Chương 86: Ngoại truyện – An Thanh [Hai]

Nắm tay người, kéo người đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

An Nhiên được chẩn đoán chính xác là bị bệnh máu trắng.

An Thanh nhìn trong mắt An Nhiên dâng lên tuyệt vọng cùng phẫn hận, nhìn trong mắt Nhan Hữu tràn ngập bi thống cùng thương tâm, nhìn trong mắt cha mẹ là đau xót cùng tiếc hận chưa bao giờ có.

Lúc này, người bình tĩnh thanh tỉnh dường như chỉ còn lại An Thanh.

An Thanh thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, nếu điều trị thì…… Có hi vọng không?”

Bác sĩ liếc bọn họ một cái, “Có.”

An Thanh mở to hai mắt, “Vậy……”

Bác sĩ nhìn về phía An Nhiên đang cắn chặt hàm răng, thản nhiên nói: “Tôi khó đảm bảo người được chữa trị sẽ khỏi hẳn, nhưng tôi khẳng định, nết cô không điều trị, chỉ còn lại nửa năm.”

An Nhiên mở to hai mắt, con ngươi hơi hơi nâu trống rỗng vô thần.

An Thanh vội vàng tiếp lời, “Đương nhiên phải chữa trị!”

Nhan Hữu nghe vậy mới lấy lại tinh thần, gắt gao cầm tay An Nhiên, khẳng định nói: “An Nhiên, anh sẽ cùng em.”

Một câu đơn giản, làm trong mắt bác sĩ và cha mẹ lộ ra tán thưởng, cũng làm cho ánh mắt An Nhiên không hề nhẹ nhàng nữa.

Sau đó liền bắt đầu bận rộn, hôn sự tạm thời gác lại, An Nhiên nghỉ việc, An Nhiên nhập viện…… Nhan Hữu trấn định giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn ôn nhu săn sóc An Nhiên, chưa từng biểu lộ một chút tâm hoảng ý loạn nào.

Sợ hãi — cho dù trong lúc vô ý An Thanh nghe thấy cha mẹ Nhan Hữu khóc hô muốn hắn chia tay An Nhiên, cho dù cha mẹ Nhan Hữu lấu đoạn tuyệt quan hệ ra uy hiếp Nhan Hữu.

Nhan Hữu quả nhiên rất yêu An Nhiên, An Thanh nghĩ như thế.

Vậy cô thì sao? Cô hy vọng An Nhiên sống hay là…… Chết đi?

An Thanh tưởng mình hy vọng An Nhiên sống sót, bởi vì lúc cô biết cô ấy sinh bệnh lại khổ sở cùng bi thống như vậy.

An Nhiên là chị của cô, huyết thống này vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Nhưng lúc cô bận rộn trong đầu sẽ đột nhiên hiện lên một tia ý nghĩ, An Nhiên bị bệnh máu trắng, cơ hội chữa khỏi vô cùng vô cùng thấp…… Nếu An Nhiên chết……

Cô lắc đầu, nói cho chính mình…nếu…đó chính là nếu.

Nếu An Nhiên chết, như vậy mọi chuyện xảy ra sau này sẽ không ai đoán trước được, ai cũng không thể đoán trước hay đánh giá được.

Thể trọng An Nhiên lúc trị bệnh bằng hoá chất giảm mạnh, một đầu tóc dài tận thắt lưng cũng bị cắt sạch sẽ, tính tình của cô ấy cũng càng ngày càng suy sụp, sẽ lạnh lùng nhìn bọn họ, sẽ chanh chua nói một ít lời, sẽ đột nhiên ở trước mặt bọn họ đập vỡ một số đồ đạt.

Bây giờ, An Nhiên nhỏ gầy, tái nhợt, chanh chua, hoàn toàn không còn hiền lành đầy sức sống như ngày xưa nữa. Nhưng Nhan Hữu đối với cô ấy vẫn ôn nhu như vậy, trong mắt là tình yêu làm cho người ta đau lòng.

