Chương 85: Ngoại truyện – An Thanh [Một]

Nắm tay người, kéo người đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

An Thanh từ nhỏ đã là một đứa trẻ được yêu thích.

Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, tính tình ngoan ngoãn nghe lời, cộng với, khi nhìn thấy người lớn đều ngại ngùng nói: “Chào cô, chào chú.”

Dường như người lớn ai ai cũng thích đứa trẻ như vậy.

An Thanh không phải con gái một, cô còn có một người chị.

Chị của An Thanh tên là An Nhiên.

An Nhiên lớn hơn An Thanh một tuổi, vì không ở chung nên đối với người chị này An Thanh không mấy quen thuộc. Cô chỉ biết cha mẹ không có đủ sức lực để chăm sóc hai đứa con nhỏ cùng một lúc, cho nên đành phải đem đứa lớn giao cho bà nội hoặc bà ngoại chăm sóc.

Số lần An Thanh gặp An Nhiên không nhiều lắm, hàng năm chỉ có lễ tết hoặc sự kiện trọng đại nào đó mới có thể gặp một mặt. Đối với người chị này, An Thanh ấn tượng vẫn không sâu sắc mấy, thẳng cho đến khi sáu tuổi, An Nhiên trở lại thành phố sống cùng bọn họ.

Ở cùng An Nhiên, An Thanh chỉ biết người chị này có được những thứ chính mình không có: Hoạt bát, tùy tiện, thẳng thắn, không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, thô lỗ……

Bạn biết đấy, con người luôn hâm mộ người khác những thứ mình không có được, cho dù những thứ kia cũng không phải là thứ cô muốn.

Cho nên ở một phương diện nào đó, An Thanh hâm mộ An Nhiên, đơn giản vì cô ấy có được những thứ mà mình không có.

Sống chung một thời gian, An Thanh phát hiện thái độ của cha mẹ đối với mình và An Nhiên rất khác nhau.

Cha mẹ đối tốt với An Thanh lắm.

Ba ba sẽ ôm cô đặt trên đầu gối, nghe cô làm nũng, nghe cô oán giận. Mẹ sẽ nắm tay cô, vừa mắng vừa lộ ra vẻ quan tâm cùng lo lắng.

Ba ba sẽ xoa khuôn mặt cô, nói cô yếu ớt nói cô bướng bỉnh. Mẹ sẽ bất đắc dĩ thả tay, nói An Thanh, con không hiểu chuyện như vậy về sau làm cái gì được đây.

Cô biết cha mẹ cô rất yêu cô, mà cô cũng rất thương bọn họ. Trong mắt cô, bọn họ là những người tốt nhất, yêu thương cô nhất trên thế giới này.

Nhưng mà, cha mẹ đối với An Nhiên là như vậy.

Lúc ba ba đối mặt với An Nhiên luôn bày ra khuôn mặt nghiêm túc, không có bao nhiêu biểu tình hay lời nói. Lúc mẹ đối mặt với An Nhiên luôn phiền chán, nói liên miên cằn nhằn còn có một ít ghét bỏ. Mà lúc bọn họ như vậy, An Nhiên cũng không tranh cãi, chỉ dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn đến làm lòng người hốt hoảng.

An Nhiên lạnh lùng như vậy rất xa lạ với An Thanh.

Trước mặt An Thanh, An Nhiên vĩnh viễn tùy tiện, vĩnh viễn cười sang sảng, vĩnh viễn líu ríu, vĩnh viễn cứng cỏi — Có đôi khi An Nhiên cũng không để ý người khác muốn gì, cô ấy chỉ biết làm bậy, đem niềm vui sướng của chính mình chia xẻ cho người khác, bởi vì muốn nhìn người khác cùng cô ấy cười.

Có đôi khi An Thanh cảm thấy không thích, nhưng phần lớn thời gian cũng có thể chấp nhận — Ai sẽ từ chối người khác chia sẻ vui vẻ với mình? Hơn nữa người đó lại là chị ruột của mình.

Cho nên, lúc An Nhiên đối mặt với cha mẹ lộ ra ánh mắt lạnh lùng như vậy, An Thanh cảm thấy mình thực nghi hoặc.

