm nay con biểu hiện tốt không?” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Trang Tĩnh Vũ, nhẹ nhàng bước theo điệu nhảy, dịu dàng hỏi.

“Tốt! Biểu hiện rất xuất sắc!” Trang Tĩnh Vũ nở nụ cười nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, khuôn mặt tươi cười như hoa đào, nhìn ông chú trước mặt, nói: “Đủ tư cách làm con dâu nhà chú không?”

Trang Tĩnh Vũ an ủi nở nụ cười nói: “Đừng nói như vậy, nếu như có thể cưới được con, đây là phúc phận của Hạo Nhiên nhà chúng tôi.”

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh khẽ co quắp, hai mắt tràn lệ nhìn anh, cười nói: “Con có may mắn này sao? Nếu số mạng không chăm sóc nữa, chỉ chừa cho con sống một ngày, con hi vọng chú cho phép con thổ lộ cảm tình với anh ấy . . . . . Chú có thể đồng ý không?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ quan tâm nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, có chút bận tâm nói: “Khả Hinh. . . . . . Con làm sao vậy?”

“Con hơi sợ. . . . . . Chúng con không tới ngày đó. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác trước mắt mình chợt xuất hiện ảo giác, có chút choáng váng, nhưng vẫn chống đỡ cùng Trang Tĩnh Vũ khiêu vũ. . . . . .

“Chống đỡ! !” Trang Tĩnh Vũ dùng khí độ trưởng bối, nắm chặt tay của Đường Khả Hinh, nặng nề nói: “Cha của con có nói cho con biết một câu, chỗ hấp dẫn của khách sạn chính là lúc mọi người cùng tập trung sức mạnh hay không ! ! Chú sẽ giúp con, tất cả mọi người sẽ giúp con! Chống đỡ! ! Nhất định phải chống đỡ ! !”

Mặt của Đường Khả Hinh lại lộ một chút tái nhợt, hai mắt rưng rưng nhìn ông.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn cô gái này, sâu kín nói: “Có phải cảm thấy, một mình chống cả thế giới quá mệt mỏi hay không ?”

Đường Khả Hinh nhìn ông, điềm đạm đáng yêu gật đầu.

Trang Tĩnh Vũ lại cười nói: “Nhưng con cũng không có phát hiện, lúc con chống lên toàn bộ thế giới, thật ra đó là một chút mưa gió, chiến đấu chính thức, là kéo dài sinh mạng . . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức rướm nước mắt.

“Sống!” Trang Tĩnh Vũ cho cô thêm sức mạnh nói: “Nhất định phải sống! Dùng ý chí của con, tự nói với mình, phải sống! ! Chỉ cần con cắn chặt răng, kiên trì sống tốt, thế giới xung quanh sẽ có nhiều người trợ giúp con vượt qua cửa ải khó khăn! Suy nghĩ đến sứ mạng của con, lý tưởng của con! Cắn chặt răng, chống đỡ! !”

Đường Khả Hinh nghe lời này, càng thở gấp, thân thể nhanh chóng bị thiêu đốt, nhìn tới trước, khóc gọi: “Ông trời ơi. . . . . . Tôi muốn sống. . . . . . Để cho con sống đi. . . . . .”

****

Mưa to gió lớn, liên miên bất tuyệt khắp nơi, ngọn núi lập tức chìm vào trong thế giới bóng tối, thậm chí sấm sét ầm ầm vang lên! !

Tiểu Nhu cởi giày ra, mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn của khách sạn, còn có váy ngắn màu đen, đầu tóc ướt đẫm, lại dùng thân thể nho nhỏ của mình, xông vào một cửa hang nho nhỏ giữa sườn núi, cửa hang này chỉ có thể cho một người ra vào, bởi vì địa thế ngọn núi này đồ sộ, bình thường không có thể lên núi, cho dù tìm chuyên gia lên núi, chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa, cô gái này thở hổn hển, trên mặt đều là nước mưa và mồ hôi, nhưng vẫn hết sức quen thuộc đường núi khi còn bé ông nội mang mình lên, chui qua hang động này, lại đi dọc theo con đường nhỏ phía trước chuyển lên núi, bởi vì nơi đó có nhánh cây bị che kín thật sâu. . . . . .

“Khả Hinh! Cô phải chống đỡ! ! Tôi nhất định sẽ hái được cỏ linh chi này cho cô!” Tiểu Nhu nói xong, người đã leo ra hang động, đầu gối cũng bị dập chảy máu, cô cũng không chú ý, thở dốc, mới vừa đi ra hang động lớn, muốn đi lên núi, lập tức mưa gió điên cuồng quét đến, cô ah một tiếng, cả người bị đập vào vách núi, bên hông chợt đau nhói, cô thở dốc một hơi, tiếp tục cắn răng, đội mưa to gió lớn, tay lau mạnh nước mưa trên mặt, chân không đạp bùn đất, tay liều mạng vén rất nhiều cành lá cỏ dại, rốt cuộc nhìn thấy dây mây lên núi, cô nắm chặt dây mây này, đón gió mưa vỗ vào trên người của mình, cô chớp đôi mắt thật to tròn, trên mặt đất từ từ leo lên núi . . . . .

“Tiểu Nhu . . . . . .. . . . . . ” Tiếng của Lãnh Mặc Hàn đột nhiên xuất hiện ở dưới chân núi, đau lòng gọi: “Cô ở đâu ?”