Đúng vậy, An Thanh cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhan Hữu đáng thương cỡ nào, hắn một lòng yêu An Nhiên, nhưng An Nhiên lại bị bệnh này. Hắn không để ý cha mẹ phản đối An Nhiên, cũng không để ý cảm xúc An Nhiên thay đổi – lúc tốt đẹp sẽ cười cười với hắn, nhưng lúc kém sẽ lạnh lùng nói với hắn:

“Cút.”

An Thanh nghĩ, Nhan Hữu quả nhiên là người kia của cô, bởi vì hắn kiên cường cùng chung tình như thế.

Ai~.

An Thanh thở dài, khổ sở nghĩ, vì sao người Nhan Hữu yêu không phải cô? Nếu là cô, cô tuyệt không đối với hắn như vậy, tuyệt không làm hắn thương tâm cùng bi thống như vậy.

Thôi thôi, Nhan Hữu là anh rể của cô, ít nhất bây giờ là vậy.

Bây giờ cha mẹ rất quan tâm An Nhiên, có lẽ là phát hiện trước kia đối với đứa con này họ đã lạnh nhạt bỏ qua, bây giờ hỏi han ân cần muốn bù lại. An Thanh nhìn bọn họ trong lòng có chút an ủi, rốt cuộc An Nhiên cũng chiếm được tình thân mà cô ấy vẫn khát vọng.

Như vậy rất tốt, vô cùng tốt.

Ngày chậm rãi trôi qua, có đôi khi An Thanh thậm chí đã nghĩ đến sau này vẫn cứ như vậy — một đám người lấy An Nhiên làm trung tâm mà bao quanh bận rộn, chờ đợi kết cục sắp đến nhưng lại không dám đối mặt.

Thẳng đến tối hôm đó, An Thanh nhận điện thoại của Nhan Hữu, nghe hắn ở bên kia nói bậy nói bạ, sau đó cô vì lo lắng cho hắn mà chạy tới nhà trọ của hắn.

Khi đó, Nhan Hữu hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh cùng nhã nhặn bình thường nữa, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng, ánh mắt mê mang giống đứa trẻ.

Hắn cứ như vậy bất lực kêu khóc: “An Nhiên, mặc kệ em như thế nào anh đều sẽ cùng với em, cho nên em đừng rời xa anh.”

Hắn nói: “An Nhiên, anh mặc kệ em mắc bệnh, mặc kệ em trở nên xấu xí, anh chỉ yêu mình em.”

Hắn nói: “Bọn họ bảo anh chia tay với em, nhưng làm sao có thể, anh làm sao có thể chia tay với em?”

Hắn nói: “An Nhiên, đừng rời xa anh.”

An Thanh bị rung động mạnh, bởi vì Nhan Hữu cứ như thế thật tình bùng nổ, bởi vì hắn thâm tình với An Nhiên như vậy, nhưng đáy lòng lại vô cùng chua xót.

Vì thế cô làm một động tác tự cho rằng vô cùng dũng cảm: cô ôm lấy Nhan Hữu, hôn hai má hắn nói: “Nhan Hữu, em yêu em, em sẽ không rời xa anh.”

Đúng vậy, cô thương hắn, yêu rất nhiều năm.

Lúc An Thanh bị Nhan Hữu ôm lấy đáy lòng xẹt qua tia chần chờ, nhưng rất nhanh liền bị tình yêu say đắm có thể trở thành sự thật bao phủ, sau đó nhắm hai mắt lại, thật sâu hôn lấy đôi môi của người đàn ông mà cô yêu.

Cô nói cho chính mình, cô không phải dành Nhan Hữu với An Nhiên, chỉ muốn có được một đêm, một đêm với tình yêu của cô.
Ngày hôm sau, lúc cô mở mắt đã không còn nhìn thấy Nhan Hữu. Cô có chút mất mát, nhưng càng nhiều lo lắng – lo lắng Nhan Hữu sẽ đối xử với cô thế nào, hắn sẽ nói chuyện với cô thế nào?

Nghĩ xong cô liền nở nụ cười, cô muốn chỉ là một đêm không phải sao. Cho nên, Nhan Hữu sẽ không tính toán với cô, cô chỉ cần cười nhẹ nói: “Đêm qua là sai lầm, chúng ta đều phải quên đi.” Mà khi Nhan Hữu từ phòng tắm bước ra, cô lại….