Cô không hiểu khuôn mặt luôn tươi cười trong sáng kia vì sao khi đối mặt với cha mẹ lại trở nên xa cách, cũng không hiểu An Nhiên luôn cười vì sao lại trở nên lạnh lùng.

Lớn lên một chút, An Thanh hiểu được, thái độ này của cha mẹ tên là “Bất công”. Cái gọi là “Bất công” chính là rõ ràng hai người nên được đối đãi ngang nhau, nhưng lại bị đối xử vô cùng khác nhau – giống như cô và An Nhiên.
Ngay từ đầu An Thanh có chút bất bình thay An Nhiên: Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cha mẹ chỉ đối tốt với cô nhưng lại không đối tốt với An Nhiên, An Nhiên không phải là con của các người sao? Dựa vào cái gì các người đối với cô sẽ tươi cười, còn đối với An Nhiên liền bày ra mặt thối? Dựa vào cái gì cô chưa ăn cơm các người liền sợ cô đói bụng, An Nhiên chưa ăn cơm tại sao lại không nghe cái người hỏi gì?

An Nhiên cũng là con của các người, An Nhiên chỉ lớn hơn cô một tuổi, An Nhiên cũng sẽ khổ sở, An Nhiên cũng sẽ khóc, nhưng An Nhiên không giống cô khóc trước các người, An Nhiên chỉ biết cắn môi trở lại phòng, vùi vào chăn kìm nén thấp giọng khóc.

An Thanh cảm thấy mình thật tình đau lòng cho An Nhiên. Đó là chị của cô, bị cha mẹ coi thường, sau đó khi đối mặt với cô vẫn cười thực vui vẻ.

Lúc phát hiện mình không thể thay đổi thái độ của cha mẹ đối với An Nhiên, An Thanh liền hạ quyết tâm, nhất định phải đối tốt với An Nhiên, nếu cô không đối tốt với An Nhiên, vậy còn ai có thể đối tốt với An Nhiên đây?

Nhưng sự thật được dấu kín bên trong, nội tâm An Thanh vô cùng vô cùng ngẫu nhiên xẹt qua một tia may mắn: May mắn, cô không phải An Nhiên.

Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa, không nghĩ bây giờ các cô đều đã lớn.

An Thanh trưởng thành trở thành một cô gái xinh đẹp, trong mắt người khác cô nhã nhặn xinh đẹp, thành tích ưu tú, phẩm đức ưu tú……

Ở trong mắt người khác, An Thanh chính là một đại danh từ ưu tú.

An Thanh ở trường là hoa hậu giảng đường, mỗi ngày đều có vô số bạn học nam vụng trộm nhìn cô, ngẫu nhiên sẽ có người cố lấy dũng khí bày tỏ với cô, nhưng đều bị cô cười nhẹ cự tuyệt. Tuổi này, An Thanh không có ảo tưởng với tình yêu là chuyện không thể nào. An Thanh cũng hy vọng có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, tìm một người yêu cô hơn nữa cô cũng yêu người đó, hưởng thụ một tình yêu ngọt ngào tốt đẹp. Nhưng thực đáng tiếc, An Thanh cảm thấy mình vẫn chưa gặp được người đó, hay là phải nói, cô gặp được nhiều người nhưng đó đều không phải là loại cô muốn — một khi đã vậy, thà ít mà tốt đi.

Có đôi khi, An Thanh thậm chí đã thất vọng cảm thấy cả đời này mình sẽ không thể gặp người cô muốn kia, thẳng cho đến một ngày, chị của cô – An Nhiên mang theo Nhan Hữu xuất hiện trước mặt cô.

Lúc đó An Nhiên đã trở nên chín chắn bình tĩnh, chỉ ở trước mặt em gái của cô ấy cô ấy mới lộ ra tính tình trẻ con. Cô ấy cứ như vậy nắm tay Nhan Hữu, vẻ mặt hạnh phúc nói với cô: “An Thanh, đây là bạn trai của chị, Nhan Hữu.”

Sau đó, Nhan Hữu gợi lên khóe môi lộ tươi cười ôn nhã, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “An Thanh, xin chào.”