Mưa to gió lớn vẫn thổi tới, mưa lạnh tiếp tục trút xuống! !

Tiểu Nhu chớp mắt to, trên mặt, trên người tất cả đều là nước mưa, lộp bọp dọc theo cái cằm nhỏ của cô chảy xuống, cô đã mệt mỏi sắp té xỉu, nhưng vẫn tiếp tục nắm chặt dây mây, cổ tay bị cứa chảy máu, dưới chân bị đâm, nhưng vẫn tiếp tục leo lên, lúc mệt mỏi, lại nhớ tới Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói: “Kinh doanh một phòng ăn, quan trọng nhất là cái gì? Là hợp tác! ! Đồng nghiệp một lòng, hợp tác, mới có thể hoàn thành một chuyện! ! Tôi mặc kệ trong lòng mọi người có ngăn cách hay không, nhưng đối mặt với công việc, đối mặt với đồng nghiệp, tốt nhất trong lòng mọi người vẫn phải biết ơn! ! Bởi vì không có bọn họ, cũng không có các người!”

“Khả Hinh. . . . . .” Tiểu Nhu cắn răng nắm chặt sợi dây trong tay, lại từng bước từng bước đạp đá nhọn, mệt mỏi leo lên núi, một tiếng sấm đánh xuống, bổ trúng tảng đá bên cạnh, cô kêu lên một tiếng, hai tay thả lỏng, cả người thiếu chút rơi xuống chân, nhưng vẫn lưu loát nắm chặt sợi mây, miệng khô lưỡi khát tiếp tục bò lên trên, thỉnh thoảng nhìn thấy trái cây mình quen thuộc, cô lập tức đã nắm một quả bỏ vào trong miệng nhai, lại hút một chút nước mưa đọng trên cành lá, tiếp tục lên leo, cuối cùng. . . . . . Rốt cuộc cô cố hết sức lực cuối cùng trong thân thể, trong cơn mưa điên cuồng vỗ vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đáng thương, cô đưa hai tay ướt đẫm nắm chặt một tảng đá cuối cùng trên đỉnh núi, rốt cuộc cả người bay lên, thở hổn hển nằm ở đỉnh núi, vội vàng quay mặt sang nhìn đầu kia đỉnh núi, rốt cuộc nhìn thấy được phía trước có một mảng cỏ nhỏ lá tương tự như bạc hà, đang đón gió mưa, lá nhỏ đong đưa, cọng cỏ màu xanh kia ở trong mưa lấp lánh ánh sáng trong suốt, cô đột nhiên mỉm cười, lập tức cắn răng đi qua, nghe tiếng mưa rơi rào rào, tiếng sấm ầm đùng, không sợ hãi quỳ gối trước gốc cỏ non khi còn bé bị gọi là “Cỏ Linh Chi”, ra sức hái gốc Cỏ Linh Chi, nhét toàn bộ vào trước ngực áo sơ mi của mình, sau đó sẽ hốt một nắm cỏ non, nhét toàn bộ vào trong miệng của mình nhai, nuốt hết, nghĩ tới một lát xuống núi, nếu như mình không cẩn thận té xuống, đề phòng chẳng may cỏ non rơi mất, có thể lấy máu trong cơ thể cô giải độc. . . . . .

Cô gái ngốc này vừa nhét cỏ non vào trong lồng ngực, vừa khổ sở nhai cỏ non, ăn xong lại nôn ra, vẫn muốn tiếp tục ăn! Vừa ăn, vừa lo lắng cho Khả Hinh, rơi lệ, nước mắt và nước mưa cùng nhau lăn xuống khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn!

“Khả Hinh, tại sao tôi không thể giống như cô, cố gắng lấy định chấp nhận của người khác ? Tại sao tôi ngốc nghếch như vậy chứ? Thật ra tôi cũng muốn giống cô, có thể đạt thành tích tốt trong cuộc thi, làm cho cha mẹ của tôi vui mừng. . . . . .”

“Đứa ngốc, cô như vậy không tốt à?”

“Không được, thật ra tôi thấy rất nhiều người vỗ tay cho cô, tôi thật hâm mộ nha, đây là sân khấu của toàn thế giới, lần đầu tiên kiêu ngạo và tự hào vì bạn bè của mình . . . . . . Phải như thế nào, mới có thể trở nên giống như cô?”

“Vậy thì đi tốt con đường phía trước, đừng lựa chọn đi đường tắt, đó là bẫy rập của thượng đế, bắt đầu từ hôm nay, không nên bỏ qua mỗi một phần cơ hội để thể hiện mình . . . . . . Khi cô cắn răng kiên trì đi qua một con đường, mới có thể chính thức hiểu rõ, thông qua chân thành bỏ ra và cố gắng, thế giới có thể cho cô một vùng trời đất. . . . . Khổ nạn và tôi luyện, mới là quà tặng của Thượng Đế dành cho cô. . . . . .”

“Tôi có thể sao?”

“Có thể!”

“Nếu như cả đời tôi vẫn như vậy, ít nhất trước khi tôi chết, làm một chuyện để cho mình cảm thấy rất đáng giá . . . . . . Cố gắng làm . . . . . . chuyện rất đáng giá một lần. . . . . .”