Chương 67: Ngoài dự kiến

Mộng Lệ Hoa Lạc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Trong khi Mộng Tịch cùng Thi Vương đang yên lặng nghiên cứu trận pháp, thì ở bên kia đình trúc, một người áo đen đang lẳng lặng nhìn hai người bọn họ. Chỉ thấy người đó mang theo một chiếc mặt nạ màu bạc, thỉnh thoảng lại phản ra một chút tia sáng. Bởi vì hắn đứng ở chỗ Mộng Tịch và Thi Vương không thấy, cho nên hai người vẫn chưa nhận ra sự có mặt của hắn.

-Thi Vương, rốt cuộc là ngươi có giải được hay không?

Mắt thấy cả người Thi Vương đang tiếp xúc thân mật với những viên đá cuội này, Mộng Tịch đang ngồi ở bên cạnh hắn, chịu trách nhiệm đấm vai cho hắn, nhỏ giọng nói.

-Đừng nóng vội, trận pháp này quỷ dị như vậy, ngươi cũng phải để cho ta nghiên cứu một chút chứ!

Thi Vương không nhịn được nói.

Mặc dù ngoài miệng hắn nói không gấp, nhưng tầng mồ hôi trên trán cũng đã bán đứng hắn. Trong lòng thầm mắc cái tên nào rảnh rỗi không có việc gì làm lại bày ra cái loại trận pháp này, ngay cả hắn cũng không biết hạ thủ từ chỗ nào!

-Nhưng mà… ngươi nhìn nó ngẩn người cũng đã hai canh giờ !

Mộng tịch khẽ nói, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thi Vương, chỉ có thể đem câu nói “Ngươi có phải là không thể giải được trận pháp này hay không?” nuốt vào trong bụng.

-Nếu vậy thì ngươi tới giải nó đi!

Thi vương bực mình nằm xuống trên mặt đất nghỉ ngơi. Thứ này nằm lên cũng thật đau a, còn không bằng cái quan tài ấm áp thoải mái của hắn, chứ đừng nói đến tiểu cầu ngân sắc mà Dịch Vân Lạc ngưng tụ ra.

-Ta cũng không biết giải !

Mộng Tịch khoát tay, lè lưỡi nói. Nếu như nàng sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước nàng nên lên Tử Hà Phong để học tập phá giải trận pháp !

Nghĩ tới đây, Mộng Tịch không khỏi có chút cảm khái nói:

-Nếu như hiện tại có Hạo Khiên ca ca ở đây thì tốt rồi, trận pháp này nhất định không thể làm khó được huynh ấy!

Thấy biểu tình của nàng đột nhiên suy sụp, cả người giống như con tiểu bạch thỏ, vì vậy Thi Vương vội vàng an ủi nàng:

-Yên tâm đi, nhất định bọn họ không có việc gì. Chúng ta cùng kiên trì một chút, ta cam đoan ngươi có thể lập tức nhìn thấy bọn họ.

Tay chống lấy đầu, Mộng Tịch gật nhẹ đầu. Một lát sau, nàng đang muốn đứng lên, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một cặp mắt lạnh lùng. Nhất thời bộ dáng của Mộng Tịch như có tật giật mình, lắp bắp nói:

-Ngươi…ngươi…

-Có chuyện gì vậy?

Thi Vương có chút không kiên nhẫn quay đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của Mộng Tịch. Một giây sau, hắn liền nhanh chóng biến thành một đạo tử quang, hướng túi càn khôn của Mộng Tịch bay tới.

Khóe miệng Mộng Tịch có chút co rúm, Thi Vương này cũng quá nghĩa khí rồi! Nguy nan ở ngay trước mắt, thế mà hắn bỏ nàng một mình chạy trốn! Trong lòng thầm mắng, nhất định một tí nữa phải hảo hảo dạy dỗ lại tên Thi Vương chết tiệt này !