Do dự, cô thật sự chỉ muốn một đêm thôi sao? Người đàn ông này, người đàn ông trước mắt này là người cô yêu nhiều năm như vậy, bây giờ là một cơ hội tốt thế nào, bây giờ có lẽ cô có thể……

Nhan Hữu cũng không chờ cô mở miệng, ôn cười hỏi: “An Thanh, em yêu anh?”

An Thanh xiết chặt chăn, trái tim trong nháy mắt thắt chặt lại,“Em……”

Hắn cười càng thêm ôn hòa,“Em yêu anh sao?”

An Thanh nhìn hắn tươi cười mà thất thần, thành thực gật đầu, “Ừ.”

“Thì ra đó không phải ảo giác của tôi.” Nhan Hữu nheo nheo mắt dài, bên môi vẫn là mang nụ cười, lại bỗng dưng trở nên châm chọc cùng hèn mọn, “Nhưng thực đáng tiếc, tôi không yêu cô.”

An Thanh sửng sốt, không thể lý giải nổi một khắc trước hắn còn ôn nhu, giờ phút này hắn lại trở nên xa lại như thế.

Hắn tiếp tục nói: “Người tôi yêu là An Nhiên, cô chính là em gái của cô ấy.”

Trong lòng An Thanh tràn ngập hổ thẹn cùng phẫn nộ, trên mặt thì suy yếu nói: “Em biết, em chỉ…… Yêu anh. Đêm qua là hiểu lầm, anh xem em là An Nhiên……” Cô thê lương cười cười, “Chúng ta đều phải quên đi.”

Nhan Hữu đồng ý gật đầu, lạnh lùng nói: “Hy vọng cô nói được làm được.”

Lần đầu tiên An Thanh phát hiện Nhan Hữu ôn nhu thì ra cũng lãnh khốc vô tình như vậy. Hắn ôn nhu không vì cô, vẻ mặt hắn không vì cô, cho dù cô đem thân thể cho hắn hắn vẫn tuyệt tình như vậy — An Thanh không đi mua thuốc tránh thai. Cô độc ác nghĩ, tốt nhất cô nên mang thai, như thế hắn sẽ không thể giả vờ như giữa bọn họ chưa có chuyện gì xảy ra, hắn không thương cô, nhưng nhất định sẽ khổ sở vì cô.

Trong lúc đối mặt với An Nhiên, trong lòng cô luôn ghen tị cùng bất bình điên cuồng phát sinh. Nhìn bọn họ ân ái như thường mà hận không thể xông lên rống lớn với An Nhiên: “Cô cho rằng Nhan Hữu thực lòng yêu cô sao? Cô nên biết mấy ngày trước người ở dưới thân Nhan Hữu là tôi, chứ không phải cô!”

Nhưng cô không làm như vậy, bởi vì thân thể An Nhiên đang dần bình phục. An Nhiên là chị của cô, cô không thể làm như vậy.

Hai tháng sau, thân thể của cô xuất hiện phản ứng, vì thế cô đến tiệm thuốc mua que thử thai, cuối cùng nhìn que thử thai nổi lên hai vạch mà khóc.

Cô mang thai.

Hai tháng này oán hận cùng ghen tị cứ vụt mà qua, để lại chính là thỏa mãn, còn có, đối mặt với Nhan Hữu cô ẩn ẩn muốn trả thù.

Cô đau lòng vuốt ve bụng phẳng của mình, đứa nhỏ này là của cô và Nhan Hữu. Cô sẽ phụ trách, Nhan Hữu cũng phải phụ trách.

Lúc Nhan Hữu biết được tin tức này cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ lạnh lùng nói cô đi bệnh viện phá thai, mà cô đã sớm có chuẩn bị.

Cô cười nhạt nói: “Em đã nói cho cha mẹ anh biết.”

Đúng vậy, lúc biết cô liền nói cho cha mẹ, hơn nữa thông báo cho cha mẹ Nhan Hữu. Cha mẹ cô đương nhiên là khiếp sợ cùng đau mắng, nhưng tất cả kết cục đã định, chỉ có thể vì đứa con gái họ vẫn yêu thương này nghĩ cách. Mà cha mẹ Nhan Hữu lại mừng rỡ như điên – bọn họ thích cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp này, hơn nữa con mình không còn cố chấp với cái người sắp chết kia nữa.