Ngay lúc đó An Thanh đã trải qua vui mừng như điên cùng mãnh liệt bi thương.

Mừng như điên là vì cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận định đây là chính là hoàng tử mình muốn tìm, mãnh liệt bi thương là vì hoàng tử đã là của chị cô.

An Thanh lâm vào thời khắc u buồn tối tăm nhất từ khi sinh ra tới nay, nhưng cô vẫn duy trì tươi cười dịu dàng, ngọt ngào nói, “Thì ra là bạn trai của chị à, không phải em nên gọi anh là anh rể hay sao?”

Ông trời mới biết cô một chút cũng không muốn gọi cái câu anh rể kia!

An Thanh không hiểu, vì sao, không nên a, vì sao cô lại gặp tiếng sét ái tình với bạn trai của An Nhiên, hay là vì sao người cô gặp tiếng sét ái tình lại là bạn trai An Nhiên?

Cảnh tượng máu chó như vậy cô đã gặp qua trong vô số tiểu thuyết, nhưng không ngờ chính mình sẽ có một ngày cũng gặp phải.

Tiểu thuyết, nữ chính xinh đẹp cùng nữ phụ là chị em hay bạn bè thân thiết. Có một ngày nữ chính gặp được một người đàn ông anh tuấn, trái tim cô đập thình thịch, cô gặp tiếng sét ái tình, trái tim thiếu nữ của cô đã rung động, nhưng cô lại phát hiện người đàn ông này là bạn trai của bạn thân mình…… Cô thương tâm muốn chết, cô bi thống không thôi, cô biết chính mình không nên tiếp tục tình cảm này, nhưng cô không thể ức chế tình yêu điên cuồng nảy sinh trong nội tâm…… Sau đó, lúc cô đang giãy dụa, người đàn ông đó lại chạy đến trước mặt cô nói với cô, hắn cũng yêu cô.

Cuối cùng bọn họ không quan tâm đến người ngoài đồn đãi, dũng cảm cùng chung một chỗ.

Như trên, là tiểu thuyết hư cấu.

An Thanh cảm thấy mình có điểm giống nữ chính trong tiểu thuyết này, nhưng quan trọng là, Nhan Hữu sẽ là nam chính trong tiểu thuyết này sao?

An Thanh bắt đầu có chút không yên, có lẽ, có lẽ ấn tượng của Nhan Hữu đối với cô cũng không tệ lắm, có lẽ Nhan Hữu cảm thấy cô rất được, có lẽ Nhan Hữu cảm thấy cô rất ngoan, có lẽ…… Cô có thể ôm một chút hy vọng?

An Thanh cảm thấy mình có chút vô sỉ, vậy mà lại sinh ra ảo tưởng với bạn trai của chị, nhưng cô làm như thế nào cũng dừng không được — Dù sao cô tự ngẫm lại, cô cũng không có làm chuyện gì có lỗi với An Nhiên, không phải sao?

Lớn lên, An Thanh và An Nhiên vì chuyện học tập và công tác nên ít tiếp xúc, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của các cô. Lúc Nhan Hữu xuất hiện, An Thanh bắt đầu có ý thức thường xuyên đi tìm An Nhiên, mong muốn được có cơ hội tiếp xúc với Nhan Hữu hoặc là hiểu biết thêm về hắn một chút. An Nhiên cũng không làm cô thất vọng, giống như trước đây vui vẻ kể với cô hạnh hạnh phúc của chính mình, ví như An Nhiên làm sao quen biết với Nhan Hữu, ví như An Nhiên làm thế nào mà yêu Nhan Hữu, ví như An Nhiên và Nhan Hữu từng xảy ra mâu thuẫn gì, ví như An Nhiên và Nhan Hữu rất ngọt ngào hạnh phúc.

An Thanh càng nghe càng cảm thấy chua sót buồn bực và phát cuồng, có đôi khi cô thậm chí đã hoài nghi chính mình sẽ xông lên bịt miệng An Nhiên lại, lớn tiếng nói: “Không cần khoe khoang hạnh phúc của cô với tôi!” Nhưng An Thanh không làm, cô một bên phẫn hận nhìn Nhan Hữu và An Nhiên ngọt ngào, một bên vì này loại ngọt ngào này mà càng thêm thích Nhan Hữu, một bên bởi vì loại ngọt ngào này mà càng thêm bất mãn với An Nhiên.