Lúc này, Thi Vương đã núp ở trong địa phương an toàn, truyền âm cho nàng:

-Hắc hắc… Tịch nhai ngoan , không phải là ta cố ý. Ngươi cũng biết, cho dù có lợi hại như thế nào, thì trên đời chắc chắn cũng sẽ có một hai người là khắc tinh của hắn. Mà người trước mắt này chính là khắc tinh của ta! Trước tiên ngươi cứ nghĩ biện pháp ứng phó với hắn, đừng sợ! Ta sẽ ở bên cạnh ủng hộ ngươi! Cố lên!

-Khụ, khụ…

Được rồi, Mộng Tịch chính là bị những lời này của Thi Vương làm sặc !

Thật không biết đây là kiểu biện hộ gì, còn dám nói với nàng? Nàng biết mới là lạ! Nàng không biết ! Trời xanh, có thể nói cho nàng biết, tại sao nàng lại thu được một…Ừm, một con linh thú như vậy không?

Mộng Tịch đứng lên, cố gắng làm cho bản thân trông như bình thường nhất. Kỳ thực nàng bị hắn phát hiện, cũng không có sợ hãi lắm, mà lại an tâm hơn rất nhiều.

-Chúng ta lại gặp mặt…

Mộng Tịch bình tĩnh chào hỏi với hắn.

Nhưng Minh Ảnh chỉ nhìn nàng không nói lời nào.

-Khụ… Ta… ta chỉ cảm thấy cảnh sắc ở đây rất đẹp, trăng sáng như vậy. Mà buổi tối ta không ngủ được, chính vì thế mới ra đây hít thở không khí.

Mộng Tịch không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cho nên chỉ dám đem tầm mắt của mình tập trung trên chiếc mặt nạ bạc của hắn mà thôi.

Minh Ảnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm u ám, nói:

-Ánh trăng sáng như vậy sao?

-Ách… lúc ta ra cửa thì trăng rất sáng nha, lại tròn nữa, giống như cái bàn tròn lớn! Nhưng không biết vì sao khi đi đến nơi này lại không thấy nữa…

Mộng Tịch vẫn cố gắng ngụy biện, còn giả bộ ngẩng đầu ngó ngó nhìn.

-Vậy tại sao lại ngồi bệt xuống mặt đất như vậy?

Giống như hắn không có nhìn thấy Thi Vương, cố tình hỏi.

-Ách… Đó là bởi vì…

Mộng Tịch cắn ngón tay, giống như đang suy nghĩ sâu xa, lại tiếp tục ngụy biện:

-A! Đó là bởi vì ta thấy đá cuội ở đây cũng giống như mặt trăng, vừa tròn vừa lớn, rất đẹp !

Minh Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ mà Mộng Tịch không thấy được, môi mỏng khẽ nhếch lên. Xem ra từ nhỏ đến lớn, nàng quả nhiên là một hài tử tốt, khả năng nói dối không ngờ lại kém như vậy.

Minh Ảnh nhẹ nhàng vươn tay, xuất hiện một khối ánh sáng màu đen thui, một viên đá cuội liền bay vào lòng bàn tay hắn. Sau đó lại đưa tới trước mặt Mộng Tịch.

Mộng Tịch chớp chớp mắt, không hiểu, hoài nghi nhìn hòn đá trong tay hắn, cũng không có nhận lấy. Hắn muốn làm cái gì vậy?

-Nếu ngươi thích, thì ta đưa cho ngươi!

Minh Ảnh nhẹ giọng nói.

A! Nàng nói như vậy mà hắn lại thật sự tin? Mộng Tịch ngoan ngoãn giơ tay ra nhận lấy hòn đá cuội, trong lòng thầm đắc ý một phen. Xem ra công phu nói dối của nàng cũng không tệ lắm!

Mặc dù nàng không biết tảng đá kia có tác dụng gì, nhưng Mộng Tịch vẫn bóp bóp nó mấy cái, sau đó bỏ vào túi càn khôn. Trong lúc đó, còn không quên nhắm vào đầu của Thi Vương thả xuống.