Bọn họ đồng tình cùng đau lòng An Nhiên, nhưng dù sao cũng nên vì người sống mà suy nghĩ, không phải sao?

Cho nên mặc kệ Nhan Hữu có bao nhiêu tức giận, có bao nhiêu phẫn nộ cùng không cam lòng, hôn sự bọn họ vẫn được cha mẹ hai bên định xuống — Đương nhiên, tất cả đều phải âm thầm tiến hành.

Nhưng An Nhiên vẫn biết cô mang thai, lo lắng phẫn nộ hỏi cha đứa nhỏ là ai, hắn có yêu cô hay không.

An Thanh khóc nói cô yêu cha đứa nhỏ, hắn sẽ chịu trách nhiệm với cô, bọn họ có thời gian cả đời, có thể bồi dưỡng tình cảm. Cô tin, một ngày nào đó hắn sẽ yêu cô……

An Nhiên thở dài, yêu thương ôm lấy cô, nhẹ giọng nói, “Đúng vậy, các em có thời gian cả đời.”

An Thanh cảm thấy bây giờ mình đã trở nên méo mó, đối mặt với Nhan Hữu cũng vậy, đối mặt với An Nhiên cũng vậy.

Nhan Hữu là người đàn ông cô yêu, nhưng cô lại bắt đầu vì yêu mà sinh ra hận. An Nhiên là chị của cô, cô áy náy nhưng vẫn kiên trì thực hiện kế hoạch.

An Nhiên hoàn toàn không biết những suy nghĩ của An Thanh. An Nhiên, mong cô tha thứ cho tôi, tôi chỉ vì thương hắn.

Tất cả đều tiếp tục diễn ra đâu vào đấy, cô biết của cuộc hôn nhân của cô sẽ không như ý, nhưng cô vẫn kiên trì – Cô nguyện ý chờ, nguyện ý giữ, chỉ cần hắn là của cô. Nhưng trước khi kết hôn hai ngày, Nhan Hữu lần nữa lại dẫm nát trái tim cô……

Hắn đem thiếp cưới chậm rãi xé nát trước mặt cô, tà ác nói: “Cô chuẩn bị làm quả phụ tốt chưa?”

An Thanh trấn định nói:“Chúng ta nhất định sẽ kết hôn.”

“Tốt lắm.” Nhan Hữu liếc cái bụng của cô, “Còn đứa nhỏ này……” Hắn nở nụ cười, “Cô yên tâm, tôi sẽ không thương nó, tôi hận nó đến mức muốn nó lập tức chết đi, thật đấy.”

An Thanh tức đến cả người phát run, vì sao hắn có thể như vậy, đây là con của bọn họ, đây là sinh mệnh do bọn họ tạo ra, đây là giọt máu của bọn họ!

Trước khi kết hôn một ngày, An Thanh đến phòng bệnh của An Nhiên, trịnh trọng quỳ xuống.

An Thanh khóc nói: “An Nhiên, ba mẹ nói em không được nói cho chị biết, nhưng em vẫn quyết định nói cho chị. Ngày mai em sẽ kết hôn…cùng Nhan Hữu.”

“An Nhiên, em cùng Nhan Hữu ở chung một chỗ.”

“Chuyện của em với hắn…… Có lẽ chị cũng có thể đoán được, hắn uống say, xem em thành chị, sau đó em mang thai……”

“An Nhiên, em không hy vọng xa vời được chị chúc phúc, em chỉ muốn nói cho chị biết, chị là chị của em, em yêu chị.”

An Nhiên hung hăng quăng tát cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “CÚT!!!!.”

Lúc đi, An Thanh lại khóc không ngừng, khóc chính mình vô sỉ, khóc chính mình áy náy với An Nhiên, khóc Nhan Hữu nhẫn tâm.

An Thanh cũng vui vẻ, bởi vì thống khổ không chỉ có một mình cô.