An Thanh cảm thấy mình trở nên xấu xí, tâm lý cô cực độ bất bình nghĩ: Vì sao, vì sao người Nhan Hữu thích là An Nhiên, vì sao An Nhiên gặp gỡ Nhan Hữu sớm hơn cô, vì sao người Nhan Hữu yêu không phải cô.

Nhưng ở ngoài mặt An Thanh vẫn tốt đẹp như trước không chê vào đâu được. Ai cũng không hoài nghi một cô gái tốt đẹp như vậy, trong lòng lại ghen tị đến phát cuồng, luôn áp chế thống khổ.

An Nhiên không biết, Nhan Hữu không biết, tất cả mọi người không biết.

An Thanh vô thức gõ thật mạnh trên blog: Cô đẹp hơn An Nhiên, cô được mọi người yêu thích hơn An Nhiên, cô được cha mẹ cưng chiều hơn An Nhiên, những thứ đó cô không để ý, nhưng vì sao người cô để ý, lại muốn để ý An Nhiên?

Cô gõ xong đoạn này đột nhiên cảm thấy cả kinh, nhanh chóng đè lên nút xóa, nhưng những lời nói bị xóa bỏ này dường như lại khắc sâu vào trong đầu óc cô, càng ngày càng rõ ràng.

Đúng vậy, cô đẹp hơn An Nhiên, cô được mọi người yêu thích hơn An Nhiên, cô được cha mẹ cưng chiều hơn An Nhiên, những thứ đó cô không để ý, nhưng vì sao người cô để ý, lại muốn để ý An Nhiên?

An Nhiên, dựa vào cái gì?

Lúc An Nhiên khóc là cô đưa khăn tay cho An Nhiên, lúc An Nhiên thương tâm là cô an ủi An Nhiên, lúc An Nhiên cô độc là cô cho An Nhiên ấm áp, nhưng vì sao An Nhiên còn muốn cướp đi người cô để ý duy nhất?

Móng tay An Thanh khảm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng một chút cô cũng không cảm thấy đau.

An Thanh thống khổ qua ba năm, thời gian ba năm này, cô cùng Nhan Hữu từ đầu khách sáo đã trở nên quen thuộc. Nhan Hữu đối với cô em vợ này rất qua tâm cũng rất thương yêu, điều này làm cô cảm thấy thoáng có chút an ủi. Nhưng tiếc là, tình cảm giữa An Nhiên và Nhan Hữu càng ngày càng sâu đậm, thậm chí đã tính đến chuyện hôn nhân.

An Nhiên nói, mồng một tháng năm năm nay, cô ấy sẽ kết hôn với Nhan Hữu.

An Thanh nhìn trong mắt An Nhiên là hạnh phúc cùng thỏa mãn tràn đầy, trong lòng cúi đầu hỏi: An Nhiên, tôi đối tốt với cô như vậy, sao cô lại không đối tốt với tôi?

Lúc An Thanh cảm thấy mình sắp điên lên rồi, mọi chuyện lại thay đổi.

An Nhiên té xỉu, đi kiểm tra thân thể thì phát hiện ra bệnh máu trắng.

Dĩ nhiên là bệnh máu trắng?!

An Nhiên và Nhan Hữu như bị sét đánh, mà An Thanh bề ngoài khiếp sợ, bi thương cùng khổ sở rối rắm nhưng từ sâu bên trong lại ẩn ẩn vui sướng. Có lẽ, cô có cơ hội.

Con người luôn theo bản năng theo đuổi hạnh phúc của chính mình, nhưng lại xem nhẹ đau khổ của người khác.

Giống như An Thanh lúc này, một chút cũng không lo lắng An Nhiên có bao nhiêu đau khổ.

Trong lòng mỗi người đều có một ác ma xấu xí, một khi đã thả ra, sẽ không có cách nào thu hồi.