Nàng đương nhiên sẽ không lo lắng tiểu cầu do sư phụ làm sẽ bị hư !

-Ôi! Cái gì vậy! Đau chết lão tử !

Tiếng hô ai oán của Thi Vương truyền vào tai Mộng Tịch, nhất thời làm cho tâm tình nàng trở nên sung sướng. Ha ha ha, đáng đời! Cho đè chết tên linh thú nhát gan nhà ngươi!

Nhưng mà, Minh Ảnh cứ tùy tiện lấy hòn cuội này mà tặng nàng sao? Chẳng lẽ hắn không sợ trận pháp sẽ bị đảo loạn sao? Mộng Tịch len lén cúi đầu nhìn địa phương mất đi một viên đá cuội kia, thiếu đi mất một viên, không phải là trận pháp này cũng không thể giải được sao?

Ô… Thật vất vả mới có được một cơ hội tốt như vậy, lần này không thể thành công, thì nàng còn phải chờ đến ngày tháng năm nào a? Hơn nữa qua đêm nay, vấn đề lớn nhất sẽ là tự do của nàng nha… Thật sự là ăn trộm gà không được, ngược lại còn mất một nắm gạo a!

-Ai…

Mộng Tịch thở dài, cả người chìm đắm vào suy nghĩ của mình.

Dưới tình hình chung, một người đang trong thời khắc nguy cấp lại buông lỏng cảnh giác, như vậy tình huống phát sinh phía sau sẽ trở nên vô cùng khó lường.

–Ngươi muốn nhìn thấy bọn họ?

Minh ảnh bật chợt trầm ngâm nói.

Hắn cũng nên mang nàng đi gặp bọn họ, nếu không lần sau khó tránh được nàng sẽ gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

-Đúng vậy.

Mộng Tịch ngẩng đầu, hai tròng mắt đen láy long lanh nhìn hắn, cực kỳ giống một con chó con nhìn thấy cục xương mà thèm nhỏ dãi.

-Ngươi muốn cho đến gặp bọn họ?

-Ừ.

Nhẹ nhàng gật đầu, Minh Ảnh xoay người mà đi. Mộng Tịch cao hứng bừng bừng đi theo hắn, nếu sớm biết hắn sẽ dễ dàng đồng ý, thì nàng cần gì phải chịu khổ như vậy!

Hai người đi vào trong đình trúc, Minh Ảnh để cho Mộng Tịch đứng ở một bên. Nhẹ nhàng thúc giục nội lực, làm cho bàn đá trước mặt cuyển động. Văn tự phức tạp phiếm kim sắc quang mang hiện lên, làm cho Mộng Tịch vội vàng nhắm hai mắt lại. sau khi mở mắt ra, Mộng Tịch lại kinh ngạc phát hiện được, hàng đá cuội kia cũng nhiễm kim sắc quang mang, cùng với văn tự trên bàn đá hợp thành một đường thẳng! Mà nó lại hướng lên trên mặt đất, sau đó mặt đất nơi đó chậm rãi tách ra hình thành một con đường nhỏ.

Mộng Tịch thật không ngờ tới, bàn đá này chính là cơ quan để giải trận pháp! Thảo nào cho dù Thi Vương dùng bất cứ cách nào cũng không tìm được sơ hở. Thử hỏi nếu không có chìa khóa, lại muốn phá khóa xông vào, thì có biện pháp nào có thể không gây tổn hao nào mà mở được nha!

Sau khi Minh Ảnh tung người nhảy xuống, Mộng Tịch cũng theo sát phía sau. Mặt đất lại lập tức khép lại, giống như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một cái khe nhỏ cũng không nhìn thấy.

Từng bước cẩn thận đi về phía trước, cũng giống như những địa lao bình thường khác, có một thông đạo dài dằng dặc đen thui. Trên tường thỉnh thoảng chỉ có ngọn đèn u ám, miễn cưỡng mới có chiếu sáng.