Hôn lễ cứ theo lẽ thường cử hành.

Cô cùng Nhan Hữu đều đang cười. Dùng nụ cười che dấu sự tái nhợt cùng vô lực của cô, che dấu sự phẫn nộ cùng chán ghét của hắn, cuộc hôn nhân này chính là châm chọc, châm chọc tình yêu không thuộc về cô.

Nhưng thế thì đã sao?

Nhan Hữu về sau chính là chồng của cô, của An Thanh này, chứ không phải của người khác.

Cô không ngờ An Nhiên thế mà lại tới, hơn nữa còn té xỉu trong hôn lễ — sau đó được đưa vào bệnh viện cấp cứu, mười mấy giờ sau tuyên bố tử vong.

Nhan Hữu không khóc, hắn chỉ im lặng ôm thi thể tái nhợt của An Nhiên, khuôn mặt trầm tĩnh.

Nhưng cô biết, tâm hắn đã chết.

Vì thế cô khóc, vừa cười vừa khóc.

Thật tốt, chị của cô đã chết, Nhan Hữu vẫn yêu An Nhiên đã chết, về sau cô sẽ không bao giờ phải diễn với bọn họ nữa, về sau cô sẽ không bao giờ nhìn bọn họ tình nùng ý mật nữa, về sau sẽ không còn người muốn dành chồng với cô nữa.

Cô khóc nghĩ, như vậy tốt lắm, vô cùng tốt.

Cha mẹ đối với cái chết của An Nhiên rất xúc động, vốn khuôn mặt còn đang trẻ nháy mắt trở nên thương lão. Ánh mắt bọn họ nhìn cô có nhiều phần lạnh lùng hơn, cái loại cưng chiều quen thuộc biến mất không thấy tung tích.

Cô mỉm cười, nửa đời trước yêu thương của họ đều cho cô, cho nên bây giờ cô cũng không cầu nhiều.

Nhan Hữu đối với cái chết của An Nhiên bình tĩnh đến bất ngờ, bình tĩnh đến cha mẹ của hắn đều muốn hắn đi đến chỗ bác sĩ tâm lí. Nhưng hắn chỉ cự tuyệt, dùng cuộc sống bình thường chứng minh hắn không có việc gì.

Hắn quả thật không có việc gì, chỉ là không có tâm mà thôi.

Cô không cần, không cần hắn không yêu cô, không cần hắn không nghĩ đến cô. Hắn là của cô, chuyện này là sự thật không thể thay đổi. Cô một mình nhìn bụng của mình từng ngày lớn lên, đối này đứa trẻ này, cô gửi gắm toàn bộ kỳ vọng cùng yêu thương. Nhưng khi ngủ, cô thường mơ thấy An Nhiên.

Trong mơ, An Nhiên vẫn là tái nhợt như vậy, trên mặt thanh tú không có biểu tình gì, cứ trầm mặc như vậy nhìn cô, thẳng cho đến khi áy náy mà cô cố ý coi thường dần dần chen chúc vọt ra.

Cô khẩn cầu nói: “An Nhiên, chúng em sai rồi, chúng em sai rồi, chị đừng đi được không. Em không dành Nhan Hữu với chị nữa, em tặng cho chị, chúng em không kết hôn nữa.”

Nhưng An Nhiên chớp cũng không chớp mắt một cái, từ từ trở nên trong suốt, biến mất trước mắt cô.

Tỉnh mộng, cả người cô đầy mồ hôi, kinh hồn vuốt cái bụng tròn của mình, “An Nhiên, chúng em thực xin lỗi, nhưng chúng em đã kết hôn, Nhan Hữu đối với em thế nào chị cũng thấy đấy, hắn yêu chị, cho nên chị buông tha em cùng đứa nhỏ đi.”

Nhưng đứa nhỏ cuối cùng cũng không giữ được, đơn giản là lúc cô đi lên cầu thang không cẩn thận trượt chân. Nhan Hữu bên cạnh chán ghét né ra, sau đó cô liền giống như bánh xe lăn xuống.

Một trận đau đớn, sau đó cô nhìn thấy máu tươi ghê người.

Cô đau đớn hô to, “Nhan Hữu, đứa nhỏ, con của chúng ta, cứu nó, em cầu anh cứu nó!”

Nhan Hữu chậm rãi khoan thai đến bên người cô lạnh lùng nhìn cô, sau đó một từ cũng không nói ôm cô xuống lầu lên xe sau đó đưa đến bệnh viện. Toàn bộ quá trình hắn không có một chút biểu tình, máy móc hoá giống như hắn đang làm theo trình tự.

An Thanh khóc nói: “Nhan Hữu, em sai rồi, em không nên nói cho An Nhiên biết chúng ta kết hôn, em không nên ích kỷ như vậy, em không cần anh, em chỉ muốn đứa nhỏ này. Nhan Hữu, anh giúp em giữ đứa nhỏ này lại được không, anh là ba nó, anh có thể lưu nó lại!”

Nhưng Nhan Hữu chỉ đem cô giao cho bác sĩ, sau đó xoay người bước ra phòng giải phẫu.

An Thanh trước lúc ngất xỉu nghĩ, có lẽ cô thật sự sai rồi, chỉ vì một người đàn ông không yên mình, thành ra bộ dạng bây giờ.

Lúc tỉnh lại, chống lại vẻ mặt hốt hoảng cùng bi thống của cha mẹ. Cô nghĩ cha mẹ đau lòng đứa nhỏ, cho nên miễn cưỡng giương khóe môi cười cười, “Ba, mẹ, con nghĩ thông rồi, đứa nhỏ này không nên đến trên đời.” Đúng vậy, cô cảm thấy tâm mình nguội lạnh, cảm thấy mình nhìn thấu hồng trần – những cô gái cùng tuổi với cô, có mấy người trải qua chuyện này?

Cô cảm thấy mình thật sự trưởng thành, không hề hận, cũng không lại yêu.

Nhưng cha đắn đo một hồi rồi chậm rãi nói: “An Thanh, Nhan Hữu…… Đã chết.”

Tươi cười của cô lập tức cứng đờ, “Ba?” Ba nói cái gì?

“Nhan Hữu đã chết.” Cha nặng nề lặp lại một lần, trong mắt là tiếc hận cùng đau lòng, “Là trúng độc khí than.”

Khóe miệng An Thanh bắt đầu run rẩy, cuối cùng hai tay ôm lấy mặt, “Ba mẹ, các người ra ngoài trước đi, để cho con yên tĩnh một chút.”

Mẹ khóc nói: “An Thanh, con đừng luẩn quẩn trong lòng, nếu con luẩn quẩn trong lòng thì chúng ta làm sao bây giờ!”

An Thanh nói: “Mẹ, con sẽ không, con chỉ muốn yên tĩnh một chút.”

Cha thở dài, mang theo mẹ đi ra ngoài.

An Thanh rốt cuộc nâng mặt lên, khuôn mặt đầy nước mắt. Lúc này người cô nghĩ đến không phải là đứa con đã chết của cô, không phải Nhan Hữu đã chết, mà là người đã ra đi từ lâu – An Nhiên.

“An Nhiên, là chị mang đi hắn sao?”

Cô lại lắc đầu, khóc nói: “Không, chị sẽ không, chị luôn thích những thứ không có bất cứ tỳ vết nào, bất luận người chị yêu đến mấy chỉ cần có một chút tỳ vết chị sẽ bỏ đi, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ hối hận. Cho nên em mới tin tưởng chị sẽ không dành Nhan Hữu với em nữa, cho nên em mới có thể kết hôn với Nhan Hữu.”

Cô đột nhiên nhớ tới hình ảnh xa xôi khi còn bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đầy bùn đất, cười tươi lộ ra hàm răng xún nhìn cô nói: “An Thanh, em đừng sợ, về sau có khổ sở gì cứ nói cho chị biết, chị sẽ giúp em dạy dỗ mấy kẻ bắt nạt em! A, còn nữa, chị sẽ cùng với em!”

Bây giờ cô vô cùng khổ sở, khổ sở đến sắp chết.

Nhưng chị của cô sẽ không nhìn cô nở nụ cười nữa, không bao giờ nữa rồi.