Đi trong cái thông đạo yên tĩnh này, làm cho Mộng Tịch bất giác nhớ về lúc gặp Tiểu Vân cùng Vương công tử ở Nhạc Châu thành. Lúc đó cũng giống như hiện tại, chỉ khác là nàng đi cùng với Diệc Hàn sư huynh, còn hiện tại là Minh Ảnh mà thôi.

Đột nhiên nàng thật muốn tháo cái mặt nạ của hắn ra. Mộng Tịch âm thầm tính toán trong lòng, nếu như với thân thủ hiện tại của mình, thì tỷ lệ mình thành công có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn là bao nhiêu.

Bất quá, sự thật cho nàng biết, tỷ lệ thành công cơ hồ là con số lẻ. Bởi vì bọn họ đã đi đến nơi cuối cùng của mật đạo. Một cái đại môn to lớn mở ra, rất nhanh đã đến được nơi mà bọn họ muốn đến.

Bên trong, nhiều người nhìn thấy Minh Ảnh đều rối rít cúi người hành lễ. Minh Anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó dẫn nàng đi về phía trước.

Quả nhiên ở đây cũng giống như nhà tù bình thường, mỗi một gian đều dùng những song sắt thật to vây lại. nhìn chất liệu của song sắt, chắc hẳn cũng giống như cánh cửa mới vào kia, vừa nặng vừa chắc, nếu như tới gần, còn có thể cảm giác được nó tản ra hơi lạnh. Những cái này hẳn là Nam hải huyền thiết như lời nói của Thi Vương đi.

Nhưng là điều làm cho Mộng Tịch cảm thấy kỳ quái chính là, vì sao bên ngoài mỗi gian tù lại có một thủ vệ, thế nhưng khi nhưng khi nhìn từ bên ngoài vào nhà tù, cũng không có ai cả?

Ách, cái lý do này… hình như có chút gượng ép.

Ở một khúc quanh, Minh ảnh bỗng dừng lại, cúi đầu nói nhỏ vài câu với thủ vệ. Thủ vệ canh giữ liền lấy chìa khóa ra mở cửa, một mình đi vào. Mộng Tịch cũng muốn nghe xem hai bọn hắn nói gì, nhưng là Minh Ảnh đã bày kết giới xung quanh a!

Minh Ảnh đẩy cửa ra, ý tứ không muốn đi vào, nghiêng người nói với Mộng Tịch:

-Mộ Dung Diệc Hàn ở bên trong, ngươi vào đi.

Nhìn nhà tù trống rỗng, Mộng Tịch trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu, sau đó bước đi vào. Một chân vừa mới bước vào, thì cảnh tượng ngay trước mắt đã lập tức thay đổi. Mộng Tịch cả kinh há to miệng.

Lại lui về phía sau một bước, lần nữa đứng ở ngoài nhà tù, cảnh tượng trước mắt lại biến thành bộ dạng ban đầu. Mộng Tịch dụi dụi mắt, lại bước đi vào, nàng cũng không có nhìn lầm !

Quay đầu nhìn Minh Ảnh ở phía sau, thấy hắn cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu với nàng.

Đây là nhà tù sao? Không phải nàng đang nằm mơ đi! Chỉ là không để cho nàng nghĩ nhiều, thì đã thấy được một người đang nằm nghiêng người trên giường, hướng về phía bên trong, giống như là đang ngủ say.

Tâm trạng Mộng Tịch có chút lo lắng, nhanh chóng đi lên phía trước, đến bên giường, nhẹ lay vai người trên giường:

-Sư huynh. Sư huynh!

Đang mơ thấy mộng đẹp, lại bỗng nhiên bị đánh thức, Mộ Dung Diệc Hàn giận giữ, nắm chặt tay lại. nhưng lại bất ngờ thấy được khuôn mặt lo lắng của Mộng tịch, liền ôm nàng vào lòng. Hắn ôm nàng rất chặt, giống như muốn khảm nàng vào tận trong xương cốt của hắn, không bao giờ buông ra một lần nữa.